Q1 - Chương 33: Thiên Linh Nhi bị ủy khuất

Trường Sinh Bất Tử

Đăng vào: 12 tháng trước

.

– Đại sư huynh, có đuổi theo không?
Bên cạnh đó có một người của Khai Dương Tông tiến lên truy vấn.

– Các ngươi đuổi theo trước. Ta và Vân Thiên sẽ đi theo sau.
Thiên Sát nói.

– Vâng.
Mọi người lập tức đáp.

Sau đó những người thuộc Khai Dương Tông liền cưỡi phi kiếm bay theo hướng phía sau núi để đuổi theo, còn người những thuộc tông mônkhác thấy vậy cũng nhanh chóng đi theo.

– Chung Sơn, ta muốn đi xem, ngươi thì sao?
Triệu Sở Hướng hỏi.

– Ta không đi. Sau này sẽ gặp lại.
Chung Sơn nói.

– Sau này sẽ gặp lại.
Triệu Sở Hướng gật đầu rồi cũng leo lên đi về phía sau núi.

Bên trong sơn cốc, đám người bản thân bị trọng thương ban đầu nằm trên mặt đất cũng đã được đỡ dậy rồi rời khỏi sơn cốc. Khi mọi người đều rời đi hết chỉ còn Chung Sơn, Thiên Linh Nhi, Thiên Sát, tên đệ tử Khai Dương Tông tên là Vân Thiên và tính them cả thi thể lão giả kia ở lại đây.

Vân Thiên thu thập phất trần, phi kiếm thậm chí cầm luôn trữ vật thủ trạc ở cổ tay lão giả.

Còn Chung Sơn thì quan sát toàn bộ sơn cốc, trên mặt đất có rất nhiều đá vụn lại một khe sâu thật lớn. Sức mạnh thật cường đại khiến cho bây giờ Chung Sơn nhìn thấy cũng thấy hơi phát lạnh. Lực lượng của những kẻ tham gia trận chiến trước đó quá mạnh mẽ, mạnh mẽ đến mức với thực lực hiện tại của Chung Sơn thì chắc chắn không thể tham gia, không, cho dù là Thiên Linh Nhi cũng không tham gia được được.

Đây là cuộc chiến của cường giả Kim Đan Kỳ, chỉ có cường giả Kim Đan Kỳ mới đủ tư cách tham gia.

– Linh Nhi, sao muội lại ở chỗ này?
Đại sư huynh quay đầu nhìn về phía Thiên Linh Nhi nghi hoặc nói.

Thiên Linh Nhi thấy Đại sư huynh nói chuyện với mình thì trong lòng hưng phấn một hồi, dù sao từ nhỏ nàng đã sùng bái Đại sư huynh, chỉ là Đại sư huynh vẫn coi mình là tiểu hài tử, nhưng mà không sao bây giờ mình đã trưởng thành rồi.

– Muội và Chung Sơn đang ra ngoài lịch lãm qua nơi này, đúng lúc có người nói nơi này có đại chiến nên chúng ta liền tới đây.
Thiên Linh Nhi vội vã nói cho Đại sư huynh biết.

– Ừm.
Thiên Sát gật đầu.

– Đại sư huynh, xong rồi.
Vân Thiên lập tức với với Đại sư huynh.

Hiển nhiên, hắn nói việc vừa thu hoạch chiến lợi phẩm đã xong.

– Ừm.
Thiên Sát gật đầu.

– Đại sư huynh, ta đi cùng các ngươi nhé, được không?
Thiên Linh Nhi nhìn Thiên Sát chờ mong.

Vân Thiên đứng bên cạnh nhìn Thiên Linh Nhi, khẽ cười nói:
– Đại sư huynh dẫn Linh Nhi theo đi, chắc không có vấn đề gì đâu.

– Cám ơn Vân Thiên sư huynh.
Thiên Linh Nhi lập tức cười nói.

– Ha ha, bây giờ vẫn chưa phải là sư huynh, chờ ngươi đến Kim Đan kỳ rồi nói sau.
Vân Thiên cười cười nói.

Thiên Sát khẽ nhìu mày nhìn Thiên Linh Nhi sau đó gật đầu nói:
– Được.

– Hay quá.
Thiên Linh Nhi kích động nói.

– Chung Sơn, ta cùng Đại sư huynh truy đuổi Hạo Tam, về mặt an toàn sẽ không có vấn đề gì, ngươi yên tâm.
Thiên Linh Nhi vẫn còn nhớ Chung Sơn, quay đầu nói cho hắn biết.

Đáng lẽ, nếu là người khác thì sẽ không phản đối, ngay cả Vân Thiên và Thiên Sát cũng cho rằng điều đó là đương nhiên.

