Q.6 - Chương 57: Chiến trường cổ âm phủ!

Trường Sinh Bất Tử

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Ads Nhìn đại môn; đóng lại, Thiên Linh Nhi có chút ngẩn người.

– Chung Sơn, hai người các ngươi tướng mạo giống nhau a.

Thiên Linh Nhi thật giống như còn không có thoát khỏi từ trong cảm giác quỷ dị mới vừa rồi kia

Chung Sơn:

-…

– Vốn chính là một người, dĩ nhiên phải giống nhau như đúc!

Chung Sơn không biết phải nói gì.

Chúng nữ:

-…

Bên trong Âm Dương Điện.

Đại môn đóng chặt, chín người đứng ở trong đó, yên lặng chờ, Âm Dương Lộ mở, trên mặt đất bốn phía, vách tường, nóc nhà cũng có khắc ký hiệu quỷ dị, trên dưới trái phải trước sau, cùng tất cả mười sáu tranh long chế tạo từ tử kim, hướng về chính giữa đại điện.

Trên mặt đất, chính là Thái Cực đồ mà Chung Sơn lấy được.

Giờ phút này Thái Cực đồ đang từ từ xoay tròn, ánh sáng xanh trắng phóng xạ nhu hòa, chuyển động hết sức, thật giống như có đại lượng năng lượng đang thêm vào phía trên ký hiệu quỷ dị đến tứ phương, để cho những ký hiệu kia nhảy lên.

Một cái đại trận phong bế.

Nê Bồ Tát đi tới trước Thái Cực đồ, điểm một chút về phía các mắt của Âm Dương Ngư.

Nhất thời, Thái Cực đồ xoay tròn càng lúc càng nhanh, chỉ thoáng qua, tựu thấy không rõ đồ án phía trên, chỉ có thể nhìn thấy một chút ánh sáng xanh trắng.

Miệng của mười sáu tử kim tranh long phun ra năng lượng màu vàng, phun vào phía trên Thái Cực đồ.

Ánh sáng xanh trắng tạo thành từ Thái Cực đồ va chạm cùng năng lượng màu vàng, nhất thời, hiện ra một bộ đại môn hình vuông vô cùng ngay ngắn.

Bên trong đại môn, vô cùng đen nhánh, không thấy rõ bất cứ thứ gì.

– Đi!

Nê Bồ Tát nói.

Tiện đà, Nê Bồ Tát dẫn đầu tiến vào.

Chung Sơn nhìn xem đại môn một chút, ngay sau đó bước từng bước vào.

Mọi người rối rít bước vào đại môn hình vuông kia.

Một cái đại môn này, để cho Chung Sơn có cảm giác kỳ diệu, thật giống như gian miếu nhỏ nơi cực lạc anh lành kia, có cảm giác từng bước từng bước tiến vào nơi cực lạc anh lành.

Ngay khi Chung Sơn có cảm giác hết sức kỳ diệu.

Hô!

Mọi người tựu đi ra, vẫn là Âm Dương Điện lúc trước như cũ là.

Ách? Chung Sơn hơi hơi ngạc nhiên.

Mọi người đứng lại, phát hiện vượt qua cánh cửa kia, lại trở lại?

– Âm phủ, đây chính là âm phủ.

Nê Bồ Tát nói.

– Không đúng, đây là Âm Dương Điện vừa rồi a.

Hạo Mỹ Lệ lập tức kêu lên.

– Nơi này là âm phủ, ta tổng cộng chế tạo hai cái Âm Dương Điện, một cái đặt ở dương gian, một cái đặt ở âm phủ, theo Âm Dương Lộ mở ra, Âm Dương Điện thứ hai cũng theo đó cùng nhau đầu nhập vào âm phủ, phía ngoài chính là âm phủ chi địa.

Nê Bồ Tát nói.

– Nói cách khác, sau này có thể cố định truyền tống?

Ánh mắt Chung Sơn sáng lên, nói.

– Bệ hạ anh minh!

Nê Bồ Tát nói.

Tâm tình bây giờ của Nê Bồ Tát vô cùng thư sướng.

– Mở cửa xem một chút sẽ biết a!

