Q4 - Chương 115: Làm Thống Suất

Trường Sinh Bất Tử

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Chiến hạm kim chử từ từ được mang tới. Pháp bảo cao một nghìn thước cũng được mang tới. Ở phía trên cũng vì vậy mà có kiến trúc rất đẹp, những tòa nhà điêu khắc mỹ quan, hơn nữa còn có trận pháp ngăn cách.

– Đi thôi.

Đại Huyền vương cất tiếng nói.

Đại Huyền vương cất bước đi mà mọi người ở phía sau lưng cũng theo sát Đại Huyền vương.

Đạp thượng thần chu.

Đại Huyền vương nhìn về phía chúng nhân mà nói:

– Các ngươi tự tìm chỗ ở, sau đó đến thành Đại Huyền, thông tri với người khác.

– Dạ.

Chúng nhân lập tức đáp.

Sau đó, Đai Huyền vương liền đi tới một tòa cùng điện lớn nhất.

Mà những người khác đều cũng tự lựa chọn chỗ ở.

Chung Sơn cũng không vội vã mà nhìn về phía mọi người.

Ở phía sau lưng là một nam tử hắc bào. Người này chính là Lăng Phong, là người được sắp xếp để bảo vệ Đại Huyền vương.

Thủy Kính tiên sinh dĩ nhiên là không cần vệ sĩ, bởi vì tu vi của y đã đạt tới Hoàng cực cảnh.

Kim Thiền thì có một người bảo vệ, nhưng không phải là Đại Uy Thiên Long bồ tát trước kia nữa.

Chung Sơn dò xét ba người này, cả ba người cũng đánh giá Chung Sơn.

Tề thiên hầu mang theo một nụ cười khinh miệng dẫn Lăng Phong hướng về phía tòa cung đien xa xa. Kim Thiền thì khẽ chắp tay trước ngực gật đầu đi cùng.

– Chung Sơn tiên sinh, xin mời.

Thủy Kính tiên sinh lập tức cười nói.

– Thủy Kính tiên sinh, xin mời.

Chung Sơn trả lời.

Lúc này, ở bên ngoài Thần Châu, đột nhiên xuất hiện một vòng phòng hộ, đem Thần Chu tượng như là một quả trứng lớn bao vây vậy. Nó từ từ bay lên không, sau đó càng lúc càng nhanh, biến mất, chỉ còn lại một đạo lưu quang.

Đạo lưu quang này tựa như là lưu tinh rơi rụng, thoáng chốc đã biến mất ở vô hạn phía nam.

Mà lúc này ở phía phụ cận Văn uyên các cũng có hai người từ từ xuất hiện.

– A Nhị, chúng ta đi thôi.

Thiên U công chúa khẽ thở dài nói.

– Dạ, công chúa.

A Nhị đáp.

—————————————————

Bốn mươi thiên thuyền.

Thần chu từ từ ngừng lại, phía trước là một tòa thành vô cùng lớn.

Đứng ở phía trước thần chu, mọi người có thể nhìn thấy sự hùng vĩ của tường thành này, so với Vô Song Thành thì không thua kém bao nhiêu, trên cổng thành hiện ra ba chữ vàng cực lớn.

Thành Đại Huyền.

Thành trì vương mệnh.

Đại Huyền thành ở Đại La thiên triệu chính là một cứ điểm, ở nơi này có thể nhìn thấy tứ phương, giống nhưa là một cái quạt xếp mở ra vậy, Đại Huyền thành tựa như là phần đuôi chiếc quạt xếp vậy.

Thần chu ở ngoài Đại Huyền thành, sau đó chuẩn bị tiến vào trong đó.

– Đại Huyền vương có lệnh.

Các chư vị quan viên đều chạy tới.

Ở Huyền điện, chính là ở trên chiếc thuyền lớn nhất, cung điện Đại Huyền vương.

Chúng tùy tùng đều chờ ở bên ngoài, bốn trăm người được chọn trúng đều đi vào trong Đại Huyền thành.

Trong đại điện ở Đại Huyền thành.

Phía bắc là một suất án, ở trên bàn bày ra năm mươi miếng hổ phù, còn có một số thư tín.

Đại Huyền vương ở trong đó, ngồi xuống, nhìn về phía đám người trước mặt mình.

Chung Sơn Thủy Kính tiên sinh, Tề Thiên Hầu cùng với Kim Thiền đang đứng ở trước mắt, bốn người trước sau không tranh tiên.

