Q.9 - Chương 120: Một mũi tên

Trường Sinh Bất Tử

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Chỗ Mai Tâm, vô cùng kiếm khí bay đầy trời, một cỗ khí phách tung hoành thiên hạ thản nhiên sinh ra, bốn phương tám hướng đều lộ ra bóng dáng kiếm khí kinh khủng.

Cường thế, đây là một cỗ cường thế, một số trường kiếm của kiếm tu run lên.

Vô tận kiếm khí bay múa, chậm rãi hình thành một cái kiếm trận cường đại, dường như ra oai phủ đầu Lạc Tinh Trần vậy. Những người gần đó, đều bỗng nhiên sinh ra cảm giác trời sập vậy.

Mai Tâm thật cường thế!

Mà trên một đỉnh núi khác lại không nhìn ra chút cường thế nào, Lạc Tinh Trần một thân áo bào lam, đong đưa theo gió, tau kéo một thanh trường cung màu lam, mũi tên vàng lắp trên đó, cung kéo căng thành hình trăng tròn, nhìn như tràn ngập lực lượng, nhưng một chút khí thế cũng không có, giống như một phàm nhân giương cung vậy.

Không có chút khí thế nào, mọi người nhìn về phía Lạc Tinh Trần cũng lộ ra vẻ khinh thường. Chỉ có Tuyết Mai lão tổ ở trong thung lũng phía dưới lại lộ ra vẻ buồn rầu, đây không phải là Lạc Tinh Trần không có phát ra khí tức, mà là Lạc Tinh Trần đem tất cả khí tức khóa chặt trong mũi tên dài.

Lạc Tinh Trần mới thật sự là cao thủ.

Nhìn ra không ổn, Tuyết Mai lão tổ cũng không nhắc nhở. Mà lại trịnh trọng nhìn.

Xa xa, Mai Tâm luôn luôn chú ý Lạc Tinh Trần, nhìn thấy Lạc Tinh Trần kéo trường cung, có loại xúc động muốn cười ầm lên, cung? Loại mũi tên không có chút lực này cũng dám chĩa vào ta?

Ở trong mắt Mai Tâm, cho dù mũi tên của Lạc Tinh Trần bắn tới, mình cũng có 100 phương pháp đỡ mũi tên kia.

– Hừ, ngươi vào ngọn núi dưới chân ngươi cùng nhau hủy diệt đi! Mai Tâm quát lạnh một tiếng.

Trường kiếm trong tay vung lên, đầy trời kiếm khí dường như xếp thành một dòng thác, với một khí thế như sông trời vỡ đê cấp tốc chém về phía Lạc Tinh Trần, cường thế vô cùng, không thể địch nổi. Kiếm hình dòng thác mười vạn trượng ai có thể chặn đây?

– Lạc Tinh Trần xong đời!

– Dưới kiếm thế như thế, bốn phía đã bị khóa chặt, Lạc Tinh Trần trốn không thoát!

– Đáng tiếc a, ta vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy tu giả dùng cung tên, cứ vậy xong đời rồi.

…… Bốn phía truyền đến từng đợt tiếc hận, đương nhiên là hưng phấn, nhìn thấy một kiếm cường thế của Cổ Tiên Mai Tâm mà hưng phấn.

Xa xa, đối mặt với một kiếm cường thế, Lạc Tinh Trần vẻ mặt hơi động, bỗng nhiên, trong mắt Lạc Tinh Trần tinh quang lóe lên một cái, tay buông lỏng, mũi tên màu vàng đột nhiên bắn ra.

– Lúc này mới bắn tên, có dùng được cái rắm!

– Biết rõ sẽ chết, tự nhiên phải phản kháng!

– Mũi tên kia, hẳn là ngay cả kiếm thế cũng không phá nổi, bắn tên? Chê cười!

– Đúng vậy, chê… Ách?

… Thanh âm quở trách Lạc Tinh Trần hơi ngừng lại, từng người tràn ngập kinh hãi trợn to hai mắt nhìn. Này?

– Sư huynh! Một đám đệ tử Tuyết Mai lão tổ quát lên.

