Q1 - Chương 13: Quỳ Nhi

Trường Sinh Bất Tử

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Lại vào núi lần nữa, Chung Sơn đã nhiều lần đến sơn cốc này nên rất quen thuộc nơi đây.

Tiếp tục chặt cây giống mọi ngày, lần này lựa một cây đại thụ, chỉ một cây này đã bằng ba cây lúc trước.

Từng dao thay nhau bổ xuống. Ngay lúc ra sức chặt cây, bỗng nhiên Chung Sơn cảm giác được toàn cơ thể căng thẳng, có một loại cảm giác bị rình rập quanh quẩn trong lòng.

Lúc này bên trong một bụi cỏ cách Chung Sơn không xa cóhai con mắt màu xanh phóng ra ánh mắt khát máu chằm chằm về phía Chung Sơn.

Chung Sơn ngừng lại, cẩn thận cảm giác tia nguy hiểm truyền đến.

Bỗng nhiên, Chung Sơn cảm thấy từ phía sau truyền đến một tiếng động rất nhỏ.

– Soạt ~~~~
Một tiếng vang nhỏ. Chính là chủ nhân đôi mắt khát máu đó rốt cuộc không chịu nổi phóng người nhảy lên nhắm đến chỗ Chung Sơn.

Xoay người một cái, chân khí từ trong tay nhanh chóng truyền vào đại đao, kiên quyết chém tới thanh âm kia.

Trảm Tẫn Sát Tuyệt!

Chém xuống một đao, bên hông đại đao được bao bọc bởi một tầng lửa lờ mờ.

“Keng ~~~~~~~~~~~~ “

Một tiếng vang do đao chạm kim thạch, Chung Sơn lui lại ba bước rốt cuộc cũng thấy rõ đó là cái gì.

Một con sơn miêu cao lớn màu đỏ như lửa hai mắt lộ vẻ khát máu nhìn chằm chằm Chung Sơn, hiển nhiên muốn nuốt Chung Sơn vào bụng.

Yêu thú, khẳng định là yêu thú rồi , một đao vừa rồi cũng không thể lưu lại chút dấu vết nào trên người nó.

Sau một đao, sơn miêu nhằm phía Chung Sơn nhanh chóng giương cự trảo vồ tới, Chung Sơn nhìn thấy trên móng vuốt kia hình như còn ẩn chứa một chút hồng quang.

Trảm Tẫn Sát Tuyệt!

– Choang~~~~~~~~~~~~

Cự trảo và đại đao chạm vào nhau, Chung Sơn bị lực va chạm mạnh mẽ này đánh bay đụng vào một gốc đại thụ. Khiến cho đại thụ kia bị rụng rất nhiều lá.

Cự trảo cứng như kim cương lại nhanh như thiểm điện. Cả sức mạnh lẫn tốc độ của mình đều không bằng sơn miêu, làm sao bây giờ?

Trong lúc Chung Sơn đang nóng lòng thì sơn miêu lại nhảy đến lần nữa. Giương lợi trảo màu lửa đỏ nhào về phía Chung Sơn.

Chung Sơn lùi lại nghiêng người ngăn cản, sơn miêu lại vung trảo trực tiếp chộp vào đại thụ, đại thụ bị cào thủng một lỗ thủng hơn nữa còn bị cháy đen một chút.

Bị cháy đen? Sơn miêu này thuộc tính hỏa? Lại càng không sợ sát khí trong đao mình sao?

Nguy cấp đang ở trước mắt, hai mắt Chung Sơn trừng lên, thân thể đang để trần chợt như lớn hơn, bắp thịt toàn thân căng lên giơ đại đao lên đỉnh đầu chém vào kẽ hở lợi trảo.

Thiên Ma Tôi Thể Đại Pháp!

Nhưng sơn miêu cũng có linh trí nhất định, nhanh chóng thấy chỗ đao bổ xuống liền che kẽ hở vung trảo đến đại đao.

