Q2 - Chương 41: Thảo Mộc Giai Binh

Trường Sinh Bất Tử

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Tiến vào trong được trăm bước thì đột nhiên bão cát tản đi, dường như bị cầm cố ở bên ngoài nên không thể tiến vào.

Một cánh cửa rất lớn chợt xuất hiện, chiều cao đến ba trăm thước. Bên ngoài và bốn phía cánh cửa lớn có bão cát bao bọc, dường như cánh cửa đột nhiên xuất hiện là một cánh cửa không gian, đi qua cánh cửa này là có thể đến thế giới khác, kỳ diệu vô cùng.

Phía trong cánh cửa lớn được ngăn cách bởi một tầng sương trắng khiến cho người ta không thấy rõ bên trong rốt cuộc có cái gì. Phía trên đỉnh cánh cửa có một tấm hoành phi bằng ngọc, bên trên viết một chữ ‘Thương’ thật to, thoắt ẩn thoắt hiện, phi thường cổ quái.

Cửa Thương!

Trong tám cửa thì cửa Thương chính là một hung môn!

Trước đó đã có một nhóm người tiến vào, Thiên U Công Chúa không khiếp đảm mà dẫn mọi người từ từ đi vào trong.

Chung Sơn đi cũng kéo nhị nữ bước chân vào theo mọi người.

Bất chợt, thiên địa biến sắc, bão cát đột nhiên biến thành một vùng thảo nguyên rộng lớn bao la. Trời cao đất đỏ, trên mặt đất vương vãi đầy máu tươi, ban đầu phía trên thảo nguyên hoàn toàn trống trải sau đó đột nhiên xuất hiện rất nhiều đội quân giương đao lao về hướng mọi người.

Vô số binh sĩ mạnh mẽ, trên mặt nhuộm đầy máu, thậm chí có nhiều người trong tình trạng thịt rách máu chảy đầy thân, toàn bộ binh sĩ đều thụ thương, chính loại binh sĩ đã thụ thương này mới là binh sĩ điên cuồng, nguy hiểm nhất.

Thấy vậy, hai mắt Chung Sơn ngưng trọng, đồng tử co lại.

Hừ.

Ảo tưởng mà thôi, ý chí Chung Sơn kiên định cỡ nào? Sau nhiểu năm ẩn nhẫn tâm can đã được mài dũa, tâm chí vững như bàn thạch thì sao bị chút ảo giác này chi phối chứ?

Trong nháy mắt Chung Sơn thoát khỏi ảo cảnh nhất thời toàn binh sĩ, thảo nguyên bầu trời cũng dường như lùi lại. Chung Sơn có cảm giác lọt vào hư không, bốn phía xung quanh trống trơn không có một thứ gì. Nhưng lúc này Chung Sơn lại có cảm giác toàn bộ không gian đang xoay tròn quanh mình.

Quả nhiên trời đất như đang xoay tròn, vùng không gian trắng xoá biến mất, chiến trường lúc nãy lập tức biến thành cảnh tượng vô số nam nữ đang khoả thân hoan lạc, thanh âm dập dồn vang lên như muốn làm hỗn loạn tư tưởng của Chung Sơn, nhưng Chung Sơn há có thể dễ dàng trầm mê như thế sao? Hắn trừng mắt, thiên địa lại một lần nữa thối lui, tan biến thành hư không rồi lại đổi thành một hang rắn thật lớn có vô số rắn độc đông đến nỗi chúng trườn cả lên lên nhau, còn Chung Sơn đang ở chính giữa động xà chịu cảnh vạn xà công tâm.

Chung Sơn biết được là ảo cảnh nên vẫn cứ bình tĩnh như cũ,hắn bình tĩnh quan sát lại lần nữa, ảo cảnh hang rắn này không thể ảnh hưởng đến Chung Sơn liền biến thành ảo cảnh gồm vô số ác quỷ lao vào cắn xé thân thể…

Tổng cộng có tám ảo cảnh nhưng Chung Sơn lấy tâm chí vững như bàn thạch lạnh nhạt đối mặt với chúng, ảo cảnh như thế sao có thể dao động tâm chí mình?

Đột nhiên, tất cả ảo cảnh ở bốn phía biến mất, Chung Sơn lại trở lại thực tại.

Chung Sơn cùng mười sáu người đứng ở một chỗ rất trống trải, phía đằng xa đã có trăm người tiến vào trước, có một số người ở trong tình trạng tâm thần hỗn loạn làm một ít động tác khó coi, có số run rẩy sợ hãi, thậm chí có số đang chém giết lẫn nhau. Ở chỗ xa hơn có một đại môn lóe lên nhưng ở phía cánh cửa kia đã không còn tấm hoành phi nữa.

Chung Sơn nhìn thấy có người sau khi tỉnh lại lập tức tiến vào đại môn chứng tỏ Chung Sơn có tư cách tiến vào cánh cửa thứ hai.

