Q.6 - Chương 96: Liệt Thiên Thái tử ẩn hiện

Trường Sinh Bất Tử

Đăng vào: 12 tháng trước

.

– Cái đan trì kia, có một người có thể vào được!

Từ Phúc bỗng nhiên lên tiếng nói.

– Ách?

Đám Đan Đan sư hơi hơi kinh ngạc, mà ngay cả Long Hổ Đan Thánh cũng ngạc nhiên nhìn về phía Từ Phúc.

Từ Phúc, tuy rằng trước kia chưa từng nghe qua tên của hắn, tuy nhiên, có thể lên được Vạn Cổ Thánh Thai, sẽ không có ai có thể khinh thường, hơn nữa Từ Phúc vẫn là người đầu tiên luyện ra đan dược bát phẩm, lại là đại biểu Đại Tần Thiên triều, mọi người tự nhiên để tâm lời hắn nói.

– Hả? Từ đạo hữu nói là thật?

Long Hổ Đan Thánh hơi hơi kinh ngạc nói.

– Có phải thật hay không, cứ xem Cam đạo hữu!

Từ Phúc bỗng nhiên nhìn về phía Bảo Nhi.

Đám Đan sư đầu tiên cũng kinh ngạc, tiếp đó cùng nhau ngạc nhiên nhìn về phía Bảo Nhi. Bảo Nhi cũng rất nhanh từ trong trí nhớ tìm ra thông tin.

Thái Đan Tông! Một tông môn cổ xưa, bây giờ dựa vào một Hoàng triều!

Nàng?

Bảo Nhi cũng kinh dị nhìn về phía Từ Phúc, hắn cũng biết?

Từ ngày đó Từ Phúc nói ra Vạn Cổ Đan Tông là lúc, Bảo Nhi đã có cảm giác không ổn, không thể tưởng được Từ Phúc ngay cả điều này cũng biết.

– Cam đạo hữu, là thật sao?

Long Hổ Đan Thánh hỏi.

– Không sai, lịch sử Thái Đan Tông ta cũng từng xuất hiện Đan Thánh, Thiên Địa Huyền Hoàng Đỉnh của Thái Đan Tông ta có thể chịu được đan trì trung tâm!

Bảo Nhi lập tức gật gật đầu.

Nên biết rằng, trước kia trước mặt người khác, Thái Đan Tông cũng từng có người tiến vào tận trung tâm, nhưng mà Bảo Nhi cũng không che giấu được nữa, Bảo Nhi cũng muốn Vạn Cổ Đan Tông khuếch trương lên.

– Thiên Địa Huyền Hoàng Đỉnh, thì ra là thế!

Đan Thánh cảm khái nói.

Hiển nhiên, Thiên Địa Huyền Hoàng Đỉnh trong thiên hạ cũng có danh tiếng vang dội cổ kim.

Đám Đan sư hâm mộ, đương nhiên, người ghen tị thì vẫn có.

– Tuy nhiên, chư vị không cần quá để ý đan trì, 81 cái đan trì, diệu dụng khác nhau, không phải càng đi vào trung tâm thì càng tốt, bình thường bần đạo sử dụng đan trì cũng là một cái đan trì ngoài cùng. Bây giờ lựa chọn đan trì, chúng ta bắt đầu luyện Thần Đan đi!

Đan Thánh lên tiếng nói.

Đan Thánh vừa lên tiếng, mọi người đều gật gật đầu, ghen tị đối với Bảo Nhi cũng giảm đi nhiều.

Từng người lựa chọn đan trì, Bảo Nhi tự nhiên chọn một cái ở chính giữa, bởi vì cái đan trì ở vị trí chính giữa kia chính là chuyên thiết kế cho Thiên Địa Huyền Hoàng Đỉnh.

Linh Nhi và Chích Hỏa cũng đi theo lên.

Đến đan trì kia, Bảo Nhi vung tay lên, một cái đan lô lớn ầm ầm rơi vào đan trì, lập tức, công đức, số mệnh bên trên phảng phất giống như bị dẫn dắt vậy, mạnh mẽ tụ lại đan trì, dung hợp lại với đan lô.

Không chỉ Bảo Nhi, 72 chỗ khác cũng là như thế.

Từ Phúc dùng đan lô tới đan trì vòng thứ hai, đan lô của Long Hổ Đan Thánh lại ở vòng thứ 3, cứ như vậy, luyện đan bắt đầu.

