Q2 - Chương 16: Nâng Ly Lãm Nguyệt

Trường Sinh Bất Tử

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Nghe Bi Thanh Ti nói, Chung Sơn liên tục nhíu mày, chậm rãi rót đầy rượu vào hai cái ly.

– Báo thù? Ta thấy ngươi không nên báo thù.
Chung Sơn bỗng nhiên mở miệng nói, rồi đưa một ly rượu qua..

Bi Thanh Ti còn đang bi thương, nghe được lời của Chung Sơn, hai mắt trừng lên, trong mắt hiện lên vẻ lạnh lùng, tay vẫn để im trên gối, không đón lấy chén rượu đó.

– Ba trăm mười hai người nhà họ Bi cùng vị sư phụ kia bây giờ chắc cũng lành ít dữ nhiều, vì vậy Bi gia chỉ còn lại có một mình ngươi.
Chung Sơn nhẹ nhàng nói, lại đưa ly rượu qua.

Bi Thanh Ti nhíu mày nhìn Chung Sơn, nhưng đã chịu cầm lấy.

Nhìn nàng nhận chén rượu, Chung Sơn lắc đầu nói:
– Ngươi là giọt máu cuối cùng của Bi gia, báo thù thì như thế nào? Nếu báo thù không thành công, chẳng phải Bi gia sẽ bị diệt tộc sao? Chẳng lẽ người muốn dòng máu cuối cùng của gia tộc mình phải biến mất?

Cầm lấy chén rượu, hàng lông mày màu trắng của Bi Thanh Ti nhíu lại, khi nàng nhíu mày trông có cảm giác ôn nhu hơn.

– Vậy ta phải làm thế nào?
Bi Thanh Ti khẽ mở đôi môi đỏ mọng nhìn chằm chằm Chung Sơn nói.

– Không nên báo thù, hãy sống cho thật tốt, đừng dập tắt ngọn lửa cuối cùng của Bi gia ngươi.
Chung Sơn nhẹ nhàng nói.

Đối với Chung Sơn mà nói, từ khi chiêm ngưỡng Bi Thanh Ti khỏa thân tắm rửa thì hắn biết hắn đã mắc nợ nàng rồi. Ân huệ của ngọc giản đã trả hết từ khi mình tiến vào Khai Dương Tông, còn chuyện ngắm ngía toàn thânBi Thanh Ti thì tự nhiên phải nghĩ biện pháp bù đắp cho nàng. Giờ phút này, hắn phải giúp nàng tìm ra con đường sống sao cho tốt nhất.

– Không được, mối thù này ta nhất định phải báo.
Bi Thanh Ti trịnh trọng nói.

Nhìn Bi Thanh Ti, Chung Sơn khẽ thở dài:
– Nếu nhất định phải báo thù, ít nhất trước hết cũng phải lưu lại mầm mống cho Bi gia chứ? (Xôi: Cái thằng cơ hội)

Bi Thanh Ti trên mặt chợt hiện lên vẻ cổ quái rồi đỏ lên, nhẹ nhàng lắc đầu.

– Ngươi không hiểu đâu, cũng không cần khuyên nữa, chuyện ngày đó hãy để cho nó qua đi. Ta chính là ta, là Bi Thanh Ti.
Bi Thanh Ti lắc đầu thở dài.

Thấy nàng quật cường như thế, Chung Sơn cũng biết không khuyên được, chỉ đành từ bỏ, nhẹ nhàng mở miệng:
– Được rồi, nhưng hy vọng ngươi không nên vì lo báo thù mà xúc động thái quá, phải hết sức giữ gìn bản thân mình.

Nói xong, hắn nâng ly nhìn về phía Bi Thanh Ti.

Nhìn Chung Sơn, nàng mỉm cười, nâng ly rượu lên, nhẹ nhàng chạm vào ly của hắn.

“Keng.”