– Thình thịch……………..!

Một đạo kiếm thế kinh khủng kia, kiếm hình thác lũ mười vạn trượng ầm ầm nổ tung, đột nhiên hóa thành vô tận kiếm khí bắn ra bốn phía, nhưng rơi xuống mặt đất liền tan biến.

Quá nhanh, tình thế nghịch chuyển quá nhanh, cho nên rất nhiều người còn chưa kịp phản ứng, từng người từng người ngây ngô trợn mắt.

– Không phải như vậy.

– Không đúng! Không đúng a!

– Không thể nào!

Mọi người xung quanh không thể hiểu nhìn hai ngọn núi.

Lạc Tinh Trần chậm rãi thu hồi trường cung.

Mà ở trên mặt của Cổ Tiên Mai Tâm, chỗ mi tâm của hắn có một mũi tên màu vàng xuyên qua não. Trường kiếm trong tay Mai Tâm còn đang trong trạng thái múa lên, ánh mắt trợn tròn cho tới lúc chết cũng không hiểu, mình đường đường là Cổ Tiên, sao lại bị một mũi tên màu vàng bắn chết.

Mũi tên vàng này thật là quỷ dị.

Lạc Tinh Trần sau khi bắn xong, bay xuống trước mặt Chung Sơn.

– Thánh Vương, may mắn không nhục mệnh! Lạc Tinh Trần nói.

Xa xa, mọi người còn chưa trở về hiện tại, Lạc Tinh Trần đã hạ xuống phía sau Chung Sơn.

Miểu sát! Tuyệt đối là miểu sát, quá nhanh, không ai cho rằng là Lạc Tinh Trần may mắn, mũi tên kia, đổi lại là ai cũng không có khả năng bắn trúng Cổ Tiên Mai Tâm. Lạc Tinh Trần lại làm được.

Hắn rốt cuộc là ai?

Các sư đệ Mai Tâm nhanh chóng vọt lên đỉnh núi, ôm cổ Mai Tâm.

– Sư huynh? Mọi người sợ hãi kêu lên.

– Mau, đưa đến chỗ sư tôn! Một gã đệ tử lập tức kêu lên.

Một đám người nhanh chóng mang theo Mai Tâm đi tới trước mặt Tuyết Mai lão tổ.

– Sư tôn, mau cứu sư huynh đi! Một gã đệ tử lập tức kêu lên.

Tuyết Mai lão tổ nhìn lại Mai Tâm, đưa tay gỡ mũi tên màu vàng xuống, mũi tên vàng đã biến thành mũi tên thông thường. Nhìn không ra chút manh mối nào.

– Sư tôn, sư huynh còn có cứu được không? Lại một tên đệ tử lo lắng nói.

Tuyết Mai lão tổ nhìn lại Mai Tâm, lắc lắc đầu nói: – Ta đã từng nói với hắn, hắn sẽ chết vì ‘Mi tâm tai ương’, cho nên ta mới đặt tên cho hắn là Mai Tâm, chính là hy vọng hắn có thể rút kinh nghiệm sống, đáng tiếc……!

Tuyết Mai lão tổ đã nói rõ ràng, không cứu được!

Gần như đồng thời, một đám đệ tử bỗng nhiên cả kinh, Mai Tâm, mi tâm? Hắn thật sự chết vào mi tâm tai ương? Sư tôn quá thần kỳ đi, mà những người khác lại nhanh chóng nhỡ kỹ tên của mình, nhìn lại xem tai ương của mình là cái gì.

Các đệ tử Tuyết Mai lão tổ căm hận nhìn về phía Chung Sơn, đây là người thứ hai, sư huynh thứ hai bỏ mình.

[CHARGE=3]- Sư tôn, để con báo thù cho hai sư đệ.

Lúc này, một đệ tử vô cùng to con trong đó nói.

– Tam sư huynh! Mọi người cùng nhau nhìn về phía nam nhân to con này.

– Đối phương cũng không phải hạng người hời hợt, ngươi nguyện ý sao? Tuyết Mai lão tổ cau mày nói.

