Q.8 - Chương 15: Đế Huyền Sát vào âm phủ

Trường Sinh Bất Tử

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Thiên gia âm phủ, trong Tĩnh Ba Trì.

Thiên Hiểu Tử đối mặt với 1 đám trưởng lão, đại trưởng lão Thiên Thần Tử nhắm mắt hờ hờ.

– Đại trưởng lão, ngươi yên tâm, không tới một năm nữa là tới Hắc Hải đấu cược, đến lúc đó Chung Sơn và Diệp Khuynh Thành nhất định sẽ có một trận long tranh hổ đấu, ta sẽ đẩy mâu thuẫn của bọn họ đến mức lớn nhất. Để cho hai bên đánh nhau tới chết, ta hướng đại trưởng lão cho mượn người, và bảo đảm hai bên đánh nhau lưỡng bại câu thương.

Thiên Hiểu Tử nói.

– Lưỡng bại câu thương?

Thiên Thần Tử nghi hoặc nói.

– Chung Sơn, Diệp Khuynh Thành, một trong hai vừa chết, người còn lại khẳng định sẽ bị thương!

Thiên Hiểu Tử nói.

– Ngươi khẳng định như vậy?

– Vâng, Chung Sơn mới vừa đột phá Thiên Cực Cảnh không lâu, nhưng mà hắn lại có thể mở ra Luân Hồi, cho dù không địch lại Diệp Khuynh Thành, nhưng mà cũng không chênh lệch quá xa. Còn nữa, Đại Tranh có Nam Cung Thắng, cho dù cộng thêm Dần Lạc Nhật, chiến lực cộng lại, Diệp Khuynh Thành vẫn mạnh hơn. Tuy nhiên, trong Bất Lão Giới cũng có một ít lão quái vật, cho nên, vẫn là Bất Lão Giới chiếm ưu thế. Hai bên tranh đấu, Thiên gia ta dùng khỏe ứng mệt, nhất định có thể thu được kỳ hiệu!

Thiên Hiểu Tử trịnh trọng nói.

– Ồ?

– Đồng thời, ta đã thông tri cho Tiêu Vong, rải quân giăng lưới, chỉ đợi Hắc Hải đấu cược chấm dứt, tin buồn truyền trở lại, Chung Sơn chết liền thuận thế thu Đại Tranh Đế triều, Diệp Khuynh Thành chêt thì lại thuận thế thu Ngũ Sắc Đế triều!

Thiên Hiểu Tử nói.

– Ừ, muốn mấy người?

Thiên Thần Tử hỏi.

– Vì bảo đảm vạn vô nhất thất, ta muốn tám người!

Thiên Hiểu Tử khẳng định nói.

– Được, ta cho ngươi!

Thiên Thần Tử gật gật đầu.

Bốn tháng sau, Thiên gia, Thiên Mạch Điện.

Thiên Hiểu Tử nghe thuộc hạ bẩm báo.

– Cái gì? Hắc Hải đấu cược, thiên hạ đều biết?

Thiên Hiểu Tử giọng điệu lạnh lùng.

– Đúng vậy, gia chủ, hiện tại khắp nơi đều truyền tin tức Hắc Hải đấu cược!

Tên thuộc hạ kia nói.

Thiên Hiểu Tử ở trong đại điện thong thả bước qua bước lại, suy nghĩ một hồi.

– Gia chủ, kế hoạch chúng ta có hủy bỏ hay không?

– Không thể, đây là một cơ hội ngàn năm một thuở, ta rất vất vả mới dẫn được bọn họ đến Hắc Hải, làm sao có thể bỏ qua? Cho dù thiên hạ biết thì thế nào? Ta cũng không tin có ai dám cùng ngươi Thiên gia ta đối nghịch, tiếp tục kế hoạch, thông báo cho Tiêu Vong, gia tăng bố trí!

Thiên Hiểu Tử hạ lệnh nói.

– Vâng!

Đại Tranh Đế triều, Xương Kinh, thư phòng Chung Sơn.

Cổ Thiên U đứng ở bên cạnh Chung Sơn, trước mặt còn một nữ nhân áo trắng, nữ nhân chân không chạm đất, dịu dàng cúi đầu với Chung Sơn.

– Như Yên ra mắt ân công!

Nữ nhân dịu dàng cúi đầu.