Luyện đan bắt đầu, khói lửa bốc lên. Bốn phía dường như nổi lên lốc xoáy, vô số linh khí không ngừng tụ lại phía Vạn Cổ Thánh Thai, không ngừng tự lại về phía mỗi Đan sư, đồng thời, vô số số mệnh, công đức cũng bị hút lại.

Vạn Cổ Thánh Thai khổng lồ, lập tức phát ra ánh sáng xanh, vàng ức vạn trượng, nhìn xanh vàng rực rỡ, vô cùng thần thánh! Không thể khinh nhờn!

Phía dưới mọi người đều ngạc nhiên thán phục, tiếp đó liền chuyển ánh mắt nhìn về phía thủ pháp luyện đan của đám Đan sư, mà trong đó thủ pháp của Long Hổ Đan Thánh là có nhiều người xem nhất.

Vạn Đan Đại Hội, chính thức tiến vào cao trào! Tiếng người ồn ào!

Đám Đan sư vừa trao đổi tâm đắc, vừa thể ngộ thủ pháp Đan sư phía trên! Dòng người cũng trở nên ồn ào.

Phía bắc quảng trường, Chung Sơn chưa động! Lẳng lặng chờ Bảo Nhi đan thành!

Ngày hôm sau!

Chung Sơn vẫn chờ, Thiên U lấy ra một mâm cờ vây, vừa tiếp Chung Sơn chơi cờ, vừa chờ Bảo Nhi.

Một bên Lam Diễm Đại đế cũng chờ đợi Long Hổ Đan Thánh.

– Bệ, bệ hạ!

Bỗng nhiên, một người giống như là đại thần hoang mang hấp ta hấp tấp chạy lại.

– Thừa tướng, ngươi làm sao vậy?

Lam Diễm Đại đế hỏi Lam Thiên Úy.

– Bệ hạ, sứ thần Yên Hồng Hoàng triều cầu kiến!

Thừa tướng lập tức nói.

Sứ thần Yên Hồng Hoàng triều? Chung Sơn đang chơi cờ bỗng nhiên dừng lại, Yên Hồng Hoàng triều, không phải là Hoàng triều Tiêu Vong tạo lập sao? Trước đó không lâu mới vừa gặp con trai của Kiếm Hồng và Tiêu Vong, Tiêu Trung Hưng không phải chính là Hoàng đế Yên Hồng Hoàng triều sao?

Yên Hồng Hoàng triều, ở phía tây Lam Diễm Đế triều, cách 1 Hoàng triều khác chính là Thái Tuế Thiên triều!

– Yên Hồng Hoàng triều? Có chuyện gì quan trọng sao? Bảo hắn tới đây mà nói!

Lam Thiên Úy trầm giọng nói.

– Bệ hạ!

Thừa tướng không khỏi lo lắng. Nhìn lại người bốn phía rất nhiều, vẫn không thể nói được chuyện gì xảy ra.

– Ta đang thể ngộ thủ pháp luyện đan của Nhị thúc công, nếu không chờ Vạn Đan Đại Hội chấm dứt, không thì bảo hắn tới đây!

Lam Thiên Úy vẻ mặt không kiên nhẫn.

Thể ngộ thủ pháp luyện đan? Chung Sơn không khỏi ngạc nhiên, Hoàng đế này đúng là biết tiêu khiển, căn bản là không làm việc đàng hoàng, là Hoàng đế một nước, không đi chỉnh đốn lại triều cương, một lòng muốn học y, Hoàng đế như vậy có lẽ đối với luyện đan rất có thiên phú, nhưng mà hắn tuyệt đối không phải là một người xứng với cái chức Hoàng đế.

Tên Thừa tướng kia khẽ thở dài, lui ra ngoài, rất nhanh, lại một lão nhân đầu bạc tiến lại.

– Yên Hồng sứ thần, ra mắt Lam Diễm Đại đế!

Lão nhân kia nhìn thấy Lam Diễm Đại đế bái nói.

– Hả? Tiêu Trung Hưng bảo ngươi tìm trẫm có chuyện gì?

Lam Thiên Úy hỏi.

– Bệ hạ hắn đang bế quan, sau khi chúng thần bàn bạc mới cử cựu thần đi sứ tới Lam Diễm Đế triều.

Lão nhân kia có chút lo lắng nói.

– Tự chủ trương? A, ngươi thật to gan a!

Lam Thiên Úy vẻ mặt ngoài ý muốn nói.

