Q1 - Chương 6: Hồng Loan thiên kinh

Trường Sinh Bất Tử

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Ngày thứ hai, khi trời vừa sáng.

Chung lão gia tử ngủ trên đống lá khô trong rừng, có một thanh trường kiếm chỉ vào cổ họng hắn, trường kiếm hơi run run, chủ nhân trường kiếm kia chính là Tử Huân tiên tử.

Trời đã sáng, Tử Huân tiên tử tỉnh lại trước, sau khi tỉnh dậy phát hiện mình lại ở trong lòng một lão nam nhân, cảm thụ được hạ thân đau đớn, Tử Huân tiên tử nhanh chóng mặc lại quần áo, phất tay lấy ra một thanh trường kiếm, chỉ vào cổ họng lão nam nhân này.

Đến bây giờ, Tử Huân tiên tử còn chưa biết danh tính của nam tử này, hàm răng Tử Huân tiên tử cắn môi dưới, bất giác trong mắt chảy xuống hai hàng nước mắt, bối rối ban đầu đã biến mất, trường kiếm chỉ vào lão nam nhân nhưng lại do dự có nên đâm xuống hay không?

Nhìn hạ thân lão nam nhân có một vết máu của mình, rốt cuộc thì Tử Huân tiên tử không có hạ thủ được, cẩn thận nhìn lại. Người này căn cốt quá kém, không có tiền đồ tu hành, có lẽ không bao lâu nữa liền sẽ chết đi, nếu chết thì để tự hắn chết đi. Phàm nhân tuổi thọ ngắn ngủi, không bao lâu sẽ chết đi. Huống hồ trước đó hắn còn vì cứu mình.

Tử Huân tiên tử lại nhìn thật kỹ lão nam nhân, đạp chân một cái liền hóa ra một đóa Tử Vân mang Tử Huân tiên tử bay lên.

Quay đầu nhìn lại, không biết vì sao Tử Huân tiên tử lại phất tay, quần áo của Chung lão gia tử liền tự đắp lên người hắn, hơn nữa ở bốn phía xa xa bỗng nhiên bị Tử Huân tiên tử dời đến rất nhiều đá vụn, bày bố ra một trận pháp nhỏ để phòng ngừa độc trùng độc xà, Tử Huân tiên tử cũng không biết tại sao mình lại làm như vậy, ở trong lòng Tử Huân tiên tử, người này mình vĩnh viễn sẽ không gặp lại, nếu hắn bị độc trùng mãnh thú cắn chết, chẳng phải rất tốt? Vì sao, vì sao còn muốn giúp hắn?

Mang theo tâm tình phức tạp, rất nhanh, Tử Huân tiên tử liền biến mất ở trong biển mây mờ mịt.

Ngủ một giấc thẳng đến buổi chiều ngày hôm sau, Chung lão gia tử mới tỉnh lại, chợt phát hiện tình cảnh thân mình trần truồng, trong lòng cả kinh nhanh chóng cầm quần áo mặc lại, nhìn thấy một vết máu dưới hạ thân, chung lão gia tử nhướng mày, lập tức hồi tưởng lại mọi chuyện trước đó.

Tử Huân tiên tử?

Người ấy đã biến mất, Chung lão gia tử cũng điều chỉnh lại tâm tình, nhưng mà đối với Tử Huân tiên tử, trong lòng Chung lão gia tử lại tràn đầy kỳ quái, Khai Dương Tông, vì sao, vì sao trùng hợp vậy chứ?

Mặc quần áo chỉnh tề, cầm lấy quải trượng đầu rồng, may mà quải trượng đầu rồng vẫn còn, nhẹ nhàng xoay đầu rồng, lập tức bên trong miệng rồng xuất hiện trân bảo Hồng Châu Tử của mình.

Để lại chỗ cũ xong, Chung lão gia tử lập tức nhìn quanh bốn phía dưới chân, một đống hỗn độn, ở cách đó không xa là một thanh đoạn đao?

Đoạn đao? Chung lão gia tử lập tức đi qua, nghĩ lại đối với này đoạn đao, Tử Huân tiên tử cũng không có kiểm tra, một là trong lòng nàng không muốn, mặt khác cũng là do đao đã bị gãy.

Thiên lôi chi hỏa, đốt Hồng Loan lão ma thành tro, nhưng mà đao này chỉ bị gãy?

Chung lão gia tử cẩn thận nghiên cứu, nhưng Chung lão gia tử không tin truyền thừa tông đao này chỉ là vật phẩm tượng trưng.

Có thể ngăn cản lôi hỏa, rất rõ ràng là chất liệu cực kỳ tốt, bởi vậy liền cất đi để về sau luyện chế lại, có lẽ còn có thể luyện thành pháp bảo khác, nhưng mà Chung lão gia tử không biết, có thể ngăn trụ Thiên lôi chi hỏa, kỳ thật là một trận pháp trước kia bên trong, nhưng mà đao gãy thì trận pháp cũng bị hủy, đao không còn dùng được.

