Q4 - Chương 57: Tùy Thuộc Vào Ý Trời

Trường Sinh Bất Tử

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Tiệc rượu đã được bày ra trong Tây Uyển Cung.

Thiên U công chúa và Cổ Lâm ngồi ở hai chiếc bàn phía trên. Thủy Kính tiên sinh, Chung Sơn, A Đại, A Nhị ngồi ở hai bên. Cự Lộc Vương ngồi bên chiếc bàn đầu tiên phái bên trái, thuộc hạ của hắn có cả nam và nữa đều ngồi những chiếc bàn phía sau.

– Tiên sinh, những người thi theo Cự Lộc Vương đều là tử sĩ của Cự Lộc Vương, bọn chúng đã từng ám sát rất nhiều quan viên của Đại La thiên triều, có thể nói trong tay bọn chúng đã dính rất nhiều máu của nhân sĩ Đại La thiên triều.

A Đại quay sang nói với Chung Sơn.

Chung Sơn nhìn khuôn mặt không chút biểu tình của Cự Lộc Vương, gật đầu.

– Chẳng hay công chúa có việc gì mà hôm nay bỗng nhiên mời ta đến đây?

Cự Lộc Vương cười nói, đồng thời trong lòng cũng tràn ngập nghi ngờ. Lúc trước A Đại tới mời rất vội, hơn nữa lại mời mình lập tức tới dự tiệc, không phải là quá nóng nảy sao?

– Cự Lộc Vương, Đại La và Đại Vũ đã ký hiệp định đình chiến, hai triều có thể chung sống hòa bình với nhau thì còn gì bằng nữa. Thế nhưng gần đây lại có người muốn phá hỏng tình hữu nghị đó.

Thiên U công chúa lắc đầu nói.

Nghe Thiên U công chúa nói vậy đồng tử Cự Lộc Vương co rút lại, lập tức nghĩ ngay tới Dịch Diễn. Không lâu trước đây Dịch Diễn đã đưa ra ý muốn chiên tranh trước mặt đại đế, chuyện gì đã xảy ra? Không lẽ tin tức đã bị lộ?

– Ai? Ai mà lớn gan đến như vậy?

Cự Lộc Vương tỏ vẻ phẫn nộ nói.

– Hàn Tuyệt thái tử.

Thiên U công chúa nói thẳng.

– Sao? Hàn tuyệt thái tử sao?

Cự Lộc Vương khựng lại, không thể tưởng tượng được đó lại là Hàn Tuyệt thái tử.

Nghĩ tới đây Cự Lộc Vương cả kinh, Hàn Tuyệt thái tử là đại biểu cho Đại Quang đế triều, tại sao lại muốn làm như vậy?

– Không sai, đây là thiệp mời mà Hàn Tuyệt thái tử đã đưa cho ta.

Thiên U công chúa lấy thiệp mời đưa cho Cự Lộc Vương.

Cự Lộc Vương mang theo sự nghi hoặc lập tức mở ra nhìn. Bên trong thiệp mời tuy rằng lời lẽ còn che giấu thế nhưng cũn không khó nhận ra là muốn kết minh với Đại La thiên triều.

Xem đến đây, Cự Lộc Vương thở sâu một hơi, trong mắt tràn ngập sự phẫn nộ, đồng thời có phần bất ngờ nhìn về phía Thiên U công chúa.

– Tại sao công chúa lại cho ta xem.

Cự Lộc Vương hỏi. vì trong lòng Cự Lộc Vương biết hẳn là phải có ý đồ khác.

– Đại La, Đại Vũ tình như tay chân, há có thể bị đế triều khác làm tổn hại tình cảm sao. Thiên U lúc đó cũng có phần dao động thế nhưng nhờ Chung Sơn tiên sinh khuyên can nên quyết định hướng về phía Chung Sơn, đem thiếp mời co Cự Lộc Vương xem.

Thiên U công chúa nói.

– Chung Sơn tiến sinh?

Cự Lộc Vương cảm thấy bất ngờ nhìn về phía Chung Sơn, đồng thời cũng chú ý tới ánh mắt của những người khác.

Thấy Cổ Lâm lạnh lùng nhìn về phía Chung Sơn, Cự Lộc Vương lúc trước cũng có chút ngờ vực, nay thì đã nhận ra. Đúng vậy, đây là một cơ hội tốt, nếu như có thể gây mâu thuẫn giữa Chung Sơn và Cổ Lâm thì thật là tốt.

– Khởi bẩm Cự Lộc Vương, công chúa ta là người đại nghĩa, hai triều chúng ta đang chung sống hòa bình, há có thể bị kẻ khác xúi giục sao?