– Ở Dương gian ta giúp ngươi tìm Tiêu Vong, ngươi tặng ta Thập Điện, nào có nói tới ân tình gì!

Chung Sơn cách không nâng Như Yên dậy nói.

– Không, ân công bảo Thiên U cô nương đến cứu ta, mới để ta thoải khỏi Thiên gia được!

Như Yên lắc đầu.

– Thiên gia đối đãi ngươi không tốt sao?

– Thiên gia đối đãi ta tốt lắm, cần gì cũng có. Tôi tớ mấy trăm, chỉ để hầu hạ một mình ta, nhưng Như Yên không thích những thứ này. Như Yên lại chán ghét những thứ này. Bởi vì Như Yên biết, Thiên gia chỉ dùng ta giam cầm phu quân. Đem ta biến thành một cái lồng tơ vàng dùng để vây khốn phu quân phương xa, phu quân là đại trượng phu, không nên vì ta mà bị vây khốn, ân công cứu ta ra, Như Yên vô cùng cảm kích!

Như Yên nói.

– Vậy Thiên gia chưa giúp ngươi chuyển thế sao?

– Đầu thai? Phu quân làm sao lại để ta đầu thai? Một khi đầu thai, gần như tất cả trí nhớ đều mất hết, biến thành con cháu Thiên gia, phu quân chính là đã trải qua đầu thai cho nên mới không muốn ta đi. Phu quân vì may mắn giữ được trí nhớ kiếp trước, bởi vậy không tính là người Thiên gia, nhưng mà nếu ta đầu thai, rất có thể mất sạch tất cả, hơn nữa chỉ có một phần trăm cơ hội thành công mà thôi!

Như Yên lắc đầu nói.

– Một phần trăm cơ hội? Vậy Tiêu Vong đúng là đại vận khí, chẳng những dùng một phần trăm cơ hội hóa quỷ, lại dùng một phần trăm cơ hội hóa người, càng bảo giữ được trí nhớ, khó được, vô cùng khó được!

Chung Sơn gật gật đầu cảm thán nói.

– Ân công sẽ cho ta gặp phu quân chứ?

Như Yên nhìn về phía Chung Sơn.

Như Yên tuy rằng cảm tạ Chung Sơn, nhưng mà lại sợ Chung Sơn dùng nàng để vây khốn Tiêu Vong, vậy trốn với không trốn, cũng không có ý nghĩa gì.

Hình như nhìn ra lo lắng của Như Yên, Chung Sơn nói:

– Như Yên xin yên tâm, ta sẽ không như Thiên gia, ta không hạn chế tự do của ngươi, qua mấy tháng nữa, ta sẽ đưa ngươi đến chỗ Tiêu Vong, đến lúc đó còn có 1 quỷ nữa đi cùng ngươi, trong khoảng thời gian này, ngươi ở tạm Xương Kinh đi!

– Là ai?

Như Yên nhíu mày hỏi.

– Kiếm Hồng!

Chung Sơn nói.

……………..

Đưa Như Yên đi, Chung Sơn nhìn về phía Cổ Thiên U.

– Làm rất tốt!

Chung Sơn cảm khái nói.

– Có lẽ lần này phải cảm tạ Tiểu Thanh nha!

Cổ Thiên U cười nói.

– Ồ?

– Lúc Tổ Thần thú đại náo Thiên gia, chúng ta liền thừa sơ hở tìm được Như Yên, đồng thời để Thi tiên sinh chế tạo ra Quỷ giả dối để thay Như Yên!

Cổ Thiên U tự tin nói.

– Ồ? Tổ Thần thú? Thiên ý a!

Chung Sơn cười to nói.

– Đúng vậy, bằng không còn phải mất một thời gian rất dài, thuận lợi như thế là nhờ có Tiểu Thanh!

– Ừ, nếu việc này đã làm một nửa, tiếp theo ngươi làm tiếp tục đi, hòa giải Như Yên và Kiếm Hồng, liền giao cho ngươi. Cần phải, cần phải ở trong lúc Hắc Hải đấu cược, phối hợp với Dịch Diễn đại thắng tứ phương!

Chung Sơn khẳng định nói.

– Ừ, tất cả đều bố trí rất tốt, đến lúc chiếu theo trình tự làm là tốt rồi.

Cổ Thiên U gật gật đầu.

