Q.6 - Chương 9: Trảm Tiên phi đao

Trường Sinh Bất Tử

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Ngày Cổ Thần Thông Khai Thiên lập địa rốt cục cũng tới rồi.

Vào ngày này, Thái Cổ thánh đô, Toàn bộ dân chúng đều đi ra ngoài, không phải là không muốn đến Thái Cổ thánh đô mà là không dám đến Thái Cổ thánh đô.

Khai Thiên lập địa, những ngày này tới, Khai Thiên lập địa dù thế nào cũng được truyền tới thiên hạ, cái hành động có một không hai này cũng chứa đựng đầy rẫy những nguy hiểm.

Ngày trước thành tiên chỉ là nghênh kháng thiên thành, được thiên đế tán thành tránh thoát khỏi kiếp nạn có thể thành tiên mà bây giờ không như vậy, Khai Thiên lập địa, cũng chính là Cổ Thần Thông và thiên địa này, không phải ngươi chết cũng là ta sống.

Nghịch thiên, thường bị một số kẻ tu hành giả bắt lại. Kẻ nào dám coi thường? Đó chỉ là chê cười mà thôi. Mà Cổ Thần Thông lại cho đó là sự thật. Hắn không chỉ muốn đối đầu với trời mà muốn giết trời, giết cả trời đất này? Xem khí phách của Cổ Thần Thông, coi như trong thiên hạ không còn kẻ nào mạnh hơn nữa, hàng trăm năm nay, ai? Ai có đủ dũng khí như thế này?

Quân Đại La thiên triều rút khỏi Thái Cổ thánh đô, nhưng vẫn chưa gặp may, bị bao vây phía ngoài, bên ngoài không chỉ có quân đại là thiên triều mà còn không biết bao nhiêu mãnh hổ, hổ tộc quốc thú, gần như tất cả những kẻ mạnh trong thiên hạ tập hợp tại đây. Trong lúc này, tất cả mọi người đều đang lẳng lặng chờ đợi, chờ đợi sự xuất hiện của Cổ Thần Thông.

Phía trên thái Cổ Thần Thông mây che phủ, che phủ trời đất, che khuất cả chung quanh thái Cổ Thần Thông. Trong cái đám mây ấy lóe lên biết bao tiếng sấm, tiếng sấm chớp mỗi lúc một mạnh, mầu đỏ, màu xanh, mầu tím, mầu vàng, đa sắc mầu, rạch ngang qua bầu trời, làm cho người ta kinh hãi. Một tiếng sấm rền vang chấn động lòng người làm cho những hồn phách cũng phải sợ hãi.

Bên ngoài tất cả mọi người đang yên lặng chờ, nhìn thấy Thái Cổ thánh tông từ phía xa, đây là võ đài của Cổ Thần Thông, ai có thể nhúng tay vào cái võ đài ấy? Tất cả mọi người đều đang mong chờ sự xuất hiện của hắn, chờ xem hắn sẽ Khai Thiên lập địa như thế nào. Đại La thiên triều quân tản ra bốn phương tám hướng

Từ hai tháng trước, thiên hạ đã nhận được thông điệp từ tam đại thiên triều và tam đại thánh địa, cho dù ngươi và Đại là thiên triều có bất cứ thù hận gì, trong vòng nửa năm, kẻ nào cũng phải ra tay với Đại La thiên triều. Năm tỉ quân Đại La tiên triều chưa từng nhận được sự bảo vệ. kẻ nào dám gây ra phiền phức vào lúc này kia chứ, dám truy đuổi tam đại tiên triều và tam đại thánh địa.

Năm tỷ quân đại là thiên triều, con số ấy nhiều đến bao nhiêu? Vào lúc này không chỉ là Đại La thiên triều đang chiến đấu mà là cả thiên hạ này cũng đang chiến đấu.

Đại quân tinh nhuệ của Thái Cổ thánh đô phân ra bốn phương tám hướng chung quanh Thái Cổ thánh đô. Chung Sơn ở đó, ở phía đông nam, trên một tòa núi cao ngất.

Chung Sơn mang theo đám người trên núi gồm có Cổ Thiên U, Thủy Vô Ngân, Liễu Vô Song, Chích Hỏa, A Đại, a Nhị, Thi tiên sinh. Nhìn chăm chú vào đám mây phía xa, Thái Cổ thánh đô rực rỡ những đám mây xanh vàng.

Cổ Thiên U nắm lấy tay Chung Sơn ánh mắt thoáng lên sự lo lắng. Chung Sơn nắm chặt tay Cổ thiêu U như để an ủi.

Bên cạnh Chung Sơn đột nhiên xuất hiện rất nhiều người, những người này đến bất ngờ quá, phía sau mọi người không hề hay biết, rồi đột nhiên xuất hiện làm mọi người kinh hãi. Vừa mới chuẩn bị chiến đấu.

