Q.11 - Chương 154: Phất tay mà đi

Trường Sinh Bất Tử

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Mặc Tử, Trình Hầu? Trong lòng quần thần Đại Tranh lập tức căng thẳng.

Ba tên Thánh nhân tới, mục đích là cái gì? Ngay cả đám người Kim Bằng cũng hơi khẩn trương.

Ngày xưa, ba đại Thánh nhân vây công Lăng Tiêu Thiên Đình, lúc ấy Thánh Vương có thể điều động toàn bộ thế của thiên hạ Đại Tranh, hơn nữa, lúc ấy trải qua Thánh Vương chu toàn, Thánh Vương đối mặt chân chính chỉ có Huỳnh Hoặc mà thôi, thế cục trước mắt có chút không ổn a.

– Chung Thánh Vương, đúng vậy đã lâu!

Mặc Tử thản nhiên nói.

– Mặc Tử, ngươi cũng tới? Không phải ngươi lại muốn bảo vệ Chung Sơn?

Di Thiên trầm giọng hỏi.

Lại nói tiếp, Di Thiên vẻn vẹn chỉ hẹn và Trình Hầu mà thôi, Mặc Tử không mời tự tới, sẽ không lại như cùng lần trước đi? Lần trước bởi vì Mặc Tử, mình mới không thể ra tay xử lý Chung Sơn, Di Thiên luôn luôn canh cánh trong lòng.

– Lần trước là trả nhân tình, lần này tự nhiên khác với lần trước, kẻ hèn cũng sẽ không ngăn cản các hạ!

Mặc Tử gật đầu nói.

Lấy được Mặc Tử khẳng định, sắc mặt Di Thiên hơi hơi thư giãn.

– Mục đích Mặc Tử và ta tới giống nhau!

Trình Hầu nhàn nhạt mở miệng nói.

– Ồ?

Di Thiên hơi hơi vui vẻ.

Nhìn thấy sắc mặt Di Thiên vui mừng, Trình Hầu và Mặc Tử hơi hơi ngoài ý muốn, sắc mặt vui mừng? Di Thiên lại vui mừng? Chẳng lẽ Di Thiên không đối phó được Chung Sơn?

Mà tâm tình quần thần Đại Tranh lại cực kỳ trầm trọng. Ba tên Thánh nhân? Chẳng lẽ lần này thật sự phải chiến ba tên Thánh nhân?

Với một Thánh nhân, mọi người có lẽ không sợ, còn có thể chiến.

Đối mặt với hai tên Thánh nhân vốn không có phần thắng, nhất định thất bại. Nhưng bây giờ là ba tên Thánh nhân. Một người trong đó là đương kim đệ nhất Thánh nhân Trình Hầu.

Có lẽ mọi người cũng không rõ ràng lắm Trình Hầu mạnh bao nhiêu, cũng không nghe qua sự tích hắn xuất thủ, nhưng mà, có thể để cho mấy tên Thánh nhân khác cam tâm tình nguyện thừa nhận hắn là đệ nhất Thánh nhân, cũng đủ biểu hiện lực lượng của hắn.

Thánh nhân, cơ hồ là quần thể kiêu ngạo nhất thiên hạ, có thể thuyết phục cho đám Thánh, Trình Hầu tất có chỗ hơn người, thật giống như Hồng Quân, năm đó Hồng Quân có năng lực áp đám Thánh, đó là hắn cũng có thực lực tuyệt đối.

Trong lòng quần thần lại lần nữa không khỏi cẩn thận, đồng thời tụ về Chung Sơn.

Ba Thánh nhìn về phía Chung Sơn, Chung Sơn cũng nhìn về phía ba Thánh.

Chung Sơn không biểu hiện ra chút sợ hãi, Đế Vương uy nghi vẫn như thường, nhàn nhạt nhìn ba Thánh.

– Nói vậy hai vị đều mới tới từ chỗ Hồng Quân đi!

Chung Sơn bỗng nhiên thản nhiên nói.

Mặc Tử và Trình Hầu còn chưa nói chuyện, Di Thiên mang theo vẻ kinh ngạc nói:

– Ngươi sao biết được?