Xem kỹ từng tấc từng tấc, rốt cục chỗ chuôi đao, Chung lão gia tử thấy được chất liệu chuôi đao, hình như dùng loại da thú nào đó bao lại. Trên da thú có in hai chữ ‘Hồng Loan’ rất đẹp.

Chung lão gia tử nhẹ nhàng dùng chủy thủ nhỏ trong túi, bắt đầu gọt. Đối với truyền thừa tông đao này, ở Hồng Loan Tông chỉ là một tượng trưng truyền thừa, có ai giống như Chung lão gia tử phá hoại nó chứ?

Dần dần, trong mắt Chung lão gia tử hiện lên một chút ngạc nhiên, chủy thủ này của mình cũng không phải là thứ đơn giản, mà là một trong bảo bối trân quý của mình, gọt nửa ngày cũng chỉ gọt ra một cái lỗ nhỏ?

Chung lão gia tử kiên nhẫn gọt tiếp, hai canh giờ sau rốt cuộc mới miếng da thú này gọt hết.

Bên trong, có bọc tấm khăn lụa? Khăn lụa? Chung lão gia tử mừng như điên, nhặt được bảo vật rồi.

Lập tức mở khăn lụa ra. Bên trên viết chi chít rất nhiều chữ cực nhỏ.

Hiện tại vì Chung lão gia tử đã sớm học qua rất nhiều thể chữ khác nhau. Tự nhiên nhận ra.

“Hồng Loan Thiên Kinh”

Hồng Loan Thiên Kinh? Chung lão gia tử kinh hỉ nhìn bốn chữ mở đầu, tiếp theo là nội dung khoảng hơn tám vạn chữ.

Thấy như vậy, toàn thân Chung lão gia tử như đều nhảy lên, bí tịch, đây là bí tịch, ngày xưa vì nó không biết phải trả giá bao nhiêu, không thể tưởng được, không thể tưởng được ở giờ khắc này lại có được.

Chung lão gia tử đến Tiên Thiên kỳ, trí nhớ vẫn rất kinh người, hơn tám vạn chữ, Chung lão gia tử tìm một cái sơn cốc, dùng ba ngày để đọc hoàn toàn, tiếp theo lại dùng ba ngày không ngừng học thuộc lòng, vẫn sợ quên nên Chung lão gia tử còn đặc biệt mất năm ngày, học thuộc một lần từ đầu đến cuối, lại là ba ngày nhớ đi nhớ lại nhiều lần, thuộc xuôi, thuộc ngược, toàn bộ đều khắc sâu trong trí nhớ, Chung lão gia tử mới dùng lửa thiêu hủy.

Hồng Loan Thiên Kinh, hoàn toàn không có bí pháp cao cấp, nó không phải công pháp bí tịch tu hành, mà là tu luyện Niệm Lực ở mi tâm một loại vô thượng bí pháp, Niệm Lực?

Chung lão gia tử không rõ lắm Niệm Lực quan trọng cỡ nào, nhưng mà từ trong đó cũng biết, Hồng Loan Tông trước kia tu luyện công pháp không phải Hồng Loan Thiên Kinh này, chẳng qua là Hồng Loan Thiên Kinh rất thần kỳ nên mới lấy tên này làm danh xưng cho tông môn, hơn nữa Chung lão gia tử cũng không biết, các đời Hồng Loan Tông lịch đại tông chủ cũng chỉ biết một nửa Hồng Loan Thiên Kinh mà thôi.

Nhìn một đống tro tàn kia, Chung lão gia tử liền chôn truyền thừa tông đao ngay tại chỗ đó. Mọi việc phải thật cẩn thận mới được.

Sau đó, Chung lão gia tử mới chống quải trượng đầu rồng, rất nhanh trở lại trang viên.

Dặn dò quản gia một số việc, Chung lão gia tử liền ngồi xe lửa trong lòng đất trở về Đại Côn quốc.

Ở bên trong Chung phủ, Chung lão gia tử sau khi đột phá trở về, diện mạo biến thành bốn mươi tuổi làm cho tất cả mọi người lấy làm kỳ lạ, Tiên Thiên kỳ, Tiên Thiên võ giả, một tên gọi trong truyền thuyết, nhanh chóng truyền vào trong lòng tất cả hạ nhân và nghĩa tử. Chung lão gia tử đạt tới Tiên Thiên kỳ?

Nhưng mà, tám người nghĩa tử lại biến mất, nhưng không có ai dám hỏi.

Bên trong Chung phủ, Chung lão gia tử khoanh chân ngồi ở trong phòng luyện công.

Hồng Loan Thiên Kinh, tổng cộng mười hai tầng, Chung lão gia tử đang ở luyện tầng thứ nhất, Khởi Sát.

Dựa theo phương pháp kia, Chung lão gia tử cứ như vậy ở trong Chung phủ hai tháng, rốt cuộc hoàn thành tầng thứ nhất Khởi Sát, Chung lão gia tử khoanh chân ngồi, bên trong lòng bàn tay nổi lên hồng vụ lơ lửng, như ẩn như hiện.