Nhưng mà Thiên Linh Nhi lại báo cáo với đệ tử Khai Dương Tông mới thu nhận này, khiến hai người có cảm giác nàng đang làm điều thừa.

Chung Sơn xung quanh rồi lại nhìn Thiên Sát và Vân Thiên, cuối cùng nhìn vào Thiên Linh Nhi nói:
– Không được đi.

Không được đi!

Chung Sơn nói một câu “Không được đi” giống như hất một chậu nước lạnh vào Thiên Linh Nhi đang sung sướng, không được đi?

– Vì sao?
Thiên Linh Nhi nóng nảy nhìn về phía Chung Sơn la lên.

Vân Thiên và Thiên Sát lại có chút kỳ quái nhìn về phía Chung Sơn. Không thể tưởng được này tên mới nhập Khai Dương Tông này lại nói như thế.

– Không được đi, thì là không được đi.
Chung Sơn trầm giọng nói.

Chung Sơn lại phản đối, Thiên Sát và cùng Vân Thiên đều nhíu mày.

– Ngươi là Tam Đại đệ tử? Ngươi trở về đi, một năm sau chúng ta sẽ đưa Linh Nhi an toàn trở về Khai Dương Tông.
Vân Thiên nhíu mày nói.

Khó lắm Thiên Linh Nhi mới có được cơ hội ở cùng chỗ với Thiên Sát nên nàng sao lại nguyện ý bỏ cuộc dễ dàng được? Trong lòng vô cùng tức tối, trước đó Chung Sơn vẫn sủng ái nàng nghe nàng nói, sao lúc này lại phản đối? Vì sao lại phản đối vào lúc này?

Thiên Linh Nhi cắn môi tỏ vẻ lo lắng nhìn Đại sư huynh, nàng rất muốn đi theo hắn.

Chung Sơn vẫn không nhìn Vân Thiên, mặc dù hắn là Nhị Đại đệ tử Khai Dương Tông nhưng Chung Sơn cũng không nhìn hắn mà nhìn chằm chằm vào Thiên Linh Nhi nói:
– Rất nguy hiểm, không được đi.

– Không, Đại sư huynh sẽ không để ta gặp nguy hiểm, sẽ không.
Thiên Linh Nhi liền thử thuyết phục Chung Sơn.

– Được rồi, Linh Nhi, không cần nói với hắn, chúng ta đi thôi.
Vân Thiên nhíu mày nói.

Hiện tại, Thiên Linh Nhi rất sốt ruột, nàng muốn đi, cực kỳ muốn đi nhưng Chung Sơn lại không cho phép. Trong khoảng thời gian tiếp xúc với Chung Sơn nàng đã xem hắn là một bằng hữu rất tốt nên tất nhiên không muốn ầm ỉ xích mích với Chung Sơn nhưng mà Thiên Linh Nhi cũng không muốn bỏ qua cơ hội này. Bởi vậy, Thiên Linh Nhi giống như sắp khóc lên. Đưa vẻ mặt đáng thương nhìn về phía Chung Sơn.

Lúc Vân Thiên nói xong, Thiên Linh Nhi hít một hơi thật sâu dường như nàng thật sự sẽ nghe theo lời Vân Thiên, nghĩa vô phản cố* đi theo Thiên Sát.(*: dũng cảm tiến tới, không thể do dự, làm việc nghĩa không được chùn bước)

– Hoa quế cao.
Chung Sơn bỗng nhiên nói.

Hoa quế cao? Vân Thiên và Thiên Sát đều nhìu mày, hoa quế cao? Không biết Chung Sơn nói hoa quế cao là có ý gì, chẳng lẽ muốn dùng hoa quế cao dụ dỗ Thiên Linh Nhi sao?

Nghe thấy lời Chung Sơn, Thiên Linh Nhi hiện ra một vẻ đau khổ trên mặt. Nàng nhắm mắt lại, dường như vô cùng khổ sở.

– Được rồi, Linh Nhi, chúng ta nhanh chóng đi thôi, đừng để ý tên điên này.
Vân Thiên nhíu mày nhìn Chung Sơn rồi nói với Thiên Linh Nhi.

Hiển nhiên, theo hắn lý giải thì việc Chung Sơn bỗng nhiên nói ‘Hoa quế cao’ là lời nói điên khùng.

Nhưng ‘Hoa quế cao’ thật là lời nói điên khùng sao? Đó là ám hiệu mà Chung Sơn và Thiên Linh Nhi đã ước định trước khi rời Khai Dương Tông. Chỉ cần Chung Sơn nói ra ám hiệu này thì Thiên Linh Nhi nhất định phải làm theo lời Chung Sơn, lúc ấy Thiên Linh Nhi chỉ cảm thấy buồn cười coi đó là trò đùa nhưng khi Chung Sơn hô lên ám hiệu này thì Thiên Linh Nhi mới phát hiện, ám hiệu này tuyệt không buồn cười, cũng không phải là trò đùa vui, mà rất đau khổ, cực kỳ đau khổ.

