Q1 - Chương 10: Khai Dương Tông

Trường Sinh Bất Tử

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Thiên Ma Tôi* Thể đại pháp là cái gì?

(*) Tôi(淬): Tôi luyện

Nhìn thấy miếng vải đó, mắt Chung lão gia tử sáng ngời.

Thiên Ma Tôi Thể đại pháp tổng cộng hơn ba vạn chữ. Giống như lúc nhìn thấy Hồng Loan thiên kinh lần này Chung lão gia tử cũng mất năm ngày ở trong sơn động để học thuộc toàn bộ.

Thiên Ma Tôi Thể đại pháp cũng không phải công pháp chính thống mà là một loại cùng loại công pháp phụ trợ kích thích tiềm năng.

Thiên Ma Tôi Thể đại pháp có thể trợ giúp bạo phát tất cả chân khí, chân nguyên trong vòng một canh giờ. Khi đó tùy theo trình độ tu luyện mà có thể phát huy ra năng lực thân gấp vài lần năng lực của bản thân.

Tổng cộng có mười hai tầng nếu tu luyện đến tầng thứ mười hai thì có thể phát huy ra sức mạnh gấp mười ba lần sức mạnh bản thân, thật là biến thái quá điii.. ?

Sau mỗi lần vận dụng công pháp này thì sẽ bị suy nhược từ một ngày đến năm ngày, lúc đó thực lực sẽ giảm xuống không bằng một nửa thậm chí chỉ còn một thành so với bình thường.

Vượt qua kỳ suy nhược thì sẽ có thể khôi phục lại nhưng Thiên Ma Tôi Thể đại pháp khác với Giải Thể đại pháp. Mỗi một lần sử dụng Thiên Ma Tôi Thể đại pháp thì tiêu hao năng lượng chính mình rất nhanh nhưng không biến mất mà là hóa thành lực lượng rèn luyện thân thể, giống như thân thể biến thái kia của Hung Thần. Diều này khiến cho Chung lão gia tử rất kinh hỉ.

Thiên Ma Tôi Thể đại pháp là công pháp như thế nào?

Sẽ không xung đột và cũng có thể cùng tu luyện công pháp khác? Nhưng hơn ba vạn chữ đều đã thuộc lòng. Vậy miếng vải đen? Truyền cho hậu nhân? Vô nghĩa, đương nhiên phải huỷ đi.

Làm sao huỷ đây? Âm khí kia cũng không ăn mòn được, vậy làm sao bây giờ?

Mặc kệ thế nào cũng thử xem, Chung lão gia tử lấy ra một hỏa tập chạm nhẹ vào miếng vải.

“Lèo xèo, lèo xèo…”
Miếng vải đen bị cháy?

Nhìn cảnh này, Chung lão gia tử há hốc mồm. Âm khí hủy không được nhưng dương khí thì được. Dùng một nhúm lửa đốt phát được ngay ?

Nhìn miếng vải đen từ từ biến thành tro, Chung lão gia tử yên lòng.

Quan sát bốn phía, nhặt dạ minh châu cỡ nắm tay lên tay, trên mặt dạ minh châu không dính bụi, hiển nhiên là do đám người Hung Thần mang đến.

Ra khỏi sơn động rồi quay đầu nhìn lại, Chung lão gia tử cũng không muốn ở đây nữa nếu có người đến nữa thì không phải mình chết chắc sao?

Tìm mấy tảng đá lấp cửa động lại, ghi nhớ vị trí trong lòng, Chung lão gia tử lại vượt qua đỉnh núi tiếp tục đi về hướng Bắc.

Tìm được một sơn cốc khá kín đáo, Chung lão gia tử chôn dạ minh châu ở một chỗ, mặc kệ nó có đáng giá hay không. Chung lão gia tử sợ bị nhận ra nên cũng tính mang nó theo, nếu sau này có thực lực thì lại đến lấy đi.

Tìm một chỗ yên tĩnh, Chung lão gia tử tu luyện Thiên Ma Tôi Thể đại pháp.