Bất Lão Giới.

– Chú Yêu Sư, đây chính là do Kính Yêu Sư hạ lệnh, xin hãy cho ta mượn Bất Hủ Phong Bi một thời gian!

Diệp Khuynh Thành nói.

– Đại ca nói? Ôi, vậy cho ngươi mượn một thời gian, tuy nhiên, ngươi nhất định phải mang nó về, tốt nhất ngay cả Hạo Mỹ Lệ cũng mang về, ta đã nghiên cứu qua, Bất Hủ Phong Bi này chứa uy lực rất lớn, tuyệt đối không phải vật giới này, khẳng định đến từ đại thế giới, bên trong có bóng dáng Vu tộc, nhớ lấy!

Chú Yêu Sư thở dài nói.

– Vu tộc?

Diệp Khuynh Thành mày nhướng lên.

– Không sai, chính là Vu tộc!

Chú Yêu Sư gật gật đầu.

– Ta đã biết, mang Bất Hủ Phong Bi về không khó, khó là ở chỗ Hạo Mỹ Lệ, Hạo Mỹ Lệ Vạn là tà thể, mặc dù nàng không làm gì được chúng ta, nhưng mà chúng ta cũng không làm gì được nàng! Muốn dẫn nàng trở về, trừ phi ngươi đi theo ta……

Diệp Khuynh Thành ngẫm nghĩ một lát rồi nói.

– Ta và đại ca thủ vệ Bất Lão Giới, tuyệt đối không thể tự tiện rời khỏi cương vị, ta há có thể theo ngươi đi? Ngươi nói như vậy, đơn giản chỉ là muốn ta cho mượn Hộ Mệnh Chú Phù mà thôi, hừ, không cần vòng vo tam quốc, ta cho ngươi mượn là được, chỉ lần này mượn, thách ngươi cũng không dám trả.

Chú Yêu Sư trầm giọng nói.

……

Một năm, rất nhanh trôi qua.

Bất Lão Giới, Diệp Khuynh Thành, Đại Tranh Đế triều, Chung Sơn đấu cược ở Hắc Hải! Vật phẩm đấu cược là Tổ Thần thú và Bất Hủ Phong Bi.

Mọi người lúc đầu cảm thấy nghi hoặc, dần dần tin tưởng.

Bất Hủ Phong Bi, là di vật của Hạo Thiên – dương gian Đại Hồng Thiên triều Thánh thượng cường thế. Nghe nói che giấu bí mật rất lớn.

Về phần Tổ Thần thú, vậy càng khó có được. Dưới sự truyền bá của người hữu tâm, tư liệu về Tổ Thần thú rất nhanh hiện ra.

Thần thú Đại thế giới đứng thứ 19 bảng, mà top 18 Thần thú, mặc dù ở đại thế giới cũng là bí mật, đều biết trong Thần thú, Tổ Thần thú xếp thứ nhất có thêm chữ Tổ, bởi vậy được gọi là Tổ Thần thú.

Khái niệm này có lẽ mọi người không hiểu nhiều lắm, nhưng khi mọi người nhớ lại từng đợt hình ảnh, trời giáng mặt trời, Thần thú kỳ lân buông xuống tiểu thế giới, mặc dù bị tiểu thế giới áp chế cũng đã là tồn tại cường thế ngập trời. Hỏa Kỳ Lân kia, cũng chỉ xếp hạng thứ 96 mà thôi! Vậy Tổ Thần thú thứ 19 thì sao?

Vật phẩm đấu cược khiến vô số người hứng thú, mà thủ lĩnh hai cỗ thế lực lớn xung đột lại khiến vô số cường giả nhiệt huyết sôi trào.

Sau khi nhận được tin tức, vô số cường giả điên cuồng tụ tập về phía Hắc Hải.

Hắc Hải, đúng như tên, đây là một mảnh biển rộng tối đen, nước biển đen như mực, cho dù thần thức cũng khó tiến vào trong biển, nước biển có tính ăn mòn cường đại, cho dù là cường giả Hoàng Cực Cảnh cũng không dám tiến vào trong đó.

Hắc Hải ba đào mãnh liệt, bên ngoài Hắc Hải giờ phút này, cũng tụ tập vô số cường giả, đầu người di dộng. Vô số cường giả tiến đến, chỉ vì muốn quan sát đấu cược tuyệt thế.