Tiên Tiên lập tức nói, tiếp theo lấy tay mở đại môn ra.

Đại môn của Âm Dương Điện ầm ầm mở ra. Mọi người cùng nhau nhìn về phía ngoài điện, hiển nhiên đối với âm phủ, cũng là vô cùng mong đợi. Âm phủ rốt cuộc là cái dạng gì?

Ca ca ca ca ca ca…

Cửa Âm Dương Điện vừa mở ra trong nháy mắt, ngoài điện tựu truyền đến tiếng vang ca ca ca, tiếp theo mười mấy người hình dạng Khô Lâu tựu vọt đi vào.

– A………

Tiên Tiên hoảng sợ lập tức nhảy ra, dù nói thế nào, Tiên Tiên cũng là cô bé, hơn nữa từ nhỏ được bồi dưỡng như đóa hoa trong nhà ấm, bây giờ vừa mở cửa tựu thấy mười mấy Khô Lâu tuôn ra, cảnh tượng dọa người nhất thời dọa cho nữ tiểu mỹ nữ Tiên Tiên sợ hết hồn.

– Bành………

Khí thế Sát Phá phóng thích, mười mấy Khô Lâu đã bay ra ngoài.

Tiên Tiên trở lại chỗ tới, le lưỡi.

Âm khí, đại lượng âm khí, trong nháy mắt mở cửa, mọi người tựu cảm nhận được vô số âm khí đập vào mặt. Tiên Tiên nhướng mày, có chút không thích, Thi tiên sinh cũng là nhắm mắt hít một hơi thật dài, bộ dạng vô cùng thích thú khi được trở về chỗ cũ.

– Đi!

Chung Sơn cất bước đi ra khỏi đại điện. Mọi người tự nhiên theo sát phía sau.

Trong nháy mắt đi ra khỏi đại điện, Chung Sơn hít vào một hơi thật sâu.

Âm phủ cùng dương gian quả nhiên chênh lệch rất lớn.

Trước mắt, là một tòa núi cao, bốn phía núi cao có một chút núi nhỏ, bốn phương tám hướng dưới chân núi, chi chít đều là Bạch Cốt vô tận um tùm. Luyện Ngục nhân gian, không, hẳn là Luyện Ngục âm phủ a.

Phía trên Bạch Cốt um tùm, vô số Khô Lâu đi lại chung quanh, không có chút mục đích nào, không ngừng đi tới, đi lui, nhìn qua vô cùng quỷ dị.

Bỗng nhiên, vô số Khô Lâu thật giống như cảm nhận được cái gì, lũ khô lâu nhích tới gần Âm Dương Điện, thay đổi việc du tẩu chẳng có mục đích, chậm rãi xoay người đi về phía Chung Sơn.

Đại lượng Khô Lâu đi tới, rất nhanh bao vây Âm Dương Điện lại.

Không nghĩ tới một lần truyền tống không ngờ sẽ xuất hiện ở chỗ này.

Khí thế Sát Phá quanh thân vừa phóng thích,, nhất thời đánh cho mười mấy Khô Lâu đang vây bọn họ lại bay ra ngoài, cường giả Đế Cực Cảnh, cường giả chính là cường giả, vô luận ở dương gian hay là âm phủ, tu vi Đế Cực Cảnh cũng không phải là để bài biện.

Sau khi khí thế cường đại đánh sâu vào, Sát Phá lại càng thả ra một cỗ uy áp cường thế, khiến cho tất cả Khô Lâu ở phụ cận cũng không dám nhích tới gần.

Nơi xa hơn, Chung Sơn còn chứng kiến, trừ Khô Lâu hình người, còn có một chút Khô Lâu hình dạng ngựa, Khô Lâu hình sói, chẳng qua là đều thật giống như không có trí khôn.

– Đây hẳn là một cái chiến trường cổ.

Thi tiên sinh suy nghĩ một chút nói.

– Nga?

Chung Sơn nhìn về phía Thi tiên sinh.

– Bệ hạ, còn nhớ rõ lúc ta ở Âm Nguyệt Hoàng triều, đối mặt với vô tận Khô Lâu! Lúc đối mặt Bát Môn Kim Tỏa trận triệu hồi ra vô tận Khô Lâu cho ta tác chiến chứ?

