Q4 - Chương 62: Thu Phục Lục Gia

Trường Sinh Bất Tử

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Đỗ Nạp nói ra những lời bi tráng như vậy Chung Sơn cũng cảm thấy hành động của nàng nên trong tay cầm một viên đá rồi nhanh chóng bắn ra.

– Keng…….

TRong nháy mắt hòn đá đã cắt đứt thanh kiếm.

Đỗ Nạp được cứu, tất cả mọi người đều hết sức kinh ngạc, chuyện gì xảy ra vậy?

Ai? Ai đã cứu Đỗ Nạp? Trong thoáng chốc tất cả mọi người đều chuyển ánh mắt về phía hai người bên ngoài, đó chính là Chung Sơn và A Đại.

– A Đại, ngươi tiếp tục ghi lại.

Chung Sơn cười nói.

– Vâng.

A Đại đáp rồi tiếp nhận ký ức thủy tinh.

Chung Sơn dẫn theo A Đại chậm rãi đi về phía trước, A Đại đi phía sau ghi lại cảnh tượng vào ký ức thủy tinh.

– Ngươi là ai?

Triệu thiếu gia cả giận nói. Chung Sơn chỉ lạnh lùng, không để ý tới Triệu thiếu gia và đám hắc y nhân phía sau mà đi thẳng tới chỗ Lục Phủ.

Lục lão gia tử vô cùng kinh ngạc nhìn về phía Chung Sơn.

– Hỏi ngươi đấy, ngươi là ai?

Triệu thiếu gia thần tình trở nên lạnh lẽo, hỏi lão.

Chung Sơn vẫn không để ý tới hắn.

– Giết hắn!

Triệu thiếu gia cả giận nói.

– Chung Sơn quay đầu lại trừng mắt nhìn Triệu thiếu gia rồi trở tay bắn một chưởng về phía hắn.

Ầm………………………..

Một chưởng đánh ra hình thành cương khí cho Triệu thiếu gia bắn ngược về phía sau hơn hai mươi trượng, miệng thổ ra một ngụm máu tươi, trước ngực cháy đen một mảnh, toàn thân gân cốt đã nát, coi như đã xong đời. Chung Sơn không thủ thì thôi nhưng một khi xuất thủ là người khác phải kinh sợ.

Tất cả mọi người đều ngạc nhiên nhìn về phía Chung Sơn, cương khí sao?

Đám thủ hạ của Triệu thiếu gia cũng ngừng lại, không người nào dám xông lên nữa.

Tất cả mọi người đều biết đây chính là cao thủ thực sự!

Kim Đan tầng thứ tư đối phó với những người hậu thiên và tiên thiên thì khác gì giẫm chết một con kiến.

Chung Sơn nhìn Triệu thiếu gia bay về phía sau, miệng hộc máu tươi nói:

– Ông trời có mắt, ác hữu ác báo, không phải là không báo mà chưa tới lúc.

-Triệu thiếu gia bị Chung Sơn chọc tức lại ói ra một ngụm máu nữa.

Đám thủ hạ của Triệu thiếu gia lúc này không biết nên xung phong liều chết hay là cấp tốc chạy trốn cho thật nhanh.

– Cút!

Chung Sơn trừng mắt quát.

Thấy Chung Sơn giận giữ, đám người của Triệu thiếu gia vội vàng bỏ chạy, ngay cả kiệu hoa cũng không khiêng đi mà bỏ lại đây.

– Đa tạ tiền bối đã cứu mạng.

Lục lão gia tử lập tức nói.

Lúc này Chung Sơn cũng bảo A Đại thôi không tiếp tục ghi hình lại, chỉ bằng vào những hình ảnh ghi được vừa rồi đã giúp Chung Sơn được rất nhiều chuyện.

Chung Sơn quay đầu nhìn về phía đám người Lục gia, ngoại trừ Lục lão gia tử và Đỗ Nạp tất cả những người khác đều nhìn mình bằng ánh mắt sùng bái.

Lục lão gia tử còn chưa biết Chung Sơn là địch hay là bạn nên trong lòng còn có phần dè dặt.

– Ngươi là hậu thiên đỉnh sao?

Chung Sơn nhìn Lục lão gia tử rồi khẽ nói.

– Vâng.

Lục lão gia tử lập tức đáp.

– Ăn đi.

Chung Sơn trở tay lấy ra một viên đan dược.

– Phá cấm đan?

Lục lão gia tử kinh hỉ nói.

Lục lão gia tử tiếp nhận đan dược từ tay Chung Sơn, đứng trước vấn đề sinh tử Lục lão gia tử cũng không xấu hổ gì nữa mà há mồm nuốt viên đan dược rồi khoanh chân điều khí.

