Q1 - Chương 2: Long Môn cốc

Trường Sinh Bất Tử

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Ba ngày sau, trong đại sảnh chỗ hậu viện Chung phủ, Chung lão gia tử chống quải trượng đầu rồng, nhìn tám nghĩa tử đang hưng phấn trước mặt.

– Đã hiểu rõ mọi chuyện chưa?

Chung lão gia tử hỏi.

– Hiểu rõ rồi, nghĩa phụ.

Mọi người lập tức hưng phấn gật đầu.

– Mọi việc trong phủ, đều được tiến hành theo kế hoạch, nghĩa phụ yên tâm.
Chung Thiên nói.

– Ừ.

Chung lão gia tử gật đầu, trong mắt hiện lên một chút vui vẻ, nhìn lại bảy nghĩa tử đã đạt tới Hậu Thiên đỉnh cấp lần nữa, sau đó gật đầu vừa lòng.

Chung lão gia tử dùng quải trượng đầu rồng trong tay gõ theo tiết tấu vài cái lên mặt đất đại sảnh một cách nhẹ nhàng.

– Két két két.

Dưới ánh mắt kinh ngạc của chúng nghĩa tử, sàn nhà tại một chỗ trong đại sảnh tách ra hai bên. Lộ ra một con đường thông xuống dưới đất.

Thấy một màn như vậy, chúng nghĩa tử kể cả Chung Thiên vẫn hầu hạ Chung lão gia tử đều kinh ngạc không thôi,, trong mắt đều lộ ra sự kinh hãi, nghĩa phụ còn có bao nhiêu bí mật nữa chứ?

-Đi thôi.

Chung lão gia tử đi tới phía trước, bước trên cầu thang chậm rãi đi xuống phía dưới.

Chúng nghĩa tử liếc nhau, nhưng không có ai dám hỏi nhiều.

Càng đi xuống dưới càng rộng rãi, đi đến phía dưới cùng là một đại sảnh thật lớn dưới lòng đất.

Ở trên vách tường, có một bức điêu khắc đầu sói, Chung lão gia tử nhẹ nhàng xoay tròn nó, thông đạo phía trên được mở ra lúc trước liền khép lại.

Chúng nghĩa tử kinh ngạc nhìn đại sảnh vừa sâu vừa lớn bên dưới, hơn nữa ở bên cạnh đại sảnh còn có một thông đạo rất lớn, giống như dẫn đến phương xa vô tận, bên hông thông đạo là các cốc đèn chiếu sáng cho thông đạo này, đồng thời ở trên thông đạo, còn có một cái phòng sắt lớn?

Toàn bộ thông đạo xếp đầy vô số thanh sắt, trong đó có hai thanh sắt hướng đến phương xa vô tận.

Ở trước phòng sắt có mười mấy người đứng, nhìn thấy Chung lão gia tử đến đây, đều khom xuống người chào , hiển nhiên là Chung lão gia tử trước đó đã an bài.

Nhìn cái phòng sắt này, Chung lão gia tử lại cảm thán, đây là cái gì? Là xe lửa ở kiếp trước, xe lửa hơi nước nguyên thủy nhất.

Trong trí nhớ kiếp trước của Chung Sơn, tuy rằng có rất nhiều sản phẩm khoa học kỹ thuật mà hắn không biết nguyên tắc hoạt động, nhưng mà lợi dụng than đá đun nóng hơi nước hình thành áp suất cao, áp suất cao đẩy pít-tông, làm cho cho xe lửa hơi nước đầu tiên chạy, nguyên tắc đại khái này Chung Sơn vẫn biết được.

Năm mươi năm, tìm rất nhiều thợ tay nghề giỏi, mày mò gần hai mươi năm, rốt cục nghiên cứu ra máy hơi nước, tiếp đó để cho thợ tay nghề giỏi tự mình mò mẫm, rốt cục xe lửa nguyên thủy nhất đã xuất hiện.

Nhưng mà, Chung Sơn vẫn chưa công khai, chỉ một mình mình biết là được rồi.

Bởi vậy, kiến tạo một đường xe lửa ở dưới lòng đất này .