– Tổ Long đã xuất, trong thiên hạ có thể kiềm chế Thánh nhân, cũng chỉ ít ỏi mấy người.

Chung Sơn tự tin nói.

– Chung Sơn? Quả nhiên không hổ là một thế hệ Đế Vương!

Trình Hầu thản nhiên nói. Tuy rằng tán thưởng Chung Sơn, nhưng sắc mặt Trình Hầu vẫn lạnh lẽo.

Di Thiên hơi hơi trầm mặc, Mặc Tử cũng không nói chuyện.

– Tốt rồi, nếu đến rồi, cứ nói đi, có chuyện gì vậy?

Chung Sơn nghiêm mặt nói.

– Bản Thánh muốn Hành.

Trình Hầu nói thẳng. Một bộ tư thái cao cao tại thượng.

– Hành chi thiên mạch? Thì ra đệ nhất Thánh nhân Trình Hầu nắm giữ thiên mạch, đúng là Hành. Tìm ta đòi, có thể hiểu, như vậy, Mặc Tử không biết vì cái gì?

Chung Sơn nhìn về phía Mặc Tử.

– Ta muốn ‘Binh’.

Mặc Tử cũng nói thẳng.

– Binh?

Chung Sơn híp hai mắt lại.

– Ta nhớ rõ, đại đạo của Mặc Tử căn bản không hề giao tiếp với ‘Binh chi thiên mạch’.

Chung Sơn nghi ngờ nói.

– Không hề giao tiếp, nhưng Chung Thánh Vương, ngươi không cảm thấy ngươi lấy được phục chế thể hai đường thiên mạch quá quý trọng sao? Cho dù ta không lấy, sớm muộn gì cũng có người tới lấy!

Mặc Tử khuyên nhủ.

– Còn như vậy?

Sắc mặt Chung Sơn hơi trầm xuống.

Mặc Tử nói vậy đã rất rõ ràng, Mặc Tử chỉ giúp người làm việc, hắn cũng không cần Binh chi thiên mạch.

Một bên Thi tiên sinh nhỏ giọng với Chung Sơn:

– Thánh Vương, theo thần đoán, thiên hạ muốn phục chế thể Binh chi thiên mạch, là Thái Cổ gia tộc.

Thái Cổ gia tộc? Đồng tử Chung Sơn co rụt lại, đệ nhất tộc đại thế giới? Thì ra năm đó quý nhân theo như lời Mặc Tử giúp hắn thành Thánh, đúng là Thái Cổ gia tộc.

– Chung Thánh Vương nếu cho ta phục chế thể Binh chi thiên mạch, chuyện hôm nay, ta không tham dự nữa!

Mặc Tử lẳng lặng nói.

– Vậy Trình Hầu…?

Chung Sơn mang theo vẻ mỉm cười người khác không hiểu nhìn về phía Trình Hầu.

Trình Hầu nhìn Chung Sơn, nhìn một hồi nói:

– Giao ra Hành, bản Thánh cũng có thể lập tức rời đi!

Trình Hầu vừa nói, một bên Di Thiên sắc mặt không khỏi khó coi, một chốc kia, Di Thiên hiểu, lúc trước ước hẹn đối phó Chung Sơn, mình chỉ làm quân cờ Trình Hầu mà thôi, hắn không thể phân tâm theo dõi Chung Sơn, để cho mình theo dõi, mục đích của hắn chỉ có một, Hành chi thiên mạch. Chiếm được, hắn công thành lui thân, không chiếm được, hắn mới có thể cùng mình đối phó Chung Sơn. Mình bị đùa bỡn?

– Di Thiên Thánh nhân, nếu ta giao ra hai đường thiên mạch, kế hoạch của ngươi không phải rơi vào khoảng không? Ha ha ha ha!

Chung Sơn không quên đả kích.

Sắc mặt Di Thiên không khỏi khó coi. Đồng thời, chẳng biết tại sao, trong lòng bỗng nhiên sinh ra vẻ khổ sở.

