Q.12 - Chương 37: Đại thắng!

Trường Sinh Bất Tử

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Thiên địa một phương? Trong mắt Trang Tử, thiên địa chợt biến, thật giống như trong nháy mắt biến thành hình dạng tứ phương, Phương Thiên Ngọc Tỉ đè xuống, thật giống như trời sập xuống, cả thiên đô sập về chính mình.

– Thiên đế ngọc tỷ?

Mặt Trang Tử liền biến sắc nói.

Một cổ áp bách thật lớn để cho Trang Tử không thể không kinh dị.

Thánh vương ngọc tỷ phát ra uy lực của Thiên đế ngọc tỷ? Điều này sao có thể? Mà trọng yếu hơn là, cảm giác trời sập xuống kia quá cường liệt, đè ở trên người để cho bả vai Trang Tử không tự chủ mà trầm xuống.

Trang Tử đã nghiên cứu qua nhiều Pháp bảo của Chung Sơn, nhưng chưa từng có để ý Phương Thiên Ngọc Tỉ này, vốn cho là Phương Thiên Ngọc Tỉ uy lực bình thường, chỉ là một thứ tượng trưng cho vận triều mà thôi, hiện tại rốt cuộc hiểu rõ, không phải là nó bình thường, mà là nó quá mạnh mẻ, Thần khí đệ nhất của một nước sao lại bình thường?

Chung Sơn rất ít dùng nó, không phải là không dùng đến nó, mà là uy lực của nó thật là bá đạo.

Đột nhiên đè xuống, để cho Trang Tử nhất thời không ngờ không có ứng đối.

Mai Hoa Nhãn, thuật phục chế không thể thực hiện được! Căn bản không thể thực hiện được! Phục chế chỉ có thể là công pháp, thần thông, thậm chí ánh sáng vận rủi kia của Chung Sơn cũng có thể phục chế, duy chỉ có Pháp bảo bây giờ không cách nào phục chế.

Thần Thông Hội?

Đúng, chính là Thần Thông Hội, cho dù ngươi có hàng vạn hàng nghìn số mệnh, cho dù ngươi là Thần khí của một nước, vậy thì như thế nào? Nhìn ta giải tán khí số của ngươi, Pháp bảo? Pháp bảo mạnh hơn thì có ích lợi gì?

Giờ khắc này, Trang Tử mới vừa phục chế vô cùng may mắn.

Thần thông này của Chung Sơn tới thật là kịp thời, Pháp bảo? Trái lại đối phó với Chung Sơn quá thích hợp..

Nếu như qua đi, không chỉ có thể chuyển nguy thành an, thậm chí có thể phá vỡ Đại Tranh Thánh đình của hắn.

Nghĩ đi nghĩ lại, Trang Tử lộ ra một cổ vẻ hưng phấn.

Một ngón tay búng ra, một lốc xoáy vọt lên trời.

Thần thông, Hội!

Uy lực của Hội bắn vào trời cao, mắt Trang Tử chứa sự mong đợi chờ đến khi Phương Thiên Ngọc Tỉ bị hủy diệt.

Một phương thiên địa? Nhìn ta phá một phương thiên địa của ngươi!

Nơi xa, phía trên đại đạo đầu rồng, hai mắt Chung Sơn híp lại nhìn Trang Tử phía xa.

– Hừ!

Chung Sơn hừ lạnh một tiếng, Phương Thiên Ngọc Tỉ mãnh liệt hút vô cùng vô tận số mệnh lần nữa.

Ở trong ánh mắt đợi chờ của Trang Tử, nước xoáy bằng phẳng đụng vào phía trên chữ “Thụ” của Phương Thiên Ngọc Tỉ.

Ba!

Lốc xoáy bằng phẳng như bọt khí bị vỡ, đột nhiên biến mất, thật giống như chưa từng có.

– Làm sao có thể? Làm sao có thể?

Trang Tử kinh ngạc nói.

– Hừ, thần thông ta chế ra, há có thể phản công chính mình? Lúc chế Hội, ta liền suy nghĩ đến các phương diện, cho dù người khác học được phản công lại ta, cũng không thể tạo thành chút tổn thương nào đối với ta, huống chi ngươi cũng không hoàn toàn phỏng chế Hội.

Chung Sơn lạnh lùng nói.

