Q.11 - Chương 116: Bách Thường

Trường Sinh Bất Tử

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Thánh nhân ngã xuống, thiên địa đồng bi. Khắp thiên hạ chìm đắm trong đại bi thương.

Nhưng tinh không bên cạnh mặt trời thứ hai, lại là mmảnh hoan hô.

Mặt trời thứ hai, là do 361 chiếc Đông Hoàng Chung xếp thành, bên trong chính là cửa Thiên giới.

– Bái kiến Thiên Đế, Thiên Đế đồng thọ thiên địa, đồng huy nhật nguyệt!

– Bái kiến Thiên Đế, Thiên Đế vạn vạn tuế!

……………

Các Yêu Thần chúc mừng dĩ nhiên là Thiên Đế Đế Tuấn ở bên trong.

Đạp lại Tế đàn thiên địa cấp Thiên Đế! Hơi thở đế vương phun trào ra.

Đông Hoàng Thái Nhất cũng không ghen ghét, bởi vì Đế Tuấn cùng Thái Nhất vốn là một người, chỉ là sử dụng phân tâm đại pháp chia ra thành thân người mà thôi, một cái thân yêu, một cái thân người.

Đông Hoàng Thái Nhất vẫy tay.

Koong….

Đông Hoàng Chung vang lên, lập tức, 361 Đông Hoàng Chung thu trận tiêu tán, thu nhỏ lại hút vào tay áo Đông Hoàng Thái Nhất.

Mặt trời thứ hai cũng biến mất.

Đế Tuấn đạp trên Tế đàn Thiên Đế, nhìn các Yêu Thần tụ tập, thần sắc toát ra ánh sáng ngạo thị thiên hạ.

Sau đó, Đế Tuấn ngẩng đầu nhìn trời, nhìn ở sâu trong tinh không, trong mắt toát ra ngưng trọng, như đang tìm kiếm Thiên Số Nhãn.

Nhìn một hồi, Đế Tuấn cúi đầu nhìn về phía Yêu Thần xung quanh.

– Từ lúc này, Thánh đình Yêu tộc thăng thành Thiên Đình Yêu tộc! Đế Tuấn nói.

Gào…..

Trong cơ thể Đế Tuấn, bỗng nhiên truyền ra một tiếng rồng ngâm rung trời.

– Rõ! Vô số Yêu Thần kích động hô lớn.

Thiên Đình Yêu tộc, Thiên Đình quốc hiệu Yêu tộc. Yêu tộc bởi vì nguyên nhân huyết mạch, không có khả năng thành lập Thiên Đình, nhưng Thái Nhất cùng Đế Tuấn mạnh mẽ làm ra, Thiên Đình Yêu tộc, Yêu tộc thiên hạ tụ tập.

…………………

Đại Tần, Doanh dẫn theo quần thần nhìn bầu trời tây nam xa xôi.

– Không ngờ Thái Nhất thành công! Quỷ Cốc Tử trầm giọng.

– Yêu tộc, tuy rằng không giống Nhân tộc trở thành chủ lưu thiên hạ, nhưng Nhân tộc cũng đều tự đứng riêng, thế lực phân tán. Trước kia, rất nhiều Yêu tộc bị Nhân tộc áp chế, Thiên Đình Yêu tộc xuất hiện, nhất định sẽ tụ tập đông đảo cao thủ Yêu tộc. Mà Yêu tộc có thể trở thành cao thủ, đều chém giết ra từ trong vô số chiến đấu, hung ác hơn nhiều so với những cường giả Nhân tộc trưởng thành dưới tổ tông che chở! Lữ Bất Vi trầm giọng nói.

– Thiên hạ không phải đơn giản như vậy! Doanh nhàn nhạt lắc đầu.

– Thiên Đế, Đế Tuấn, Thái Nhất giết Thánh nhân Giang Vũ, dương gian cửu Thánh thiếu một. Đại loạn Đông Châu đợt đầu còn chưa kết thúc, tiếp theo, không biết bao nhiêu cường giả sẽ nhảy ra vì Thánh vị này! Quỷ Cốc Tử trầm giọng nói.

– Loạn tượng xuất hiện, khói lửa nổi lên, thiên hạ đại loạn! Cho nên lần này, Đại Tần ta chỉ cho phép thành công, không được thất bại! Doanh nghiêm nghị nói.

– Chúng thần nhất định toàn lực! Chúng thần lên tiếng.

– Lữ Bất Vi, trẫm lệnh ngươi làm sứ thần Đại Tần, đi chúc mừng Yêu tộc Thiên Đình tái lập! Doanh nhàn nhạt nói.

– Rõ!

……………….

Nam Chiêm Bộ Châu, đại trận Mộ chầm chậm thu lại.

Lúc Di Thiên Thánh nhân bay ra đại trận, vừa lúc cũng là Nguyên Thủy Thiên Tôn bay ra.

Hai người đồng thời bay ra đại trận, vốn hai người đang nhìn Đế Tuấn cùng Thái Nhất trên trời, nhưng mà nhanh chóng phát hiện ra nhau.

