Q2 - Chương 37: 'Gài độ'

Trường Sinh Bất Tử

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Một chút cảm giác buồn bực ban đầu của Thiên Sát nhanh chóng bị hình ảnh Thiên Linh Nhi bên cạnh Bi Thanh Ti xóa tan, hóa ra Thanh Ti đi đón Linh Nhi, khó trách! Cũng đúng, sao Thanh Ti lại coi trọng cái con rệp kia chứ?

Thiên Sát nhanh chóng điều chỉnh thái độ, không thèm chú ý Chung Sơn nữa mà chăm chú ngắm nhìn Bi Thanh Ti, nhưng ở sâu trong nội tâm hắn thì lại bắt đầu đề phòng Chung Sơn.

Chung Sơn chờ Anh Lan, còn Bi Thanh Ti và Thiên Linh Nhi lại chờ Chung Sơn cho nên tốc độ cũng không được nhanh, nhưng cũng không mất quá nhiều thời gian để tới đỉnh núi chỗ Thiên Sát đứng.

Thiên Sát vẫn chăm chú quan sát nhóm người người này, Anh Lan trùm hắc bào kín mít tuy nhiên từ tốc độ thì có thể biết là chưa đến Tiên Thiên Kỳ nên mặc kệ là ai cũng không cần quá để ý, nhưng mà tại sao Thiên Linh Nhi lại đến đây?

– Đại sư huynh.
Trên mặt Thiên Linh Nhi thoáng vui mừng kêu lên.

Có lẽ bởi vì sự ngưỡng mộ đã ăn sâu vào trong tâm tưởng nên mặc dù hào quang của Thiên Sát ở trong lòng Thiên Linh Nhi liên tục giảm dần nhưng Thiên Linh Nhi vẫn còn một chút cảm giác sùng bái Thiên Sát. Tuy rằng sự sung bái đó đã giảm đi nhiều nhưng khi nhìn thấy Thiên Sát thì trong lòng nàng cũng kích động một chút.

Thiên Sát nhìn thoáng qua Bi Thanh Ti rồi nhìn Thiên Linh Nhi nói:
– Linh Nhi, sao muội lại tới nơi này?

– Ta nghe nói Khai Dương Tông đã có người chết nên có chút lo lắng, liền bảo Chung Sơn mang ta đến đây.
Thiên Linh Nhi dường như hơi thẹn thùng nói. Ngẫm lại chuyện đáng sợ khi gặp Diệu Tiên Nhân, thì bây giờ cảm thấy tất cả đều là đáng giá.

– Linh Nhi lo lắng cho đại sư huynh sao?.
Vân Thiên ở bên cạnh lập tức giễu cợt nói.

Vân Thiên đang nói đùa nhưng Thiên Linh Nhi lại không tức giận. Mặt nàng bỗng nhiên đỏ chín, nhìn là biết đang thẹn thùng.

Bi Thanh Ti nhìn Linh Nhi xong lại nhìn Thiên Sát rồi lộ vẻ như đã sáng tỏ mọi chuyện.

Nhìn thấy vẻ mặt của Bi Thanh Ti, Thiên Sát lập tức tức giận, nhíu mày trách mắng Vân Thiên:
– Nói lung tung, đám người bên kia đã chết hết, còn không mau đi thu thập bảo vật?

– Ôi, tốt quá, Tu Di Thạch trong trữ vật thủ trạc của một Môn chủ chắc chắn sẽ hơn chúng ta rất nhiều, đi thôi.
Vân Thiên nói với những sư đệ khác.

Chúng đệ tử Khai Dương Tông liền vội vã lao tới thi thể bên kia để kiếm chác.

Chung Sơn đứng bên cạnh thấy mặt Thiên Linh Nhi bỗng ửng hồng liền cân nhắc một chút rồi nói:
– Linh Nhi biết được Khai Dương Tông có người chết nên rất lo lắng cho sư thúc, ai cũng có thể nhận thấy trong lòng Linh Nhi đã in bóng sư thúc, hy vọng sư thúc hãy quý trọng, đừng phụ tấm chân tình của Linh Nhi.

Nghe Chung Sơn nói khiến Thiên Linh Nhi cảm trong lòng căng thẳng, bây giờ Chung Sơn đang thay nàng thổ lộ với Thiên Sát?

Những lời Chung Sơn nói thì Thiên Linh Nhi đã sớm muốn nói, nàng cũng đã từng có ý muốn được người khác nói thay mình nhưng bởi vì e thẹn nên vẫn không nói ra được cũng không thể kể với ai. Bây giờ có người nói hộ tiếng lòng thì không biết vì sao Thiên Linh Nhi lại không muốn kẻ đó là Chung Sơn, ai cũng có thể nhưng Chung Sơn thì không, thậm chí nàng cũng không muốn Chung Sơn biết mình vấn vương Thiên Sát.