Chung lão gia tử có rất nhiều tiền, tự nhiên sẽ không để ý chút tiêu hao ấy.

Thỏ khôn còn có ba hang, huống chi là Chung lão gia tử chứ?

-Đi, đi vào.

Chung lão gia tử mang theo mọi người, đi vào bên trong một toa xe. Trong mắt tám nghĩa tử đầy ngạc nhiên, đây…đây là cái gì vậy? Không phải đi Đại hội Long Môn sao?

Đóng cửa lại, Chung lão gia tử nói với bên ngoài:

– Khởi hành.

-Vâng.

Mười mấy người bên ngoài lập tức nói.

Sau đó, ngồi ở bên trong toa xe vô cùng xa hoa, chúng nghĩa tử bỗng nhiên cảm thấy cái phòng sắt này tự nhiên lại có thể chuyển động.

Hơn nữa, ở phía trước cũng truyền đến tiếng nổ thật lớn.

-Ầm ầm, ầm ầm… … … … …

Xe lửa hơi nước, ở trong lòng đất chạy rất nhanh hướng về nơi cần đến của Chung lão gia tử.

Trong lòng chúng nghĩa tử đầy nghi vấn, nhìn đèn ngọc lưu ly ngoài cửa sổ nhanh chóng lui lại phía sau, cũng biết cái nhà sắt này đang di chuyển rất nhanh.

Chúng nghĩa tử đều kinh ngạc nhìn đối phương, sau đó nhìn về phía Chung lão gia tử.

Lúc này Chung lão gia tử chống quải trượng đầu rồng, ngồi tại chỗ, hai mắt nhắm lại, tựa như đang dưỡng thần, lúc này chúng nghĩa tử cũng không quấy rầy nữa, khoảnh khắc nghi hoặc được khắc sâu vào trong lòng.

Ba ngày, suốt ba ngày, xe lửa chạy một mạch chạy suốt ba ngày, tám người nghĩa tử biết mình đã rời đi Chung phủ rất xa rất xa.

Ba ngày, tiếng xe lửa gầm rú, ban đầu nó khiến chúng nghĩa tử ngạc nhiên, nhưng dần dần cũng quen thuộc.

Đến ngày thứ ba, xe lửa mới chầm chậm dừng lại.

Vẫn là ở dưới lòng đất, bên cạnh vẫn là một đại sảnh, mọi người được Chung lão gia tử dẫn xuống xe lửa rồi đi dọc theo thông đạo giống như trước, đi lên tới mặt đất cũng là một đại sảnh y chang.

– Nơi này ở dưới chân Hoành Sơn, trang viên này là tài sản riêng của ta, các con ở trong này nghỉ ngơi hai ngày, điều tiết đến trạng thái tốt nhất, hai ngày sau chúng ta đi đến Long Môn cốc tham gia Đại hội Long Môn.

Chung lão gia tử nói.

– Dạ.

Chúng nghĩa tử lập tức lên tiếng trả lời.

Sau đó đi ra đại sảnh, quả nhiên mọi người nhìn thấy nơi này cũng là một trang viên thật lớn, có rất nhiều đầy tớ, nhìn thấy Chung lão gia tử đến đây đều hành lễ, sau khi Chung lão gia tử dặn dò một lúc, chúng nghĩa tử được một người có bộ dáng là quản gia mang vào các phòng.

Tiễn bước chúng nghĩa tử, Chung lão gia tử cũng đi vào một tiểu viện, đồng thời nơi đây cũng là chỗ ở của Chung lão gia tử ở trang viên này, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng, bên trong đều được quét tước sạch sẽ.

Bên trong có cái giường lớn, còn có một số tủ quầy sa hoa, trên bức tường đối diện cái giường lớn có treo một bức bức họa.

Giấy của bức họa rất cũ, hiển nhiên niên đại bức hoạ này tồn tại đã rất lâu.

Chung lão gia tử tiến vào phòng ngủ này, chậm rãi tiêu sái đến trước bức họa cẩn thận nhìn bức họa, còn nhìn rất nghiêm túc.

