Q.4 - Chương 153: Tiến vào Đại Quang

Trường Sinh Bất Tử

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Trung ương đại điện lúc này tất cả đóng chặt, ở bên trong chỉ có một mình Chung Sơn.

Trong đại điện lúc này đang sắp đặt tiệc rượu.

Chung Sơn ngồi ở trên vị trí chủ vị, một thân ảnh mặc hắc bào nửa quỳ nửa ngồi phía dưới.

– Chức mừng chủ nhân sinh nhật một trăm năm.

Nam tử mặc hắc bào nói.

– Ám Hoàng, công phu ẩn nấp hiện tại của ngươi càng ngày càng lợi hại.

Chung Sơn cười nói.

– Thần Châu là một nơi tốt, uy danh của chủ nhân đã oai trấn thiên hạ, thuộc hạ gặp được cũng là một kỳ ngộ.

Ám Hoàng cười nói.

– Sinh nhật một trăm năm, không thể tưởng tượng được lại gặp ngươi.

Chung Sơn hơi cảm thán nói.

– Chính là thái tử?

Ám Hoàng hỏi.

– Ta đã sắp xếp hắn đi làm việc.

Chung Sơn nói.

– A.

Ám Hoàng gật gật đầu.

– Đến, bất kể thế nào cũng còn ngươi nữa.

Chung Sơn mời Ám Hoàng xuống rồi nói.

– Đa tạ chủ nhân.

Ám Hoàng cung kính nói.

Trong một khu phố buôn bán. Ở Đại Vinh thương hội, các gian hàng hôm nay từ chối tiếp khách, Chung Chính bày ra bàn yến.

Ở một sơn cốc vắng vẻ, Chung Thiên lúc này cũng đang làm một bàn tiệc rượu, tự mình chè chén.

Ở trong một rừng túc, Bi Thanh Ti lúc này đang nấu một nồi canh cá, chính là loại canh mà trước kia Chung Sơn làm cho nàng ăn. Nàng đặt nó ở trên bàn đá, trước mặt mình một chén, phía bên đối diện đặt một chén.

Sinh nhật một trăm ngày, tuy không oanh oanh liệt liệt nhưng vô cùng ấm áp.

Yến tiệc được mở ra, phất tay một cái, cửa chính rộng mở.

Trung ương đại điện vừa được mở ra, A Đại đã bay tới.

Một người mặc hắc bào. Hắn đi vào khi nào, tại sao mình không phát hiện ra?

Giờ phút này, Ám Hoàng đã khoác hắc bào lại.

A Đại tuy không nhìn thấy mắt, tuy nhiên khi sử dụng thần thức thì phát hiện ra người này mới đạt tới Kim Đan hậu kỳ. Hắn là nguời thế nào vậy?

Ám Hoàng cung kính cúi đầu với Chung Sơn sau đó lùi về ngoài đại điện.

Chung Sơn ở bên trong cho nên A Đại cũng không hỏi, tuy nhiên trong lòng A Đại cảm thấy vô cùng quỷ dị.

Ám Hoàng rút lui, A Đại nhìn về phía Chung Sơn hỏi:

– Tiên sinh, đó là.

– Một người bạn của ta.

Chung Sơn nói.

Năm tháng sau, ở Đại Quang đế triều, trên một đỉnh núi.

Chung Sơn mang theo chúng tướng nhìn về cảnh sông nước phía xa xa, phía dưới sơn cốc có trăm vạn đại quân. Đại Huyền quân doanh hai mươi vạn. Lang kỵ binh của Liễu Vô Song năm vạn, mà quân của Thủy Vô Ngân là bảy mươi lăm vạn.

Một trăm vạn đại quân này đã được lệnh của Đại Huyền vương, đi tiếp để đánh chiếm Đai Quang đế triều.

– Đại soái, hiện tại chúng ta phải làm sao?

Thủy Vô Ngân hỏi.

– Trước tiên hãy cướp lấy một thành, sau đó đi tiếp tục tiến lên.

Chung Sơn khẳng định nói.

– Đoạt thành?

Thủy Vô Ngân hỏi.

– Chúng ta cùng với các quân đội khác của Đại La thiên triều hợp kích lại, không thể để Đại Quang đế triều có cơ hội.

Chung Sơn nghĩ nghĩ rồi nói.

– Căn cứ vào địa giới mà chúng ta đã sắp xếp thì thành trì chiếm là Đại Nghiệp thành hoặc là Bạch Hoàng thành.

Thủy Vô Ngân suy nghĩ một chút rồi nói.

