Q2 - Chương 17: Về Nhà Chống Địch

Trường Sinh Bất Tử

Đăng vào: 12 tháng trước

.

– Đại sư huynh, sao các ngươi trở lại nhanh vậy?

Chung Sơn mới vừa đi đến ngoài đại sảnh thì nghe được thắc mắc của Thiên Linh Nhi.

Ngoài đó đang có chín người đứng đối diện Thiên Linh Nhi, cầm đầu là Thiên Sát, phía sau tổng cộng có tám người bao gồm cả Vân Thiên.

Chung Sơn và Bi Thanh Ti đi ra, Thiên Sát nhìn về phía Bi Thanh Ti.

– Hạo Tam đã chết, chúng ta cũng đành trở lại.
Một tên đệ tử Khai Dương Tông lập tức nói.

– Hạo Tam đã chết?
Bi Thanh Ti đi ra hỏi lại.

– Đã chết do thọ nguyên hao kiệt ở dưới một ngọn núi vào giờ Hợi.
Thiên Sát mở miệng nói, ánh mắt vẫn nhìn chằm vào Bi Thanh Ti.

Nhìn thấy vẻ mặt của Thiên Sát, Bi Thanh Ti nhíu mày.

– Vậy thi thể hắn đâu? Không phải cha ta đã nói mang thi thể hắn về tông có thể đổi lấy tứ phẩm đan dược sao?
Thiên Linh Nhi lập tức hỏi.

– Tứ phẩm đan dược? Giá trị thi thể Hạo Tam còn hơn xa nó. Lúc ấy có trên năm người là cao thủ Nguyên Anh Kỳ.
Một người phía sau Thiên Sát mở miệng.

– Nguyên Anh kỳ?
Thiên Linh Nhi trừng to mắt, vì một tên Tiên Thiên kỳ mà cần phải nhọc Nguyên Anh Kỳ đuổi bắt?

Lúc này chỉ có Chung Sơn biết được chỗ quý của Hạo Tam, từ ” Thiên Đình Chú ” hắn vừa đoạt được mà xét là đủ biết.

– Thanh Ti, sư tôn bảo ta đi cùng ngươi đến Bát Môn Sơn, bây giờ chúng ta khởi hành đi.
Thiên Sát bỗng nhiên mở miệng nói.

– Không cần, Bát Môn Sơn cũng không có gì nguy hiểm, một mình ta đi là đủ rồi.
Bi Thanh Ti suy nghĩ rồi trả lời.

Nghe Bi Thanh Ti nói, Thiên Sát nhướng mày nhưng vẫn kiên quyết:
– Nếu sư tôn bảo ta đi cùng ngươi, khẳng định là có dụng ý, huống hồ chúng ta lần này đi ra ngoài làm việc cũng phải đi ngang qua Bát Môn Sơn, cùng đi chung có thể chiếu cố lẫn nhau.

Bi Thanh Ti hơi nghĩ ngợi rồi chợt nhìn sang Chung Sơn, trong mắt lộ vẻ khó xử nhưng cuối cùng vẫn gật đầu

Thiên Sát thấy rất rõ phản ứng vô thức của Bi Thanh Ti, nàng tại sao phải liếc thằng kia một cái? Hắn nghi hoặc nhìn Chung Sơn, thằng này là đệ tử mới vào Khai Dương Tông mà? Vì sao Bi Thanh Ti phải nhìn nó? Trong mắt Thiên Sát chợt lóe lên ánh nhìn lạnh buốt nhưng hắn che giấu tâm tình cực tốt, nháy mắt đã bình thường rồi nhìn Bi Thanh Ti gật gật đầu..

Nhưng ánh nhìn lạnh lùng rất nhanh đó lại không qua mắt được Chung Sơn, khuôn mặt hắn vẫn tỏ ra như thường nhưng trong lòng âm thầm ghi nhớ cho kĩ, để biết mà cảnh giác hơn.

– Đại sư huynh…
Thiên Linh Nhi nhìn Thiên Sát, há mồm muốn nói.

Lúc này Thiên Linh Nhi cũng không hiểu nổi bản thân muốn gì, nếu cứ như trước kia thì chắc chắn nàng muốn đi cùng Thiên Sát đến Bát Môn Sơn, hơn nữa Chung Sơn cũng đã đồng ý, do đó lẽ ra nàng phải lập tức nhắc tới chuyện đó mới đúng nhưng không biết tại sao nàng lại thấy chần chừ.
Liếc mắt nhìn Chung Sơn rồi tự nhiên thấy chần chừ.
Thiên Linh Nhi không hiểu, nàng nhìn Chung Sơn là muốn hắn cổ vũ hay ngăn cản nàng đây?

