Q.5 - Chương 45: Đóng băng ba nghìn dặm

Trường Sinh Bất Tử

Đăng vào: 12 tháng trước

.

– Sưu Hồn thạch đâu?

Lão giả nhìn về phía Chung Sơn hỏi.

– Ở chỗ thống lĩnh!

Chung Sơn lập tức nói mà Thi tiên sinh cũng rất nhanh từ trên thi thể của đại hán kia lục soát ra một khối Sưu Hồn thạch.

Lão giả cầm ở trong tay nhìn nhìn, gật gật đầu.

– Nhân tâm (tim người) đâu?

Lão giả lại lần nữa hỏi.

– Ở chỗ tôi!

Thi tiên sinh lập tức nói.

– Nghỉ ngơi hai ngày, các ngươi theo ta đi tổngbộ!

Lão giả thản nhiên nói.

– Nhưng.

Chung Sơn có chút lo lắng nói.

– Hai người các ngươi đều là Nguyêu Anh kỳ. Tới tổng bộ nhất định cũng sữ được trọng dụng.,có thể gọi ta là Triệu lão.

– Triệu lão, ta muốn nói chúng ta cũng không biết có bao nhiêu người của Trường Sinh giới.Lúc ấy nhìn thấy ba mươi mấy người, nhưng cũng không cam đoan không có nhiều hơn. Ma Yểm quân đoàn của chúng ta có thể phân bố rộng ra, người Trường Sinh giới bọn họ cũng có thể phân bố rất nhiều quần thể. Chúng ta có thể có nguy hiểm hay không?

Chung Sơn lo lắng hỏi.

Triệu lão có chút bất ngờ nhìn Chung Sơn:

– Không cần nghĩ quá nhiều, nghe ta là được

– Vâng!

Chung Sơn lập tức đáp.

Mấy ngày sau, đám người Bi Thanh Ti cũng từ tên thống lĩnh bị Chung gia quân bắt kia, tìm tới sơn cốc Chung Sơn ở mấy ngày trước.

– Không có ai!

Mấy người của Trường Sinh giới lạnh lùng nhìn về phía tên thống lĩnh kia.

– Lần này trong sáu mạch của Trường Sinh giới, có người của bổn mạch tìm kiếm Ma Yểm quân đoàn, thủy chi nhất mạch chúng ta có ba mươi mấy người, nhưng ba mạch khác cũng có rất nhiều rất nhiều, bọn họ trốn không xa được.

Lại một người nói.

– Bốn mạch tuy rằng đồng thời thí luyện nhưng rốt cuộc ai hoàn thành nhiệm vụ còn phải chờ tới cuối cùng.

Người lúc trước nói.

– Phải nhanh hơn một chút tìm được bọn ho.

– Ta nghĩ, bọn họ đang chạy về tổng bộ. Bi Thanh Ti đột nhiên mở miệng nói.

– Đúng như sư muội nói.

– Không sai ý nghĩ của ta cũng giống như sư muội.

Mọi người phụ hoa một trận. Bi Thanh Ti mặt nhăn mày nhíu nhìn mọi người. Bi Thanh Ti biết. bởi vì mình là hậu duệ của tiên nhân, lại là Khảm đỉnh chi thân, cho nên mặc dù ở trong Trường Sinh giới cũng có rất nhiều người theo đuổi nàng. Thậm chí không lâu trước, một gã sư thúc còn cầu nàng, nhưng Bi Thanh Ti biết, tâm mình đã sớm không phải của mình.

– Bon họ đã đi đâu?

Mọi người bỗng nhiên chăm chú nhìn tên thống lĩnh kia.

– Ta biết một chỗ, không biết có phải hay không, trước kia Cực Lạc Niết Bàn cũng từng bao vây tiều trừ chúng tôi Chúng tôi chính là đi con đường đó.

Tên Thống lĩnh thấp thỏm nói.

– Vậy còn không dẫn chúng ta đi?

Mấy người Trường Sinh giới trừng mắt nói.

– Vâng!

Rất nhanh, tên thống lĩnh kia dẫn theo mọi người, dọc theo một ít lộ tuyến đặc thù, đuổi theo bước chân của Chung Sơn.

Phi hành. đường dài? Triệu lão cũng không phải ngu ngốc, sau khi được Chung Sơn nhắc nhở, tự nhiên vô cùng cẩn thận. Nhóm người này có gần hai trăm người đã mở ra thần ấn, lại thêm năm mươi người cấp dưới của mình, cũng chính là gần hai trăm năm mươi người. Nếu bay trên trời khó tránh khỏi sẽ không bị người khác nhìn đến, bởi vì bên trong Sưu Hồn thạch tràn đầy hồn phách nên không thể thu vào vòng tay trừ vật, chỉ cần thần thức đảo qua, sẽ bị phát hiện, bởi vậy đi trên mặt đất vẫn là tốt nhất.

Nhóm người đã mở ra thần ấn này, tu vi có cao có thấp, cao thì Nguyên Anh kỳ như Chung Suất và Thi Tứ. thấp thì tu vi chi là Kim Đan sơ kỳ.