– Choang~~~~~~~~~~~~

Mặc dù gia tăng thực lực mạnh gấp đôi rồi nhưng Chung Sơn vẫn bị đánh bay ngược lại. Sơn miêu quá mạnh mẽ tuy nhiên sức mạnh được đột ngột gia tăng gấp đôi cũng khiến sơn miêu hơi lui về phía một tý.

Sơn miêu có chút kinh ngạc nhìn Chung Sơn, không rõ vì sao thực lực Chung Sơn đột nhiên gia tăng.

Thấy được hiệu quả, trong lòng Chung Sơn căng thẳng lại đánh một đao tới mặt sơn miêu. Nhưng lúc này ở mũi đao có thêm một chút năng lượng màu phấn hồng.

Lực phách Thiên Sơn!

Chỉ thấy sơn miêu không né, đầu hơi cúi thấp, vung trảo vồ vào ngực Chung Sơn.

– Keng ~~~~~~~~~~~~

Đại đao chạm vào đầu sơn miêu phát ra tiếng kim loại va chạm mà trảo sơn miêu cũng chạm đến ngực Chung Sơn.

Chỉ hơi chạm vào, cho dù Thiên Ma Tôi Thể Đại Pháp làm thân thể Chung Sơn cứng cáp hơn gấp đôi nhưng trên ngực Chung Sơn cũng để lại ba vết đỏ thật dài.

Một đao bất thành, Chung Sơn nhanh chóng lui ra phía sau nhưng vừa rồi Hồng Loan Mê Vụ đã được sơn miêu hút vào trong cơ thể.

Lại giao chiến một hồi, vết máu trên người Chung Sơn càng nhiều nhưng cuối cùng không có bị thương nặng.

Hồng Loan Mê Vụ rốt cuộc phát tác, sơn miêu bỗng nhiên trở nên cổ quái, bên trong hai mắt thêm một màu đỏ, một loại cảm giác nói không nên lời nhanh chóng lan khắp toàn thân, động tác cũng rối loạn hơn nhiều.

Chính là lúc này.

Trảm Tẫn Sát Tuyệt!

Đao lại lần nữa chém về kẽ hở nơi lợi trảo của sơn miêu.

– Phập~~~~~~~~~~~~

Lợi trảo sơn miêu bị bổ ra từ giữa khiến rất nhiều máu tươi vãi ra, sơn miêu trọng thương mất đi lực lượng một chân.

Bỗng nhiên thực lực sơn miêu giảm mạnh, Chung Sơn không chút do dự chém mạnh một đao về kẽ hở lợi trảo khác.

Đao phế hai chân sơn miêu, dùng một chiêu Trảm Tẫn Sát Tuyệt chặt đứt cổ họng sơn miêu.

Bụp~~~~~~~~~~~~

Sơn miêu ngã xuống đất. Máu tươi vãi ra, ở trên mặt đất run rẩy một hồi rồi chết đi do mất máu quá nhiều.

Chung Sơn nhìn sơn miêu to lớn trước mắt có thân thể cao bằng một người dài đến ba mét.

Sau khi qua thời gian hoảng hốt, Chung Sơn không dám có chút chần chờ vác sơn miêu toàn thân nhuốm máu chạy nhanh về sơn cốc của mình. Sau khi vận Thiên Ma Tôi Thể Đại Pháp một canh giờ mình sẽ trở nên vô cùng suy nhược. Nhanh chóng rời khỏi nơi đây mới tốt.

Một thân toàn là máu, rốt cuộc trong một canh giờ Chung Sơn cũng chạy về tới sơn cốc của mình.

Chạy đến trước đình viện ném sơn miêu cùng đại đao xuống đất liền nằm xuống. Các bộ phận cơ thể trở nên cường tráng lúc trước lại khôi bình thường.

Nhẹ nhàng nhắm mắt cảm thụ một hồi, bây giờ thực lực cũng chỉ còn bằng ba thành ban đầu, có thể nói là cực kỳ suy nhược. Nhưng đây không phải điều quan trọng nhất mà là toàn thân đau nhức giống như tất cả xương cốt trong cơ thể vỡ vụn ra.