Khoảng cách rất xa, hai người nhìn nhau.

Trong mắt Nguyên Thủy lóe lên ý lạnh, xa xa, Di Thiên Thánh nhân cũng ngưng trọng.

Nguyên Thủy sống lại?

Bất an trong lòng Di Thiên Thánh nhân càng sâu đậm hơn.

Năm đó hai người cùng là Thánh nhân, Di Thiên ngoài sợ hãi Hồng Quân ra, chính là kiêng kỵ Nguyên Thủy trước mắt.

Nguyên Thủy cầm Nguyên Thủy Phiên, Di Thiên lập tức đoán được, khẳng định Sắc Không dữ nhiều lành ít. Nguyên Thủy Phiên bị cướp, khẳng định Tử Tiêu Cung cũng nằm trong tay Nguyên Thủy.

Hiện tại Nguyên Thủy đã không phải là Thánh nhân, nhưng Di Thiên vẫn không muốn mạo hiểm cướp lấy.

Về phần hai người, càng không có hữu nghị gì.

Di Thiên chỉ nhìn Nguyên Thủy Thiên Tôn thật sau, đạp bước biến mất.

Nguyên Thủy cũng nhìn Di Thiên, quay đầu bay đi.

…………………

– Chung Sơn, Đế Tuấn trở thành Thiên Đế, chúng ta làm gì nữa? Huyễn Cơ hỏi.

– Ta đã báo cho Thi tiên sinh dẫn người rút lui, Nam Chiêm Bộ Châu không phải chỗ ở lâu! Chung Sơn nói.

– Vậy chúng ta đi đâu? Huyễn Cơ hỏi.

Chung Sơn nhìn bầu trời, cuối cùng hít sâu một hơi nói: – Đông Thắng Thần Châu!

– Đông Thắng Thần Châu? Huyễn Cơ không hiểu.

– Có người nhìn thấy Mặc Tử xuất hiện ở Đông Thắng Thần Châu. Chung Sơn nói.

Có người, tự nhiên là thế lực Ám Hoàng tổ chức những năm qua.

Huyễn Cơ liền nhìn thấu ngay: – Mặc Tử, Doanh, Tạp, có thể còn những cường giả khác chưa đến, vậy khẳng định còn có thứ quan trọng hơn đáng để bọn họ chú ý. Mà thứ này, ở ngay Đông Thắng Thần Châu?

– Sẽ không sai, nếu không năm đó Doanh đã không xây Đại Tần ở kế bên, Thiên Đình Ngọc Đế cũng sẽ không dừng lại ở Đông Thắng Thần Châu. Tạp cũng sẽ không tới gần Bắc Câu Lô Châu ở trong mắt vô số người. Tiếp Dẫn Đại Lôi Âm Tự cũng dựa vào Đông Thắng Thần Châu. Chung Sơn suy đoán.

– Vậy Đông Châu có gì, để những cường giả kia chú ý như thế?

– Không rõ lắm, nhưng mà quần hùng tụ tập, ta nghĩ vật kia xuất thế cũng không còn xa! Chung Sơn lắc đầu nói.

– Ừ!

Hai người đạp bước, bay đi phía đông bắc.

Đông Thắng Thần Châu, đứng đầu bốn đại bộ châu, có Hoàng Tuyền Lộ, long mạch bốn đại bộ châu tụ tập, có thể gọi là bảo địa thiên hạ.

Nhưng mà, ở đây không có thế lực lớn nào. Vốn có một Thiên Đình Ngọc Đế, nhưng sau khi Thiên Đình Ngọc Đế huỷ diệt liền không có thế lực lớn nào đồn trú.

Mỗi thế lực lớn bốn phương không phải là không muốn chiếm đóng, nhưng ánh mắt tụ tập nơi này quá đông, không ai dám ra làm chim đầu đàn. Dù là Đại Tần thế mạnh, đến nay cũng không chiếm lĩnh khu vực này.

Trong này rốt cuộc là có bí mật gì?

……………………

Nam Chiêm Bộ Châu.

Phì Ca cùng Trúc Can “sỉ nhục” xong Nhân Tôn cùng Quỷ Xa, tiếp tục bay đi phía bắc.

Ầm!

Bầu trời vang tiếng sấm, thân hình Trúc Can lảo đảo.

– Khí trời quỷ này, sấm lớn như thế, thiếu chút hù chết ta! Trúc Can hùng hùng hổ hổ nói.

– Trời quang mà? Phì Ca cổ quái nhìn bầu trời.

Trên trời, đại trận Mộ từ từ thu lại, màu vàng ban đầu biến mất, nhưng trên cao bỗng nhiên bị mây màu bao phủ.

– Lại cái thời tiết quỷ quái này? Trúc Can cau mày.

– Đúng đó, lại cái loại thời tiết quỷ này, lát nữa sẽ có mưa máu, mặt đất cũng toát sương màu, đại thế giới này đúng là nhiều cổ quái! Phì Ca lắc đầu.