Lần này, Tuyết Mai lão tổ ngưng trọng, dường như đối với tam đệ tử này vô cùng coi trọng vậy.

– Đệ tử thề phải báo thù cho nhị vị sư đệ! Tam sư huynh kia nói.

Tuyết Mai lão tổ gật gật đầu, tay áo vung lên, trước mặt mọi người bỗng nhiên xuất hiện một thân ảnh.

– Oanh……………..!

Một hung thú cao trăm trượng, Nghịch Lưu Thú.

– Lại là một con? Cách đó không xa Chung Sơn hơi hơi ngoài ý muốn.

Mà Nghịch Lưu Thú kia trong nháy mắt đi ra ngoài, dường như biết Chung Sơn giết một con Nghịch Lưu Thú khác vậy, khi nhìn về phía Chung Sơn, trong độc nhãn bắn ra một cỗ cừu hận.

– Đây là Nghịch Lưu Thú, ngươi cưỡi Nghịch Lưu Thú tái chiến đi! Tuyết Mai lão tổ trịnh trọng nói.

– Vâng! Tam sư huynh lập tức đáp.

– Lạc Tinh Trần, đi đi! Chung Sơn nói.

– Vâng! Lạc Tinh Trần lập tức đáp.

Hai người bay về phía hai ngọn núi xa xa, Nghịch Lưu Thú tự nhiên đi theo phía sau Tam sư huynh kia.

Đám người Chung Sơn cũng nhao nhao bay lên trời, từng người hạ xuống một đỉnh núi, nhìn về tràng chiến đấu.

Lạc Tinh Trần, đối chiến Nghịch Lưu Thú và Tam sư huynh?

Lần này, Lạc Tinh Trần vẫn chưa lấy trường cung ra, bởi vì Lạc Tinh Trần biết Nghịch Lưu Thú này có thần thông giống như mình vậy, có Tam sư huynh bên cạnh Nghịch Lưu Thú, mũi tên của mình vọt tới, rất có thể bị nghịch lưu trở về!

Mà cường giả tứ phương đã sớm trở lại hiện tại, giờ phút này nhìn Lạc Tinh Trần trong mắt hiện ra một cỗ tinh quang, cung tên? Không ngờ lợi hại như vậy?

Đồng thời đối với trận thứ hai cũng tràn ngập chờ mong, nhìn thấy Tam sư huynh và Nghịch Lưu Thú đồng thời xuất hiện, rất nhiều người đều xao động.

– Nói là hai đệ tử, hiện tại thấy không thể thắng, lại để cho Nghịch Lưu Thú tham gia!

– Quá vô sỉ!

– Đúng vậy, thật là ác tâm! Nếu như Nghịch Lưu Thú tham gia, Bát Cực Thiên Vĩ của Chung Sơn có phải cũng có thể gia nhập hay không? Xem ai mạnh hơn ai.

…… Một hồi quở trách khiến vị Tam sư huynh mặt ửng đỏ, nhưng giờ phút này hắn cũng không có cậy mạnh, bởi vì hắn biết Lạc Tinh Trần này mạnh bao nhiêu, không ngờ miểu sát sư đệ Mai Tâm!

Quá mạnh mẻ, nhất định phải cẩn thận!

– Đi! Tam sư huynh hét lớn một tiếng, thân hình cấp tốc phóng về phía Lạc Tinh Trần.

– Oanh……………..!

Một tiếng nổ lớn vang lên, Tam sư huynh đánh ra một chưởng với tốc độ cực nhanh va chạm với một chưởng của Lạc Tinh Trần, dựa theo tình huống bình thường, thường thì hai người dùng Đại Thủ Ấn thử dò xét nhau, nhưng dùng chưởng này rất ít phát sinh.

Hai chưởng chạm vào nhau phát ra tiếng nổ chói tai, mà Nghịch Lưu Thú lại đột nhiên xuất hiện cách Lạc Tinh Trần không xa, trong mắt ánh lóe lên sáng xanh, nghịch lưu về phía Lạc Tinh Trần!

