Q1 - Chương 9: Thiên Ma Tôi Thể đại pháp

Trường Sinh Bất Tử

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Đây là một cái sơn động sao?

Nhìn thấy sơn động, Chung lão gia tử mắt sáng ngời, cầm lấy tiểu chủy thủ, nhanh chóng nhảy tới chỗ sơn động kia.

Là một thạch động có cửa động cao cỡ thân người, bốn vách tường đá dường như đều được mài bóng loáng. Tuy rằng thoạt nhìn rất bình thường nhưng ở ngoài thạch động Chung lão gia tử lại nhìn thấy vô số chướng khí không thể tới gần.

Chướng khí không thể tới gần? Tựa như có một cỗ lực lượng đang không ngừng chống cự lại chướng khí bên ngoài.

Nhìn thấy vậy, nội tâm Chung lão gia tử trầm xuống, có nên đi vào hay không?

Bên trong có thể có thứ tốt nhưng cũng có thể là tai nạn, nếu là sào huyệt mãnh thú vậy đi vào chắc chắn sẽ chết, nếu là một sơn động trống rỗng thì bên trong có lẽ có thứ tốt, nhưng mà một tiếng vang lúc trước chứng tỏ bên trong có sự sống.

Mình mới đạt Tiên Thiên kỳ nhưng lại là Tiên Thiên yếu nhất nếu tiến vào khả năng chết là rất lớn, như vậy không nên đi vào, chờ sau này khi mình có năng lực tự bảo vệ sẽ lại đến.

Thông suốt mọi chuyện, Chung lão gia tử dứt khoát chuẩn bị rời đi.

– Hung Thần, ngươi làm gì vậy?

Trong động, bỗng nhiên truyền ra một tiếng gầm lên.

Chân Chung lão gia tử dừng lại, nắm chặt chủy thủ, vận Quy tức đại pháp, cẩn thận nghe ngóng.

– Sao nào? Diệu Nhật kiếm, lần trấn áp U tuyền này, muốn lấy ra được chỉ có thể có một người mà chúng ta có năm người dĩ nhiên sẽ phải chết đi bốn người rồi.

Một thanh âm vô cùng hung hãn nói.

– Không có chúng ta ngươi cũng không lấy được, hợp lực năm người chúng ta mới có thể rút ra nếu không chỉ cần buông lỏng một chút liền bị âm khí U tuyền phản phệ hóa thành tro bụi vạn kiếp bất phục, ngươi cũng sẽ chết thôi?

Thanh âm trước đó tức giận kêu lên.

– Chết? Ha ha, biết vì sao ta có được cái tên Hung Thần không? Các ngươi chết đi, không phải chỉ cần ta xuất ra lực lượng lớn gấp năm lần sao? Tuy rằng phải suy yếu một thời gian nhưng Diệu Nhật kiếm lúc này chính là của ta, ha ha.

Hung Thần cười nói.

– Không ……!!!

Ba người trong đó không cam lòng hô to .

– Người bên ngoài, nhanh tới cứu ta, ta cho ngươi tất cả.

Một người bên trong bỗng nhiên hô.

– Hừ.

Hung Thần hừ một tiếng tức giận, thanh âm bên trong im bặt.

Chung lão gia tử nhìn thoáng qua bốn phía, trên người mồ hôi lạnh ứa ra, mình bị phát hiện?

Cả bốn người đều có thể phát hiện mình, Hung Thần kia khẳng định cũng phát hiện mình, nếu cứ như vậy thì về sau sẽ vĩnh viễn không có ngày nào bình yên.

Người nọ phát hiện mình còn bảo mình đi cứu hắn? Chỉ với chút tu vi của mình làm sao mà cứu? Còn có Hung Thần kia vì sao không đi ra giết mình?

Chung lão gia tử nhanh chóng phân tích lợi hại. Trốn? Hay là đi vào?

Trốn, Chung lão gia tử tin tưởng rằng Hung Thần ở bên trong khẳng định là tên khó lường, mình trốn không đến được Khai Dương Tông liền bị hắn đuổi theo, bây giờ hắn không có ra thì rõ ràng ở bên trong bị ước thúc điều gì đó.

