Q1 - Chương 17: Bi Thanh Ti

Trường Sinh Bất Tử

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Cùng hai người nói chuyện một lúc, ước hẹn sau mỗi tháng gặp lại chỗ này, nếu đến vào thời gian khác có thể không thấy hắn. Rồi tiễn hai người về.

Nhìn thân ảnh hai người rời đi, Chung Sơn lắc đầu, họ giống như hoa trong nhà kính chưa qua rèn luyện không hề có tâm cơ.

Lấy đủ lương khô, Chung Sơn lại đi đến Hỏa Diễm Quả Động Thiên tiếp tục tu luyện Đại Dương Thần Công.

Mình đã tới Tiên Thiên tầng thứ hai hơn nữa còn bởi vì lựa chọn được một công pháp khá tốt nhưng lại có người đạt tới Tiên Thiên tầng thứ ba cho dù công pháp của người nọ cũng là loại cao cấp. So tốc độ tu luyện thì mình vẫn không bằng hắn a.

Bản thân căn cốt quá kém nên chỉ có thể dựa vào cố gắng không ngừng mới được. Phải cố gắng hơn người khác mới được.

Vậy nên Chung Sơn ở Hỏa Diễm Quả Động Thiên không ngừng tu luyện Đại Dương Thần Công, khi luyện tập chán thì vào trong núi chém giết, đối chiến với yêu thú. Liên tục rèn luyện, không ngừng gia tăng thực lực của mình.

Chung Sơn đến Khai Dương Tông đã tám tháng nhưng Chung Sơn vẫn không đột phá được tầng thứ hai, hiện tại vẫn ở tầng thứ hai đỉnh cấp liên tục cố gắng đột phá. Mặc dù ở Hỏa Diễm Quả Động Thiên thì so với người khác có ưu thế về hoàn cảnh hơn mà vẫn không đột phá được. Chung Sơn cũng không vội vàng nôn nóng, không đột phá thì tiếp tục cố gắng. Không phải mấy chục năm trước kia, đều như vậy sao? Phải kiên trì bền bỉ thôi. (NV: trầm đắc trụ khí – người đối mặt khó khăn biểu hiện lạnh nhạt, đối mặt hiểu lầm biểu hiện hờ hững và sẽ không nông nỗi)

Trở lại Thính Thủy Tạ, thu hoạch tiếp tục thu hoạch lúa rồi đứng ngoài viện, giờ phút này Chung Sơn đã không còn bổ củi nữa bởi vì theo thời gian trôi qua Chung Sơn phát hiện tuy rằng mình có căn cốt không tốt nhưng mà ngộ tính tuyệt đối cao siêu, đao pháp hiện tại dĩ nhiên được Chung Sơn luyện tập tới mức lô hỏa thuần thanh,chỉ cần liếc mắt hoặc cho dù nhắm mắt bổ củi, cũng có thể chuẩn xác tới mức bổ hết đường vân.

Nguyên nhân vì căn cốt nên nội tu không nhanh nhưng lại ngộ tính cao siêu nên ngoại tu lại đặc biệt tiến nhanh.

Đại Dương Thần Công, Lực Phách Thiên Sơn và Trảm Tẫn Sát Tuyệt dĩ nhiên đã thuần thục nhưng mà Chung Sơn vẫn luyện tập mỗi ngày, càng là đao pháp đơn giản càng phải còn luyện tập nghiêm túc, ban đầu bổ củi bây giờ lại đổi thành bổ đá. Hiện tại Chung Sơn ở phía trên tảng đá tìm đường vân, mặc dù không nhìn thấy đường vân nhưng lúc bổ xuống thì Chung Sơn có thể cảm nhận được, ngay tại lúc đại đao tiếp xúc tảng đá thì nhanh chóng cảm giác được đường vân tồn tại, một đao bổ xuống điểm yếu nhất này.

Nói thì dễ nhưng làm thì rất khó. Việc này đòi hỏi độ chính xác rất cao.

Lúc này là thời gian Chung Sơn ở Thính Thủy Tạ, Nam Phách Thiên và Thiên Linh Nhi cũng đến chỗ Chung Sơn.

– Chung Sơn, ngươi biết không? Trong một đêm mà tóc, lông mi Tam sư tỷ đều bạc hết.
Nam Phách Thiên không khách khí bưng lên một ly trà nói.

Chung Sơn đương nhiên biết Tam sư tỷ theo lời của Nam Phách Thiên là Bi Thanh Ti Tam sư tỷ Nhị đại, Nam Phách Thiên và Thiên Linh Nhi đều đối với việc thăng cấp lên Kim Đan kỳ vô cùng tự tin, bởi vậy sớm đã định mình là Nhị đại đệ tử Khai Dương Tông.