Bên trong bức họa là một nữ tử, một nữ tử xinh đẹp đến cực hạn, mắt sáng, răng trắng, tóc đen nhánh dáng người thướt tha, bận một bộ áo lông dài màu đỏ, vươn bàn tay ngọc thon dài cầm lấy một đóa hoa cực kỳ xinh đẹp, đưa đóa hoa lên chóp mũi, nhẹ nhàng ngửi, lộ ra nụ cười khẽ, nụ cười này tựa như làm cho thiên địa chuyển màu .

Nhìn nữ tử cực kỳ diễm lệ này, trong mắt Chung lão gia tử hiện lên một chút phức tạp.

-Bảo nhi, nàng đã quên ta rồi ư? Vì sao, đến nay còn chưa trở về?

Trên mặt Chung lão gia tử, lộ ra một tia thở dài , thoáng một chút đau lòng.

Trước bức họa, Chung lão gia tử lẳng lặng đứng suốt một canh giờ, mới mang theo một tia thở dài, lắc đầu ngồi xuống giường.

Nhẹ nhàng đặt quải trượng đầu rồng trong tay ở đầu giường, tâm tình thoải mái một chút, Chung lão gia tử nhắm mắt lại khoanh chân điều tiết, kế tiếp chính là Đại hội Long Môn, nhất định phải lấy trạng thái tốt nhất để nghênh đón Đại hội Long Môn này mới được.

Hai ngày sau, ở ngoài trang viên Chung lão gia tử dẫn đường, phía sau là tám nghĩa tử đi theo.

Hướng này dẫn đại sơn phía Bắc trang viên, sơn đạo gập ghềnh, vốn không có đường, nếu không phải tất cả mọi người là võ lâm cao thủ, thì ngay cả núi cũng không vào được, mà trên núi lại đầy độc thảo và độc trùng. Nếu không phải Chung lão gia tử có vài chục năm kinh nghiệm, rất có thể đã bỏ cuộc giữa chừng.

Nhìn hoàn cảnh nơi đây, lòng tám nghĩa tử chùng xuống.

Quải trượng của Chung lão gia tử từ sớm đã được tiểu nghĩa tử Chung Thập Cửu cầm trên tay, mọi người ngoài đại nghĩa tử Chung Thiên ra những người khác đều là Hậu Thiên đỉnh cấp, dù sơn đạo gập ghềnh cũng có thể theo rất nhanh , chỉ có Chung Thiên tốc độ chậm hơn nhưng Chung lão gia tử vẫn hoãn tốc độ kiên nhẫn chờ.

Buổi tối, tìm chỗ nghỉ chân một chút, tất cả mọi người phải điều tiết đến trạng thái tốt nhất, mà Chung Thiên lại làm công tác thủ hộ, quan sát khắp nơi phòng bị mãnh thú, độc trùng.

Chung Thiên làm người khá thật thà, tuy rằng là đại nghĩa tử của Chung lão gia tử, nhưng tốc độ tu luyện lại không nhanh, Hậu Thiên tầng thứ 8, chỉ có Hậu Thiên tầng thứ 8 nên Chung Thiên cũng không có hy vọng gì, chỉ muốn trông thấy Đại hội Long Môn trong truyền thuyết mà thôi.

Chung lão gia tử khẳng định không thể là người gác đêm, mặt khác bảy nghĩa tử, Chung Thiên cứ cảm thấy bọn họ dường như rất nịnh bợ, đối với lão đại là hắn cũng chỉ trước đây mới tôn kính một ít, càng lớn cũng chỉ ở trước mặt nghĩa phụ, coi như chuyên làm cho nghĩa phụ coi. Nhưng mà, Chung Thiên làm người thật thà, cũng không để ý nhiều. Dù sao tu vi bọn họ đều hơn bản thân mình rất nhiều.

Gian khổ đi trên sơn đạo, tuy rằng không gặp mãnh thú, tuy nhiên độc trùng, độc thảo, chướng khí, tất cả mọi người đều gặp, nhưng Chung lão gia tử luôn có thể lấy ra dược liệu tương ứng đối phó, nhiều lần đều hữu kinh vô hiểm.