Lúc hai chén chạm nhau, phát ra một tiếng vang nhỏ, một tiếng vang nhỏ này như hồi chuông cảnh tỉnh trong lòng Bi Thanh Ti, dường như giây phút này nàng đã quên mọi ân oán ngày xưa, đã buông bỏ tất cả gánh nặng, trong lòng thoải mái vô cùng.

Hai người uống cạn, tiếp đó cùng nhìn về ánh trăng.

– Lâu rồi chưa được ăn điểm tâm, nếm thử đi.
Chung Sơn giới thiệu món ăn trong cái đĩa.

Bi Thanh Ti cảm thấy rất kỳ quái nhưng cũng không từ chối, nàng cảm thấy dường như đã buông được mọi gánh nặng trong lòng xuống. Sau khi thổ lộ tiếng lòng với Chung Sơn, đã thấy thoải mái hơn rất nhiều, giống như một bộ gông cùm thật lớn ở trên người nàng tạm thời được gỡ xuống, nhưng Bi Thanh Ti cũng hiểu, chỉ qua đêm nay, tất cả gông xiềng đó sẽ phải đeo lên lần nữa, nên nàng ăn uống thực vô cùng chú tâm.

Nhìn bộ dáng Bi Thanh Ti hiện tại, Chung Sơn lắc đầu, hắn cũng nhận ra tâm sự nặng nề của nàng. Khẽ thở dài bất lực, thôi đành tận lực làm cho Bi Thanh Ti tối nay vui vẻ hơn.

Uống rượu thưởng trăng, nói chuyện trời mây khiến Bi Thanh Ti vô cùng thoải mái, có thể nói đêm nay là đêm nàng vui nhất từ khi xảy ra chuyện nhà tan cửa nát. Mấy năm qua, chưa bao giờ nàng có cảm giác tương tự, tại sao hôm nay khi ở với Chung Sơn lại có sự thay đổi kì lạ này? Thù nhà, ngoại trừ ba đệ tử đời thứ nhất là Thiên Tinh Tử, Huyền Tâm Tử và Cô Sương Tử, nàng cũng chưa từng nói với người thứ tư, bất kể ai cũng thế, vì sao hôm nay lại nói ra cho Chung Sơn nghe?

Câu hỏi này, Chung Sơn có lẽ biết câu trả lời. Khi nàng khóc thầm dưới trăng, chắc là lúc đang nhớ đến cảnh nhà tan cửa nát năm xưa, nỗi đau khổ trong lòng bị đè nén đã bao lâu tuôn ra theo nước mắt, trái tim khi đó ở thời điểm yếu đuối nhất. Mà Chung Sơn trước đây đã nhìn thấy thân thể không mảnh vải che thân của nàng, nhưng không bị mình giết chết, hình thành nên mối quan hệ vi diệu, hơn nữa hắn còn là người mang đến vật có thể rửa sạch nỗi oan của cha nàng, chính vì thế, trong lòng Bi Thanh Ti, Chung Sơn đương nhiên đủ điều kiện để trở thành đối tượng trút bầu tâm sự.

Chung Sơn cũng là người biết điều, nếu quản không được thì hãy giúp nàng giảm giảm sức ép đi, nếu không sớm muộn gì cũng có một ngày nàng bị thứ gông xiềng đó làm cho sụp đổ hoặc có thể phát điên.

Mãi đến khi vầng trăng sắp khuất sau đỉnh núi, Chung Sơn mới mở miệng nói:
– Lúc trước ta nghe nói mấy ngày sau các ngươi phải đến núi Bát Môn Sơn đúng không?”

Tâm sự cùng nhau mấy canh giờ đã khiến nỗi xấu hổ ngày xưa sớm tan thành mây khói, Bi Thanh Ti nhìn Chung Sơn, trong lòng cảm thấy hơi khó tin, không hiểu sao lại nói nhiều với hắn đến như vậy.Sau tấm thảm kịch kia, trừ sư phụ Cô Sương Tử, nàng chưa từng nói chuyện lâu như vậy với ai.

– Bát Môn Sơn có một phần liên quan trong câu chuyện này.
Bi Thanh Ti nhẹ nhàng nói

– Một trong ba phần chứng cớ?
Chung Sơn nhìn chằm chằm Bi Thanh Ti, nhíu mày hỏi.