– Tóc bạc hết?
Chung Sơn nhíu mày nhìn về phía Nam Phách Thiên.

– Ừa, tuy bạc hết nhưng rất đẹp, không phải bạc xơ xác mà bạc một cách lộng lẫy, nhìn vô cùng đẹp.
Nam Phách Thiên lộ ra một tia cảm thán nói.

– Đương nhiên không phải bạc xơ xác, nghe ta cha nói Tam sư tỷ tóc bị bạc là do kích phát huyết mạch truyền thừa của nàng, chỉ có bộ tộc của nàng mới có năng lực này, nhưng ta hỏi cha, cha lại không nói, mà đến hỏi Thanh Ti tỷ tỷ thì nàng cũng không chịu nói ra. Thật là… .
Thiên Linh Nhi uống ngụm trà nói.

– Huyết mạch truyền thừa?
Chung Sơn nhìn về phía hai người.

– Ừm, nghe nói huyết mạch truyền thừa là năng lực mà chỉ một ít gia tộc mang huyết mạch đặc thù mới có thể có. Hình như rất lợi hại.
Thiên Linh Nhi trầm tư nói.

– Hóa ra là huyết mạch truyền thừa.
Nam Phách Thiên bừng tỉnh đại ngộ nói.

– Đúng rồi, tiểu Nam tử, nghe nói ngươi cũng có huyết mạch truyền thừa nhưng mà hình như qua bao nhiêu đời đều không thấy xuất hiện, huyết mạch của ngươi truyền thừa là cái gì?
Thiên Linh Nhi lập tức truy vấn nói.

– Ta? Ai nói ta có? Ta không có.
Nam Phách Thiên lập tức lắc đầu nói.

– Cha ta nói.
Thiên Linh Nhi nói.

– Không biết.
Nam Phách Thiên giương vẻ mặt ngang ngược không muốn thừa nhận nói.

– Không nói thì thôi.
Thiên Linh Nhi trên mặt cũng nghiêm lại.

Nhìn Thiên Linh Nhi, Chung Sơn lắc đầu cười cười, tuy rằng Thiên Linh Nhi có chút ngây thơ thẳng thắn nhưng mà ở bên cạnh nàng thì tâm tình sẽ bất giác thấy vui sướng, cũng đã tu luyện hết sức, tốt nhất thả lỏng đi.

– Còn có bốn tháng nữa sẽ là tụ hội năm thứ nhất của các ngươi, ngươi còn chưa đột phá sao?
Nam Phách Thiên nhìn Chung Sơn hỏi.

– Còn chưa, ta chuẩn bị lần này thời gian đi ra ngoài dài hơn, đợi đến khi lần tu họp năm thứ nhất, chúng ta gặp lại.
Chung Sơn nhìn hai người nói.

Thấy Chung Sơn như thế, hai người đều biết Chung Sơn có lẽ phải liều mạng luyện công nên đều gật đầu.

– Ngươi cố lên.
Thiên Linh Nhi quan tâm nói.

– Yên tâm.
Chung Sơn trầm ổn gật đầu.

Sau khi tiễn bước hai người, Chung Sơn lần này mang đủ lương khô còn có thịt khô.

Lần này, trong bốn tháng nhất định phải đột phá đến Tiên Thiên tầng thứ ba.

————————————————————————

Còn có bốn ngày,lần tụ hội tân đệ tử năm thứ nhất sẽ bắt đầu.

Chung Sơn ở trần ngồi bên trong Hỏa Diễm Quả Động Thiên, cũng đã đến thời điểm mấu chốt nhất, có lẽ ngay sau đó có thể đạt tới Tiên Thiên tầng thứ ba. Trên người hiện lên hồng quang, rất nhiều hồng san sát như sương mù quay chung bên ngoài thân thể Chung Sơn.

Chung Sơn toát một ít mồ hôi trên trán. Không ngừng vận công, cố gắng đột phá cuối cùng.

-Ki aaaaa ~~~~~~~~~~~~

Chung Sơn hét lớn một tiếng, mồ hôi toàn thân đều bốc hơi, hai mắt trừng to, trong mắt đầy tơ máu nhưng cũng hiện ra vẻ mặt kích động. Rốt cuộc đã đột phá Tiên Thiên tầng thứ ba.

Rất tốn sức, Chung Sơn hiện tại rất oán hận căn cốt của mình khiến cho mình thật đau khổ nhưng mà cũng chính phần đau khổ này làm cho ý chí Chung Sơn vô cùng kiên định.