Anh Lan bên cạnh lúc này cũng tỉnh, còn Thiên Linh Nhi và Bi Thanh Ti hình như còn tỉnh lại sớm hơn mình.

– Chung Sơn, bọn họ làm sao vậy? Còn có, vừa rồi lúc ngươi vào sao lại ngẩn ngơ thế?
Thiên Linh Nhi nhỏ giọng hỏi Chung Sơn.

Nghe Thiên Linh Nhi nói, Chung Sơn liền cảm thấy khó thở, chẳng lẽ Thiên Linh Nhi không trải qua ảo cảnh vừa rồi sao? Không thể nào?

– Ông ơi, không thể tưởng được trước kia con bố trí giáp tôn của Bát Môn Kim Tỏa Trận dùng để mê hoặc địch nhưng ở trong đại trận hoàn mỹ này lại có thể suy diễn thành ảo cảnh, quá lợi hại.
Anh Lan sợ hãi than nói.

Bi Thanh Ti ở bên cạnh cũng chưa nói gì mà chỉ nhíu mày nhìn xung quanh, không biết nàng đang nghĩ gì.

Thiên U Công Chúa đã sớm tỉnh lại ngay khi mới vào đại trận nhưng cũng giống như Chung Sơn, nàng vẫn chưa đánh thức mọi người mà quan sát mười tên thuộc hạ của mình.

Đây là một ‘Tâm trận’ mê hoặc thần trí, người có tâm trí không kiên định đi vào thì liền bị mất hết bản tính, nếu không phải bị đồng bạn giết thì cũng giết đồng bạn, quả nhiên là một trận pháp khắc địch lợi hại.

Quả nhiên, hai thuộc hạ đắc lực nhất A Đại, A Nhị không khiến cho Thiên U Công Chúa thất vọng, họ đã sớm tỉnh lại và vẫn lạnh mang gương mặt lùng như trước.

Cổ Lâm bên cạnh lại đang cuộn mình run rẩy, nhìn thấy bộ dáng Cổ Lâm, Thiên U Công Chúa cảm thấy khinh thường.

Tám tên thuộc hạ còn lại, giờ phút này đã có năm người tỉnh lại, mà ba người còn lại thì đang làm trò hề, có người bắt đầu cởi quần áo, có người giơ kiếm đâm tới đồng bạn, có người run rẩy như Cổ Lâm.

Đây là một tâm trận, từ đó có thể nhận ra ý của chí thủ hạ mạnh hay yếu, nhưng Thiên U Công Chúa không thể tưởng được là bốn người Chung Sơn ở bên kia đều đã tỉnh. Ý chí bốn người bọn hắn còn mạnh hơn cả tu sĩ Kim Đan kỳ?

Nữ tử đầu bạc là tu sĩ Kim Đan hậu kỳ thì không nói nhưng ba người khác thì sao? Thiên Linh Nhi thì có lẽ do tính cách khá thẳng thắn, vô dục vô cầu cho nên có thể tỉnh lại rất nhanh, hai người khác thì sao? Chung Sơn? Người áo đen?

Nhưng mà tu vi người áo đen ngay cả Tiên Thiên kỳ cũng chưa đến, nhân vật thật sự không khác với con kiến hôi này sao tỉnh nhanh vậy? Thiên U Công Chúa không biết rằng tuy Anh Lan có ý chí không khoa trương như Chung Sơn nhưng với mười hai năm lãnh binh, ngày ngày sống trên đao quang kiếm ảnh, đánh nhau sinh tử thì tâm chí hung hãn đã sớm kiên định, sao có thể bị những thứ đó mê hoặc.

Nhăn mặt nhìn ba tên thuộc hạ, bên cạnh còn Cổ Lâm, Thiên U Công Chúa phẫn nộ ra mặt.

– Hừ ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Thiên U Công Chúa hừ lạnh một tiếng, trong thanh âm hình như có chứa lực lượng kỳ lạ, trong nháy mắt lọt vào trong tai bốn người đang bị mê hoặc.

Bốn người như nghe tiếng sấm, giật bắn cả mình một cái.

Cả Bốn người sợ hãi hốt hoảng tỉnh lại.

– Thiên U, tại sao vừa rồi lại thế?
Cổ Lâm toát mồ hôi khắp người, sợ hãi nhìn Thiên U hỏi, hiển nhiên ở trong ảo cảnh, Cổ Lâm bị dọa không ít.

– A Đại.
Thiên U khẽ gọi.

– Có.
A Đại lập tức khom người nói.

A Đại phất tay khiến nhiều viên đá từ trên mặt đất nhanh chóng vọt tới bọn người còn bị vây trong ảo cảnh với lực đạo vừa phải điểm nhẹ vào huyệt Thái Dương họ.

Bất chợt, toàn hơn trăm người đều tỉnh lại, mắt họ tràn ngập vẻ sợ hãi nhìn khắp nơi, không biết là ai đánh thức mình, khi thấy phía đối diện còn có một cánh cửa cao lớn thì liền nhanh chóng chen chúc nhau đi vào.