Lúc này, tiếng còi bi thương vang vọng thiên địa.

– Phì Ca, âm thanh này nghe mà buồn quá, lần trước nghe được cũng thế, vừa nghe tiếng này, ta liền nhớ nhà, nhớ tỷ của ta cùng muội của ngươi! Trúc Can khó chịu nói.

– Yên tâm, Phì Ca nhất định sẽ dẫn ngươi về! Phì Ca an ủi.

– Hai vị đạo hữu, xin dừng bước! Bỗng nhiên có tiếng gọi lại hai người.

– Hả? Phì Ca cùng Trúc Can nghiêm mặt, đầy vẻ đề phòng quay lại nhìn.

Ở gần đó, có một lão già áo trắng đang đứng, có vẻ kích động nhìn hai người.

– Ngươi là ai?

– Hai vị không cần lo lắng, tại hạ không có ác ý với ha vị, chỉ là phụng lệnh gia tổ chờ đón hai vị, cuối cùng đã đợi được hai vị! Lão già áo trắng chân thành nói.

Hiển nhiên, lão nhân cũng là một trong những người không chịu đại trận Mộ ảnh hưởng.

– Gia tổ? Gia tổ của ngươi biết chúng ta đến? Hắn là ai chứ? Phì Ca bất ngờ.

– Gia tổ Bách Chi. Lão già áo trắng nói.

– Bách Chi? Trúc Can trừng mắt, Phì Ca cũng toát ra vẻ kinh ngạc, không thể tin nổi trừng mắt nhìn lão nhân.

– Tại hạ Bách Thường, gia tộc Bách, gia tổ đã thật lâu không rời núi, thiên hạ người biết gia tổ đã ít càng ít. Hai vị nghe nói gia tổ kinh ngạc như thế, không lẽ hai vị có nghe qua gia tổ của tại hạ? Lão già áo trắng kỳ quái hỏi.

– Gia tộc họ Bách? Họ Bách tên Chi đó. Ta nói sao, chưa từng nghe qua! Trúc Can tràn đầy thất vọng.

Hai tên quê mùa tính cách gần như nhau, biểu tình của Phì Ca cũng thế.

Thấy vẻ mặt quỷ dị này, Bách Thường thấy rất bất ngờ, nhưng đây chỉ là râu ria, Bách Thường không nghĩ dây dưa lâu.

– Hai vị, không biết có nghe qua hai núi Thái Hành, Vương Ốc? Bách Thường hỏi.

– Thái Hành sơn? Vương Ốc sơn? Phì Ca bất ngờ.

– Phì Ca, đó, không phải nhà chúng ta… Trúc Can cũng kinh ngạc.

Phì Ca lập tức trừng Trúc Can, Trúc Can lập tức im miệng.

Còn Bách Thường lại nghe được điều mình muốn.

– Chúng ta chưa từng nghe qua! Phì Ca lập tức lắc đầu.

Bách Thường không để ý, cười nói: – Hai vị không cần phải lo, ta tuyệt đối chưa hề có ác ý với hai vị. Ta có thể ở đây chờ hai vị, đều là tổ tiên suy tính, tổ tiên còn suy tính được không lâu trước hai vị làm mất “Thái Hành, Vương Ốc hai núi”, có đúng chứ? – A? Làm sao hắn biết? Trúc Can kinh ngạc.

Sắc mặt Phì Ca cổ quái, thịt béo không ngừng rung động, không biết có nên tin vào Bách Thường hay không.

Hai người đều yên tâm với nhau, nhưng lại rất đề phòng với người khác.

– Suy tính? Phì Ca, Bách Chi kia có phải là Toán Mệnh Sư mà lão gia từng hâm mộ hay không? Tính mệnh đó? Trúc Can lập tức hỏi.

– Gia tổ là Soán Mệnh Sư! Bách Thường đính chính.

– Không khác mấy, không khác mấy! Trúc Can nói, rồi nhìn Phì Ca.

– Bách Chi kia bảo ngươi chờ chúng ta, chờ chúng ta làm gì? Phì Ca đề phòng hỏi.

– Gia tổ mời hai vị theo ta về Bách gia, gia tổ đang chờ hai vị! Bách Thường nói.

– Tại sao chúng ta phải đi cùng ngươi? Phì Ca bác bỏ.

Bách Thường không để ý, càng như nắm chắc, cười khẽ nói: – Gia tổ nói các người sẽ đi.

– Vì sao? Phì Ca khinh thường.

– Bởi vì gia tổ nói có thể giúp các người tìm về “Thái Hành, Vương Ốc hai núi”. Bách Thường cười nói.

– Cái gì? Trúc Can hô lên trước tiên.

– Ngươi… ngươi lặp lại lần nữa, ta không nghe rõ! Phì Ca cũng kinh ngạc.

– Gia tổ nói, có thể giúp các người tìm về “Thái Hành, Vương Ốc hai núi”. Bách Thường khẳng định.