Mặc Tử và Trình Hầu cũng là lẳng lặng chờ.

– Yên tâm, ta sẽ không để cho ngươi thất vọng!

Chung Sơn nhìn về phía Di Thiên lộ ra nụ cười lạnh nói.

– Ách?

Di Thiên hơi hơi kinh ngạc. Chung Sơn có ý gì?

Quay đầu, Chung Sơn nhìn về phía Mặc Tử và Trình Hầu. Lộ ra cười lạnh hung ác nói:

– Thứ của Chung Sơn, ai cũng không lấy đi được, dù là Thánh nhân, cũng đừng hòng!

– Ừ?

Sắc mặt Trình Hầu trầm xuống.

Mặc Tử cau mày lại.

Về phần Di Thiên lại lập tức vui vẻ, nhưng chẳng biết tại sao, cổ ý mừng cũng không mãnh liệt.

Chung Sơn bước ra một bước, lật tay một chiêu. Thần tử sau lưng Chung Sơn chợt biến mất. Toàn bộ tiến nhập bên trong Thần Giới. Chỉ còn lại Chung Sơn đạp Bát Cực Thiên Vĩ đứng ở không trung, đối mặt với ba tên Thánh nhân.

Ba tên Thánh nhân nhìn Chung Sơn, nhất thời không rõ ý tứ Chung Sơn.

– Chung Sơn, ngươi muốn một người đấu với ba người chúng ta?

Di Thiên lộ ra vẻ cổ quái.

Lắc đầu, Chung Sơn lật tay vung lên, bốn phía Chung Sơn bị ngọn lửa bao phủ.

– Ngay tại vừa rồi, ta nói qua với ngươi, ta muốn đi, ngươi không ngăn được ta!

Chung Sơn nói.

Sắc mặt Di Thiên hơi trầm xuống, hiển nhiên đây là trào phúng với Di Thiên. Đường đường Thánh nhân, ngăn cản tên mới vào Tổ Tiên mà không ngăn được.

– Nhưng mà, hiện tại ta muốn nói, ta muốn đi, không chỉ ngươi không ngăn được ta, ba người các ngươi cũng không ngăn được!

Chung Sơn lạnh lùng nói.

– Hắc?

Di Thiên lộ ra thanh âm khinh thường.

– Chư vị nếu có thời gian rảnh, Chung Sơn tại Đại Tranh xin đợi bất cứ lúc nào! Ha ha ha ha!

Chung Sơn không khỏi cười to nói.

Chung Sơn nói xong, ba người đột nhiên biết không ổn.

Đặc biệt Trình Hầu, thời điểm trừng mắt muốn ra tay.

Nhưng mà giờ phút này, Bát Cực Thiên Vĩ chợt biến mất, Chung Sơn cũng chợt biến mất, giữa không trung chỉ còn lại ngọn lửa lúc trước Chung Sơn chém ra.

Ầm ầm, Chung Sơn đốt cháy quần áo sạch sẽ. Mà Chung Sơn lại đột nhiên biến mất ở trước mặt ba tên Thánh nhân.

– Hỗn trướng!

Di Thiên không nhịn được gầm lên một tiếng.

Có thể không giận không, trước mặt ba đại Thánh nhân, Chung Sơn cứ như vậy bỗng nhiên không còn? Bỗng nhiên cũng chưa có? Hắn thật sự ung dung bỏ chạy?

Dường như một bàn tay đánh vào trên mặt của ba đại Thánh nhân. Khiến ba đại Thánh nhân tức giận trầm mặc một hồi.

Bởi vì ba người dùng Thánh thức dò xét tất cả khắp nơi, Chung Sơn thật sự không còn. Hắn thật sự chạy thoát.

Di Thiên cực kỳ nổi giận. Hai người Mặc Tử và Trình Hầu không nói thêm gì nữa, cũng trầm mặc nhìn chỗ Chung Sơn biến mất, không gian hơi hơi lay động, biểu hiện Chung Sơn mới vừa đi không lâu.

– Chung Sơn quay về Đại Tranh!

Trình Hầu trầm giọng nói.