– Ừm.
Bi Thanh Ti nhè nhẹ gật đầu.

Nhìn nàng, Chung Sơn lắc đầu, thôi không khuyên nữa mà cũng chẳng khuyên được, huống hồ mình cũng sẽ không đi với nàng, không nên hỏi nhiều hỏi thì tốt hơn, tránh làm nàng phiền lòng.

– Hà.
Chung Sơn khe khẽ thở dài, vì Bi Thanh Ti mà than thở.

Thấy hắn thở dài, trong lòng Bi Thanh Ti cảm thấy vô cùng ấm áp, một loại cảm giác đã thật lâu rồi không xuất hiện bỗng tràn ngập toàn thân. Nàng quay đầu cùng Chung Sơn nhìn về phía vầng trăng sáng sắp khuất dần sau núi.

o0o

Ngày hôm sau, lúc vừa qua chính ngọ.

Bên trong đại sảnh, bọn người hầu bưng trà lên đặt trước mặt Chung Sơn, Thiên Linh Nhi và Bi Thanh Ti.

Trải qua một đêm khuyên bảo hôm qua, Bi Thanh Ti đã cho qua chuyện thân thể trong trắng mỹ miều của mình bị Chung Sơn chiêm ngưỡng, giờ có thể cư xử tự nhiên thoải mái, hơn nữa giữa nàng và hắn cũng hình như thành lập một loại tình cảm mơ hồ. Đây là một loại tình cảm kỳ lạ, vừa giống như cố nhân tri kỉ vừa ám muội mập mờ nhưng hai người đều giả bộ coi như không biết, coi như không có gì xảy ra.

– Thanh Ti tỷ tỷ, ngày hôm qua sao tỷ không đến? Muội còn có việc muốn thỉnh giáo tỷ đó.
Thiên Linh Nhi nhìn Bi Thanh Ti nói.

– Ơ, hôm qua có chút cảm ngộ.
Bi Thanh Ti có chút xấu hổ nói.

– À, vậy là tốt rồi, Thanh Ti tỷ tỷ, ta muốn hỏi tỷ một chút, làm sao mới có thể đột phá đến Kim Đan kỳ?
Thiên Linh Nhi lập tức nói.

– Hả? Muội đã đạt tới Tiên Thiên tầng thứ mười?”
Bi Thanh Ti hơi bất ngờ.

– Đúng vậy, muội muốn trong lúc tiếp tục lịch lãm đạt tới Kim Đan Kỳ, một năm sau trở về sẽ cho cha một niềm vui bất ngờ.
Ánh mắt Thiên Linh Nhi sáng như sao.

Chung Sơn ở một bên vẫn chưa nói câu nào, bưng ly trà lên tinh tế uống một hớp, kỳ thật được ngắm hai tuyệt thế mỹ nữ cũng là một loại hưởng thụ.

Hơi kinh ngạc nhìn Thiên Linh Nhi, Bi Thanh Ti nghẫm nghĩ rồi nói:
– Muội hiện tại là Tiên Thiên tầng thứ mười, tức là huyệt khiếu trong cơ thể đã mở ra toàn bộ, chân nguyên vận chuyển cuồn cuộn không dứt, giờ muội phải đưa chân nguyên từ trong những huyệt khiếu đó hình thành một hỗn nguyên chỉnh thể, xuyên qua huyệt khiếu, hấp thu thiên địa linh khí, tôi luyện hỗn nguyên của bản thân là thành Kim Đan.

Lời Bi Thanh Ti nói Chung Sơn cũng nghe rất kĩ càng, Kim Đan Kỳ? Cái gọi là Kim Đan chính là tôi luyện bản thân mình thành trạng thái hỗn nguyên? Thân thể hỗn nguyên tức thành Kim Đan?

– Nói cách khác, phải luyện thân mình thành Kim Đan? Ta là Kim Đan?
Thiên Linh Nhi hỏi.