– Không sai, chính là hai tòa thành này, binh gia yếu địa.

Chung Sơn cười nói.

– Một khi chúng ta phá xong một tòa, thì một tòa thành khác lại càng khó công. Đại Nghiệp thành, trước kia là hoàng đô của Đại Nghiệp hoàng triều. Bạch Hoàng thành so với Vô Song thành yếu hơn một chút, chúng ta nên đánh thành trì này trước.

Thủy Vô Ngân nói.

– Đoạt lấy Đại Nghiệp thành.

Chung Sơn vô cùng khẳng định nói.

– Đại Nghiệp thành? Phòng thủ vô cùng vững chắc, chúng ta phải phá thành đó.

Thủy Vô Ngân lo lắng nói.

– Hiện tại không phá thì từ nay về sau sẽ rất khó. Thông tri tam quân, chuẩn bị xuất binh.

Chung Sơn hạ lệnh nói.

– Dạ.

Chúng tướng tuân mệnh.

一一一一一一一一一一一一一一一一 一一一一一一一一一一一一一一一一 一一一一一一一一一一一一一一一一 一一一一一一一一一一一一一一一一 一一一一一一一一一

Đại Quang đế triều, đại doanh của Tiêu Vong, trong đại trường trung quân.

Chúng tướng đứng ở hai bên, Tiêu Vong thân mặc ma bào đứng ở phía sau. Y ngồi ở trên suất án, trong tay cầm một tín thư.

– Chung Sơn hẳn là sẽ đến đây.

Chung Sơn thở sâu một cái.

– Đại đô đốc, người này năm tháng đã phá được Lâm Hải thập nhị thành sao?

Một tướng lãnh nói.

– Không sai, đúng là hắn.

Tiêu Vong gật gật đầu nói.

Chúng tướng bạo động một hồi, hiển nhiên Chung Sơn ở Dại Quang uy danh cũng không nhỏ.

– Đại soái, Chung Sơn đang ở đâu?

Một tướng lãnh hỏi.

– Ở nơi nào ta không biết, nhưng ta biết rõ hắn muốn tới đâu.

Tiêu Vong trầm giọng nói.

– Sao?

Chúng tướng sĩ nghi hoặc một hồi.

– Chiến trường Đai Quang, quân của Đai la thiên triều không ngừng xông tới, chỉ có một trung ương là để trống. Dựa theo tính cách cao ngạo của Chung Sơn, hắn tuyệt đối sẽ tấn công Đại Nghiệp thành, cùng lắm là nửa tháng nữa, hắn sẽ tấn công Đại Nghiệp thành.

Tiêu Vong vô cùng khẳng định nói.

Nhất định là Chung Sơn lúc này mà biết đước sẽ phải kinh ngạc với năng lực phán đoán của Tiêu Vong.

– Đại đô đốc, người đang trấn giữ Đại Nghiệp thành hiện tại chính là thiếu công tử, Chung Sơn lại dùng binh như thần, mạt tướng xin đi hỗ trợ cho thiếu công tử.

Một tướng lãnh chờ đợi nói.

– Ha ha, ngươi không cần đi.

Tiêu Vong cười nói.

– Sao vậy?

Tướng lãnh này nghi hoặc hỏi.

– Chẳng những ngươi không cần đi mà là chúng ta cũng phải rút khỏi Đại Nghiệp thành.

Tiêu Vong thở dài một hơi nói.

– Đô đốc, người muốn đem Đại Nghiệp thành tặng cho Chung Sơn? Đây là một đại cứ điểm, là một vùng đất béo bở đó.

Vị tướng lãnh này không tình nguyện nói.

– Tặng cho hắn thì sao? Cứ điểm? Vùng đất béo bở? Nó sau này sẽ lập tức trở thành một bãi tha ma.

Trên đôi mắt của Tiêu Vong bỗng nhiên hiện ra một vẻ ngoan lệ.

– Tại sao?

Chúng tướng nghi hoặc một hồi, tuy nhiên Tiêu Vong đã nói như vậy thì khẳng định sẽ đúng.

一一一一一一一一一一一一一一一一 一一一一一一一一一一一一一一一一 一一一一一一一一

Đại Nghiệp thành chính là một tòa thành trì vô cùng to lớn. Nó to lớn tuy không bằng Thiên Không chi thành tuy nhiên so với Vô Song thành thì lớn hơn một chút.

Đại Nghiệp thành bên ngoài được phủ một màu trắng, nhìn vô cùng mỹ quan.

Trong hoàng cung, ở trong một gian đại điện.