– Nhìn bên kia kìa, trên mặt biển đột nhiên xuất hiện ba người.

Bỗng nhiên một người trong đó cả kinh kêu lên.

– Làm sao, làm sao?

– Ở đâu, ta biết, người áo bào trắng tóc lam kia chính là Diệp Khuynh Thành, ở trong Trầm Phù Huyết Hải ta đã thấy, sau lưng hắn chính là thiên hạ đệ nhất hung kiếm – Lục Tiên Kiếm, cho dù cao thủ bình thường cầm kiếm này đều có thể cắt qua không gian, cường thế vô địch!

– Hai người kia, dường như là hai gã Đạo Quân của Bất Lão Giới, đều là Thiên Cực Cảnh!

– Ba đại Thiên Cực Cảnh? Ba gã cường giả tuyệt thế? Phen này thì Đại Tranh Đế triều xong đời rồi, chỉ vẻn vẹn là một Đế triều, không ngờ cũng dám chống lại Thánh địa, Thiên Cực Cảnh a, ba cái Thiên Cực Cảnh, đây là lực lượng đỉnh phong của Bất Lão Giới sao?

……………………….

Mọi người nhao nhao nghị luận, hiển nhiên, đối với đội hình hoa lệ của Bất Lão Giới vô cùng rung động, ba Thiên Cực Cảnh, Chung Sơn xong đời rồi. Đấu cược ba trận, ba gã Thiên Cực Cảnh, còn gì mà đánh đây? Không phải là một cái Đế triều nho nhỏ có thể xuất ra ba Thiên Cực Cảnh chứ? Chê cười!

Diệp Khuynh Thành đến, đến gần nhìn vô số cường giả bốn phía vây xem, Diệp Khuynh Thành nhíu mày. Đồng thời cũng thấy được vài người quen.

Âm phủ Thiên Cực Cảnh, Diệp Khuynh Thành nhíu mày, quay sang những người quen gật gật đầu, tiếp đó không để ý tới nữa.

Ngay lúc này, Thiên Hiểu Tử bước trên mây bay đến gần.

– Thiên gia chủ!

– Diệp Giới chủ!

Hai người cũng lên tiếng tiếp đón.

– Chung Sơn còn chưa đến?

Diệp Khuynh Thành nhíu mày nói.

– Diệp Giới chủ an tâm một chút, chớ nóng vội, căn cứ theo tin tức ta nhận được, Chung Sơn ba ngày trước đã đến thành trì gần Hắc Hải rồi, chờ một lát chắc sẽ tới!

Thiên Hiểu Tử cười nói.

– Ừ!

Diệp Khuynh Thành gật gật đầu.

Xa xa mọi người đều nghĩ có phải Chung Sơn muốn bỏ chạy hay không? Dù sao, bất kỳ một cái Đế triều nào đối mặt với đội hình như thế này cũng không dám chống lại.

Trong lúc mọi người nhao nhao nghị luận tưởng rằng phải mất hứng, phía chân trời xa xa, từ từ bay tới một đóa mây trắng, trên mây trắng là một cái long ỷ.

– Đến rồi, đến rồi, ngồi trên long ỷ kia chính là Chung Sơn!

Một người trong đó kêu lên.

– Nhưng mà sao lại chỉ có hai người tới? Người áo bào trắng bên cạnh long ỷ kia là ai?

– Trong ngực Chung Sơn còn ôm một quả cầu lông ngắn, đó chính là Tổ Thần thú sao?

……………

– Không phải Nam Cung Thắng, hắn là ai vậy?

Thiên Hiểu Tử nhướng mày.

Diệp Khuynh Thành cũng nhíu mày nhìn hai người. Chung Sơn làm gì? Dẫn theo một người xa lạ đến? Nam Cung Thắng đâu? Còn có Hạo Mỹ Lệ đâu? Vì sao không dẫn bọn họ đến? Chẳng lẽ người áo bào trắng này còn lợi hại hơn so với bọn họ sao? Hay là Chung Sơn chuẩn bị nhận thua.

– Đế Huyền Sát, ngươi nhìn những người này dùng ánh mắt khinh thị ngươi kìa! Ha ha ha ha!

Chung Sơn cười nói với Đế Huyền Sát bay tiến.

– – – – – oOo- – – – –