– Ta nghĩ không bao lâu sau có thể gọi muội là sư muội danh chính ngôn thuận rồi.
Bi Thanh Ti cười nhẹ nói.

Bi Thanh Ti bình thường luôn lạnh băng như sương sớm, hiếm khi tươi cười nhưng lúc này trên môi nàng chợt nở ra một bông hàm tiếu khiến ngay đến Thiên Linh Nhi là thân nữ nhi cũng nhìn ngắm đến ngây người.

– Thanh Ti tỷ, khi tỷ cười thật là xinh đẹp.
Thiên Linh Nhi bỗng nhiên nói.

Vừa nghe Thiên Linh Nhi nói, Bi Thanh Ti vẻ mặt liền nghiêm lại, nụ cười đã biến mất tăm.

– Linh Nhi quá khen.
Bi Thanh Ti thản nhiên nói.

– Thật đó, không tin tỷ hỏi Chung Sơn mà xem, thật sự rất đẹp.
Thiên Linh Nhi ngớ ngẩn nói.

Bị Thiên Linh Nhi chỉ đích danh, Chung Sơn đành ho khan một tiếng, gật gật đầu.

Thấy Chung Sơn gật đầu, mặt Bi Thanh Ti bỗng đỏ lên, nhưng lập tức nói lảng đi:
– Nhưng Linh Nhi muội phải chú ý một điều.

– Dạ?
Quả nhiên sự chủ ý của Thiên Linh Nhi bị câu này chuyển hướng.

– Đột phá Kim Đan Kỳ, huyệt khiếu và hỗn nguyên trở thành một thể, đây là một quá trình lâu dài, không thể thúc bách mà thành được, đến lúc đó muội thậm chí phải bế quan một khoảng thời gian rất dài, không được xao nhãng một chút nào bởi vậy tốt nhất là sau khi trở về Khai Dương Tông hãy tiến hành đột phá, bây giờ nên tích góp dần chân nguyên vào trong các huyệt khiếu.
Bi Thanh Ti ngầm nghĩ rồi nói.

– À.
Thiên Linh Nhi gật đầu, không được hài lòng cho lắm, xem ra mục tiêu đạt tới Kim Đan kì trước khi lần lịch lãm này kết thúc là điều không thể rồi.

Nhìn vẻ mặt của Thiên Linh Nhi, Bi Thanh Ti cũng đoán được ít nhiều, lập tức nói:
– Đột phá Kim Đan Kỳ không phải là trò đùa, chẳng những phải bế quan thời gian rất lâu mà còn cần rất nhiều linh thạch phụ trợ.

– Linh thạch?
Chung Sơn nhìn về phía Bi Thanh Ti, trong mắt hiện lên vẻ ngạc nhiên, dù sao cũng hắnchưa tiếp xúc qua những chuyện như thế này.

Nhìn Chung Sơn, Bi Thanh Ti nói:
– Kim Đan Kỳ có thọ nguyên bốn trăm năm, mà người Kim Đan Kỳ tu luyện so với Tiên Thiên kỳ phải khó hơn mấy lần, cực kỳ khó, trừ phi là loại người có tư chất tuyệt đỉnh, vì thế nhất định phải ở nơi rất nhiều linh khí tụ tập mới có thể mượn linh khí không ngừng đột phá. Là tu tiên, tiên không rời khỏi núi.

– Sao?
Chung Sơn ngạc nhiên.

– Cái gọi là núi đó chính là nơi động thiên phúc địa, bởi vì chỉ có ở nơi đó mới có rất nhiều linh khí đậm đặc, giống như Khai Dương Tông ta vậy, ở Khai Dương Tông thì linh khí đậm đặc còn nơi này linh khí lại rất loãng. Tất cả những nơi có linh khí đậm đặc đều là chỗ người tu hành tranh giành nhau.
Bi Thanh Ti mở miệng nói.

– Ừm.
Chung Sơn chăm chú lắng nghe.

