Q1 - Chương 15: Truy Phong Ngoa

Trường Sinh Bất Tử

Đăng vào: 12 tháng trước

.

– Đúng rồi, ngươi luyện công pháp gì?
Nam Phách Thiên lập tức hỏi.

– Đại Dương Thần Công.
Chung Sơn nói.

Tuy rằng đã đoán được trước nhưng Nam Phách Thiên vẫn cảm thấy có chút không thể tin, Đại Dương Thần Công sao có thể lợi hại như vậy? Cuối cùng chỉ có thể kết luận đây là một hung nhân.

– May mà nhờ vào Thiên Linh Nhi.
Chung Sơn nói, dù sao lúc trước có thể chọn được công pháp quả thực là nhờ vào tin tức của Thiên Linh Nhi.

– Không cần khách khí, chỉ bằng tượng gỗ này thì chuyện không vui trước kia không nói đến nữa. Nếu sau này trong Khai Dương Tông có người gây phiền toái cho ngươi thì cứ nói danh hiệu ta.
Thiên Linh Nhi lập tức đắc ý nói.

Vì đã hiểu Chung Sơn nên ngữ khí Thiên Linh Nhi cũng lập tức phóng túng.

Nhìn Thiên Linh Nhi, Chung Sơn mỉm cười, cũng không phản bác nhưng mà trong lòng Chung Sơn lại không cho là như vậy, một Đại lão gia lưu lạc đến mức dựa vào danh hiệu nữ nhân làm lá chắn, thật là không thể chấp nhận được.

– Đúng rồi, nghe phụ thân nói thể chất ngươi rất kém cỏi a mà sao tu luyện không chậm thế?
Thiên Linh Nhi hỏi.

– Ặc.
Chung Sơn nhìn Thiên Linh Nhi mà trong lòng buồn bực.

– Đúng vậy, thấy ngươi tu luyện rất nhanh. Mặc dù không tính là xếp nhất nhưng cũng không xếp chót nha.
Nam Phách Thiên hỏi.

Sau đó, Chung Sơn chỉ cho bọn họ xem cái lò lớn của mình. Tiếp theo, nói ra phương pháp tu luyện của mình.

Thấy Chung Sơn có kỳ tư diệu tưởng* ‘dựng lò luyện công’ Thiên Linh Nhi ánh mắt sáng ngời, vẻ mặt ngạc nhiên giống như muốn đi thử xem.(* suy nghĩ kì quái không tưởng)

– Nhưng mà hiện tại ta đang cố gắng đột phá tầng thứ hai, tầng thứ hai rất khó đột phá mà cái lò này cũng không dùng được nữa. Chung Sơn nói.

– Đại Dương Thần Công, vốn chính là công pháp Tiên Thiên dành cho Diễm Sơn Phong, phải ở địa phương cực nhiệt mới có thể tu luyện nhanh, lò này mặc dù tốt tuy nhiên độ nóng lại không đủ. Nhưng ngươi không cần lo lắng, sau này ngươi cứ đến gần Diễm Sơn Phong luyện công là được.
Nam Phách Thiên nói.

– Diễm Sơn Phong?
Chung Sơn nhìn về phía có bầu trời đầy mây đỏ ở xa.

– Không sai, ta luyện công ở trong một cái sơn động bên kia, Diễm Sơn Phong thật ra là một núi lửa lớn, bên trong có địa nhiệt, ở nơi đó luyện tập Đại Dương Thần Công sẽ sự bán công bội (*ra sức một nửa, thành quả gấp đôi).
Nam Phách Thiên nói.

Núi lửa? Vậy Tuyết Trúc Phong thì sao?
Chung Sơn lại chỉ một ngọn núi khác, ngọn núi kia có nơi còn có tuyết bay xuống.

Ngươi có thể coi nơi đó là núi băng, Diễm Sơn Phong và Tuyết Trúc Phong của Khai Dương Tông một cực nhiệt, một cực lãnh là kỳ cảnh số một tông ta.
Nam Phách Thiên cười nói.

– Không được a, ta cư ngụ tại Khai Dương Phong, Diễm Sơn Phong cách nơi ta rất xa, trên đường có thể có rất nhiều yêu thú, không thể thường xuyên đi lại.
Chung Sơn mặt nhăn nhíu nói.

– Há, ngươi chờ một chút, ta đi một chút sẽ trở lại.
Thiên Linh Nhi lập tức nói.

Nói xong, Thiên Linh Nhi chân đạp hồng lăng bay về phía Khai Dương Phong.