– Đại sư huynh, Vân Thiên sư huynh, thật xin lỗi, các người đi đi, Linh Nhi không thể đi theo các người.
Thiên Linh Nhi bỗng nhiên mở mắt nói với hai người.

– Ặc!
Vân Thiên nhìn Thiên Linh Nhi với vẻ không tin nổi, sự hâm mộ của Thiên Linh Nhi đối với Đại sư huynh thì cho dù tên ngốc cũng nhìn ra được, cũng bởi vì như thế nên vừa rồi Vân Thiên mới khuyên Đại sư huynh dẫn theo Thiên Linh Nhi lên đường, nhưng bây giờ có chuyện gì thế? Vì một miếng hoa quế cao thì nàng liền bỏ cuộc sao?

– Ừm.
Thiên Sát gật đầu. Mà Vân Thiên cũng chỉ có thể từ bỏ, hắn hết sức nghi hoặc nhìn Thiên Linh Nhi rồi lại nhìn Chung Sơn.

Thiên Sát cũng nhìn thoáng qua Chung Sơn với vẻ mặt cương nghị. Sau đó vọt lên rồi qua tòa núi cao kia đi về phía sau núi, Vân Thiên ngay sau đó cũng cưỡi một thanh phi kiếm bay theo.

Thấy Đại sư huynh rời đi, Thiên Linh Nhi vốn đã chịu ủy khuất, hai mắt rốt cuộc không kiềm được, nước mắt tuôn ra như suối.

Thấy hai người rời đi, Chung Sơn liền thở phào nhẹ nhỏm. Thiên Linh Nhi không đi là tốt rồi, việc truy tung Hạo Tam rất nguy hiểm, những trận chiến đấu như trận vừa rồi trong cốc, không phải Thiên Linh Nhi có khả năng đối mặt, Thiên Sát bảo hộ? Hắn sẽ liều mạng bảo hộ sao? Cho dù có thì lần này truy tung Hạo Tam cũng phải không chỉ có Khai Dương Tông mà còn có rất nhiều môn phái, các đại cường giả khác, Thiên Sát có thể cam đoan Thiên Linh Nhi vẹn toàn không tổn hao gì sao?

Chung Sơn một khi đã đáp ứng Thiên Tinh Tử thì đương nhiên sẽ tận tâm tận sức lo nghĩ đến an toàn của Thiên Linh Nhi, cho dù không phải vì việc Thiên Tinh Tử hứa hẹn thì sau bao nhiêu ngày ở chung với nhau, Chung Sơn cũng không hy vọng nàng sẽ rơi vào vòng vây nguy hiểm.

Lúc mọi người rời đi, Chung Sơn cũng nhanh chóng kiểm tra thi thể lão già kia một chút.

Vân Thiên đã thu chiến lợi phẩm còn Chung Sơn lại nhìn xem có chỗ nào đáng chú ý.

Quả nhiên, không bao lâu sau Chung Sơn phát hiện được điểm dị thường, lão già này là một thái giám, một thái giám hàng thật giá thật.

Sao lại thế? Sao lại là thái giám?

Chung Sơn không thể lý giải điều này, thật sự là thái giám, hay là do tu luyện Quỳ Hoa Bảo Điển hay là do bị ép sang Thái?

Ngẫm lại thấy tạm thời không thể rõ được, Chung Sơn ngẩng đầu nhìn về phía Thiên Linh Nhi lại phát hiện nàng đến bây giờ vẫn đang ủy khuất tuôn lệ.

Nhìn thấy vẻ mặt của Thiên Linh Nhi, Chung Sơn khẽ thở dài. Nói:
– Linh Nhi. . .

Không để Chung Sơn nói xong. Thiên Linh Nhi đã quát to:
– Chung Sơn, ta hận ngươi, huh u…

Thiên Linh Nhi quay đầu, nhảy lên Hồng Lăng bay về nơi xa.

Thấy như vậy, Chung Sơn lắc đầu cười khổ rồi liền vận công nhanh chóng đuổi theo.

Chung Sơn vội vã theo hướng Thiên Linh Nhi mà đuổi theo nhưng lại không biết rằng cách bọn họ không xa, bên trên ngọn núi khác, lúc này đang có ba cặp mắt nhìn chằm chằm về hướng Chung Sơn đang lao đi.

Là Chung Địa, Lưu Minh và Vương Quế.