– Bái kiến vương gia.

Mọi người đều cất tiếng nói.

– Đây chính là Nam cương, các vị tới đây chắc cũng đã biết mục đích.

– Khoa thi chỉ có một phần là văn, điều quan trọng chính là năng lực của các ngươi. Chung Sơn ngươi tiến lên.

Đại Huyền vương cất tiếng nói.

– Da.

Chung Sơn lập tức tiến lên nói.

– Khoa thi lần này kết quả cuối cùng còn do thánh thượng quyết định, nhưng thành tích các ngươi ở trong mắt của ta cũng ảnh hương rất nhiều. Ngươi đã từng tiếp xúc với Đại vũ đế triều, Vô Song thành đã mất, nhiệm vụ của ngươi chính là thống suất hai mươi vạn Đại Huyền quân, hỏa tốc tới Vô Song thành, thu liễm lại, đoạt lại Vô Song thành.

Đại Huyền vương trịnh trọng nói.

Hai mươi vạn? Gần hai mươi vạn?

Chung Sơn thở ra một hơi, trầm giọng nói:

– Tuân mệnh.

Sau đó Đại Huyền vương nhẹ nhàng lấy ra một con dấu hình mãnh hổ, còn có một quển trục tín hàm.

– Đây chính là ấn hổ của quân, còn có hàm bổ nhiệm, ngươi lập tức đi ra ngoài, mang tới đại doanh của Đại Huyền quân.

Đại Huyền vương trầm giọng nói.

– Dạ.

Chung Sơn đáp sau đó nhẹ nhàng tiếp nhận ấn hổ, cùng với hàm bổ nhiệm.

Cầm lấy ấn hổ và hàm bổ nhiệm, Chung Sơn liền lập tức ra khỏi Đại Huyền điện, bên trong, Đại Huyền vương lại tiếp tục bổ nhiệm cho những người khác.

– Chung tướng quân, tại hạ vì Chung tướng quân mà dẫn đường, ở phía trước chính là đại doanh Đại Huyền quân.

Ở bên ngoài lập tức có một người tiến đến.

– Ừ.

Chung Sơn gật gật đầu, ở bên kia, A Đại cũng đã đi tới.

Ba người tiến tới chỗ đám mây, bây về phìa thành đông của Đại Huyền quân, hướng về một sơn cốc nơi xa xa.

Mà ở chỗ thần chu, chúng nhân cũng đã đều đi ra Đại Huyền điện, chuẩn bị làm thống lãnh quân doanh, hay làm phó tướng thị lang cho ai đó.

Chung Sơn, Thủy Kính, Tề Thiên Hầu, Kim Thiền, bốn người ưu tus nhất cho nên đều đã được dẫn tới một quân doanh.

Không bao lâu sau, Chung Sơn và A Đại đã được vị quan viên đi tới chỗ quân doanh.

Đồng thời, ở cách đó không xa, Tề Thiên Hầu và Lăng Phong cũng được hai quan viên khác dẫn đường.

Nhìn thấy Chung Sơn, Tề thiên hầu cười lạnh lùng.

Ở trong sơn cốc có một lượng lớn doanh trướng, có một lượng lớn quân nhân đang luyện tập ở trong đó.

– Cáp.

Ở trên diễn võ trường. chúng binh lính đều vung đại đao lên, từng đao từng đao vung xuống, đao khí văng ra bốn phía.

– Phóng.

Ở một chỗ khác, có vô số tướng sĩ phóng phá cương tiễn lên, tựa như là mưa vậy, vô cùng mạnh mẽ.

Chung Sơn và Tề Thiên Hầu hai người đều tiến tới sơn cốc.

Sau đó hai nam tử mặc khôi giáp tiến tới.

– Tướng quân.

Cả hai đều kêu lên.

Lúc này, Chung Sơn và Tề Thiên hầu đều xuất ra hai khối hổ phù.

– Bái kiên tướng quân.

Hai người phân biệt vái Chung Sơn và Tề Thiên Hầu.

– Quân doanh Đại Huyền quân thứ nhất ở đâu?

Chung Sơn trầm giọng hỏi.

– – Quân doanh Đại Huyền quân thứ hai ở đâu?

Tề Thiên Hầu cũng hỏi.

– Bẩm tướng quân, mặt đông chính là quân doanh Đại huyền quân thứ nhất.

Bầm tướng quân, phía Tây chính là quân doanh thứ hai.