Rất nhanh, Thiên Linh Nhi lại lần nữa bay xuống dưới. Nhưng trong tay lúc này lại có thêm một đôi màu trắng giày.

– Đây là lúc trước cha làm cho ta, Truy Phong Ngoa, mang nó rùi đưa chân khí vào thì tốc độ của người có thể khiến cho đám yêu thú hít khói .
Thiên Linh Nhi lập tức nói.

– Không sai, trong Khai Dương Tông rất nhiều yêu thú thật ra đều là trong tông nuôi thả để cho tân đệ tử ma luyện, nói như vậy chỉ cần đạt tới Tiên Thiên tầng thứ sáu thì sẽ không e ngại tất cả yêu thú này. Bây giờ ngươi đánh không lại chúng nó nhưng mà có Truy Phong Ngoa này thì chúng nó sẽ đuổi không kịp, ngươi có thể nhanh chóng đi qua các ngọn núi để đến nơi đó.
Nam Phách Thiên nói.

– Ừa, đa tạ.
Chung Sơn trịnh trọng nói.

– Ngươi tặng ta tượng gỗ nhỏ này, ta tặng lại ngươi Truy Phong Ngoa này, chúng mình huề nhau nhá .
Thiên Linh Nhi lập tức cười nói.

Chung Sơn gật đầu, cũng không cần nhiều lời chỉ cần trong lòng hiểu rõ là được, tượng gỗ nhỏ không bằng được Truy Phong Ngoa, sau này có cơ hội thì bồi thường lại một chút.

– Đúng rồi, Chung Sơn, nghe phụ thân nói tuổi tác ngươi không nhỏ?
Thiên Linh Nhi lập tức nói.

– Tám mươi.
Chung Sơn rõ nói.

– Tám mươi sao? Vậy không phải còn lớn hơn so với ta và tiểu Nam sao? Ngươi cần phải cố gắng tu luyện, bằng không chưa đạt tới Kim Đan kỳ đã chết già thì không được tốt lắm.”
Thiên Linh Nhi lập tức nới với vẻ mặt kinh ngạc.

– Chết già?
Chung Sơn nhíu mày nhìn về phía Thiên Linh Nhi.

– Đương nhiên, Tiên Thiên kỳ chỉ có hai trăm năm tuổi thọ, chỉ cần đạt tới Kim Đan kỳ sẽ tăng hơn gấp đôi là bốn trăm năm tuổi thọ, tiếp tục thăng một cấp Nguyên Anh kỳ là có tám trăm năm thọ nguyên. Mỗi một lần thăng cấplà tăng gấp đôi tuổi thọ. Ngươi đã tám mươi tuổi mới đạt Tiên Thiên tầng thứ nhất, chỉ còn có một trăm hai mươi năm, ngươi cần phải cố gắng a.
Thiên Linh Nhi lập tức nói.

– Ừa.
Chung Sơn gật đầu.

Trường sinh bất tử? Xem ra còn kém xa lắm.

– Ngươi đã tám mươi tuổi mà sao mới chỉ tu luyện đến Tiên Thiên? À, ta nhớ ra rồi, cha ta có nói ngoại giới linh khí không đủ cho nên tu luyện hơi chậm.
Thiên Linh Nhi nghĩ gợi rồi nói.

Nhìn Thiên Linh Nhi, Chung Sơn lắc đầu cười khổ, Thiên Linh Nhi tuy rằng tu luyện rất nhanh nhưng tâm cơ vẫn là còn rất nông cạn.

– Đúng rồi!
Trong mắt Thiên Linh Nhi bỗng nhiên hiện lên một tia lo lắng.

– Làm sao vậy?
Nam Phách Thiên nhíu mày nói.

– Hôm nay Đại sư huynh trở về.
Thiên Linh Nhi lập tức thay đổi, có chút nôn nóng và lo lắng.

– Đại sư huynh? Đại sư huynh Tam đại đệ tử?
Chung Sơn nhíu mày nói.

– Không phải, là đại sư huynh Nhị đại người mà Linh Nhi rất sùng bái.
Nam Phách Thiên cười nói.

– Hừ, tiểu Nam tử, không được nói bừa, ta đi trước đây.
Thiên Linh Nhi trừng rồi nôn nóng bay đi.

– Đại sư huynh Nhị đại?
Chung Sơn nghi hoặc nói.

Ừ, là đại đệ tử của tông chủ, tuy rằng ta và Linh nhi là Tam Đại đệ tử nhưng phụ thân Linh nhi lại là tông chủ cho nên nàng cứ kêu không rõ ràng thế.
Nam Phách Thiên nói.