Tiên Thiên tầng thứ ba, nhẹ nhàng điều tức một lát, Chung Sơn chầm chậm cầm y phục, mang Truy Phong Ngoa chuẩn bị đi ra ngoài, đi về Thí Thủy Tạ chờ đợi lần tụ hội của tân đệ tử năm thứ nhất đến. Bởi vì Chung Sơn biết rằng vào ngày đó chúng đệ tử Nhị đại, còn có tông chủ, phong chủ đều đích thân tới, nếu như vận khí tốt được cao nhân nào chỉ điểm thì sẽ khiến cho Chung Sơn đỡ mất nhiều công sức.

Lúc Chung Sơn đạt tới Tiên Thiên tầng thứ ba, trên Hỏa Diễm Quả Động Thiên thông với ôn tuyền sơn cốc có một bóng trắng lướt qua.

Bóng trắng một thân rắng như tuyết với đầu bạc, lông mi trắng, làn da trắng nõn, đôi mắt to sáng ngời đạp một thanh trường kiếm màu tuyết trắng, nhìn qua rất phiêu miểu xuất trần.

Đây là một nữ tử xinh đẹp đến cực điểm, giống như tuyết liên trên băng sơn, tràn ngập hương vị thánh khiết. Khuyết điểm duy nhất chính là hai mắt của nàng, vô cùng xuất trần, lạnh lùng thản nhiên tựa như nhìn thấu mọi vật thế gian.

Nữ tử đi vào sơn cốc, đứng ở trên khối đại thạch mà lúc trước Chung Sơn phơi y phục rồi ngồi xuống. Da thịt trắng nõn, nhẹ nhàng xẹt qua ôn tuyền, dáng người ngồi xuống khiến cho y phục dán chặt trên người, đột ngột hiện ra thân hình làm tuyến thượng thận của tất cả nam nhân kích thích tiết tố bài tiết hoạt động hết công suất, giờ phút này chỉ sợ một cao tăng đã xuống mồ thấy một màn như vậy cũng sẽ lập tức có ý niệm ngồi dậy cầm dùi tụng kinh ngay lập tức .

Xem ra nữ tử này rất ưa thích sự thuần khiết, mọi thứ trên người đều là màu trắng, cho dù cái thủ trạc nàng đeo cũng trắng nõn, đó là một trữ vật thủ trạc, nàng phất tay lấy từ bên trong trữ vật thủ trạc ra mười sáu lá cờ nhỏ màu xanh.

Mấy lá cờ nhỏ được nén ra bốn phía, hạ xuống các góc sơn cốc. Hình thành một kỳ trận.

Tay bắt pháp quyết đánh lên kỳ trận, bỗng nhiên sơn cốc bị vô số sương trắng bao phủ, rất nhanh từ ngoài sơn cốc liền không thể nhìn thấy một chút gì bên trong.

Đương nhiên, kỳ trận này không chỉ có tác dụng là che giấu mà còn có tác dụng hình thành một không gian nhỏ phong bế ở trong này.

Cảm nhận kỳ trận đã hoàn thành, nữ tử nhẹ nhàng tháo thắt lưng từng kiện, từng kiện y phục từ từ rớt xuống cho đến trên người không còn cái gì ngoài mái tóc dài trắng như tuyết đang xỏa xuống, chầm chậm nhấc cặp chân ngọc thuôn thả nõn nà bước xuống ôn tuyền tẩy rửa thân thể mỹ miều .

Nhẹ nhàng dùng nước ôn tuyền cẩn thận kỳ cọ thân thể mềm mại, đồng thời cũng đang hưởng thụ cảm giác ngâm mình trong ôn tuyền . Nàng ngồi lên bãi đá cuội, lưng dựa vào một khối đại thạch chỉ để đầu nhô lên mặt nước. Tẩy rửa một hồi rồi nhẹ nhàng nhắm mắt thả lỏng tâm tình.

Một chỗ khác, Chung Sơn ở dưới đáy ôn tuyền lắp kín Hỏa Diễm Quả Động Thiên xong liền chậm rãi bơi lên bên trên.

Chỗ Chung Sơn ở dưới đáy ôn tuyền nên rất sâu, nói như vậy, bơi lên trên cần một nén nhang thời gian, Chung Sơn không vội không chậm từ từ bơi lên trên.

Một nén nhang sau, nữ tử cũng cảm thấy hình như mình ngâm trong ôn tuyền đủ rồi nên nhẹ nhàng đứng dậy chậm rãi đi về phía bờ, đi đến chỗ nước ôn tuyền chỉ cao đến đầu gối, nữ tử lại ngắm ngía thân thể hoàn mỹ của mình lần nữa. Bàn tay đặt trên cặp xôi đàn hồi, đầy đặn của mình vỗ nhè nhẹ một lát, thấy nó hơi khẽ rung rung lắc lắc… , thì bỗng nhiên hai mắt nữ tử nhíu lại.

-Ào~~~
Ở giữa ôn tuyền bỗng nhiên có nước bắn lên, Chung Sơn một thân áo trắng lao ra khỏi mặt nước.