Đang khi nói chuyện, Phương Thiên Ngọc Tỉ càng thêm lớn, cũng hấp thu càng ngày càng nhiều số mệnh vô chủ, thiên địa lực lượng cuộn trào bị điều động hung hăng áp về phía Trang Tử.

Thiên băng địa liệt!

Trong lúc nhất thời, bầu trời Thánh Địa của Huyền Vũ tộc, một cái Phương Thiên Ngọc Tỉ đường kính mười vạn dặm từ phía trên hạ xuống, bốn phía đều là hắc động bể tan tành.

Hư không bể tan tành, làm cho cả tinh không xa xôi cũng bể tan tành.

Phương Thiên Ngọc Tỉ áp về phía Trang Tử, lại diễn sinh ra hàng tỉ hư ảnh Huyết Long gầm thét lao về Trang Tử.

Không cách nào phục chế, thần thông Hội cũng đột nhiên không có hiệu quả.

Ý nghĩ của Chung Sơn là chính xác, thời khắc này thần thông của Trang Tử mất hiệu lực, thủ đoạn che dấu sau thần thông phục chế không thể không dùng.

Nhưng bởi vì mới vừa rồi Trang Tử quá tin tưởng Hội, đưa đến sai sót thời cơ phản kích tốt nhất, để cho lực lượng Phương Thiên Ngọc Tỉ tích góp từng tí một càng ngày càng nhiều. Ít nhất hiện tại, Trang Tử đã bị đẩy vào bên trong đại đạo của hắn.

Ở ngoài Huyền Vũ Thánh Địa, vô số cường giả ngắm nhìn ở chỗ xa xa.

Thế giới Thiên Ma loạn vũ đột nhiên tản ra, vô số Thiên Ma thật giống như trong nháy mắt biến mất không thấy gì nữa.

Tất cả mọi người biết, đại điển hiến tế thành công.

Nhưng mọi người cũng không có rời khỏi, Thiên Ma biến mất, bọn họ càng cảm nhận được một cổ khí thế bàng bạc phóng xạ mà đến.

Không gian đong đưa, để cho vô số cường giả nhất thời thấy không rõ bên trong, nhưng cao thủ đỉnh cấp cũng hơi chút thích ứng nhìn xuống.

Trong một cái sơn cốc, Lão Long cùng Lão Hạc lúc trước đàm luận gia nhập Đại Tranh giờ phút này cũng ngưng thần mà đợi.

– Đại đạo của Trang Tử? Trang Tử đang xuất thủ với người khác? Người nào mạnh như vậy, làm cho Trang Tử xuất đại đạo?

Lão Hạc kinh ngạc nói, bởi vì trước hắn thấy được đại đạo của Trang Tử.

– Là Chung Sơn, đó là đại đạo của Chung Sơn…

Lão Long mãnh liệt rút khẩu khí, đại đạo của Chung Sơn? Đại đạo hình rồng rộng lớn kia? Đó là đại đạo sao?

Quá rung động, mặc dù hai người cũng đã sớm là Tổ Tiên, kiến thức bất phàm, nhưng vẫn bị khí thế của đại đạo của Chung Sơn chấn động.

Ông!

– Lão Long, có cái gì không đúng, ta có chút không khống chế được thiên đạo của ta!

Lão Hạc cả kinh kêu lên.

Hô!

Thiên đạo của Lão Hạc đột nhiên xông lên trời, phía trên thiên đạo màu trắng không ngừng rung động.

Hô!

Thiên đạo màu xanh lá của Lão Long cũng xông lên trời, cũng là không ngừng rung động.

Hai người lập tức cảm nhận được thiên đạo run rẩy? Thần phục đại đạo của Chung Sơn?

Thần phục đại đạo của Chung Sơn?

Da đầu Lão Long cùng Lão Hạc cũng là tê dại. Tại sao có thể như vậy?

Hai người nhìn nhau, đều thấy được sợ hãi trong mắt đối phương.

– Quân lâm thiên hạ?

Lão Hạc mang theo một cổ kinh hãi dò hỏi.

Lão Long gật đầu, là khí tức của quân lâm thiên hạ, đại đạo của Chung Sơn lại có khí tức kinh khủng này, làm sao có thể?

Không chỉ là Lão Long cùng Lão Hạc, nơi xa, có bốn thiên đạo cũng là dựng đứng, vị trí của một đám Tổ Tiên đột nhiên lộ ra, nhưng cái này cũng không quan trọng, bởi vì chúng Tổ Tiên cũng đắm chìm trong trong rung động mà đại đạo của Chung Sơn mang tới.

