Q.6 - Chương 140: Nhận ra Tần Thủy Hoàng

Trường Sinh Bất Tử

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Ads Dịch Diễn trở về, mang theo nan đề chiến trường, chờ đợi Chung Sơn quyết định.

Chung Sơn suy nghĩ một lúc lâu, chỉ tặng cho Dịch Diễn một câu.

– Hắn mạnh mặc hắn cường, gió mát lướt qua núi, hắn ngang mặc hắn ngang, trăng sáng chiếu đại giang

Dịch Diễn trên đường trở về, không ngừng nghiền ngẫm những lời này của Chung Sơn, nghĩ nghĩ Dịch Diễn thở phào một hơi, lộ ra nụ cười như trút được gánh nặng.

– Đúng vậy, đúng như lời bệ hạ, quân ta đã bị vây thành mà còn giành được ưu thế, thì còn cái gì mà lo lắng chứ? Chỉ cần đóng vững, đánh chắc, không có sơ hở, tuyệt đối có thể đạt được thắng lợi cuối cùng, mặc hắn dùng kỹ xảo quỷ mị xuất thần nhập hóa, ta bất động như sơn, ngươi có năng lực thì làm gì được ta?

Nghĩ thông suốt tất cả, Dịch Diễn cả người đều thư sướng.

Hai mươi ngày sau, địa vực Vĩnh Lạc Đế triều, chỗ 1 tòa cung điện.

Cửa cung điện đóng chặt, bên ngoài đại điện có lượng lớn thủ vệ, thủ hộ đại điện này.

Trong điện, chỉ có bốn người.

Bốn người vây quanh một cái sa trường lớn.

Cầm đầu tự nhiên là người phụ trách nơi này của Vĩnh Lạc Đế triều, Phạm Nhất Phẩm, ba người còn lại đều là Đại Đô Đốc của 3 Đế triều.

Giờ phút này ba gã Đại Đô Đốc đều nhìn Phạm Nhất Phẩm.

– Phạm tiên sinh, chúng ta đã đến, ngươi có thể nói rồi chứ?

Một người nói.

Phạm Nhất Phẩm mỉm cười, ánh mắt hiện lên vẻ vô cùng tự tin, hình như nắm chắc thắng lợi vậy, ba người thấy vậy không khỏi có chút nôn nóng.

– Chư vị, theo thế cục trước mắt, chúng ta còn chống đỡ được bao lâu?

Phạm Nhất Phẩm hỏi.

– Nếu dưới tình huống không viện binh bên ngoài, triều ta nhiều nhất chỉ duy trì được 3 năm.

– Viện binh bên ngoài? Nói dễ hơn làm, lúc này khắp nơi đều nhìn chằm chằm vào chiến trường chỗ chúng ta, những Đế triều kia không nhân lúc triều ta nhà cháy mà hôi của là tốt lắm rồi.

– Bên cạnh triều ta có một Hoàng triều nhỏ bây giờ cũng liên tiếp xuất binh.

Ba người nghĩ nghĩ lắc đầu.

– Ha ha, tình thế xem ra rất nghiêm trọng, nhưng mà chưa chắc không có cách à!

Phạm Nhất Phẩm tự tin cười nói.

– Ồ? Phạm tiên sinh có biện pháp gì hay?

Ba người cùng nhau nhìn về phía Phạm Nhất Phẩm.

– Dẫn viện!

Phạm Nhất Phẩm nói.

– Dẫn viện? Làm sao dẫn? Những Đế triều đều đang nhìn cười, làm sao có thể dẫn đến? Bọn họ chịu sao?

– Nếu thật sự dẫn được viện quân, nhất định phải đi qua địa giới triều ta, ngươi dám cho bọn họ đi qua sao? Nếu như mượn cớ giả làm viện quân, tấn công chúng ta thì làm sao bây giờ?

Nhìn thấy ba người lắc đầu, Phạm Nhất Phẩm cũng không nổi giận, mà lại hơi hơi lắc đầu.