Nhưng mà vẫn còn sống hơn nữa lại chém chết sơn miêu.

– Đợi được ngươi rồi, tên lừa gạt!
Trong phòng Chung Sơn, bỗng nhiên truyền đến một tiếng thanh âm rất dễ nghe.

Thanh âm tuy dễ nghe nhưng mà giọng điệu kia hình như không được tốt lắm.

Nhìn về phía phát thanh âm, lúc này Thiên Linh Nhi bận xiêm y lửa đỏ mỗi tay cầm một tượng gỗ từ phòng trong đi ra.

Thiên Linh Nhi mang vẻ mặt tức giận trong nháy mắt đi ra liền thấy được Chung Sơn. Chung Sơn thân trên để trần, quần dưới hạ thân do lúc trước thi triển Thiên Ma Tôi Thể Đại Pháp đã rách nhiều chỗ.

– Lưu manh~~~~~~~~~~~~
Thiên Linh Nhi đột nhiên kêu lên.

Nhưng lúc này này Chung Sơn mở trừng hai mắt.

– Buông Bảo Nhi và Quỳ Nhi ra.
Chung Sơn nhanh chóng bò lên phẫn nộ quát Thiên Linh Nhi.

Tiếng quát khiến Thiên Linh Nhi hơi sửng sốt.

– Bảo Nhi? Quỳ Nhi?
Thiên Linh Nhi nhìn tượng gỗ nhỏ trên hai tay.

Hai tượng gỗ đều là hai nữ tử kinh diễm, một là nữ tử tên Bảo Nhi trong bức họa ở trang viên Hoành Sơn. Người khác cũng có khuôn mặt ôn nhu làm cho người ta khi nhìn nữ tử xinh đẹp đều nhịn không được mà muốn khi dễ. Đây là lúc Chung Sơn luyện tập đao pháp mà dùng đại đao trong tay điêu khắc ra tượng gỗ, tượng gỗ nho nhỏ lại do đại đao điêu khắc, có thể thấy được luyện tập đao pháp khắc khổ cỡ nào.

– Tức cái gì mà tức, ta chỉ nhìn qua thôi!
Thấy đôi mắt khát máu của Chung Sơn, vẻ mặt Thiên Linh Nhi hình như có chút bối rối.

– Đưa các nàng cho ta.
Chung Sơn bỗng nhiên vươn tay phải ra.

– Không đưa.
Hai tay Thiên Linh Nhi rụt lại.

– Đưa cho ta.
Chung Sơn phẫn nộ quát một tiếng.

Chung Sơn vừa quát, không biết vì sao trong lòng Thiên Linh Nhi bỗng nhiên giật thót dường như thật sự sợ hãi nhưng mình là Tiên Thiên tầng thứ tám còn hắn mới tu luyện bao lâu? Mình lợi hại hơn hắn, tại sao phải sợ hắn?

Nghĩ đến đây, ngực Thiên Linh Nhi ưỡn lên, cặp xôi còn chưa phát dục thành thục khẽ rung lên:xit mau:.

– Ngươi nói cha ta đi lấy Cân Đẩu Vân nhưng cha ta không có lấy, ngươi gạt ta.”
Thiên Linh Nhi lập tức kêu lên.

Nghe Thiên Linh Nhi nói, Chung Sơn nhướng mày biết lúc trước mình có lỗi. Lửa giận ban đầu, tiêu trừ rất nhiều.

Rất xin lỗi, hôm đó ta thật sự muốn một công pháp Tiên Thiên tốt nên ta đã lừa ngươi, sau này ta sẽ bồi thường cho ngươi.
Chung Sơn nói.

Nam tử hán đại trượng phu dám chơi dám chịu giải thích không có gì xấu hổ, huống hồ là mình có lỗi chứ.

– Hai tượng gỗ này, ta rất thích, bồi thường cho ta đi.
Thiên Linh Nhi lập tức nói.