Thi tiên sinh nói.

– Ừm!

– Đó là một cái chiến trường cổ, có vô tận thi thể chôn dưới đất, sau khi hủ hóa sạch sẽ, còn dư lại vô tận xương khô, ở dương gian, âm khí vô cùng yếu ớt, những thứ xương khô kia căn bản không thể nhận được đại lượng âm khí tẩy lễ, mà ở âm phủ thì bất đồng, chung quanh là âm khí, chiến trường cổ đã có từ lâu rồi, Khô Lâu là có thể hấp thu âm khí, tự thành nhất tộc, chỉ là muốn tạo thành linh trí lại rất khó, cứ như vậy quanh quẩn một chỗ trong khu vực này.

Thi tiên sinh giải thích.

– Một mảnh âm khí này nặng hơn so sánh với những địa phương khác?

Chung Sơn hỏi.

– Vâng.

Thi tiên sinh gật đầu.

Chung Sơn nhìn Khô Lâu ở bốn phương tám hướng, gật đầu. Dù sao, lấy sự can đảm của Chung Sơn căn bản không e ngại những thứ bất tử sinh vật.này.

– Di? Trên trời đây là cái gì? Mặt trời? Mặt trăng?

Tiên Tiên ngờ vực nhìn trời nói.

Mọi người ngẩng đầu nhìn lại, giữa không trung, có một ngôi sao tròn, còn có một quái vật lớn màu đỏ không biết là mặt trăng hay là mặt trời.

– Đây là Hồng Nguyệt.

Thi tiên sinh giải thích.

– Dương gian chính là kim nhật, Ngân Nguyệt, âm phủ lại là tử nhật, Hồng Nguyệt. Đều có nhật nguyệt, chẳng qua là hình thái bất đồng mà thôi.

Thi tiên sinh giải thích.

– Đây chính là mặt trăng của âm phủ?

Tiên Tiên hít sâu một cái nói.

– Bệ hạ, ở dương gian, thần đã từng đề cập tới cùng bệ hạ, nhất mạch của Nê Bồ Tát ta, ở âm phủ có chút địa phương giữ một ít đồ vật, thần muốn đi thu hồi, nhiều nhất là ba năm, Nê Bồ Tát nhất định sẽ trở lại hội hợp cùng bệ hạ.

Nê Bồ Tát bỗng nhiên mở miệng nói với Chung Sơn.

Nhìn Nê Bồ Tát, Chung Sơn không có làm khó, gật đầu.

– Âm Dương Điện ở chỗ này, hy vọng không nên bị phá hư.

Nê Bồ Tát nhẹ nhàng cúi người chào, nói với Chung Sơn.

– Yên tâm, đây là nới chúng ta ghé qua âm dương hai giới, ta tự nhiên sẽ bảo vệ tốt cho nó.

Chung Sơn gật đầu.

Nê Bồ Tát khom lưng một cái, thân hình bay trên trời, xác định một một cái phương hướng, bay đi.

Nê Bồ Tát đi, Thi tiên sinh lại ngó chừng phương hướng Nê Bồ Tát ly khai, nhìn thoáng qua thật sâu, ở chỗ này, trừ Chung Sơn thì Nê Bồ Tát là người Thi tiên sinh nhìn không thấu nhất.

Âm Dương Lộ?

Phong Thủy Đại sư? Thi tiên sinh hít một hơi âm khí.

– Chung Sơn, ta cùng sư tôn cũng muốn đi!

Hạo Mỹ Lệ bỗng nhiên nói.

– Ách?

Chung Sơn ngoài ý muốn nhìn Hạo Mỹ Lệ.

– Cùng đi với chúng ta, không tốt sao?

Chung Sơn cau mày nói.

– Ta không muốn ngươi thương hại.

Hạo Mỹ Lệ lập tức lộ ra một bộ quật cường, nói.

Thương hại? Hạo Mỹ Lệ tự nhiên nhìn ra Chung Sơn trợ giúp chính mình, là sợ chính mình bị Ngao Tứ Hải bắt được, mới mang mình xuống dưới âm phủ, mà dương gian, dù sao cũng không có cái gì tốt chờ đợi, chỉ có xuống đây, đợi sau này chính mình cường đại, trở về dương gian nhất định phải cho Ngao Tứ Hải đẹp mắt, muốn cả Long Tộc đẹp mắt.