Thiên U Công Chúa hứng thú nhìn về nhóm Chung Sơn, trên mặt lộ ra nụ cười kỳ lạ.

– Đi.
Thiên U Công Chúa lại ra lệnh lần nữa.

Mọi người theo Thiên U Công Chúa tiếp tục bước về cánh cửa thứ hai.

Khi đến trước cửa, Thiên U Công Chúa bỗng nhiên ngừng lại ngẫm nghĩ một hồi rồi nhìn chúng thuộc hạ nói:
– Vừa rồi là ‘giáp tôn’ của cửa Thương, là trung hung gần với tâm trận chỉ công kích tâm chí. Còn kế tiếp, căn cứ theo lời của Thủy Kính tiên sinh thì sẽ phải đối với ‘nhâm nghi’, là đại hung, trận sẽ công kích cả về tâm chí và thân thể nên không chỉ tâm chí mà thân thể cũng có thể bị thương tổn. Lần này không được làm mất mặt ta nữa.

– Vâng.
Ba tên thuộc hạ vừa rồi bị mê hoặc lập tức hổ thẹn nói.

Còn Cổ Lâm lại không nói lời nào như thể vừa rồi mình không có bị mê hoặc.

– Đi thôi.
Thiên U Công Chúa nói.

Tiếp đó họ bước vào cánh cửa thứ hai. Sau khi tiến vào cánh cửa thứ hai, cảnh tượng lại giống như lúc trước, mọi người xuất hiện ở trên một vùng thảo nguyên, phía sau là cánh cửa vừa mới tiến vào còn phía trước thì lại không có cánh cửa tầng thứ ba.

Trên trời không có mặt trời mà chỉ có một con mắt hình cầu thật lớn phóng ra rất nhiều tinh quang tựa như đang nhìn chăm chú tất cả mọi thứ phía dưới.

– Có phải là trận nhãn không?
Cổ Lâm kinh ngạc nhìn con mắt quỷ dị như mặt trời kia.

– Trận nhãn cũng chính là long nhãn chúng ta muốn tìm, ở trong ‘nhâm nghi’ trận có thể tìm thấy đường đến long nhãn.
Thiên U Công Chúa gật đầu trả lời.

– Chúng ta bay lên đi.
Cổ Lâm bộp chộp nói.

– Đây không phải ngoại giới, muốn bay ư? Ngươi bay cao bao nhiêu thi long nhãn sẽ lên cao bấy nhiêu, đây là một trận pháp như hư như thực. Muốn đến long nhãn thì phải tìm được cánh cửa vô hình.
Thiên U Công Chúa nói.

– Cánh cửa vô hình? Ở nơi nào?
Cổ Lâm lập tức nhíu mày hỏi.

– Cũng không sai biệt lắm, chắc là không bao lâu thì bên Thủy Kính tiên sinh sẽ thành công, đến lúc đó cánh cửa vô hình tự nhiên sẽ xuất hiện, chỉ cần thủ vững nơi này một thời gian là được rồi.
Thiên U Công Chúa mở miệng nói.

– Vậy, chúng ta lui về trước, để A Đại thủ ở trong này, nếu cánh cửa vô hình xuất hiện thì hắn báo cho chúng ta biết để tiến vào.
Cổ Lâm lập tức đắc chí cười nói như thể mình vừa nghĩ ra biện pháp không ai nghĩ được.

– Lui về? Cánh cửa này chỉ có thể vào, không thể ra.
Thiên U Công Chúa trịnh trọng nói.

– Không thể lui về?
Cổ Lâm kinh ngạc hỏi lại.

– Rời khỏi cửa này thì chúng ta sẽ không còn ở cửa Thương mà đi ra một trong bảy cửa khác của đại trận, muốn quay lại nhâm nghi thương môn là điều tuyệt đối không có khả năng.
Thiên U Công Chúa trịnh trọng trả lời.

– Ách?
Cổ Lâm lộ vẻ mặt bất khả tư nghị.

Còn Chung Sơn cũng quan sát thảo nguyên xung quanh.

Tuy rằng mặt đất thảo nguyên không có màu đỏ như máu nhưng mức độ nguy hiểm quỷ dị không hè kém lúc trước, thậm chí còn hơn. Lúc trước chỉ là tình huống ‘trung hung’ còn lúc này lại là tình huống đại hung.

Chung Sơn thấy ở đằng xa có khoảng hai trăm tu sĩ vào trước đang chiến đấu với quân đội vây quanh bốn phía.

Quân đội? Quân đội này từ đâu đến? Đại trận này không phải chỉ có một người chủ trì sao?

Đang lúc hết sức nghi hoặc thì bỗng nhiên Chung Sơn nhìn đến một đám người cách mình không xa, những đám cây cỏ xung quanh chợt vương cao rồi ỗng nhiên hóa thành hình người giơ đao kiếm hướng về hướng mình mà bao vây lại? Cỏ cây biến thành quân đội? Thảo mộc giai binh?