Thiên Linh Nhi cảm thấy rất buồn, nhưng ánh mắt nàng vẫn nhìn chằm chằm Thiên Sát, sự ngưỡng mộ trước kia thật không dễ phai nhòa.

Có nhiều khi Thiên Linh Nhi tưởng tượng tới cảnh mình thổ lộ với Thiên Sát sau đó vô cùng kích động chờ đợi Thiên Sát gật đầu, nhưng đến lúc này, trong lòng Thiên Linh Nhi lại không kích động hy vọng Thiên Sát gật đầu như trong tưởng tượng mà lại mơ hồ có cảm giác hy vọng Thiên Sát lắc đầu.

Thiên Linh Nhi cứ như vậy nhìn Thiên Sát.

Lúc này Thiên Sát rất buồn bực, nhìn Chung Sơn có chút oán hận, sự ái mộ của Thiên Linh Nhi làm sao hắn không biết chứ? Bản thân hắn có tính toán của riêng mình, mục tiêu của hắn là Bi Thanh Ti, nếu ở trongi hoàn cảnh khác thì Thiên Sát có thể dịu dàng khuyên bảo Thiên Linh Nhi buông bỏ nhi nữ tình trường này, nhưng lúc này thì…

– Ừm, tấm lòng Linh Nhi, ở Khai Dương Tông gần như không ai là không biết.
Bi Thanh Ti thấy Chung Sơn khuyên Thiên Sát liền gật đầu hùa theo, như muốn thúc đẩy đoạn nhân duyên đạo lữ này.

Vốn Thiên Sát cảm thấy trong lòng u ám, thấy lời khuyên của Bi Thanh Ti giống như hoạ vô đơn chí.

Thiên Sát lập tức lắc đầu nói:
– Thanh Ti, sao muội có thể nghĩ vậy, chúng ta thấy Linh Nhi lớn lên từng ngày thì làm sao ta lại có tình ý với nàng ấy được? Linh Nhi còn nhỏ, tâm trí còn chưa trưởng thành, đến nàng ấy trưởng thành thì nhất định có thể tìm được đạo lữ hơn ta gấp trăm lần.

Thấy Thiên Sát tỏ thái độ như vậy, Bi Thanh Ti cũng thấy hợp tình hợp lý nên gật đầu suy tư rồi không nói thêm nữa.

]Chung Sơn vừa mới nghe Thiên Sát trả lời Bi Thanh Ti thì liền biết là chuyện không hay rồi, Thiên Sát nói như thế thì làm sao Linh Nhi chịu được?

Còn đối với Thiên Linh Nhi thì những lời nói của Thiên Sát giống như một thanh đao nhọn đâm mạnh vào trong lòng nàng, tượng đài tình yêu bỗng dưng sụp đổ rồi hóa thành đại dương tuyệt vọng.

Nước mắt từ trong đôi mắt đỏ bừng tràn mi trào ra như suối, khuôn mặt ửng hồng vì thẹn thùng hy vọng bỗng nhiên chuyển thành màu tái nhợt của sự hụt hẫng tuyệt vọng, dường như trong nháy mắt hình tượng Thiên Sát cao lớn sưởi ấm tâm hồn đã hóa thành một ác quỷ cắn xé trái tim nàng.

Thiên Linh Nhi đã nhận được đáp án, nhưng mà đáp án phá hỏng ngưỡng mộ trong lòng, phá hỏng ngưỡng mộ giống như khiến cho thiên địa đều sụp đổ, bốn phía toàn màu đen, mà mình cũng giống như cực kỳ choáng váng, lắc lư như sắp ngã. Sự tuyệt vọng thiên địa hủy diệt bất chợt xuất hiện trong lòng.

Nhưng ngay lúc tuyệt vọng nhất thì bỗng nhiên Thiên Linh Nhi cảm thấy một bàn tay ấm áp nắm chặt tay phải của mình, từ bàn tay này bỗng nhiên xuất hiện ra một luồng năng lượng nồng ấm vô hạn nhanh chóng lan khắp toàn thân mình, khiến cho tâm hồn đang giá băng của nàng cảm thấy như được sưởi ấm.

Khi luồng năng lượng đó truyền vào, Thiên Linh Nhi cảm thấy không còn choáng váng nữa, trời đất đang tối sầm cũng dần dần sáng lại.

Nàng quay đầu nhìn lại thì thấy không biết từ khi nào nhìn Chung Sơn đã đứng ở bên cạnh lo lắng nhìn nàng.

Nhìn Chung Sơn, bất giác Thiên Linh Nhi thấy trong lòng ấm áp hơn. Nỗi tuyệt vọng ban đầu dường như chợt tan thành mây khói. Mặt trời vẫn tỏa nắng, bầu trời vẫn trong xanh, cuộc đời vẫn đẹp sao! Không có Đại sư huynh thì ta vẫn là ta không thiếu cái gì, ta còn có Chung Sơn, còn có ta cha, còn có tiểu Nam tử. Khoảnh khắc này đã khắc sâu vào trong lòng Thiên Linh Nhi.