Nhìn thấy những vật phẩm nghĩa phụ mang theo, chúng nghĩa tử không khó đoán được con đường này nghĩa phụ đã đi qua nhiều lần, cực kỳ quen thuộc.

Năm ngày sau, sau khi mọi người đi qua rất nhiều đại sơn, đi tới bên ngoài một sơn cốc.

Ở ngoài sơn cốc, giờ phút này đang có một số người khác, cũng tới từ những hướng khác nhau, đại bộ phận không biết nhau, nhưng mà có một tổ sáu người, mọi người liếc mắt một cái là nhận ra.

Triệu gia, một trong tứ đại gia tộc của Đại Côn quốc?

– Đó là gia chủ Triệu gia?

Chúng nghĩa tử sửng sốt.

Dẫn đầu là một nam tử thân mặc áo bào trắng, nhìn qua chỉ có bốn năm mươi tuổi, nhưng chúng nghĩa tử đều biết đó là gia chủ Triệu gia, tuổi ngang ngang với nghĩa phụ Chung Sơn, tuy nhiên bộ dạng trẻ tuổi như thế cũng là vì tu vi đạt tới cảnh giới Tiên Thiên.

– Chung Sơn?

Gia chủ Triệu gia kia liếc mắt liền nhận ra Chung lão gia tử đang cầm quải trượng đầu rồng, trong mắt hiện lên vẻ không thể tin được.

– Thật sự là nhân sinh hà xử bất tương phùng, Triệu gia chủ, vẫn khoẻ chứ?”

Chung lão gia tử cười nhẹ nói.

(*: NV biệt lai vô dạng – hi vọng bạn vẫn khoẻ từ khi chúng ta chia tay)

Phía sau Triệu gia chủ, năm tên đệ tử Triệu gia nhìn về phía tám nghĩa tử của Chung Sơn, trong mắt hiện lên một vẻ khinh thường, nhưng mà khi nhìn đến Chung lão gia tử, trong mắt mọi người đều là hiện lên vẻ tôn kính, dù sao truyền kỳ của Chung lão gia tử ở Đại Côn quốc, mặc dù bọn họ là thế gia ngàn năm cũng cảm thán không thôi .

Chung lão gia tử là nhân vật truyền kỳ, mặc dù không có bao nhiêu tình tiết nhưng mọi chuyện làm ra lại khiến mọi người ca ngợi, những nghĩa tử đó chỉ là bọn đu dây bám càng mà thôi.

– Ha ha, không thể tưởng được ngươi cũng biết nơi này, ngươi thật không đơn giản nha.

Triệu gia chủ nhìn về phía Chung Sơn, nhíu mắt lại nói.

– Chỉ mang mấy tiểu bối tới kiến thức một chút mà thôi, nhưng mà Triệu gia chủ lần này chuẩn bị gia nhập tiên môn nào?

Chung lão gia tử nói.

– Gia nhập tiên môn? Ha ha, ngươi với ta đồng tuổi, đều đã tám mươi, cho dù gia tộc có người ở bên trên, cũng không có khả năng để ta gia nhập, lần này chỉ mang vài tiểu bối có tư chất đến thử thời vận thôi.

Triệu gia chủ lắc đầu cười cười.

– Như thế, chúc Triệu gia chủ may mắn.

Chung Sơn nói.

– Ha, cũng chúc Chung gia ngươi, có người có thể nhập tiên môn.

Triệu gia chủ híp mắt nhìn thoáng qua tám người nghĩa tử nói.

– Ừm.

Chung lão gia tử gật đầu.

– Cáo từ.

Triệu gia chủ nói.

– Đại hội Long Môn gặp lại.

Chung Sơn gật đầu.

Sau đó, Triệu gia chủ tự nhiên đi trước. Đứng ở ngoài sơn cốc, nhìn người Triệu gia tiến vào, vẻ mặt Chung Sơn nghiêm lại, híp mắt, cân nhắc một hồi.

– Đi, đi vào.

Chung lão gia tử chống quải trượng đầu rồng nói.

– Vâng.

Chúng nghĩa tử lập tức gật đầu.

Tiếp đó, theo sau Chung lão gia tử, thế lực từ khắp nơi cũng chậm rãi đi vào bên trong.