– Chúng ta lập tức đi Đại Tranh, ta không tin Chung Sơn nhiều lần mạng lớn như vậy! Di Thiên phẫn hận nói.

Mặc Tử nhìn lại Di Thiên, cuối cùng lắc lắc đầu nói:

– Hai vị, kẻ hèn còn có chuyện quan trọng trong người, cáo từ!

Nói xong, Mặc Tử nhún chân một cái biến mất tại chỗ.

Sắc mặt Di Thiên càng ngày càng khó coi, nhưng vẫn hơi chờ đợi nhìn Trình Hầu.

Bây giờ Chung Sơn đã đến một loại trình độ kinh khủng, ít nhất tại trong mắt Di Thiên là như vậy, mặc dù Chung Sơn nói không địch lại Di Thiên, nhưng mà tại địa bàn Chung Sơn, Di Thiên cũng không to gan như vậy một mình tiến đến khiêu khích. Chỉ có thể gửi hy vọng với Trình Hầu.

Trình Hầu khẽ lắc đầu, không để ý đến Di Thiên Thánh nhân, đạp bước biến mất không thấy.

Chỉ lưu lại một người Di Thiên, đứng ở giữa không trung, ngẩn người một lúc lâu. Tại sao có thể như vậy?

– – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – –

Chung Sơn quay về Đại Tranh.

Phương pháp trở về rất đơn giản, bảo bối Thiên gia dòng chính cất chứa, truyền tống ngọc bài lúc trước Thiên Thần Tử trân quý, tổng cộng hai khối, trong đó một khối là năm đó Thiên Linh Nhi dùng khi trở về.

Năm đó Thiên Chú Tử đuổi giết đoàn người Chung Sơn khắp thế giới, thời điểm đến Bắc Châu, dùng một khối kia.

Còn lưu một khối, vừa mới dùng hết.

Đại Tranh, Lăng Tiêu Thiên Đình.

– Ha ha ha ha, đúng là sảng khoái, giờ phút này ba tên Thánh nhân nhất định sắp điên!

Kim Bằng cười điên cuồng từ Bách Thế Động Thiên.

– Ít nhất Di Thiên Thánh nhân kia khẳng định sẽ tức hộc máu!

Đao Nhân Đồ phối hợp nói.

Bách Thế Động Thiên, Lăng Tiêu Thiên Đình quân sự trọng địa, đoạn thời gian gần đây phong bế, bên trong làm sao có thanh âm?

– Mau, báo tin đại nhân!

Một thị vệ lập tức ra lệnh.

Tiếp đó, mười mấy cường giả Đại Tranh bay vào khe núi, người nào người nấy tay cầm binh khí, tràn ngập tức giận.

– Xong rồi, không ngờ để kẻ cắp xâm nhập trọng địa quân sự, mình nhất định bị dính líu, hy vọng ít người một chút, càng nhiều người, chịu tội càng lớn, tốt nhất không nên vượt qua hai tên.

Thị vệ Thống lĩnh thầm nghĩ trong lòng.

Mà khi các thị vệ bay vào khe núi mới phát hiện, không phải hai người, mà là mấy trăm người.

Mấy trăm người? Bọn họ vào bằng cách nào? Thị vệ Thống lĩnh không khỏi há hốc mồm.

Nhưng mà ngay sau đó, thị vệ Thống lĩnh thở phào, bởi vì bên trong có vài trọng thần Đại Tranh, còn có, còn có….

– Bái kiến Thánh Vương!

Các thị vệ cung kính bái.

Chung Sơn mang theo Quỳ Nhi đầy mặt tò mò đi đến phía trước.

Mà trong thời gian ngắn ngủi, quần thần Lăng Tiêu Thiên Đình cũng biết tin tức.

Đám người Lâm Khiếu, Thủy Kính nhất thời sôi trào.

– Thánh Vương trở về?

– Bái kiến Thánh Vương!

– Bái kiến Thánh Vương!

Đạo thanh âm sau cao hơn đạo thanh âm trước, khiến sắc mặt Quỳ Nhi hơi đỏ lên, không khỏi kích động.