– Chư vị, các ngươi cảm thấy, đưa tới viện binh Đế triều có tác dụng sao?

Phạm Nhất Phẩm trịnh trọng nói.

– Ách?

Ba người hơi hơi kinh ngạc.

– Phạm tiên sinh có ý gì?

– Nếu như Thiên triều viện binh giúp ta, các ngươi nói kết quả sẽ như thế nào?

Phạm Nhất Phẩm cười nói.

– Thiên triều? Viện binh Thiên triều? Làm sao có thể, cách xa như vậy, Thiên triều nào sẽ đến hỗ trợ chúng ta?

– Thiên triều mà viện quân chúng ta, vậy khẳng định tất thắng, hơn nữa cả đám Đế triều cũng khẳng định nhao nhao nghe theo, nhưng mà, quân đội Thiên triều sẽ đến sao? Sẽ đến phương nam trợ giúp chúng ta sao?

– Thiên triều nào?

Ba người không ngừng hỏi.

– Đại Tần Thiên triều!

Phạm Nhất Phẩm vô cùng khẳng định nói.

– Ồ? Đại Tần Thiên triều?

Ba người hơi hơi kinh ngạc.

– Làm sao mời được?

Trong mắt ba người hiện lên vẻ chờ mong, nếu Phạm Nhất Phẩm triệu mọi người đến, vậy nhất định có sách lược đối ứng.

Phạm Nhất Phẩm mỉm cười, bỗng nhiên chỉ lên bản đồ.

– Tình báo thiên hạ, chắc là các ngươi đều thu thập chứ, đây là địa phương gì?

Phạm Nhất Phẩm chỉ chỉ chỗ biên giới 1 đám vận triều, chỗ đó có một chỗ không có chủ nhân.

– Chỗ này, ta nhớ ra rồi, thời gian trước có tin truyền về, có một gã sứ giả Đại Tần đến đó, cũng ở đó.

Một người bỗng nhiên nói.

– Không sai, là sứ giả Đại Tần, nhưng mà hắn tới đây làm gì?

Lại một người nghi hoặc hỏi.

– Mặc kệ hắn tới làm gì, các ngươi có biết hắn là ai không?

Phạm Nhất Phẩm cười nói.

– Ai?

– Lý Tư!

Phạm Nhất Phẩm trịnh trọng nói.

– Lý Tư?

Ba người hiển nhiên chưa từng nghe qua.

– Thừa tướng Đại Tần, Lý Tư!

Phạm Nhất Phẩm lại lần nữa nói.

– Thừa tướng? Thừa tướng Đại Tần? Hắn sao lại đến đó?

Một người kinh ngạc nói.

– Phạm tiên sinh, ngươi đây là bảo chúng ta đi cầu xin hắn?

– Cầu hắn, hắn sẽ nguyện ý sao?

Người còn lại nhíu mày nói.

Phạm Nhất Phẩm lắc đầu, ánh mắt hiện lên vẻ âm lãnh nói:

– Không phải cầu hắn, mà là giết hắn!

– Ti ti……………….

Trong đại điện, chỉ còn lại tiếng ba người hít khí lạnh.

Giết hắn? Giết hắn? Giết Thừa tướng Thiên triều? Ba người kinh ngạc nhìn về phía Phạm Nhất Phẩm, này, này……..

– Ta, chúng ta giết Thừa tướng Đại Tần…

Một người có chút khẩn trương nói.

– Không, không phải là chúng ta, mà là Chung Sơn giết Thừa tướng Đại Tần!

Phạm Nhất Phẩm tự tin nói.

Nghe Phạm Nhất Phẩm chỉ điểm, ba người hoàn toàn tỉnh ngộ, lại một bộ giật mình, tiếp đó từng người hưng phấn không thôi.

– Phạm tiên sinh! Biện pháp hay a!

– Mượn đao giết người, kế này của Phạm tiên sinh! Ta phục!