Giống Hồng Loan thiên kinh, tầng thứ nhất dễ luyện nhất,chỉ một tháng sau là có thể nắm được bí quyết nhưng Chung lão gia tử vẫn chưa vì tò mò mà cố ý thi triển xem hiệu quả, một khi bị suy nhược mà có mãnh thú đến thì coi như đi tong.

Việc quan trọng bây giờ hơn là phải đi đến Khai Dương Tông.

Một đường trèo non lội suối đi nhanh đến Khai Dương Tông. Trên đường cũng lại gặp một ít yêu thú trong đó có một lần gặp phải một Hắc báo yêu thú nhưng cũng may Chung lão gia tử mạng lớn, nếu không sử dụng Thiên Ma Tôi Thể Đại Pháp hai lần lực lượngthêm vào Hồng loan sương mù hạ độc Hắc báo thì có lẽ đã tiêu tùng rồi.

Sau mỗi lần thi triển Thiên Ma Tôi Thể Đại Pháp quả nhiên thân thể hư nhược một ngày nhưng rất nhanh trở lại bình thường. Hơn nữa, thân thể cũng rắn chắc hơn nhiều.

Nửa tháng sau, Chung lão gia tử thân mặc một bộ y phục rách nát, lưng mang một bọc nhỏ rốt cuộc cũng đến được Khai Dương Tông.

Khai Dương Tông cư ngụ tãi dãy núi có mây mù lượn lờ, nhìn như hư như thực, không khó nhận ra tại nơi đây ẩn chứa một trận pháp cường đại.

Ở ngoài sơn môn là một thiên bi, hoặc là nói là một tòa núi đá bị bổ ra hai nửa, ở một mặt bằng phẳng có ba chữ, ba chữ rồng bay phượng múa đầy khí phách.

“Khai Dương Tông”
Nơi này chính là sơn môn của Khai Dương Tông.

Bốn phía quanh Thiên bi trống trải hoang dã, dù là yêu thú cao cấp cũng không dám một mình tới gần đây.

Trước mắt, ngoài thiên bi còn có một gian nhà tranh cách đó không xa. Ngoài nhà tranh có một mảnh đất trồng rau.

Lúc Chung lão gia tử đưa ánh mắt đến nơi đó thì cửa nhà tranh kia cũng bỗng nhiên mở ra, một Lão giả tóc bạc nhìn còn lớn tuổi hơn Chung lão gia tử lúc trước chậm rãi bước ra ngoài.

Khi lão giả nhìn thấy Chung lão gia tử thì bên trong hai mắt vẩn đục hiện lên một tia cổ quái, nhẹ nhàng đi tới.

– Ngươi có chuyện gì?
Lão giả tóc bạc thản nhiên hỏi.

– Tiểu bối Chung Sơn, ra mắt tiền bối.
Chung lão gia tử lập tức nói.

– Chung Sơn?
Lão giả hơi cúi đầu suy nghĩ nhưng không nhớ tới đến Chung Sơn là ai, sau đó lại nhìn về phía Chung Sơn.

– Xin hỏi, tiền bối là người Khai Dương Tông?
Chung Sơn cung kính hỏi.

– Đúng ràu, ta là tri khách thủ sơn của Khai Dương Tông, ngươi có chuyện gì?
Lão giả tóc bạc thản nhiên nói, dường như việc bỗng nhiên xuất hiện một người cũng không thể tạo ra chút gợn sóng nào trong lòng hắn.

Thấy thái độ của lão giả tóc bạc đối với mình, Chung Sơn nhướng mày, trong đầu cả trăm ý niệm lóe lên, tu vi Chung lão gia tử có lẽ so với những người tu hành yếu hơn rất nhiều nhưng Chung lão gia tử có một thứ một thứ không hề kém gì những người tu hành cao cao tại thượng.

Tâm tình, tâm tình của Chung lão gia tử năm mươi lăm năm, tuy rằng không lâu nhưng Chung lão gia tử lăn lộn trong hồng trần nên sớm nhìn thấu rất nhiều lòng người. Lúc này đây trong lòng Chung lão gia tử quá hiểu rõ lão giả trước mắt nếu như theo như lời hắn chỉ là tri khách thủ sơn thì không thể có loại thái độ như bây giờ.