– Bái kiến chí tôn!

Chích Hỏa lập tức nói. Người vừa tới là Đế Huyền Sát, lang tộc chí tôn.

– Chí tôn?

A Đại, a Nhị lạnh lùng nói. Mọi người gặp Chung Sơn không biểu lộ gì cả, trong lòng đột nhiên khiếp sợ, nhìn Đế Huyền Vương.

– Các người leo lên ngọn núi kia đi!

Chung Sơn nói

– Vâng!

Mọi người lập tức lui ra phía ngoài, lui đến một ngọn núi khác. Trên ngọn núi chỉ còn lại ba người là Chung Sơn, Cổ Thiên U và Đế Huyền Vương.

– Ngươi đến muộn!

Chung Sơn nói.

– Không muộn, chẳng phải là chưa bắt đầu hay sao?

Đế Huyền Vương lắc đầu nói.

Cách đó không xa, trên đỉnh núi xuất hiện bóng dáng ai đó. Y phục màu trắng giản dị, nho nhã, Công chúa sáng thế Thần Cung Huyền Nguyên.

Xa xa Huyền Nguyên tới gặp ba người Chung Sơn, không chút nghi ngời trên nét mặt, khẽ mỉm cười, gật đầu. Chung Sơn cũng gật đầu.

– Ngươi quen Huyền Nguyên??

Đế Huyền hơi ngờ vực hỏi

– Là phượng hoàng trên đảo quen.

Chung Sơn gật đầu.

Phía xa xa Chung Sơn nhìn thấy, ở phương bắc, lại xuất hiện một người rất quen. Không, là hai người: Niết Phàm Trần và Vũ Cửu Thiên.

Hai gã cường nhân dừng lại ở phía xa trên đỉnh núi, bốn phía có rất nhiều kẻ mạnh rời thiên triều, để lại cho hai cường nhân một không gian yên lặng

Niết Phàm Trần mặc long bào màu tím, trông cực kì oai hùng. Bốn phía có rất nhiều kẻ mạnh rời thiên triều, người ngoài không dám quấy rầy.

Đế Huyền Sát gật đầu với hai phái Niết Phàm Trần và Vũ Cửu Thiên cũng gật đầu với Đế Huyền Vương.

Hiển nhiên kẻ mạnh Thiên Cực cảnh nhận thức được sự tồn tại của đối phương, đây là một loại lễ nghi cũng là một sự tôn trọng.

Ở xa xa phương bắc, Chung Sơn nhìn không rõ lắm, bởi vì xa quá, xa đến chính mình không thấy được, nhìn không rõ, có điều khi Đế Huyền vương lần lượt gật đầu có thể nhìn thấy được. Đây là cuộc hội ngộ của Thiên Cực cảnh.

Thậm chỉ Đế Huyền Vương cũng không ngờ lại cách Thái Cổ thánh đô, nhìn thấy chung quanh Thái Cổ thánh đô, nhìn thấy đối diện kẻ mạnh Thái Cực cảnh, gật đầu thăm hỏi. thế như thế ánh mắt của Đế Huyền Vương nhìn ra chung quanh, nhìn chầm chậm về phía tây. Ở phía tây nơi Chung Sơn đang đợi người, phía xa có một ngọn núi, ngọn núi rất cao nhưng trên đỉnh núi ấy chỉ có một người, bốn phía trong phạm vi 100 dặm, không có ai đám tới gần

Chung Sơn đã sớm để ý chỉ cần có ai tiến lại trong phạm vi 100 dặm, nhất định ánh mắt sẽ lộ ra vẻ hoảng hốt rồi mau rời khỏi, đồng thời đổ hết mồ hôi. Đủ để nhìn ra vẻ kiêu ngạo hùng mạnh của kẻ đang đứng trên núi kia.

Trên đỉnh núi ấy có một người nam tử ước chừng 40 tuổi, lộ ra sự ngang tàng, xem ra rất hung hãn, đầu vàng, bồng bềnh phía sau. Đứng trong cơn gió nhẹ giống như là đội trời đạp đất. Gió khẽ thổi áo bào vàng. Điều lạ là trên lưng của người ấy đeo một cái hồ lô rất to màu vàng, hồ lô ước chừng cao bằng nửa người, đeo ở phía sau lưng trông như bị cột chặt vào đó. Khi Đại Huyền Vương nhìn hắn, hắn cũng cảm nhận được xoay người lại nhìn Đại Huyền vương

Trong nháy mắt, Chung Sơn nhìn thấy dũng khí rất hùng mạnh cứng rắn vô cùng dường như cái ánh mắt sắc bén ấy có thể nhìn thấu kẻ đối diện?