Nhanh chóng phân tích hơn thiệt, Chung lão gia tử nắm lấy tiểu chủy thủ nhanh chóng bước vào.

Không gian bên trong trông như một đại sảnh, góc tường có một viên dạ minh châu cỡ nắm tay chiếu sáng trưng bên trong.

Không thấy bốn người kia, chỉ có một người áo đen hai tay duỗi thẳng tựa như cương thi đứng ở nơi đó không nhúc nhích. Trên người bốc lên rất nhiều hắc khí lờ mờ dường như đang vận công.

U tuyền? Diệu Nhật kiếm? Ở nơi đâu? Phía dưới là mặt đất bình thường, bốn người khác đâu? Chẳng lẽ là người áo đen này cố ý dụ mình đi vào?

Nghĩ đến đây, Chung lão gia tử trong lòng cả kinh, nắm chặt chủy thủ, thấy căng thẳng.

– Tiểu tử bây giờ rời khỏi đây, chuyện cũ ta sẽ bỏ qua. Cút!

Người áo đen nói.

Hung Thần, người này là Hung Thần, hắn thả mình đi? Nếu một người không rành thế sự mà nghe được lời này còn không chạy đi rất xa sao? Nhưng Chung lão gia tử là ai, sao lại bị một câu dọa này làm cho rối loạn?

Hắn là Hung Thần, như vậy bốn người khác quả thực đã chết, còn chết như thế nào và thi thể ở đâu thì Chung lão gia tử không rõ lắm, chỉ biết là Hung Thần lúc này đang trong giai đoạn quan trọng không thể nhúc nhích.

Cút? Nếu mình đi vậy chắc chắn phải chết, chờ Hung Thần qua cửa ải khó khăn này thì chính là lúc chết của mình.

Bốn đồng bọn đều không buông tha, sao có thể bỏ qua cho mình?

Ý niệm trong đầu lóe lên, Chung lão gia tử nháy mắt đưa ra quyết định. Thừa dịp ngươi bệnh lấy mạng ngươi.

Chủy thủ trong tay được Chung lão gia tử đưa vào lượng chân khí lớn nhất, cách một đoạn rất nhanh ném về phía Hung Thần.

Dù sao Chung lão gia tử cũng là Tiên Thiên, lực đạo này quả thật rất lớn hơn nữa chủy thủ lại sắc bén, dù là một khối sắt cũng có thể bị một đao này ném tạo thành một lỗ thủng.

“Oanh ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ “

Một tiếng nổ, chủy thủ đâm vào cổ họng Hung Thần nhưng chỉ lưu lại một vết đỏ, lại bắn ngược lại.

Hoảng sợ bắt lấy chủy thủ, Chung lão gia tử nuốt nước miếng, một kích như thế chỉ để lại một vết đỏ? Người nọ làm bằng sắt ư? Không, dù làm bằng sắt cũng không khoa trương như vậy.

Hung Thần hai mắt trợn trừng, hung tợn nhìn chằm chằm Chung lão gia tử, trong mắt hiện lên một tia khinh thường lẫn phẫn nộ. Nhưng vẫn bảo trì tư thế không nhúc nhích.

Nhìn ánh mắt của Hung Thần, Chung lão gia tử lại càng tin tưởng ý niệm trong lòng, giờ phút này không giết chết hắn thì tương lai chính là tử kỳ của mình.

Hắn không thể động đậy?

Lá gan Chung lão gia tử lớn hơn, đi đến sau lưng hắn cầm lấy chủy thủ dụng lực đâm mấy đao lên người hắn.

“Keng…Keng…Keng”

Không có chút hiệu quả, một chút cũng không có. Đồng thời, Hung Thần trong cơn giận dữ, trong mắt đã có tơ máu, trán chảy xuống mồ hôi lạnh nhưng vẫn không nhúc nhích.