– Linh Nhi, ngươi cũng muốn đi Bát Môn Sơn?
Vân Thiên lập tức cười hỏi.

Hắn vừa hỏi, Thiên Linh Nhi và Thiên Sát đều cùng nhướng mày.

Thiên Sát không hy vọng Thiên Linh Nhi sẽ đi, hắn không muốn để Bi Thanh Ti chứng kiến sự ái mộ của Thiên Linh Nhi với mình, còn Thiên Linh Nhi lại chau mày, không biết vì sao lại nhìn thoáng qua Chung Sơn rồi sau đó gật đầu, vẻ mặt khẳng định.

Chung Sơn không ngăn cản, vẻ mặt hắn rất thờ ơ, nhưng đồng tử đột nhiên co rút rồi lại khôi phục bình thường.

– Linh Nhi, cô không nên đi, ở lại giúp ta đi.
Chung Sơn bỗng nhiên mở miệng kêu lên.

– Hả?
Thiên Linh Nhi nghi hoặc nhìn về phía Chung Sơn.

Mọi người cũng cùng nhìn về phía Chung Sơn, chẳng lẽ hắn lại muốn lấy cao hoa quế dụ dỗ nàng lưu lại à?

Thiên Sát nghe được câu này của Chung Sơn, lần đầu tiên hắn cảm thấy người này hóa ra cũng không tệ lắm nên cũng biết thời biết thế, hùa theo:
– Đúng vậy Linh Nhi, muội hãy lưu lại giúp đỡ Chung Sơn đi.

Bi Thanh Ti cũng nghi hoặc nhìn về phía Chung Sơn.

– Có chuyện rất quan trọng sao?
Thiên Linh Nhi nghi hoặc nhìn Chung Sơn.

– Ừm, không có cô không được.
Chung Sơn gật đầu trầm giọng nói.

Nhìn hắn, Thiên Linh Nhi cũng gật đầu nói:
– Được rồi.

Nếu là trước khi gặp được Chung Sơn, một khi có cơ hội ở bên cạnh Thiên Sát thì cho dù phụ thân quát mắng, Thiên Linh Nhi cũng không chịu nhưng lúc này nàng lại nguyện ý, tựa như ham muốn được đi cùng Thiên Sát đã không còn như trước nữa. Chung Sơn bảo nàng lưu lại, Thiên Sát cũng bảo nàng lưu lại, Thiên Linh Nhi không hề miễn cưỡng liền đồng ý.

Thấy nàng đồng ý thoải mái như vậy, Thiên Sát vốn gấp gáp muốn bỏ Linh Nhi ở lại cũng bất ngờ, nhíu mày nghi hoặc, trong lòng cảm thấy hơi mất mát, rồi nhìn Chung Sơn bên cạnh, không hiểu sao chuyện lại xảy ra thế này.

– Một khi đã quyết định, vậy chúng ta đi thôi.
Thiên Sát mang theo tâm tình nghi hoặc nhìn Bi Thanh Ti nói.

– Ừ.
Bi Thanh Ti gật đầu rồi nói lời từ biệt với Thiên Linh Nhi và Chung Sơn, theo những người khác cùng nhau cưỡi phi kiếm bay đi.

Nhìn Thiên Sát bay đi, Thiên Linh Nhi trong lòng cảm thấy không nỡ nhưng cũng không tới mức quá nặng nề, nàng quay đầu nhìn về phía Chung Sơn.

– Chung Sơn, có chuyện gì vậy?
Thiên Linh Nhi rất tự nhiên hỏi.

Nhìn nàng lúc này bình thản như thế rồi lại nghĩ đến hình ảnh trời sầu đất thảm lúc trước của nàng, Chung Sơn tự nhiên nảy ra ý nghĩ không hiểu mình có lầm người không.

– Có mấy tên cao thủ dường như định tới nhà cũ của ta gây chuyện, nếu ta đánh không lại bọn chúng, lúc đó nhờ cô giải quyết.
Chung Sơn nói.

– Yêm tâm, dám gây chuyện với ngươi nghĩa là gây chuyện với ta, ta nhất định sẽ đánh chúng bò lê bò càng.
Thiên Linh Nhi tự tin nói.