Không có gì phải sợ hãi nhưng khi nhìn vào lại cảm thấy vô cùng áp lực. Ánh mắt của kẻ bề trên sự coi thường ngạo mạn các sinh linh. Một người một hồ lô như đi đến tận cùng thiên hạ. Nam tử gật đầu với đế Huyền Sát, Đế Huyền Sát cũng gật đầu với hắn. Nhìn Đế Huyền Sát, Nam tử mới nhìn về phía Chung Sơn trong ánh mắt đó, Chung Sơn thấy có một cảm giác không yên

Đáng sợ quá. Thiên Cực cảnh? Đây là Thiên Cực cảnh ư? Xem ra trước đây ta đối mặt với Thiên Cực cảnh đã khách khí với chính mình quá, đều tự biết kìm chế bản thân mình nếu không đến ánh mắt của họ để cảm thấy đáng sợ.

Đến khi người Nam tử mặc hoàng bào, quay lại, Chung Sơn mới cảm thấy vui vẻ, nỗi lo lắng sợ hãi biến mất, mà sự lo lắng vừa rồi, nhưng cái nỗi sợ hãi vừa đến cũng làm cho mình toát cả mồ hôi

– Đáng sợ quá, người này là ai?

Cổ Thiên U kinh ngạc nói.

– Hắn?

Để Huyền Sát khẽ mỉm cười. Chung Sơn cũng nhìn về phía Đế Huyền Sát, rõ ràng cũng muốn biết kẻ đó là ai.

– Hắn là giáo chủ Trường sinh giáo, Thần Nha đạo quân.

Đế Huyền Sát nói.

– Thần nha đạo quân?

Chung Sơn thốt lên.

Đạo quân, Phật đà, Thánh thượng, đều là các nhân vật trong 41 thánh vị, không chỉ có cấp vị, mà địa vị cũng không ai sánh được.

– Hắn mạnh hay là ngươi mạnh?

Chung Sơn hỏi

– Không rõ nữa, chưa tranh tài, có điều những người đã từng giao đấu với thần nha đạo quân, không có kẻ nào sống sót, tất cả đều chết, chết đáng tiếc dưới bàn tay của hắn.

– Cái gì?

– Theo như truyền thuyết trường sinh giáo ghị lại có một người mạnh nhất, nhưng trường sinh giáo hàng trăm nghìn năm nay không có người kế tục.

– Đến rồi thần nha đạo quân cũng là ngút trời kỳ tài, không ngờ ở hắn này một thế hệ luyện chế mà ra, phi đao Trảm Tiên,..

Đế Huyền Sát nói.

– Trảm Tiên phi đao? Nhưng đây là hồ lô!

Cổ Thiên U hơi không ngờ nói.

– Trảm Tiên phi đao coi như đang tĩnh dưỡng ở trong hồ lô (chỗ này lỗi font, sorry các bạn! )

– Tiên khí? Không cần coi trọng tiên khí như thế, tiên khí như thế nào? Pháp bảo Thần Thông cũng có thể chặt đứt tiên khí, chẳng qua là hắn chưa nỡ ra tay dù lần trước bao vây Niết bàn Cực Lạc, hắn cũng không lấy ra.

Đế Huyền Vương nói

– Thật không?

Cổ Thiên U nói với sự vui vẻ.

– Ha ha, ta tất phải đi lừa con nha đầu như ngươi sao? Cổ Thần Thông khổ công luyện pháp bảo.. (chỗ này lỗi font, sorry các bạn! )

– Thiên hạ kẻ có tài nhất chính là kẻ đứng đầu vận hướng, Cổ Thần Thông là người đứng đầu thiên triều thánh thượng, cái pháp bảo mà hắn dầy công tu luyện tổng cộng đã dùng chưa tới 5 lần, cho nên chưa có nhiều người biết. Ta mới chỉ xem qua một lần.

Đế Huyền Sát chau mày nói.

– Vậy là cái gì?

Chung Sơn hỏi.

– Khai Thiên phủ!

Đế Huyền Sát thở dài nói.

– Giống như Trảm tiên phi đao được xét liệt vào lịch Cổ thập phát bảo!

Chung Sơn kinh ngạc nói

– Ừ, thập pháp bảo từ Cổ chí kim đều là những thứ kinh thiên động địa, còn về phần Nha đạo quân trước khi hùng mạnh ngươi tốt nhất không nên trêu chọc hắn. kẻ này vô cùng hung hãn sát khí ngút trời, không nên trêu chọc hắn. Hơn nữa tính khí không tốt, tốt nhất nên tránh đi.

Đế Huyền Sát nói.

– Đa tạ!

Chung Sơn gật đầu.

Trêu chọc ư? Một ánh mắt lướt qua chính mình, mình không thừa sức đến vậy, đi trêu chọc hắn? đương nhiên với sự nhắc nhở của Đế Huyền Sát, Chung Sơn vô cùng cảm kích.

Thần nha đạo quân? Chung Sơn nhìn lại về phía kẻ đang đi từ cách đó không xa lắm, liền quay đầu nhìn lại Thái Cổ thánh đô.