– Không được, ta có thể điêu khắc cái khác cho ngươi nhưng hai cái này thì tuyệt đối không được.
Chung Sơn lập tức quát lên.

Nếu là trước kia, Chung Sơn sẽ không kích động như thế nhưng hai tượng gỗ này cực kỳ quan trọng với mình. Cho dùcó thể điêu khắc lại tượng gỗ hình nhị nữ nhưng Chung Sơn cũng không nguyện ý cho người khác, nếu là đổi pho tượng khác Chung Sơn sẽ không quan tâm nhưng mà hai nữ tử này tuyệt đối không được.

– Hừ, ta muốn hai cái này.
Thiên Linh Nhi cũng kêu lên.

Lại nói tiếp, Thiên Linh Nhi cũng không phải người bốc đồng, chỉ là lúc này Chung Sơn có lỗi còn làm bộ dáng ngươi thiếu ta khiến cho Thiên Linh Nhi rất tức giận.

– Đưa ta.
Chung Sơn đưa tay chụp tượng gỗ.

– Không đưa.
Thiên Linh Nhi rụt tay, lui người về phía sau.

Nhưng mà tay Chung Sơn đã với tới gần, sắp nắm được một tượng gỗ.

“Rắc.”
Thiên Linh Nhi vận một chút kình vào tay bóp nát tượng gỗ kia.

Tiên Thiên tầng thứ tám, lực lượng rất khủng bố không chút chú ý nên dùng sức quá mạnh, Thiên Linh Nhi cũng không nghĩ tới mình lại bóp nát. Nhưng mà lúc đang khẩn trương nên vô dùng lực lớn hơn.

Nhìn tượng gỗ Quỳ Nhi bị bóp nát trong tay Thiên Linh Nhi, Chung Sơn sững sờ, bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, hai mắt nháy mắt trở nên đỏ bừng.

– Liệt Thiên thái tử, a ~~~, ta giết ngươi ~~~

Trong lúc nhất thời, Chung Sơn vốn luôn luôn bình tĩnh đột nhiên trở nên cuồng bạo giơ đại đao chém mạnh về phía Thiên Linh Nhi.

Chung Sơn đột nhiên phát cuồng dọa cho Thiên Linh Nhi giật mình, nhìn một đao kia xẹt qua hình như thật sự muốn chém chết Thiên Linh Nhi.

Nhưng hiện tại thực lực Chung Sơn không bằng được một nửa ban đầu hơn nữa thực lực Thiên Linh Nhi mạnh hơn Chung Sơn rất nhiều.

– Oành~~~

Trong tay Thiên Linh Nhi chợt xuất hiện một hồng lăng ngăn cản đại đao của Chung Sơn. Vẫn chưa làm Chung Sơn bị thương.

– A … … . . .

Hai mắt Chung Sơn đỏ bừng, hình như đã xem Thiên Linh Nhi là cừu nhân sinh tử, vung đại đao trong tay chém đến Thiên Linh Nhi, đao nhanh hơn tàn nhẫn hơn.

– Oành~~~

Chung Sơn lại bị hồng lăng đánh bay đi.

– Phụt.
Giữa không trung, Chung Sơn ói ra máu tươi. Ngã xuống đất.

Phun ra một ngụm máu tươi hình như làm Chung Sơn trở nên bình tĩnh hơn nhiều, chống đại đao nhẹ nhàng đứng lên nhưng mà hai mắt vẫn chằm chằm nhìn Thiên Linh Nhi.

Nhìn hai mắt Chung Sơn đỏ bừng, Thiên Linh Nhi ném hai tượng gỗ trong tay xuống đất.

– Không chơi với ngươi nữa .
Ném tượng gỗ xong, Thiên Linh Nhi lập tức bay đi.

“Rầm.”
Chung Sơn ngã xuống đất. Hiển nhiên, lực đạo hồng lăng kia của Thiên Linh Nhi tương đối lớn. So với yêu thú lúc trước gặp phải còn mạnh hơn hơn nữa trước đó bản thân Chung Sơn đã bị trọng thương, lần này nặng càng thêm nặng, Thiên Linh Nhi vừa đi, thì liền kiên trì không được nữa mà ngã xuống đất.