– Kế này của Phạm tiên sinh, nhất định có thể đưa tới viện quân của Đại Tần, cho dù đại quân không đến, cả đám cường giả cũng diệt được Chung Sơn!

…………

Sau khi ba người kích động, toàn bộ nhìn về phía Phạm Nhất Phẩm.

Chiêu này của Phạm Nhất Phẩm rất độc, cũng quá diệu. Giết Lý Tư, sau đó giá họa cho Chung Sơn, đến lúc đó thiên hạ từ từ truyền nhau, Đại Tần sẽ nhất định tìm Chung Sơn phiền toái, khi đó, chỉ cần tạo một ít mâu thuẫn nữa, thì không phải kéo vào một cái Thiên triều tiến vào chiến đoàn sao?

– Lý Tư chết, đại kế của ta cũng thành!

Phạm Nhất Phẩm nói.

– Chờ đợi Phạm tiên sinh an bài!

Ba người lập tức đạt thành hiệp nghị.

– Đương nhiên, còn có một điều kiện tiên quyết, nếu như không làm được, Đế triều ta nhất định sẽ tan tác nhanh hơn, thậm chí cũng vì vậy mà bị hủy diệt thành tro bụi.

Phạm Nhất Phẩm tiếp tục nói.

Vừa nói vậy, ba người lập tức cả kinh.

– Điều kiện tiên quyết gì?

– Nếu Lý Tư không chết, vậy sẽ cấp cho Chung Sơn 1 đại trợ lực a, cho nên, hy vọng các ngươi toàn lực ứng phó, phái ra người mạnh nhất của các ngươi, cam đoan tuyệt đối vạn vô nhất thất mới được, nếu không, chúng ta đều chờ chết đi!

Phạm Nhất Phẩm lại lần nữa đe dọa.

Quả nhiên, Phạm Nhất Phẩm vừa nói, ba người đều lại lần nữa trầm mặc, việc này quan hệ trọng đại, khó trách Phạm tiên sinh gọi mọi người tới mà không phải gửi tín hàm.

– Yên tâm, triều ta sẽ phái cường giả tinh nhuệ nhất tới!

– Triều ta cũng vậy, thậm chí ta sẽ đi mời bệ hạ, vì triều ta, mời bệ hạ ra tay một lần cũng sẽ không tiếc!

– Không sai, nhất định phải vạn vô nhất thất.

……………

Như thế, ba người lập quân trạng lệnh, từng người trở về, chuẩn bị kế hoạch diệt sát Lý Tư, lật đổ Đại Tranh Hoàng triều.

Lăng Tiêu Thiên Đình, trong thư phòng Chung Sơn, Thiên Duyến Các!

Chung Sơn ngồi trước bàn viết, nhìn từng phần tấu chương, khi nhìn thấy một phần tấu chương màu tím, ánh mắt chợt biến đổi, sau đó đột nhiên đứng dậy.

– Bệ hạ!

1 đám hoạn quan lập tức tiến lên.

– Truyền cẩm y vệ tổng chỉ huy sứ tiến vào!

– Vâng!

Sau khi hạ lệnh, Chung Sơn hít sâu vài lần mới bình tĩnh trở lại. Ánh mắt bắn tinh quang nhìn tấu chương một lần nữa.

Rất nhanh, Liễu Vô Song được triệu tập vào.

– Bái kiến bệ hạ, Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!

– Ừ, Vô Song, phân tấu chương này, là ngươi đưa tới?

– Vâng!

Liễu Vô Song lộ ra một tia nghi hoặc.

– Thừa tướng Đại Tần, thật sự tên là Lý Tư?

Chung Sơn nhìn chằm chằm Liễu Vô Song lại lần nữa hỏi.

– Hoàn toàn là thật sự, triều đình Đại Tần Thiên triều giấu rất sâu, rất nhiều tên đại thần cũng không bị truyền ra ngoài, về phần Lý Tư này, chỉ là không lâu mới truyền ra. Thừa tướng Đại Tần, bây giờ đang ở gần Thanh Thủy Hà Vực, không biết có chuyện gì không?