– Toàn thể tập hợp, chuẩn bị xuất phát.

Tề Thiên Hầu nói.

Toàn thể tập hợp, chờ ta duyệt binh.

Chung Sơn nói.

– Dạ.

Hai người đều đáp.

Hai vii

– Ô.

Phía dưới vang lên vô số thanh âm mạnh mẽ, vang vọng cả sơn cốc, truyền về bốn phía.

Nghe thấy thanh âm này, tất cả chúng nhân đều nhanh chóng tập hợp lại, chia làm hai bên, một người ở phía tây, một người ở phía đông.

Đồng thời, ở phía sơn cốc cũng xuất hiện hai mãnh hổ được triệu hồi.

– Mãnh hổ rống lên một tiếng lớn, sau đó chia làm hai bên, đứng về hai phía của quân doanh.

Một nghìn kỵ binh mãnh hổ?

Ở phía doanh trướng, từ khi một số tướng sĩ ra tay, nhanh chóng hiện lên hai suất đài.

Chung Sơn bay lên trên suất đài phía đông, Tề thiên hầu bay về phía tây.

Những người còn lại thì đứng ở phía dưới, nhìn lên trên.

Chung Sơn đáp xuống suất đài, sau đó hai mươi vạn quân mau chóng nhìn về phía hắn.

Mà ở phía Tây, Tề Thiên Hầu sau khi rơi xuống đã nhìn quanh một lần rồi bắt đầu nói:

– Các ngươi biết rõ ra là ai chưa?

Phần lớn chúng tướng sĩ đều không biết cho nên đều trầm mặc.

– Mặc kệ ta là ai, hiện tại ta là thống suất của các ngươi, dẫn đầu các ngươi đánh thắng trậ, kiến công lập nghiệp.

Tề Thiên hầu cất cao giọng giữa đại quân.

– Tề Thiên Hầu?

Tất cả chúng tướng sĩ đề kêu lên một tiếng.

Chung Sơn thỏa mãn nhìn hai mươi vạn quân. Tề thiên hầu đột nhiên giơ tay lên.

– Thiên địa càn khôn triêu hoán.

Tề Thiên Hầu hét to lên một tiếng.

Sau đó ở lòng bàn tay của Tề Thiên Hầu hiện lên những khói đen vô tậ, trong nháy mắt đã bao phủ cả suất đài, khói đen này vô cùng cổ quái, khiến cho thần thức cũng không thể thăm dò được.

Ở trên suất đài, Chung Sơn nhíu mày nhìn về phía Tề thiên hầu.

Tề thiên hầu chính là đại huyết mạch của thánh thượng cho nên hắn có năng lực vô cùng lớn, thực lực của hắn hơn cả Nguyên Anh kỳ.

Chung Sơn cảm thấy vô cùng kỳ quái, sau khi khói đen tan hết đã xuất hiện một quái vật khổng lồ.

– Hầu tử? Không đúng, là tinh tinh.

Tề Thiên Hầu rõ ràng không phải thuộc hổ tộc, mà chính là đại tinh tinh cao sáu thước, đại tinh tinh vừa xuất hiện đã gào lên.

Nó không ngừng dùng hai nắm tay đấm vào ngực của mình.

– Ầm ầm ầm.

Những thanh âm liên tiếp vang lên, vô cùng hưng phấn. Thanh âm này vang vọng cả sơn cố khiến cho chúng mãnh hổ cũng tưởng như phải sợ hãi.

– Tốt lắm.

Tề thiên hầu khẽ nói.

Tề thiên hầu nói xong đại tinh tinh quả nhiên ngừng hưng phấn, nhu thuận đứng qua một bên.

Tề thiên hầu đạp mạnh chân, đứng trên đầu vai của đại tinh tinh, ngạo khí ngất trời. Trên khuôn mặt của hắn hiện ra một vẻ khinh miệt, sau đó nhìn về phía chúng quân:

– Đai doanh Đại huyền quân thứ hai nghe lệnh.

– Dạ.

Chúng nhân cảm thấy hưng phấn, bởi vì người có thể triệu hoán được tinh tinh này tu vi ít nhất phải là hoàng cực cảnh.

Hoàng cực cảnh, đại tinh tinh? Triệu hoán? Có thể không khiến cho đại doanh hưng phấn sao?

– Theo ta xuất chinh, chung diệt kẻ thù.

Tề thiên hầu khẽ vậy tử kim vân long côn trong tay nói.