-Ừm.
Chung Sơn gật đầu.

– Được rồi, ta cũng không nói nhiều nữa, lúc này không chỉ có đại đệ tử Nhị đại mà còn có rất nhiều người trở về, khẳng định rất náo nhiệt, ta cũng không chơi với ngươi nữa, ngươi tu luyện cho tốt.
Nam Phách Thiên nói.

– Được.
Chung Sơn gật đầu nói.

Chờ Nam Phách Thiên rời đi Chung Sơn lập tức khoanh chân ngồi, dù sao cần khôi phục sau khi dùng Thiên Ma Tôi Thể Đại Pháp nữa.

Ngày hôm sau, Chung Sơn đã khôi phục hoàn toàn, thân thể cũng trở nên cường tráng hơn nhiều.

Nhìn Truy Phong Ngoa trong tay, Chung Sơn nhẹ nhàng mang vào hai chân, Truy Phong Ngoa tựa như có thể căn cứ kích cỡ hai chân tự động điều tiết, quả nhiên là pháp bảo tốt. Rót chân khí vào trong rồi khẽ nhấc chân trong nháy mắt đã chạy đi hơn mười mét. Kinh hãi nhìn một bước này, Chung Sơn phát hiện tốc độ nhanh hơn năm lần so với trước kia.

Có cái này, Chung Sơn sẽ không còn sợ yêu thú nữa.

Chung Sơn còn hiểu một điều, đao pháp không phải chỉ cần luyện mà còn cần phải không ngừng chém giết, như vậy nếu có thể gặp yêu thú liền ra sức chém giết, đánh không lại thì lập tức lợi dụng Truy Phong Ngoa chạy trốn.

Nhưng đao pháp thuộc loại ngoại tu, nội tu Đại Dương Thần Công phải tiếp tục ngay.

Chung Sơn mang đại đao, nhìn Diễm Sơn Phong đằng xa rồi vận dụng Truy Phong Ngoa chạy ra ngoài.

Lúc này, tốc độ Chung Sơn rất nhanh, chân chỉ cần chạm nhẹ đám cỏ cây thì thân thể lướt đã đi rất xa.

Khi đêm đến, Chung Sơn đã chạy tới một cánh rừng, đến nơi này Chung Sơn cũng phát hiện hoàn cảnh đặc biệt của Khai Dương Tông, ở tiểu viện của mình thì hoàn cảnh ôn hòa mà đến nơi này nóng như nắng hè chói chang hơn nữa càng đi vào bên trong càng nóng.

Quả nhiên nơi này mới là nơi tu luyện tốt nhất.

Ăn chút lương khô, lúc Chung Sơn chuẩn bị tiếp tục chạy đi thì ở phía sau Chung Sơn không xa lại nữa xuất hiện một con sơn miêu nữa.

Nhìn sơn miêu trước mặt, Chung Sơn cười thầm trong lòng, một khi đã như vậy thì thử lại đi.

Lấy đại đao sau lưng xuống nghênh đón sơn miêu đang phóng tới.

– Choang ~~~~~~~~~~
… …

Nửa canh giờ sau, Chung Sơn toàn thân là máu, sau khi thi triển Thiên Ma Tôi Thể Đại Pháp sơn miêu rốt cuộc đã nằm chết dưới chân.

Nhìn về phía xa rồi lại nhìn đường trở về.

Chung Sơn suy nghĩ rồi quyết định, lấy nội đan sơn miêu ra rồi tiếp tục đi về Diễm Sơn Phong. Tuy rằng sau nửa canh giờ nữa di chứng của Thiên Ma Tôi Thể Đại Pháp phát tác sẽ nhưng mà Chung Sơn thể hiện ý chí mạnh mẽ cố chịu đựng hơn nữa có Truy Phong Ngoa nên chỉ cần Chung Sơn không cố ý tìm yêu thú phiền toái thì yêu thú cũng đuổi không kịp hắn.

Khi hừng đông đang tới, Chung Sơn qua một sơn cốc u tĩnh, sơn cốc rất yên lặng lại khá bí ẩn. Nhưng mà bên trong sơn cốc lại vừa khéo có một hồ nước.

Nhìn máu sơn miêu trên người, Chung Sơn lắc đầu chạy đến bên cạnh hồ nước. Đến gần đó Chung Sơn mới phát hiện đây không phải hồ nước mà là một ôn tuyền. Một ôn tuyền dưới núi lửa.

Nhìn nơi đó, trong lòng Chung Sơn vui vẻ, rất nhanh cởi bỏ quần áo nhảy vào bên trong ôn tuyền tắm rửa.