– Vậy thì tốt, chúng ta mau lên đường thôi.
Chung Sơn mỉm cười.

o0o

Vừa rồi lúc nói chuyện với đám người Thiên Sát thì ở bên trong Chung phủ, Tuyên Thành, nước Đại Côn.

Ẩn khu Chung Sơn đang ngồi tu hành thì bỗng nhiên một con bồ câu trắng bay vào trong sân.

Nhe được tiếng bồ câu ngoài phòng, Chung Sơn nhướng mày nhẹ nhàng mở cửa phòng đi đến chỗ con bồ câu, từ chân nó lấy ra một tờ giấy.

“Lão tổ tông Triệu gia, lão tổ tông Tiền gia, lão tổ tông Tôn gia đến Tuyên Thành.”

Đọc một câu ngắn củn, Chung Sơn liền có một dự cảm rất xấu bởi vì Tuyên Thành tuy gần sát Kinh Thành nhưng cơ bản là thế lực của Chung Sơn, hoàng thất và tứ đại gia tộc không có bao nhiêu thế lực ở đây, ba tên lão tổ tông đồng thời đến Tuyên Thành là vì chuyện gì? Một khả năng rất lớn, đó là chúng có mưu đồ không tốt với Chung gia.

Nhìn lên bầu trời, Chung Sơn hai mắt nhíu lại, miệng khẽ phát ra một tiếng hừ lạnh.

Đây cũng chính là nguyên nhân mà bản thể Chung Sơn bỗng nhiên bảo Thiên Linh Nhi ở lại.

Hoàng hôn ba ngày sau, Chung Sơn mang đại đao đi tới cửa Chung phủ.

Nhìn thấy Chung Sơn, đầu tiên tất cả hạ nhân đều sửng sốt sau đó vô cùng cung kính nhún nhường, cả đám đều cúi gập người khi Chung Sơn vào phủ.

Thiên Linh Nhi theo sau Chung Sơn, nhìn rất nhiều người hầu kẻ hạ đang vái chào hắn, trong lòng cảm thấy rất tò mò.

Một tòa lầu cao năm tầng cách đó không xa bỗng hiện lên trong mắt Thiên Linh Nhi.

– Chung Sơn, phía kia có một tòa lầu cao à? Để ta tới xem.
Nàng tức thì kêu lên.

– Ừm.
Chung Sơn gật đầu rồi cùng Thiên Linh Nhi đi đến về hướng lầu cao như bảo tháp kia.

Đám người hầu thấy một cô gái dám gọi thẳng tên Chung lão giađều kinh ngạc đến sững người nhưng cũng không ai dám nhiều lời.

Đến dưới tòa lầu năm tầng, Chung Sơn vung tay lên bảo tất cả người hầu kẻ hạ đều ra ngoài.

Thiên Linh Nhi đi lên rất nhanh, Chung Sơn cũng tới một cái góc, bên trong góc có một bóng đen chợt lóe lên rồi dung nhập vào thân thể Chung Sơn. Bóng đen chính là ẩn khu Chung Sơn. Ẩn khu, bản thể hợp làm một.

Có một quản gia đứng cách đó không xa, Chung Sơn phân phó nói:
– Quét tước Thiên Hương viện một chút để lát nữa khách quý vào.

– Vâng.
Từ rất xa, quản gia lập tức gật đầu đáp.

Sau đó Chung Sơn mới đi lên lầu, khi hắn đuổi kịp Thiên Linh Nhi thì nàng đã lên đến tầng cao nhất, từ đỉnh lầu nhìn xuống toàn bộ Tuyên Thành, đường xá đông nghịt, trong mắt Thiên Linh Nhi hiện lên vẻ vui mừng.

Thấy Chung Sơn tới, nàng lập tức nói:
– Chung Sơn, địch nhân kia của ngươi ở đâu, để ta cho hắn một trận.

Chung Sơn lắc đầu cười cười nói:
– Đợi vài ngày nữa hắn sẽ tới, lúc đó cũng không phải là đánh nhau đơn giản mà là người chết ta sống.

– À.
Thiên Linh Nhi gật đầu, hiển nhiên cũng biết sự nghiêm trọng của việc đánh nhau sống chết.

Cơm chiều xong, Thiên Linh Nhi mới biết được cái gì gọi là mỹ vị, so với Khai Dương Tông thì những thức ăn này quả thực quá ngon, nếu thiết lập Khai Dương Tông ở chỗ này thì thật tốt biết bao.