Vô số người tu vi yếu cũng không ngốc đầu lên được, áp bách này quá kinh khủng.

Mà khi một đám Tổ Tiên thanh tĩnh từ trong kinh hãi rung động ở thiên đạo của chính mình, vừa lúc thấy Phương Thiên Ngọc Tỉ của Chung Sơn từ trên trời giáng xuống.

Phương Thiên Ngọc Tỉ đập vụn không gian, lại còn một cổ lực phá siêu cường, kéo dài vào trong tinh không, một cổ áp bách nặng nề chưa từng có cảm thấy trôi qua, để cho một đám Tổ Tiên không tự chủ mà khe khẽ lui về phía sau.

Lui về phía sau? Đứng bên ngoài nhìn, bị khí thế làm cho lui về phía sau?

Da đầu một đám Tổ Tiên tê dại một trận, vậy Trang Tử bị áp sẽ cảm thụ như thế nào đây?

Chung Sơn? Chung Sơn?

Ánh mắt mọi người nhìn Chung Sơn cũng không giống với lúc trước. Một đám Tổ Tiên hết sức may mắn, sự cường hãn của Chung Sơn ở trong lòng một đám cường giả đã không thua gì thánh nhân.

Còn có cũi vây khốn Huyền Thiên Tông kia? 1000 thiên đạo? Một đám Tổ Tiên hóa đá tại chỗ.

Nghĩ tới Chung Sơn rất mạnh, nhưng này cũng quá mạnh đi? Hai mươi sáu Tổ Tiên biến mất? Chung Sơn độc đấu Trang Tử, Huyền Thiên Tông?

Huyền Thiên Tông tràn ngập nguy cơ, sinh tử một đường, mà Trang Tử rốt cục cũng gặp được đối thủ.

Bên trong đại đạo của Trang Tử, lần đầu tiên Trang Tử sử xuất Pháp bảo.

Trang Tử lấy ra một cái quải trượng đầu rồng, một ngón tay chỉ trời, quải trượng đầu rồng thật giống như trong nháy mắt biến trở thành đầu rồng chân chính.

– Grào…!

Quải trượng đầu rồng ngâm một tiếng, hung hăng phóng tới Phương Thiên Ngọc Tỉ.

Ầm!

Hư không đã sớm bể tan tành, đầu rồng đụng vào Phương Thiên Ngọc Tỉ, chỉ có thể hoãn một chút áp lực khổng lồ mà thôi.

Xung quanh đại đạo của Trang Tử, vô số Hồ Điệp bay ra khỏi đã bị bóp thành phấn vụn. Phía trên quải trượng đầu rồng, sừng rồng đã bị gãy hết trong lần va chạm đầu tiên.

Đông!

Sau khi sừng rồng gãy, đầu rồng đè ở phía trên “xương” của Phương Thiên Ngọc Tỉ.

Ca ca ca ca ca ca!

Uy lực của Phương Thiên Ngọc Tỉ quá lớn, phía trên đầu rồng không ngờ sinh ra số lớn vết nứt.

Bởi vì lúc trước Trang Tử quyết sách sai lầm, nên đã làm cho hiện tại bị hại khắp nơi.

Đại đạo của Chung Sơn hội tụ vô cùng vô tận số mệnh vô chủ cung cấp nuôi dưỡng Phương Thiên Ngọc Tỉ, thời gian kéo dài nữa, Phương Thiên Ngọc Tỉ càng là cường đại. Quải trượng rồng dưới sự thúc giục của Trang Tử không ngờ liên tiếp bại lui.

– Ta không nhìn lầm chứ? Trang Tử bị Chung Sơn áp chế?

Lão Hạc kinh ngạc nói.

– Là áp chế, hơn nữa còn là áp chế không thăng bằng. Ngọc tỷ của Chung Sơn càng ngày càng mạnh, ngọc tỷ, không nghĩ tới ngọc tỷ lại là Pháp bảo mạnh như vậy.

Lão Long kinh ngạc nói.

– Đó là Đại Kim Long Đầu Quải của Trang Tử, giờ phút này không ngờ không chịu nổi gánh nặng? Này, ta rốt cuộc hiểu rõ!

Lão Hạc lộ ra một nụ cười khổ nói.