Thiên Sát nói với Bi Thanh Ti xong thì thấy nước mắt Thiên Linh Nhi tuôn trào khiến trong mắt hắn hiện lên vẻ hối hận nhưng hắn chỉ còn cách thể hiện tâm can sắt đá thôi. Không phải Thiên Sát không có ý gì đối với Thiên Linh Nhi nhưng mà ngày hôm nay vì hoài bão lớn lao trong lòng nên Thiên Sátchỉ còn cách phụ tấm chân tình của Thiên Linh Nhi mà thôi.

Thiên Sát nhìn thấy Chung Sơn tiến lên an ủi Thiên Linh Nhi thì không biết vì sao trong lòng bỗng nhiên có chút buồn bực, khi nhìn thấy trạng thái Thiên Linh Nhi từ từ tốt hơn, Thiên Sát cảm thấy có cái gì đó vốn là của mình đang dần dần cách xa mình nhưng hắn lại không có kéo nó trở về.

– Linh Nhi.
Thiên Sát lộ vẻ lo lắng nhìn về phía Thiên Linh Nhi.

Thiên Linh Nhi được Chung Sơn an ủi đã tốt hơn rất nhiều, nước mắt cũng không còn chảy nữa, nàng dùng chân nguyên làm chúng bốc hơi ngay ngay lập tức.

Trải qua chuyện vừa rồi, Thiên Linh Nhi giống như đã trải qua một hồi sinh tử khiến nàng trưởng thành lên. Lúc nàng nhìn về phía Thiên Sát lần nữa thì trong mắt đã không còn kích động như trước kia, càng không có vẻ tuyệt vọng như vừa rồi, giống như trong nháy mắt nàng đã suy nghĩ thông suốt, thấu đáo mọi việc, bây giờ Thiên Sát trong mắt nàng chỉ là đại đệ tử của cha mình mà thôi.

– Ta không sao, Đại sư huynh. Cám ơn người.
Thiên Linh Nhi bỗng nhiên cười xán lạn nói.

“Cám ơn?” Thiên Sát hơi nhíu mày nhìn về phía Thiên Linh Nhi, không hiểu vì sao Thiên Linh Nhi bỗng nhiên lại có biến hóa lớn như vậy, chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủn mà dường như Thiên Linh Nhi đã biến thành người khác.

Còn Chung Sơn ở bên cạnh lại thở phào một hơi bởi vì hắn phát hiện lúc này Thiên Linh Nhi không phải là cố gắng giả bộ kiên cường mà thật sự buông bỏ hết muộn phiền.

Chung Sơn lộ mỉm cười cao hứng dùm Thiên Linh Nhi, đồng nhẹ nhàng buông tay phải Thiên Linh Nhi ra.

Thấy Chung Sơn buông tay, Thiên Linh Nhi bỗng nhiên cảm thấy căng thẳng như sắp mất một thứ quan trọng không thể đánh mất, nàng vô thức bắt lấy bàn tay Chung Sơn không để hắn buông tay.

Chung Sơn sửng sốt, mà ngay cả bản thân Thiên Linh Nhi cũng sửng sốt, nàng cúi đầu nhìn mới phát hiện tay mình đang cầm lấy tay Chung Sơn rồi khuôn mặt chựt ửn hồng lên. Thấy bốn phía xung quanh đang có vô số ánh mắt nhìn chằm chằm, Thiên Linh Nhi lập tức quyến luyến buông tay Chung Sơn ra.

Động tác của Thiên Linh Nhi lọt vào trong mắt Thiên Sát, khi nhìn thấy Thiên Linh Nhi nắm lấy tay Chung Sơn, Thiên Sát nhíu mày rồi nhìn về phía Chung Sơn với vẻ hơi bất ngờ.

Lúc này trong lòng Thiên Sát có cảm giác như bị Chung Sơn đánh bại? “Sao lại thế chứ”? Hắn lắc đầu như muốn vứt bỏ ý nghĩ cổ quái kia.

Sau khi Chung Sơn buông tay liền hơi lui lại phía sau, ngay lúc này Anh Lan ở bên cạnh lại bỗng nhiên đưa tay bắt lấy tay trái Chung Sơn.

Chung Sơn nghi hoặc nhìn về phía Anh Lan.

Ngón tay Anh Lan bỗng nhiên ngọ nguậy viết lên lòng bàn tay Chung Sơn khiến nghi ngờ trong lòng hắn càng nhiều, Anh Lan làm sao vậy? Hắn hhìn xuyên qua vành nón đen thấy khuôn mặt Anh Lan cũng có vẻ mặt ngạc nhiên cùng sùng bái.

“Gài độ hắn à”

Anh Lan viết bốn chữ này lên lòng bàn tay Chung Sơn.