Mọi người đi theo Triệu lão, đi đến một chỗ bến tàu, chỗ đó đã có một chiếc thuyền lớn, trước mắt liếc mắt một cái là biển rộng xanh biếc, nội lục hải!

– Khụ khụ khụ…

Triệu lão bỗng nhiên họ khan. đồng thời lấy ra một chiếc khăn lụa che miệng, họ khan ra một vết máu, vo khăn lụa vất đi.

– Lên thuyền!

Triệu lão nói.

Mọi người có chút nghi hoặc nhìn Triệu lão, gật gật đầu. cùng nhảy lên thuyền lớn.

Trên thuyền lớn, do pháp lực khu động, thuyền lớn chạv rất nhanh.

Mọi người được an bài ở chỗ khác nhau. Chung Sơn lại tìm được Triệu lão.

– Triệu lão, người không sao chứ?

Chung Sơn thoáng quan tâm hỏi dù sao. vừa rồi chỗ bến tàu.

Triệu lão đã họ ra máu.

Triệu lão có chút bất ngờ nhìn Chung Sơn. nói:

– Ta không sao!

– Triệu lão, người buông chiến thuyền xuống đi.

Chung Sơn lo lắng nói. bởi vì Chung Sơn phát hiện. Triệu lão đã hiển hiện ra hiện tượng thiên nhân ngũ suy.

Đồng tử của Triệu lão ro rút lại, lạnh lùng chăm chú nhìn Chung Sơn.

– Triệu lão. Chung Suất mặc dù vừa mới thanh tỉnh. nhưng ta và Triệu lão giống nhau, đều là trên đường tu hành bị Ma Yểm quân đoản bắt đi trồng thần ấn. khác với những người được bồi dường từ nhỏ. Trong lòng ta vẫn hướng về trường sinh bất tử.

Chung Sơn lộ vẻ chua xót nói.

Triệu lão nhìn Chung Sơn. ngẫm lại chính mình, khe khẽ thở dài.

– Triệu lão. tại hạ có một câu không biết nên nói hay không nên nói. Chung Sơn nói.

– Sao?

Triệu lão nhìn về phía Chung Sơn.

– Tại hạ nhìn ra được. Triệu lão hiện tại đã hiển hiện thiên thân ngũ suy, nhưng năng lực làm việc của Triệu lão cao, cho nên bề trên còn đang dùng người, nhưng lần này sau khi đi tổng bộ. Triệu lão còn có cơ hội sao?

Chung Sơn nói.

– Có ý gì?

Triệu lão híp mắt nhìn về phía Chung Sơn.

– Bề trên để chúng ta dùng Sưu Hồn thạch thu hồn phách, Triệu lão biết, tu vì càng cao, hồn phách càng hùng mạnh. Tu vi của Triệu lão còn cao hơn so với ta, hồn phách của người…

Chung Sơn lo lắng nói đến một nửa, bỗng nhiên không nói nữa.

Rất rõ ràng, thọ nguyên của ngươi đã tới, hồn phách của ngươi khẳng định cũng bị lấy ra hiến cho chủ nhân.

Triệu lão nắm chặt tay. lạnh lùng nhìn Chung Sơn nói:

– Ngươi muốn nói cái gi?

– Ta chỉ muốn cầu Triệu lão một chuyện. Chúng ta mỗi người đều có một cái thần ấn, ta nghĩ thần ấn này cũng không phải là phi thường quý báu, nếu không làm sao mỗi người đều có? Nhưng thần ấn này thần kỳ như vậy, mỗi lần mở ra thực lực có thể gia tăng một cảnh giới, về sau lại không có tác dụng phụ, vì sao?

Chung Sơn nhìn về phía Triệu lão nói.

Nhìn Chung Sơn. Triệu lão cười khổ. khe khẽ thở dài.

– Triệu lão. Chung Suất chân thành muốn biết. Chung Sơn nói.

Triệu lão lắc lắc đầu, địch ý ban đầu đã sớm tan đi, có chỉ là một loại bi thương, trầm mặc một hồi Triệu lão nói:

– Không có tác dụng phụ? Cái đó khác với giải thể **. giải thể ** là tiêu hao năng lượng thân thể, mà thần ấn…

Trên mặt Triệu lão lộ vẻ thống khổ:

– Mỗi lần dùng Thần ấn, đều là tiêu hao thọ nguyên!

– Thọ nguyên?

Chung Sơn trọn trừng mắt nói

– Ngươi thấy ta thế nào?

– Tu vi của Triệu lão khẳng định siêu việt ta. Triệu lão hẳn là hơn một ngàn tuồi.

Chung Sơn hỏi.

– Ta năm nay bảy trăm bổn mươi hai tuồi. Triệu lão lắc đầu thở dài nói.

– Hợp Thể kỳ thọ nguyên không phải một ngàn sáu trăm tuổi sao? Triệu lão làm sao… Chung Sơn kinh hãi nhìn Triệu lão.

– Có được tất có mất tiến vào Ma Yểm quân đoàn, cả đời chi có thể nguyện trung thành với chủ nhân. Nếu không một năm sau, không có giải dược. ngươi sẽ nổ tan xác mà chết.