Bên trong lúc này chính là tông chủ Thương Vân tông Tiêu Nguyên Đăng cùng với u hồn lúc này đang quỳ gối dưới chân của hắn.

Tiêu Nguyên Đăng cầm lấy một phong thư, chính là tin tức và quân lệnh của Tiêu Vong.

Nhìn phong thư này, hai mắt của Tiêu Vong trừng lên, hắn nhanh chóng rời khỏi hoàng cung, bay lên một chỗ cao mà nhìn vào trong thành. Sau khi nhìn xong, trên khuôn mặt lãnh khí của hắn hiện ra một vẻ kinh hoàng.

Chuyện trong thư của Tiêu Vong thật sự là dọa người.

Đi, ngay lập tức rút lui.

– Người đâu.

Tiêu Nguyên Đăng hét lớn.

Sau đó rất nhanh xuất hiện vài tướng quân.

– Đại soái.

Chúng tướng nghi hoặc hỏi.

– Chỉnh đốn quân đội, tất cả chuẩn bị rời khỏi thành.

Tiêu Nguyên Đăng lập tức ra lệnh.

– Đại soái, tại sao?

Chúng tướng đều đưa đôi mắt nghi hoặc nhìn về phía Tiêu Nguyên Đăng. Tất cả rời khỏi thành ư?

– Nhanh lên!

Tiêu Nguyên Đăng kêu lên.

– Dạ.

Chúng tướng lập tức tuân mệnh.

Sau đó, Tiêu Nguyên Đăng dẫn theo chúng tướng, mau chóng rời khỏi thành.

Tiêu Nguyên Đăng rời khỏi thành mà cư dân trong thành lại nghi hoặc không thôi. Chuyện gì xảy ra vậy? Tại sao đang trong thời kỳ chiên loạn này lại rời bỏ thành.

一一一一一一一一一一一一一一一一 一一一一一一一一一一一一一一一一 一一一一一一一一一一一

Ba ngày sau, Chung Sơn suất lĩnh đại quân đứng ở cách Đại Nghiệp thành phía xa xa. Chung Sơn không hề vội vã, hắn dừng lại, bởi vì hắn bỗng nhiên có một cảm giác không ổn.

Hồng Loan phấn liên chuyển sang màu lam, có nguy hiểm.

Chung Sơn nhíu mày lại, trong mắt hiện ra một vẻ khó hiểu.

– Khởi bẩm đại soái.

Tiêu thám lập tức quỳ xuống nói.

– Nói.

Chung Sơn cất tiếng.

– Tất cả binh lính Đại Nghiệp thành đã rời khỏi, trong thành hiện tại không có người nào.

Tiêu Thám nói.

– Không thể nào. Có phải đại quân ngụy trang thành dân?

Thủy Vô Ngân lập tức hỏi.

– Không bốn ngày trước đại quân đã rút lui hoàn toàn.

Tiêu thám lập tức nói.

– Tiếp tục dò xét.

Chung Sơn nói.

– Dạ.

Tiêu thám lập tức biến mất.

– Triệu Truyện, ngươi phái thêm người đi tới Đại Nghiệp thành, cần phải cẩn thận điều tra.

Chung Sơn nhíu mày nói.

– Dạ.

Triệu Truyện đáp.

– Vô Ngân, mau thông báo với tam quân, chuẩn bị triệt thoái.

Chung Sơn nhìn Thủy Vô Ngân nói.

– Triệt thoái?

Thủy Vô Ngân cổ quái hỏi.

– Rút lui.

Chung Sơn chắc chắn nói.

– Dạ.

Thủy Vô Ngân chỉ có thể tuân mệnh.

Đại quân vừa triệt thoái về phía sau một ngày thì quân đóng trong sơn cốc đã dược tiêu thám mang về tin tức. Đại Nghiệp thành không hề chống cự, tuyệt đối không hề phòng thủ.

– Tiêu Vong hắn hồ đồ chăng?

Triệu Truyện cổ quái hỏi./

– Đại soái, mặc kệ Tiêu Vong tính thế nào thì Đại Nghiệp thành chúng ta phải chiếm lấy.

Thủy Vô Ngân lập tức kêu lên.

– Thủy Vô Ngân, lưu lại một số binh lính, ta tự mình đi xem.

Chung Sơn nghĩ nghĩ một chút rồi nói.

– Dạ.

Thủy Vô Ngân lập tức nói.

Sau đó Chung Sơn mang theo A Đại, Chích Hỏa, Niệm Du Du đi về phía Đại Nghiệp thành.