Người của Lục gia kiên trì chờ đợi, một lúc lâu sau, tóc Lục lão gia tử đã biến thành màu đen, trông trẻ đi rất nhiều, thoáng cái đã biến thành người bốn mươi tuổi.

– Đa tạ tiền bối.

Lục lão gia tử đứng dậy cung kính nói với Chung Sơn.

– Ta đã gặp Lục Kiến Bằng một lần ở Thiên Không Chi Thành, không ngờ lại gặp người nhà hắn ở Kỳ Lý Trấn.

– Tiền bối, người gặp qua Kiến Bằng sao? Chàng thực sự của Thiên Không Chi Thành sao?

Đỗ Nạp lập tức tiến lên nói, những người khác của Lục gia cũng mang vẻ mặt chờ mong.

– Tiền bối, mời vào trong.

Lục lão gia tử là người hiếu lễ nên lập tức nói.

– Ừ.

Chung Sơn gật đầu sau đó theo Lục lão gia tử vào bên trong, A Đại cũng đi theo sau.

Tuy rằng người của Lục gia hết sức chờ đợi tin tức của Lục Kiến bằng thế nhưng Lục lão gia tử cũng không muốn người của mình vì vậy mà thất lễ.

Bên trong đại sảnh Lục gia.

Hạ nhân nhanh chóng dâng trà lên cho Chung Sơn, lúc này bên ngoài lại truyền đến tiếng náo động.

– A Đại, ra xử lý đi.

Chung Sơn nói.

– Vâng.

A Đại lập tức đáp, sau đó cùng với người của Lục gia nhanh chóng đi ra ngoài.

Triệu gia dẫn người tới báo thù cho Triệu thiếu gia.

Bên trong đại sảnh chỉ còn lại Chung Sơn và Lục lão gia tử.

– Xin hỏi tiền bối, Lục Kiến Băng ở Thiên Không Chi Thành thật sao?

Lục lão gia tử hỏi.

– Không sai, thế nhưng ta nghĩ sắp tới hắn sẽ gặp nguy hiểm.

Chung Sơn suy nghĩ một chút rồi noí.

– Nguy hiểm? Vì sao?

Lục lão gia tử khẩn trương nói.

– Vì sao bỗng nhiên Lục Kiến Bằng có phương pháp tu hành? Hắn đi nhiều năm như vậy mà vẫn không có tin tức gì sao? Phương pháp tu hành của các ngươi có từ đâu?

Chung Sơn nhìn chằm chằm vào Lục lão gia tử.

– Cái này ta không biết.

Lục lão gia tử lắc đầu nói,

Chung Sơn nhìn Lục lão gia tử khẽ thở dài nói:

– Người giúp đỡ Lục Kiến Bằng đã bị diệt tộc mà Lục Kiến Bằng giúp đỡ hắn nên cũng bị liên lụy.

Đó chẳng qua là những suy đoán của Chung Sơn mà thôi.

– không phải như vậy, Kiến Bằng sẽ không có chuyện gì?

Lục lão gia tử lập tức lắc đầu nói.

– Ha ha, ta đã nhìn ra rồi, không chỉ có Lục Kiến Bằng ở Thiên Không Chi Thành chịu tội mà cả gia tộc của hắn là các ngươi cũng chịu diệt tộc, không người nào sống sót.

Chung Sơn bỗng nhiên trở nên nghiêm túc nói.

Nhìn Chung Sơn, trong lòng Lục lão gia tử không ngừng tranh đấu, cuối cùng thì cũng nói:

– Tiền bối, Lục mỗ vừa rồi không nói thật, mong tiền bối bỏ qua. Ta không phải là che giấu gì, mười năm trước, trước khi đi Kiến Bằng nói với ta hắn muốn đi giúp sư tôn của hắn, thế nhưng mười năm rồi vẫn không có tin tức gì, nếu không phải đã chết thì cũng không thể thoát thân ra được.

Thấy Lục lão gia tử nói vậy trong lòng Chung Sơn khẽ động. Sư tôn? Quả nhiên là Ngô Vạn Lý chính là sư tôn của Lục Kiến Bằng, cho dù không có được Ngô Vạn Lý thì Lục Kiến Băng cũng rất hữu dụng đối với Đại Tình vương triều.

– Tiền bối, tiền bối biết nhiều như vậy hắn là người có thân phận. Lục mỗ cầu khẩn tiền bối giúp đỡ Kiến Bằng.

Lục lão gia tử quỳ xuống nói.

Chung Sơn đõ Lục lão gia tử dậy, trong lòng khẽ động nói:

– Ngươi đứng lên đi, nếu như ta không giúp Lục Kiến Bằng thì cũng sẽ không đến đây.

– Đa tạ tiền bối.

Lục lão gia tử nói.