Tiễn Thiên Linh Nhi về phòng, Chung Sơn trở lại bên trong một tiểu viện rồi nhanh chóng xem xét tư liệu mới nhất vừa đưa tới.

Ba cường giả tu vi không rõ, nhưng cả ba đều là kẻ gia nhập tiên môn từ năm mươi hai năm trước, do đó tu vi chắc chắn sâu không lường được.

“Cốc cốc cốc.”
Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa.

Chung Sơn nhướng mày, nhìn về phía đại môn ngăn cách tiểu viện, mở miệng hỏi:
– Ai?

– Lão gia, có một vị khách giữ kim lệnh tới chơi.
Ngoài cửa truyền đến thanh âm của quản gia.

Kim lệnh? Chung Sơn ban bố ra ba loại lệnh bài kim ngân đồng, cấp cho các mối quan hệ khác nhau, kim lệnh là cấp cao nhất. Là ai vậy nhỉ?

Hắn buông tư liệu trong tay đi ra mở cửa. Bên ngoài có một gã mặc áo bào đen, đầu đội mũ trùm kín mít đang đứng sau lưng quản gia.

– Ngươi đi trước đi.
Chung Sơn nói với quản gia.

– Vâng.
Quản gia đáp, sau đó nhanh chóng rời đi.

– Ám Hoàng, vào đi.
Chung Sơn nói với gã áo đen.

– Vâng thưa chủ nhân.
Gã kia đáp lại.

Thấy Ám Hoàng còn gọi mình là chủ nhân, Chung Sơn lắc đầu không muốn nói nhiều.

Đi vào tiểu viện của Chung Sơn, gã áo đen mới lấy mũ xuống.

– Không thể tưởng được ngươi cũng có một ngày quang minh chính đại mà tới.
Chung Sơn đóng chặt cửa cười cười nói.

– Nhà chủ nhân cơ quan tầng tầng lớp lớp, tới đây chỉ có cách quang minh chính đại.
Ám Hoàng thanh âm cung kính nói.

Nhìn bộ dáng nghiêm túc của Ám Hoàng, Chung Sơn cũng rất ái ngại, bèn dẫn gã vào trong đại sảnh.

– Chủ nhân, gần đây ta nhận được tin tức Triệu gia, Tiền gia và Tôn gia muốn bất lợi với người.
Ám Hoàng vừa vào đại sảnh liền trầm giọng nói.

– Tất nhiên chúng sẽ làm thế, nếu ta không đạt tới Tiên Thiên thì bọn chúng cũng để tự ta già đi mà chết nhưng giờ ta đạt cảnh giới đó, có thọ nguyên hai trăm năm nên những thế gia ngàn năm đó tự nhiên sẽ sợ hãi.
Chung Sơn cau mày nói.

– Do chủ nhân quá lợi hại nên ba nhà mới phải vội vã động thủ như thế.
Ám Hoàng trầm giọng nói.

– Ba nhà? Không ít vậy đâu, lần này không chỉ có riêng ba nhà đó mà ta tin rằng rằng Lý gia thậm chí hoàng thất Tô gia cũng cử người tới.”
Hai mắt Chung Sơn lóe lên ánh sáng trí tuệ.

– Chủ nhân, chúng ta có cần tạm thời tránh mũi nhọn không?
Ám Hoàng nhìn Chung Sơn dò hỏi.

– Tránh mũi nhọn? Đến lúc đó rồi nói sau, Chung phủ Tuyên Thành này ta tốn rất nhiều công sức để lập lên, không phải là vạn bất đắc dĩ thì tuyệt đối sẽ không vứt bỏ.
Chung Sơn trầm giọng nói.

– Vâng.
Ám Hoàng gật đầu.

– Nếu ngươi đã đến thì hãy tạm thời ở lại trong này, Thiên Linh Nhi ở Thiên Hương Viện, ngươi không được chọc đến nàng.
Chung Sơn mở miệng nói.

– Vậng.
Ám Hoàng gật đầu.

– Chủ nhân, có cần sử dụng Ám Dạ Đường hay không?
Ám Hoàng lại hỏi.

– Ám Dạ Đường, đây là lúc nên để Ám Dạ Đường ra tay. Qua mấy ngày nữa ta sẽ sắp xếp lại một danh sách rồi giao cho ngươi, hãy chờ lệnh của ta. Bây giờ vẫn còn thiếu vài thứ.
Trong mắt Chung Sơn ánh lên vẻ lạnh lùng nói.

– Vâng.
Ám Hoàng gật đầu.