Hồng loan sương mù, thiên hạ đệ nhất xuân dược? Chung lão gia tử nhìn một màn này, trong mắt hiện lên một chút cổ quái.

Lật tay thu lại, Hồng loan sương mù biến mất, mà chỗ mi tâm Chung lão gia tử lại nhiều hơn một thứ, Chung lão gia tử thấy nhẹ nhàng, căn cứ theo Hồng Loan Thiên Kinh miêu tả, từ từ có thể thấy được chỗ mi tâm giống như có một không gian nho nhỏ.

Bên trong không gian nho nhỏ, từng dòng năng lượng trong suốt màu phấn hồng ở bên trong nhẹ nhàng xoay tròn, năng lượng này tựa như vô hình, lại tựa như hữu hình, cực kỳ quái dị, Chung lão gia tử nhẹ nhàng khống chế dòng năng lượng trong suốt phấn hồng này thăm dò thân thể mình, dường như lại có thể xuyên qua vật thể, tham nhập vào bên trong thân thể, thấy được kinh mạch trên toàn thân thể của mình.

Thần thức? Chung lão gia tử kinh ngạc nghĩ tới một điều mơ hồ trong kí ức, không đúng, không phải thần thức, đây là Niệm Lực, nhưng Niệm Lực và thần thức, có gì khác nhau sao?

Chung lão gia tử nghĩ không ra, cũng đành để sau này từ từ suy nghĩ, Chung lão gia tử biết chỉ cần một chút chân khí được pha thêm một chút Niệm Lực phấn hồng này liền biến thành Hồng loan sương mù.

Niệm Lực này vô cùng thần kỳ.

Đè nén kích động và vui sướng trong lòng, Chung lão gia tử nhẹ nhàng đứng lên, Hồng Loan Thiên Kinh, tầng thứ nhất dễ luyện nhất, về sau càng ngày càng khó. Trong thời gian ngắn tuyệt đối luyện không được, hiện tại Niệm Lực chính là tầng thứ hai, chủ yếu bây giờ vẫn là công pháp tu luyện Tiên Thiên kỳ.

Chung lão gia tử nhẹ nhàng lật bồ đoàn lên, nhìn viên gạch dưới bồ đoàn, nhẹ nhàng lấy viên gách ra, lộ ra một ô bí mật nho nhỏ. Trong ô bí mật có một cái hòm nhỏ.

Lấy ra hòm nhỏ thật cẩn thận, dùng tay áo lau lau rồi chậm rãi mở hòm nhỏ ra, bên trong là một ngọc phiến nho nhỏ, bên trên có ánh sáng màu sắc đa dạng lưu động, thể hiện bên trên ngọc phiến có một cấm chế, chỉ có thủ pháp đặc thù mới có thể phá vỡ cấm chế bên trong, nếu mạnh mẽ phá vỡ thì nội dung chứa trong ngọc phiến sẽ bị phá hủy.

Bên cạnh, là một tấm vải trắng, trên vải trắng có rất nhiều tuyến đường, còn có một số hình núi hình sông, đây là một tấm bản đồ, tuy rằng trong lòng Chung lão gia tử đã khắc sâu bản đồ này, nhưng trước đây vẫn thật cẩn thận vẽ lại.

Chung lão gia tử còn nhớ rõ người lúc trước giao ngọc phiến cho hắn. Đó là một nam tử áo bào màu tro tóc có chút tán loạn.

– Hiện tại có rất nhiều người đang truy đuổi ta, ta trốn không thoát, giao ngọc phiến này cho tông chủ Khai Dương Tông, hắn sẽ đáp ứng một yêu cầu của ngươi.
Nam tử áo bào tro ngữ khí vội vàng nói.

– Có thể cho ta bái nhập môn hạ Khai Dương Tông không?
Chung Sơn vội vàng hỏi nói.

Nhìn thoáng qua Chung Sơn, người áo bào tro nói:
– Chỉ cần ngươi đạt tới Tiên Thiên kỳ, nhất định có thể.

– Ở đâu?
Chung Sơn hai mắt sáng ngời, vội vàng hỏi.

Chỉ thấy người áo bào tro vỗ lên mặt đất, ở trên bùn đất kia, liền hình thành lộ tuyến đi đến Khai Dương Tông, cũng chính là hình vẽ được Chung lão gia tử vẽ lên tấm vải trắng này.

Làm xong mọi việc, ngưới áo bào màu tro liền bay lên trời, biến mất ở trước mặt Chung Sơn, đồng thời Chung Sơn nhìn thấy trên trời hơn mười đạo hào quang, cùng bắn nhanh về một phương hướng.

Nhìn lại lần nữa tiểu ngọc phiến trong tay, trong mắt Chung lão gia tử hiện lên một tia kích động, Tiên Thiên kỳ, Tiên Thiên kỳ, nhất định có thể bái nhập vào môn hạ Khai Dương Tông.