– Xin hỏi tục danh của tiền bối.
Chung Sơn hỏi.

– Tục danh? Ta có thể có tục danh gì? Tu hành không được, đã gần đất xa trời bây giờ chỉ làm việc đón khách cho đến cuối đời mà thôi, ngươi có thể gọi ta ‘Thủ Sơn’ .”
Lão giả tóc bạc thản nhiên cười nói.

– Thủ Sơn tiền bối, tiểu tử Chung Sơn được một tiền bối Khai Dương Tông nhờ vả đưa tới một khối ngọc phiếncho tông chủ, đồng thời nhắn dùm lời lúc trước của tiền bối kia.
Chung Sơn nói.

– Ngọc phiến?
Thủ Sơn nhíu mày nói.

Chung Sơn nhanh chóng từ trong ngực thật cẩn thận lấy ra một khối ngọc phiến bị hạ cấm chế kia.

Nhìn thấy ngọc phiến, Thủ Sơn hai mắt vẩn đục hơi sáng lên liền đưa tay như muốn chộp ngay nhưng chỉ trong nháy mắt hai mắt lại biến thành vẩn đục, gật đầu với Chung Sơn.

– Ngọc phiến đưa ta, ta đi thông báo.
Thủ Sơn gật gật đầu.

– Vâng.
Chung Sơn gật đầu đáp.

Khoảng khắc Thủ Sơn thay đổi vẫn không thoát khỏi ánh mắt của Chung Sơn nhưng Chung Sơn cũng không có vạch trần mà khắc ghi tạc suy đoán này vào lòng.

Thủ Sơn lấy ngọc phiến, chậm rãi đi đến chân núi cách đó không xa, sau đó thân hình nhoáng lên một cái liền biến mất ở trước mặt Chung Sơn, hiển nhiên là tiến vào đại trận.

Chung Sơn ở ngoài trận kiên nhẫn chờ đợi, mãi đến một nén nhang sau.

Bỗng nhiên, từ trong đại trận đằng xa bay ra ba người.

Ba người đều là dưới chân đạp mây, ở giữa là một nam tử mặc đạo bào bộ dáng như phàm nhân sáu mươi tuổi tay cầm ngọc phiến kia, bên trái là một nữ tử mặc đạo bào màu trắng nhìn qua có chút lớn tuổi nhưng vẫn còn thướt tha. Bên phả, là một trung niên nam tử mày kiếm mắt sáng.

Ba người xuất trận đều nhíu mày nhìn Chung Sơn.

– Tiểu tử Chung Sơn ra mắt ba vị tiền bối.
Chung Sơn lập tức hành lễ nói.

– Ngươi chính là người đưa ngọc giản tới?
Lão giả chính giữa nhìn chằm chằm Chung Sơn nhíu mày nói.

– Vâng.
Chung Sơn lập tức gật đầu đáp.

Ừ, theo ta vào Khai Dương Điện. Lão giả nói.

Tiếp đó, lão giả vung tay lên, dưới chân Chung Sơn bỗng nhiên xuất hiện một đóa mây trắng mang theo Chung Sơn theo ba người cùng nhau tiến vào bên trong đại trận.

Mây trắng quanh tuyến đường cổ quái, phi hành một hồi liền nhìn thấy cảnh sắc bên trong tuy rằng cũng là phong cảnh sơn mạch nhưng so với cảnh sắc nhìn từ bên ngoài quả thực là khác một trời một vực, có lẽ bên ngoài cũng là một ảo cảnh thật lớn.

Bên trong có sơn cốc, thác nước, hồ nước, rừng trúc, phòng ốc, các loại kiến trúc đều có.

Mọi người phi hành cực nhanh, không bao lâu liền đi tới đỉnh một ngọn núi cao, trên đỉnh núi có một quảng trường thật lớn đồng thời cũng có một cung điện thật lớn.

Bốn người trực tiếp bay vào bên trong cung điện kia, khi vào trong cung điện Chung Sơn thấy hoành phi cung điện.

“Khai Dương Điện”

Bên trong đại điện không có một bóng người.