– Không phải cựu thần tự chủ trương, là do bị bất đắc dĩ, bệ hạ hắn sắp tới thời khắc quan trọng, cựu thần không dám quấy rầy, chỉ có thể tự chủ trương, cầu Lam Diễm Đại đế cứu Yên Hồng Hoàng triều ta!

Lão già lo lắng nói.

Bế quan? Chung Sơn biết, Tiêu Trung Hưng căn bản không phải bế quan, mà bây giờ đang trên đường đi tới U Minh Thiên mà thôi.

– Cứu? Sao lại nói vậy?

Lam Thiên Úy quái dị hỏi.

– Thái Tuế Thiên triều đã đánh hạ Hoàng triều phía tây chúng ta, bây giờ đang sẵn sàng ra trận, công kích thành trì triều ta, khi cựu thần đi, bọn họ đang đánh chiếm Như Yên Thành, bây giờ có lẽ đã đánh hạ rồi, binh lực Thái Tuế Thiên triều quá mạnh, chúng ta căn bản không ngăn được, tất cả xin Lam Diễm Đại đế phát binh, xin cứu triều ta đi!

Lão nhân bỗng nhiên quỳ gối trên mặt đất, vẻ mặt khẩn cầu.

Chung Sơn thấy vậy mà trong lòng cảm thán, cựu thần trung tâm như vậy, đúng là đáng quý.

Thái Tuế Thiên triều tiến công Yên Hồng Hoàng triều? Lam Thiên Úy nhướng mày, cảm giác có chút phiền toái!

– Bệ hạ, môi hở răng lạnh, Yên Hồng Hoàng triều tuy rằng không lớn, nhưng mà dù sao cũng gần với triều ta, Thái Tuế Thiên triều vừa mới diệt triều kia, hiện tại lại đối phó Yên Hồng Hoàng triều, vạn nhất Yên Hồng Hoàng triều bị diệt, triều ta sẽ phải đối mặt với Thái Tuế Thiên triều, khi đó dùng lực, không bằng bây giờ kháng địch! Chúng ta phải cứu.

Một bên Thừa tướng nói.

– Xin Lam Diễm Đại đế phát binh!

Lão nhân quỳ xuống đất khẩn cầu.

Lam Diễm Đại đế chau mày, ngẫm nghĩ một lát rồi nói:

– Có thể là Yên Hồng Hoàng triều ngươi với người trong Thái Tuế Thiên triều có mâu thuẫn hay không? Còn muốn kéo triều ta vào phe các ngươi?

– Lam Diễm Đại đế, căn bản không có chuyện đó, chúng ta và Thái Tuế Thiên triều căn bản không có thù hận, bọn họ đây là thuần túy xâm lược!

Lão nhân lập tức nói.

– Bệ hạ, Thái Tuế Thiên triều lần này đúng là xâm lược, hịch văn thảo phạt tiền tuyến truyền đến căn bản là chuyện lừa người mà thôi.

Một bên Thừa tướng giúp đỡ nói.

– Nhưng mà nếu thực sự hai triều bọn họ có mâu thuẫn thì làm sao bây giờ? Vốn không liên quan tới triều ta, bây giờ lại muốn triều ta cùng 1 cái Thiên triều làm đại địch, việc này không thể không thận trọng!

Lam Thiên Úy trầm giọng nói.

Chung Sơn ngạc nhiên, thận trọng? Thận trọng cái rắm a, việc này phải thận trọng cái gì? Mặc kệ có phải hai triều bọn họ mâu thuẫn hay không, cũng đều phải đi hỗ trợ! Một khi thiếu minh hữu này, Thái Tuế Thiên triều sẽ tiếp tục tấn công Lam Diễm Đế triều không phải càng dễ dàng sao?

– Bệ hạ, Yên Hồng Hoàng triều, trước kia luôn luôn phụ thuộc triều ta, xem như minh triều triều ta, mặc kệ nguyên nhân thế nào, minh triều gặp nạn, chúng ta phải đi à!

Thừa tướng lập tức khuyên can.

Nghe Thừa tướng khuyên can, Lam Thiên Úy lại nhíu mày suy nghĩ, nghĩ nghĩ, cảm thấy cũng đúng, minh triều gặp nạn thì phải hỗ trợ. Nhưng.

– Ngươi nói Thái Tuế Thiên triều thế tới dồn dập?

Lam Thiên Úy hỏi.

– Vâng! Xuất động 300 vạn đại quân, đánh thẳng tới triều ta.

Lão nhân lập tức hồi đáp.

– Ai lĩnh quân?

Lam Thiên Úy hỏi.