– Theo đó mà nói, nếu không tu hành ở nơi động thiên phúc địa thì đạt tới Kim Đan Kỳ chính là cực hạn của một người. Bởi vì thọ nguyên một người chỉ có bốn trăm năm. Nhưng trong trời đất lại sinh ra một thứ có thể chứa đựng linh khí, đó chính là linh thạch.
Bi Thanh Ti nói.

Chung Sơn chăm chú lắng nghe, Thiên Linh Nhi tuy rằng đã biết một ít nhưng không quá rõ ràng bởi vậy nên cũng kiên nhẫn nghe.

Thấy Chung Sơn chuyên chú như vậy thì không hiểu sao Bi Thanh Ti rất muốn giảng kĩ cho hắn hiểu.

– Linh thạch là một loại đá đặc biệt được linh khí kết tinh lại mà thành, viên đá đó phải được tự nhiên rèn giũa đến độ trong suốt hoàn toàn mới được coi là hoàn mỹ, nếu không chỉ là thứ vứt đi. Có hai loại linh thạch: loại màu đỏ gọi là dương linh thạch, loại màu lam là âm linh thạch.
Bi Thanh Ti nói.

Nàng lật tay lấy ra hai viên đá hình tròn một lam một đỏ nhẹ nhàng đưa tới trước mặt Chung Sơn.

Chung Sơn tiếp lấy, lúc cầm ở trong tay có thể cảm nhận được bên trong hai tảng đá ẩn chứa rất nhiều linh khí nồng đậm như muốn tuôn ra ngoài.

Thiên Linh Nhi cũng cầm lấy một khối chăm chú xem xét.

– Hai khối này chính là âm linh thạch và dương linh thạch. Chỉ cần có hai loại linh thạch là có thể không ngừng hấp thu linh khí để tăng cường cho bản thân.
Bi Thanh Ti nói.

– Vậy chẳng phải những người tu hành Kim Đan Kỳ luôn thiếu thốn tinh thạch sao?
Chung Sơn nhíu mày suy tư nói.

– Không sai, chỉ cần xuất hiện quặng linh thạch thì nhất định sẽ có một hồi chém giết.
Bi Thanh Ti xác nhận.

– Ừm.
Chung Sơn gật đầu.

– Thậm chí trong giới tu hành cũng lấy linh thạch làm tiền tệ để trao đổi, có linh thạch là có thể mua được mọi thứ ngươi muốn.
Bi Thanh Ti nhẹ nhàng nói.

– Ừm, dựa theo lời ngươi nói, từ Kim Đan Kỳ trở lên đều cần loại linh thạch này thì linh thạch nhất định là một loại vật ngang giá công bình.”
Chung Sơn gật đầu nói, đối với vấn đề tiền tệ hắn chính là một chuyên gia.

– Phải, căn cứ vào mức độ linh khí ẩn chứa bên trong, cũng là mức độ màu sắc, linh thạch chia làm ba loại phẩm chất thượng trung hạ, linh thạch này của ta thuộc loại trung phẩm, thượng phẩm linh thạch màu sắc đậm hơn, còn hạ phẩm linh thạch thì nhạt hơn rất nhiều.
Bi Thanh Ti giải thích.

– Sao? Vậy giá trị chuyển đổi như thế nào?
Chung Sơn hỏi.

– Một khối thượng phẩm linh thạch tương đương với mười khối trung phẩm linh thạch, một khối trung phẩm linh thạch tương đương với mười khối hạ phẩm linh thạch.
Bi Thanh Ti trả lời.

– Ừm.
Chung Sơn gật đầu, hắn đã ghi nhớ kĩ.

– Sư tỷ, Linh Nhi, đại sư huynh đã trở lại.
Ngoài phòng bỗng nhiên truyền đến tiếng gọi to của Vân Thiên.

Đang nói chuyện thì bị cắt ngang khiến Chung Sơn nhướng mày rồi nhẹ nhàng đứng dậy, còn Linh Nhi thì đã sớm chạy ra ngoài.

Liếc mắt nhìn Bi Thanh Ti, Chung Sơn sánh bước cùng nàng đi ra đại sảnh.