Chung lão gia tử không dám đến phía trước hắn mà ở phía sau đâm hắn, liên tiếp đâm nhưng không có làm thủng được lớp da của Hung Thần, càng như thế Chung lão gia tử càng kiên định ý nghĩ cần phải đâm chết của hắn nếu không hậu hoạn vô cùng.

– Tiểu tử, ngươi chết chắc rồi.

Tiếng Hung Thần tàn nhẫn nói. Đường đường một thế hệ Hung Thần của ma đạo mà lại bị vũ nhục đến mức này.

Suy nghĩ một chút, Chung lão gia tử xác định thân thể hắn tuyệt đối là kim cương bất hoại, đâm không thủng vậy làm sao bây giờ? Tráo môn (1)? Lỗ thủng? Trên người hắn có lỗ thủng sao? Miệng? Mắt? Lỗ tai? Lỗ mũi? Hay là đằng sau?

Nghĩ vậy, Chung lão gia tử rốt cục ra quyết định, tuy rằng hạ lưu chút nhưng sinh mệnh là quý giá nhất.

Nhìn chỗ mông Hung Thần, nhắm ngay trung tâm, bằng lực lượng lớn nhất Chung lão gia tử đâm chủy thủ mạnh tới. (Thị Xôi: Đam mỹ quá )

– A ~~~~~

Rên lên một tiếng, hai mắt Hung Thần gần như lồi ra, mồ hôi lạnh trên trán ứa ra, da thịt trên miệng bất giác co rúm lại, sức mạnh trong tay bạo phát ra.

“Oành~~~~~ “

Chung lão gia tử nhìn thấy ở phía trước hai tay của Hung Thần cómột đạo hắc khí cực kỳ đen bỗng nhiên như hiện rõ lên tiến thẳng vào hai tay Hung Thần.

– Không !!!

Hung Thần hoảng sợ kêu lên.

Đồng thời, ngay cả chủy thủ Chung lão gia tử cũng không kịp rút, nhanh chóng lui lại phía sau.

“Phụp ~~~~~”

Hắc khí nhập thể, trong nháy mắt hắc khí chui vào trong cơ thể Hung Thần.

Hung Thần chỉ lộ ra vẻ mặt hối hận, sau đó chết đi, bỗng nhiên thân thể hóa thành vô số mảnh nhỏ, đảo mắt đã tan thành mây khói.

Chung lão gia tử dựa vào tường mà đứng, hoảng sợ nhìn một màn này, chết rồi sao? Không phải chứ? Bốn người khác cũng chết như thế này sao?

Hung Thần đã chết, phân rã thành khói đen rồi tiêu tán, ngay cả chủy thủ của hắn giờ phút này cũng đã biến mất, đồng dạng hóa thành sương khói. Ở chỗ đứng của Hung Thần chỉ còn lưu lại một miếng vải đen.

U tuyền? Âm khí phệ thể? Chung lão gia tử hoảng sợ nhìn, rất khủng bố, nhục thể cường đại như thế mà chỉ một lần bị âm khí đánh vào liền chết không toàn thây? Thậm chí chủy thủ của mình cũng hóa thành tro bụi?

Sơn động trở nên trống trải, một thế hệ Hung Thần tính kế mọi thứ có lẽ cũng không nghĩ đến mình sẽ chết uất ức như thế.

Nhìn miếng vải đen trên mặt đất, mồ hôi lạnh trên đầu Chung lão gia tử chưa hết, âm khí còn không? Người đã chết hết, Diệu Nhật kiếm còn chưa lấy ra miếng vải đen lại có thể ngăn cản âm khí, đó là chất liệu gì? Nhất định là bảo bối.

Có nên lấy hay không?

Cuối cùng Chung lão gia tử vẫn đi ra ngoài lấy một ít nhánh cây khều vào miếng vải đen vài lần, thấy không có việc gì mới dám nắm miếng vải đen vào trong tay. Bên trên giống như Hồng Loan Thiên Kinh, chi chít đầy chữ nhỏ màu vàng.

“Thiên Ma Tôi Thể Đại Pháp”