Nghịch Lưu Thú? Lạc Tinh Trần không khỏi cười lạnh. Thần thông phát ra, quỷ dị phản xạ lại toàn bộ ánh sáng xanh Nghịch Lưu Thú bắn, toàn bộ phản xạ về bốn phía.

Có một ít hướng về phía Nghịch Lưu Thú, nhưng lại bị Lạc Tinh Trần chuyển dời đến người Tam sư huynh.

Tam sư huynh sắc mặt đại biến, vừa rồi đánh ra một chưởng, Tam sư huynh còn phát hiện tu vi của mình còn cao hơn Lạc Tinh Trần, nhưng ánh sáng xanh Nghịch Lưu Thú chiếu tới, tu vi lập tức điên cuồng hạ xuống.

Cổ Tiên tầng 6! Cổ Tiên tầng 5! Cổ Tiên tầng 4! – Không được nghịch! Tam sư huynh hét lớn.

Nghịch Lưu Thú cũng nhìn ra tình huống không đúng, lập tức ngừng ánh sáng xanh. Mà lúc này, tu vi Tam sư huynh dường như đã tương xứng với Lạc Tinh Trần.

– Ánh sáng xanh của Nghịch Lưu Thú, không ngờ bị phản xạ trở về, điều này sao có thể?

– Loại ánh sáng xanh này là ngăn không được à!

– Lạc Tinh Trần? Hắn có năng lực gì? Sao lại lợi hại như vậy?

…… Mọi người trong lòng tràn đầy ngạc nhiên thán phục, nhưng mà nhìn không ra, đây rốt cuộc là tại sao?

– Oanh……………..!

Cường thế chiến đấu, bầu trời lập tức phát ra ánh sáng chói mắt, cát bay đá chạy, hai tên Cổ Tiên chính thức khai chiến, lúc này mới giống Cổ Tiên chiến đấu.

Tuy rằng nhìn không thấy hai người đánh thành dạng gì, nhưng ít nhất so với vừa rồi miểu sát thì còn dễ chịu hơn.

Mọi người không khỏi sợ hãi than thở Lạc Tinh Trần cường đại.

Ngạc nhiên thán phục Lạc Tinh Trần cường đại đồng thời, có rất nhiều người không tự chủ nhìn về phía Chung Sơn, Chung Sơn đứng ngạo nghễ trên một đỉnh núi nhìn chiến đấu.

Ngay cả Lạc Tinh Trần đều có thể hàng phục, Chung Sơn này mạnh như thế nào? Thiên Tiên? Đại Tiên? Gặp quỷ rồi!

Tuyết Mai lão tổ hơi hơi nhíu mày, gắt gao nhìn chằm chằm chiến trường. Bởi vì Tuyết Mai lão tổ cẩn thận nhìn.

Tại trung tâm năng lượng huyến lệ, Lạc Tinh Trần cường thế chống lại vị Tam sư huynh kia, mà Nghịch Lưu Thú tuy rằng thần thông cường đại, nhưng thực lực thân thể cũng không phải quá mạnh. Tham chiến một hồi, thấy không thể gia nhập chiến đoàn, tâm tư cũng trở nên dao động.

Nghịch Lưu Thú vừa quay đầu, nhìn về phía Chung Sơn cách đó không xa. Nhìn Chung Sơn, gương mặt Nghịch Lưu Thú hiện lên vẻ cừu hận.

– Khò khè khò khè! Nghịch Lưu Thú cừu hận phát ra một vài tiếng trầm đục.

Bỗng nhiên, Nghịch Lưu Thú làm ra một quyết định, thân hình vọt lên, từ trong chiến đoàn lao ra, lao thẳng đến Chung Sơn.

Quá nhanh, khoảng cách kia mặc dù xa, nhưng đối với Thần thú cường đại mà nói, không đáng kể chút nào, trong nháy mắt đã vọt tới trước mặt Chung Sơn. Nhìn Nghịch Lưu Thú vọt tới, Chung Sơn lạnh lùng nói: – Không biết sống chết!