Qua nửa nén hương, Chung Sơn mới cảm giác tốt hơn rất nhiều, nhẹ nhàng đứng lên đi đến chỗ tượng gỗ.

Nhặt pho tượng của Bảo Nhi lên, hoàn hảo không tổn hao gì, còn cái bị bóp biến dạng.

Nhẹ nhàng nhặt tượng gỗ Quỳ Nhi bị hỏng lên, trên mặt Chung Sơn lại lộ ra một tia cười khổ:
– Quỳ Nhi, lão gia ta hôm nay lại một lần nữa vì nàng mà mất đi lý trí.

Buông đại đao, ngồi xuống đất, cầm tượng gỗ Quỳ Nhi lên nhẹ nhàng phủi bụi.

– Cả đời Chung Sơn ta, chỉ yêu có hai nữ nhân, cũng chỉ có vì hai nàng ta mới mất đi lý trí, Bảo Nhi hiện tại biệt tăm biệt tích. Quỳ Nhi, không thể tưởng được, đường đường Đại Côn quốc đệ nhất thủ phủ phú khả địch quốc như ta lại không bảo vệ được nàng. Liệt Thiên thái tử đó là người tu hành, muốn giết liền giết, sưu tầm Hồn Phách người sinh năm âm tháng âm ngày âm, buổi sáng còn vui vẻ với nàng mà buổi chiều gặp một đám ác ma từ trên trời giáng xuống, tên cầm đầu gọi là ‘Liệt Thiên thái tử’, ta nhớ rõ là thuộc hạ hắn gọi thế. Ta vĩnh viễn sẽ không quên. Liệt Thiên thái tử vì luyện chế một thanh ma phiên mà sưu tầm người sinh năm âm tháng âm ngày âm trong thiên hạ. Một trảo, chỉ một trảo. Quỳ Nhi nàng liền thân tử đương trường, nếu lúc ấy không có một tên thuộc hạ đánh ngất ta mới tránh được một kiếp, có lẽ cũng không có ta hôm nay.

– Quỳ Nhi, nàng yên tâm. Hiện tại ta có thể tu hành, đã bái nhập vào tiên môn. Nàng ở trên trời nhìn xem, sẽ có một ngày, ta tìm được Liệt Thiên thái tử, ta sẽ đưa hắn bầm thây vạn đoạn, ta sẽ báo cừu xưa cho nàng.
Chung Sơn nắm chặt nắm tay.

– Ngày đó nếu chúng ta không đi đạp thanh, chờ ở nhà thì tốt biết bao…

Miệng Chung Sơn khẽ lẩm bẩm, đôi mắt cũng không kiềm được chảy xuống hai dòng lệ nóng.

– Đã bao nhiêu năm? Có lẽ bốn mươi năm rồi, không thể tưởng được vì nàng mà ta cư nhiên lại đến bước này.
Chung Sơn vừa rơi lệ, vừa cười khổ lẩm bẩm.

Nước mắt đàn ông không rơi từng giọt…(NV:Thiết hán rơi lệ, lòng có đau khổ.). Mỗi nam nhân đều có thái độ xử sự của mình, nhẹ nhàng lau hai mắt, biến bi thương trong lòng thành động lực mạnh mẽ. Chậm rãi nhắm mắt khoanh chân điều tức.

Chung Sơn điều tức không biết rằng ở phía sau góc tường tiểu viện, Thiên Linh Nhi sau khi bay đi lại vòng quay về dừng ở góc tường mà nghe được tất cả lời Chung Sơn nói. Nàng nhẹ nhàng cắn môi nhìn vẻ khuôn mặt vô cùng cương nghị dính đầy máu và nước mắt của Chung Sơn cùng tượng gỗ Quỳ Nhi ở trước mặt hắn, trong mắt hiện lên một tia hối hận.