Triệu lão trầm giọng nói.

– Nhưng. Triệu lão. người thật sự cam tâm?

Chung Sơn chăm chú nhìn Triệu lão nói. giống như muốn thuyết phục Triệu lão về sau phổi hợp với mình.

Thuyền lớn bơi ra biển rộng, mà ở chỗ bến tàu lúc trước, đám người Bi Thanh Ti dưới sự dẫn dắt của tên thống lĩnh kia đã bay đến phụ cận.

Tên thống lĩnh kia bỗng nhiên dừng lại ở một bãi có, phất tay nhặt lên một chiếc khăn lụa.

– Đây là khăn lụa của Triệu lão, đúng vậy, chính là bọn ho. vết máu trên này còn chưa khô, chúng ta tìm được rồi

Tên thống lĩnh lập tức kêu lên.

– Bọn họ ở nơi nào?

– Hẳn là đều đã lên thuyền rồi, ở chỗ đó, hẳn chính là chiến thuyền kia. Tên thống lĩnh lập tức kêu lên.

Mọi người cùng nhìn về phía chiếc thuyền nhỏ bằng hạt vừng phía xa.

– Trên thuyền không chừng lại có nhân vật lợi hại. Sư muội ngươi tới đứng phía sau ta. một gã nam tử giơ tay muốn lôi kéo Bi Thanh Ti.

Trong mắt Bi Thanh Ti phát lạnh. xoay người né qua cánh tay heo kia.

Nam tử xấu hổ cười cười. Mọi người đều phẫn nộ đối với hắn, dù sao, người ở đây đều chú ý Bi Thanh Ti, tiểu tử ngươi lá gan không nhỏ.

Bi Thanh Ti nhìn mọi người, nhíu mày, hít một hơi nói:

– Các vị sư huynh, trước kia đều là các ngươi ra tay, lần này đến lượt ta!

– Hả, sư muội đây đều là nhưng ác ma giết người không chớp mắt.

– Đúng vậy. Sư muội nơi này tu vi của ngươi thấp nhất. Chúng ta phải bảo vệ ngươi an toàn.

– Hay là bỏ đi!

Mọi người đều muốn cản ở phía trước Bi Thanh Ti. Bi Thanh Ti lắc đầu, đi tới bên cạnh bến tàu.

Mọi người theo sát phía sau. Ngàn vạn lần không thể để Bi Thanh Ti bị thương. Không nói mọi người còn muốn được Bi Thanh Ti chú ý, lúc đi ra.,mấy lão đại của thủy chi nhất mạch đã dặn dò qua, không được để Bi Thanh Ti bị thương. Không lấy được vị trí thứ nhất trong bổn mạch cũng không sao, nhưng Bi Thanh Ti ngàn vạn lần không thể bị thương, bởi vì nàng tương lai là căn bản cường thế của thủy chi nhất mạch. Hậu duệ tiên nhân. Khảm đỉnh chi thân, thành tiên cũng không phải là một việc quá khó.

Bi Thanh Ti đi đến bên cạnh bến tàu. nhẹ nhàng ngồi xồm xuống. Mọi người đều nghi hoặc. sư muội đây là làm sao, làm sao lại tới nghịch nước?

Đúng lúc mọi người đang nghi hoặc. bỗng nhiên, chỗ bàn tay của Bi Thanh Ti, tràn ra một tia bạch quang.

Cách cách cách cách…

Trong bán kính nửa thước quanh bàn tay của Bi Thanh Ti. nước đều biến thành màu trắng, mà bên ngoài nửa thước, lập tức kết thành băng cứng.

Cách cách cách cách…

Băng, khủng bổ băng, càng ngày càng nhiêu băng, từ chỗ bến tàu, nhanh chóng lan vào trong biển.

Băng cứng điên cuồng kéo dài về phía xa, toàn bộ mặt biển, chi trong chốc lát, đã bị đóng băng, đóng băng ba nghìn dặm.

Chiếc thuyền lớn bằng hạt vừng phía xa, bỗng nhiên bị bao vây ở trong một tòa núi băng cực lớn, một tầng lại một tầng, bao bọc càng lúc càng lớn.

Toàn bộ mặt biền biến thành mặt băng. nhiệt độ không khí đột nhiên giảm xuống, lại nổi lên băng tuyết, biển rộng vừa rồi còn nổi sóng, hiện tại đã hoàn toàn đông lại, nháy mắt đông lại.

Mọi người há hốc mồm. trong lòng vô cùng kinh sợ, đặc biệt là Nam tử vừa vươn tay ra lúc nãy. Hắn nhìn bàn tay của mình, trong đáy lòng không khỏi dàng lên một cỗ hàn khí.

Đây còn là tiểu sư muội cần chúng ta bảo hộ sao? Vẻ mặt của mọi người đều thạch hóa ở trong kinh hãi.

Đóng băng ba nghìn dặm? Đóng băng ba nghìn dặm? Nàng là Hợp Thể kỳ sao? Làm sao nhìn thế nào căn bản cũng không giống.