– Liệt Thiên Thái tử!

Lão nhân thoáng chua xót nói.

– Liệt Thiên Thái tử?

Lam Thiên Úy ánh mắt căng thẳng.

Chung Sơn tay phải đang đặt cờ cũng cứng đờ, Liệt Thiên Thái tử? Là Liệt Thiên Thái tử giết chết Quỳ Nhi?

– Bùng!

Quân cờ đầu ngón tay Chung Sơn bị nổ tung.

– Liệt Thiên Thái tử, xem ra Yên Hồng Hoàng triều phải không bảo vệ!

Một bên Thừa tướng lắc đầu thở dài nói.

Hiển nhiên hung danh của Liệt Thiên Thái tử ở phương tây Thần Châu rất mạnh, cho nên Thừa tướng nghe nghe cái tên này, không còn tiếp tục ôm hy vọng.

– Liệt Thiên Thái tử? Hắn sao lại xuất chinh?

Lam Thiên Úy lộ ra một chút suy tư hỏi.

– Chiến tích của Liệt Thiên Thái tử vẫn còn đâu đây, nếu không xuất chinh thì thôi, xuất chinh thì tất thắng! Khi còn bé đã mang binh đánh hạ hai tòa Đế triều, bây giờ chúng ta có cho người đi hỗ trợ, cũng không thể tốt hơn.

Một bên Thừa tướng lộ ra vẻ bia ai nói.

– Lam Diễm Đại đế, ngươi không thể nhìn Yên Hồng Hoàng triều bị huỷ diệt a, chúng ta chính là minh triều của ngươi nha!

Lão nhân kia lập tức quỳ bái.

Minh triều! Đúng vậy, minh triều cầu cứu, thấy chết mà không cứu, vậy sau này ai còn nguyện làm minh triều của ngươi? Nhưng mà đưa bao nhiêu người đi, đều chịu chêts, căn bản không ngăn được uy thế của Liệt Thiên Thái tử.

– Chuyện này……..

Lam Diễm Đế triều lộ ra vẻ khó xử!

– Lam Diễm Đại đế, nếu hôm nay không xuất binh, sau này Lam Diễm Đế triều sẽ không còn có minh hữu, không còn minh triều nữa, vì tương lai Lam Diễm Đế triều, xin Lam Diễm Đại đế xuất binh!

Lão nhân kia cũng trở nên quật cường nói.

Lão nhân biết, nếu tiếp tục yếu đuối, Lam Diễm Đại đế khẳng định không bao giờ… nguyện xuất binh nữa. Phải bức xuất bình mới được.

Nhưng mà Lam Diễm Đại đế cũng không có hùng tài đại lược như Chung Sơn, một khi nao núng, sẽ rất khó nhiệt huyết trở lại.

Lão nhân nhìn thấy vẻ mặt của Lam Diễm Đại đế, khuôn mặt hiện lên vẻ thê lương.

– Lam Diễm Đại đế!

Chung Sơn bỗng nhiên lên tiếng.

– Ách?

Mọi người nghi hoặc nhìn về phía Chung Sơn.

– Ta cùng với Tiêu Trung Hưng là bạn cố tri, nguyện thay mặt Lam Diễm Đế triều tương cứu!

Chung Sơn lên tiếng nói.

– Ồ? Chung Hoàng đế muốn đi? Vậy còn gì bằng, ngươi là kiêu hùng phương đông Thần Châu, Liệt Thiên Thái tử là kiêu hùng phương tây, có lẽ, ngươi có thể dừng bước Thái Tuế Thiên triều cũng không nhất định nha!

Lam Thiên Úy ánh mắt sáng ngời.

– Vị này chính là?

Lão nhân nhìn về phía Chung Sơn nghi hoặc hỏi.

– Vị này chính là thanh danh vang vọng Thần Châu – Chung Sơn, Đại Tranh Hoàng triều – Chung Sơn!

Lam Thiên Úy giới thiệu.

Vừa nghe là Chung Sơn, lão nhân kia ánh mắt sáng lên, lập tức lộ ra vẻ hưng phấn, quay sang cúi đầu bái tạ Chung Sơn nói:

– Đa tạ, đa tạ, đa tạ!

Chung Sơn nâng lão nhân dậy, nhìn về phía Lam Diễm Đại đế nói:

– Ta thay mặt Lam Diễm Đế triều xuất binh, cũng là hy vọng Lam Diễm Đế triều cung cấp cho ta một ít quân đội!

– – – – – oOo- – – – –