Liễu Vô Song cung kính trả lời.

– Lý Tư? Lý Tư? Từ Phúc? Doanh Chính?

Chung Sơn nhỏ giọng lẩm bẩm.

– Bệ hạ!

Liễu Vô Song thấy vẻ mặt Chung Sơn hoảng hốt, cung kính nói.

– Đi ra ngoài đi!

Chung Sơn lắc đầu.

– Vâng!

Liễu Vô Song lập tức lui ra ngoài.

Chung Sơn vung tay lên, tất cả hoạn quan trong thư phòng đều ra ngoài, chỉ còn lại 1 mình Chung Sơn.

Chung Sơn nhìn về phía bản đồ sa trường bên kia thư phòng, nhìn thấy Thanh Thủy Hà Vực ở đó.

– Doanh Chính? Đại Tần? Hàm Dương, trước kia chỉ là đoán, bây giờ xem ra, tất cả đều là sự thật. Tần Thủy Hoàng?

Chung Sơn hít sâu một hơi nói.

– Chỉ là, Doanh Chính ở địa cầu là nhân vật hơn 2000 năm trước, mà Doanh này ở 2000 năm trước, còn ngủ say ở Thần Châu. Thời gian có chút khác nhau, khác nhau? Có lẽ còn có chuyện mà ta không biết! Tần Thủy Hoàng? Có đối thủ như vậy, thật là lý thú!

Chung Sơn lộ ra một tia cười lạnh nói.

– Đại Tần? Bạch Khởi, Vương Tiễn, Mông Điềm, cường giả đúng là như rừng a!

Chung Sơn hít sâu một hơi nói.

Bình tĩnh trở lại, Chung Sơn lại nhìn này địa hình bốn phía.

– Sách lược của Phạm Nhất Phẩm chính là Lý Tư sao? Ha ha! Các ngươi đã cấp bách như thế, thì giúp ta thử Lý Tư một chút đi!

Chung Sơn cười nhạt nói.

Trong đại điện Phạm Nhất Phẩm.

Giờ phút này lại ngồi 1 đám cường giả.

Có Băng Hiên, còn có mặt năm cường giả tuyệt thế khác.

Phạm Nhất Phẩm nhìn mọi người, ánh mắt hiện lên vẻ cổ quái. Cừ thật, Đại đế tam đại Đế triều cũng đều nóng vội, không ngờ toàn bộ đều đến đây, còn có hai người không biết, xem ra cũng là Đế Cực Cảnh.

Năm Đế Cực Cảnh, việc này tuyệt đối nắm chắc.

– Chư vị, công việc cụ thể, ta nghĩ Đại Đô Đốc các ngươi đã nói qua rồi chứ, tuy rằng năm vị cường giả tuyệt thế đi giết một người có chút đại tài tiểu dụng, nhưng việc này không thể phạm một chút sai lầm.

Phạm Nhất Phẩm trịnh trọng nói.

– Ngươi nói, chúng ta tự nhiên rõ ràng, Cổ Huyền chưa tới sao?

Băng Hiên trầm giọng hỏi.

– Có chư vị không phải đủ rồi sao?

Phạm Nhất Phẩm mỉm cười.

Năm người gật gật đầu, tuy rằng khó chịu với chuyện Cổ Huyền không tới, nhưng mà cũng không đến mức thừa lời lúc này.

– Đi thôi!

Băng Hiên nói.

– Mời!

Phạm Nhất Phẩm nói.

Mọi người ra khỏi đại điện. Chợt thấy xa xa một người quần áo rách nát, cánh tay bị cụt, bộ dạng thê thảm bay tới, Phạm Nhất Phẩm biến sắc. Ánh măt lộ ra vẻ kinh hoảng.

– – – – – oOo- – – – –