– Để ta suy nghĩ một chút đã.

Chung Sơn nói.

– Vâng.

Lục lão gia tử cung kính đứng bên cạnh.

Trong đầu Chung Sơn không ngừng phân tích tình hình rồi nói:

– Ngươi có tin ta không?

Lục lão gia tử nhướng mày nhìn Chung Sơn rồi lập tức nói:

– Hôm nay nếu không phải nhờ có tiền bối thì Lục gia đã không còn nữa rồi. Tiền bối có yêu cầu gì Lục mỗ sẽ dốc toàn lực.

– Lục gia của ngươi có tổng cộng bao nhiêu người?

Chung Sơn hỏi.

– Tính cả Đỗ Nạp thì là tám mươi ba người.

Lục lão gia tử nói.

– Có thể vứt bỏ cơ nghiệp ở đây để ly khai không?

Chung Sơn hỏi.

– Ly khai.

Lục lão gia tử kinh ngạc nói.

– không sai, ta có thể cứu Lục Kiến Bằng thế nhưng nếu như cả gia tộc của ngươi ở đây thì nhất định Lục Kiến Bằng sẽ vì các ngươi mà không chịu đi.

Chung Sơn khẳng định nói.

Thấy Lục Kiến Bằng vì báo ân sư mà thâm nhập hiểm cảnh, mười năm không oán hận Chung Sơn khẳng định Lục Kiến Bằng là người ân oán phân minh. Người như vậy thì làm sao có thể vứt bỏ gia tộc được?

Lục lão gia tử suy nghĩ một chút rôi nói:

– Có thể!

– Được, ta cho ngươi thời gian bốn tháng, đây là một ít đan dược, trong vòng bốn tháng các ngươi phải tận lực đột phá, tranh thủ thời gian mà đạt tới tu vi Tiên Thiên kỳ.

Chung Sơn lấy ra một ít đan dược nói.

– Đây là, là……..

Lục lão gia tử nhìn những bình đan dược trên bàn.

Chung Sơn mỉm cười rồi nói lấy ra hai viên Không Linh Châu và Tu Di Thạch nói/

– Đây là trữ vật thủ trạc, hẳn là các ngươi biết dùng làm gì rồi chứ?

– Vâng.

Lục lão gia tử tràn ngập hưng phấn noi.

– Trong vòng bốn tháng các ngươi phải tận lực dự trữ vật tư và thức ăn trong vòng một năm, chờ Lục Kiến Bằng trở về thì mọi người sẽ theo ta rời khỏi đây.

Chung Sơn nói.

– Vâng tiền bối.

Lục lão gia tử nói.

Tu Di Thạch? Trữ vật thủ trạc? chỉ có Triệu Tuyền lão tổ tôn mới có những bảo vật này.

– Trong lúc ở đây phải hết sức giữ bí mật, không để cho bất kỳ kẻ nào biết được.

Chung Sơn trầm giọng nói.

– Vâng,

Lục lão gia tử hưng phấn nói.

– Đúng ngày này bốn tháng sau các ngươi đi vào ngọn núi phía bắc.

Chung Sơn nói.

– Ngọn núi phía bắc? Tiền bối, ngọn núi phía bắc có rất nhiều yêu thú, gia tộc của ta có tám mươi ba người, mặc dù đại bộ phận đạt tới tiên thiên cảnh nhưng có thể sẽ…………

Lục lão gia tử lo lắng nói.

– Đến lúc đó sẽ có lang tiếp các ngươi, các ngươi chỉ việc đi theo chúng.

Chung Sơn nói.

– A, lang sao?

Lục lão gia tử kinh ngạc nói.

– Yên tâm, chúng sẽ không công kích mà chỉ bảo vệ các ngươi thôi, các ngươi chỉ cần đi theo chúng là được.

Chung Sơn trầm giọng nóil

– Vâng.

Lục lão gia tử gật đầu nói.

Nhìn nhiều đan dược, bảo bối như vậy, Lục lão gia tử thực sự không nghĩ ra được lý do gì khiến Chung Sơn hại gia tộc của mình.

Sau đó Chung Sơn ở lại Kỳ Lý trấn, dùng thủ đoạn diệt trừ toàn bộ Triệu gia, đồng thời loại bỏ tai họa ngầm cho Lục gia, đảm bảo trong vòng năm tháng Lục gia tuyệt đối an toàn,. Đồng thời dẫn theo A Đại đi triệu hồi một số đại lang gần đó đợi Lục gia đến chúng sẽ hộ tống nhóm người này. Sau đó Chung Sơn mời cùng A Đại tiếp tục lên đường.

Chỉ còn cách ngày đại thọ Đại Vũ đại đế một tháng nữa, Chung Sơn phải quay về Thiên Không Chi Thành.