– Ngươi hiểu được cái gì?

– Ngươi đúng, lấy Đạo tràng của ta chống lại Chung Sơn, căn bản cũng không thể. Năm đó sau Lăng Tiêu Thiên Đình nhất dịch, ngươi đã biết không thể nào. Lão Long, ta tiếp nhận đề nghị của ngươi, lần này trở về, quy phục Đại Tranh!

– Tốt!

Lão Long hài lòng gật đầu.

Nếu chuẩn bị gia nhập Đại Tranh, tâm thái xem chiến cuộc trước mắt của hai người không giống với lúc trước, Chung Sơn mạnh? Càng mạnh càng tốt!

Trang Tử đứng ở bên trong đại đạo, nhìn đại ấn đè xuống, sắc mặt nhìn thật không tốt. Đại Kim Long Đầu Quải không ngờ không đỡ được? Thần khí của Đại Tranh quả nhiên bá đạo.

Mà ý nghĩ của Chung Sơn lại bất đồng, một phương thiên địa không ngờ không có thể trấn áp Trang Tử?

Trong mắt Chung Sơn lạnh lẻo, tay phải thành trảo, chúi xuống phía dưới, chín Huyết Long phía trên Phương Thiên Ngọc Tỉ đột nhiên gầm thét, nhanh chóng du động, tranh đoạt Hồng Châu Tử.

Hồng quang của Hồng Châu Tử vừa tản ra, hình thể Phương Thiên Ngọc Tỉ đột nhiên phóng to gấp đôi.

Phương Thiên Ngọc Tỉ phóng đại gấp đôi, lấy lực lượng bá đạo đè ép xuống lần nữa.

– Làm sao lại?

Mặt Trang Tử liền biến sắc.

Bành!

Quải trượng đầu rồng của Trang Tử ầm ầm vỡ nát. Pháp bảo không bằng Chung Sơn?

Mà ngay một khắc này, một chiến cuộc khác cũng hoàn toàn phân ra thắng bại.

– A!

Thiên Điều! Thánh ngục!

Bên trong, toàn thân Bát Cực Thiên Vĩ tràn đầy vết thương, nhưng Bát Cực Thiên Vĩ không thèm để ý chút nào, bởi vì Bát Cực Thiên Vĩ chiếm được thứ nó mong muốn, một ngụm nuốt con rùa lớn phân thân của Huyền Thiên Tông.

Hô!

Thiên Phạt Nhãn đột nhiên biến mất, 1000 thiên đạo cũng đột nhiên biến mất, bởi vì Huyền Thiên Tông đã bị ăn, không cần hao tổn vô ích. Hình thể Bát Cực Thiên Vĩ biến hình chống đỡ con rùa lớn, nhưng khóa chặc miệng, Bát Cực Thiên Vĩ điên cuồng tiêu hóa, một khi tiêu hóa nhất định khôi phục nguyên hình.

Bát Cực Thiên Vĩ biến mất ở chỗ cũ, đến Nê Hoàn cung của Chung Sơn.

Oanh!

Phương Thiên Ngọc Tỉ đè xuống cả vùng đất. Trang Tử tránh khỏi giây phút nguy cấp nhất, nhưng đại đạo của Trang Tử bị Phương Thiên Ngọc Tỉ đụng vào làm cho rung động không dứt. Đại đạo bị đòn nghiêm trọng?

Trang Tử bất khả tư nghị nhìn Chung Sơn ở phía xa, còn có thi thể Huyền Thiên Tông biến mất, mí mắt Trang Tử nhảy lên. Bại hoàn toàn?

Thập diện mai phục Huyền Thiên Tông thiết kế nhằm vào Chung Sơn, cuối cùng không ngờ bại hoàn toàn. Lại còn góp thêm cả mạng của Huyền Thiên Tông. Mà chính mình mặc dù nhận được chín thành Hội, nhưng Pháp bảo cũng hoàn toàn bị hoàn toàn trong trận này, hơn nữa thần thông không ngờ không có hiệu quả đối với Chung Sơn, mới vừa rồi thậm chí thiếu chút nữa thương tổn tới chính mình.

Trang Tử hít một hơi thật sâu, thật giống như muốn nhìn thấu triệt Chung Sơn, trùng kích Chung Sơn mang đến cho mình quá khổng lồ. Buông tha cho nhân tình ngày ấy có phải đã sai lầm rồi hay không?