Đối với sự trợ giúp của Chung Sơn, Hạo Mỹ Lệ có một tia cảm kích, cũng là bài xích, Hạo Mỹ Lệ kiêu ngạo, khi nào lại luân lạc tới trình độ bị người khác thương hại?

Tây Độc Hoàng ở một bên cười khổ một trận.

Chung Sơn thật giống như nhìn thấu tâm tư của Hạo Mỹ Lệ, hít sâu một cái, cũng không dây dưa nữa, lật tay lấy ra một khối bạch ngọc bài!

– Ngươi đã nghĩ sẽ đi chung quanh một chút, vậy ngươi tựu cẩn thận a, ta nghĩ, trừ cường giả Thiên Cực Cảnh, không ai có thể ngăn được ngươi, sau này nếu có chuyện thì tới nơi này tìm ta. Đây là Thiên Tà chú thuật là ta tình cờ đoạt được, nghe đồn thể chất này của ngươi, miễn dịch với sự cắn trả của chú thuật, xem một chút đi, có lẽ có thể tìm được phương pháp đối phó với Ngao Tứ Hải.

Chung Sơn đưa bạch ngọc bài ra, nói.

Thiên Tà chú thuật, chính là lá bài chủ chốt của Hàn Cực Quang, bí tịch truyền thừa của Thủy Tinh lão ma, chẳng qua là cuối cùng uất ức chết đi ở trong tay Ám Hoàng, bí tịch Chú Ngôn Thuật này cũng rơi vào trong tay Chung Sơn.

Phức tạp nhìn thoáng qua Chung Sơn, Hạo Mỹ Lệ không có cự tuyệt, lấy tay nhận lấy.

– Chung Sơn, ngươi nhớ kỹ, nhất định phải giúp ta thu lại 22 đồng Bất Hủ Phong Bi còn dư lại vào tay.

– Yên tâm!

Chung Sơn gật đầu.

– Sư tôn, đi!

Hạo Mỹ Lệ nói.

Thật giống như nàng mới là sư tôn của Tây Độc Hoàng.

Tây Độc Hoàng cười khổ một trận, chỉ có nói một câu cáo từ đối với mọi người, liền nhanh chóng bay đi theo Hạo Mỹ Lệ.

– Bệ hạ, ta nghĩ bệ hạ xây dựng tốt căn cơ ở chỗ này, cần một thời gian ngắn, lão nô muốn đi tới tứ phương trước.

Ngụy Thái Trung bỗng nhiên cũng khom người nói.

– Làm sao ngươi cũng muốn đi?

Tiên Tiên cau mày nói.

Ngó chừng Ngụy Thái Trung, Chung Sơn khe khẽ thở dài nói:

– Cẩn thận!

– Tạ ơn bệ hạ!

Ngụy Thái Trung khom người vái một cái thật sâu với Chung Sơn.

Tiếp theo, Ngụy Thái Trung cũng men theo một cái phương hướng, bay đi trong nháy mắt.

Trong nháy mắt, đã đi bốn người. Còn dư lại Chung Sơn, Tiên Tiên, Sát Phá, Thi tiên sinh, Lâm Khiếu năm người này.

Nhìn mọi người rời đi, Tiên Tiên hếch cái miệng nhỏ nhắn khả ái lên.

Ba người khác cũng là nhìn về phía Chung Sơn, đợi chờ Chung Sơn an bài.

– Sát Phá, điều tra môi trường tứ phương, ổn định phương vị nơi đây!

Chung Sơn hạ lệnh.

– Vâng!

Sát Phá đáp, tiện đà bay trên trời.

Để cho một gã cường giả Đế Cực Cảnh làm trinh sát, lúc này chỉ sợ cũng chỉ có Chung Sơn mới có thể xa xỉ như vậy.

– Thi tiên sinh, những thứ Khô Lâu này, ngươi có thể khống chế chứ?

Chung Sơn quay đầu nhìn về phía Thi tiên sinh.