Chung Sơn lập tức nói.

Chung Sơn vừa nói dứt câu thì Cổ Lâm càng thêm tức giận. Lúc trước lửa giận đã có phần dịu xuống nay lại bùng lên. Công chúa của ta? Công chúa là của nhà ngươi từ bao giờ?

Đó chỉ là một câu nói thôi, trước đây Chung Sơn cũng nói như vậy nhưng lúc này Cổ Lâm đang nổi nóng nên hết sức mẩm cảm. Cổ Lâm cầm chén rượu trong tay, quay đầu đi vào trong.

Cử chỉ vô lý của Cổ Lâm Cự Lộc Vương đã nhìn thấy, Cổ Lâm tức giận mà đi vào khiến cho Cự Lộc Vương càng tin vào suy đoán của mình.

Thiên U công chúa nhíu mày nhìn Cổ Lâm ly khai.

– Cự Lộc Vương, xin lỗi.

Thiên U công chúa thay Cổ Lâm tạ lỗi nói.

– Không sai, công chúa là người đại nghĩa, bản vương cảm tạ còn không kịp chứ sao dám trách. Chỉ là không biết đây có đúng là thiệp mời của Hàn Tuyệt thái tử đưa tới hay không?

Cự Lộc Vương nhìn chằm chằm vào Thiên U công chúa nói.

– Cự Lộc Vương có thể phái người đi điều tra, Hàn Tuyệt thái tử đã không còn ở trong thành nữa. Ngươi cũng có thể cho người giả mạo đi tới Vụ Hồ để xem kết quả cuối cùng.

Thiên U công chúa nói.

– Giả mạo? Không hay lắm đâu!

Cự Lộc Vương có phần muốn nhưng lại dường như giữ lễ tiết nên nói vậy.

– Không sao, ngươi để thuộc hạ của ngươi bắt chước theo sáu người bọn ta đi tới Vụ Hồ bằng không chỉ một lát nữa thôi là Hàn Tuyệt thái tử sẽ ly khai.

Thiên U công chúa hết sức chắc chắn nói.

– Được!

Cự Lộc Vương cũng lập tức đáp. Ngươi tự mình mở miệng thì ta còn cãi làm gì nữa.

– Mấy người các ngươi xem sau khi ra khỏi thành sẽ giả mạo Thiên U công chúa tiến nhập Vụ Hồ điều tra xem kết quả như thế nào. Dù sao bên trong Vụ Hồ cũng không thể thấy rõ được mặt người, các ngươi đi xem có phải Hàn Tuyệt thái tử đang ở trong đó hay không.

Cự Lộc Vương quay sang mấy tử sỉ nói.

– Vâng.

Mọi người lập tức đáp.

– Công chúa đã bảo ta chuẩn bị cho chư vị xiêm y rồi.

Chung Sơn lập tức lấy ra một đống xiêm y nói.

– A!

Cự Lộc Vương bất ngờ nói, chuẩn bị trước rồi sao?

– Nhận lấy đi!

Cự Lộc Vương nói.

– Vâng.

Chúng tử sỉ đáp.

– Ra khỏi thành thì hãy thay, để tránh phiền phức.

Chung Sơn cười tủm tỉm nói.

– Được rồi.

Cự Lộc Vương nói.

– Vâng.

Chúng tử sĩ đáp, sau đó nhanh chóng rời khỏi Tây Uyển Cung.

Ba canh giờ sau, yến tiệc ở Tây Uyển Cung đã được thu dọn.

Cự Lộc Vương, Thiên U công chúa, Cổ Lâm, Thủy Kính tiên sinh, A Đại và A Nhị đều ở trên hoàn đảo di động chờ chúng tử sĩ quay trở về.

Cự Lộc Vương cau mày lo lắng rồi bỗng nhiên chỉ vào một gã thuộc hạ nói:

– Ngươi mau chóng tới Vụ Hồ xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

– Vâng.

Gã thuộc hạ lập tức đáp.

Trên hoàn đảo di động đại sứ quán của Đại Quang đế triều.

Hàn Tuyệt thái tử thâm nhuốm đầy máu tươi, bản thân bị trọng thương, cánh tay trái có phần rũ xuống cử động hết sức khó khăn. Tả tiên sinh và Hữu tiên sinh phía sau cũng bị trọng thương. Cả ba đều chậm rãi bay trở về.

Ba người trên mặt lộ vẻ phẫn hận.

– Thái tử, người làm sao vậy?

Một viên quan Đại Quang đế triều vội vàng chạy đến, vẻ mặt lo lắng nói/

Thiên U công chúa, ngươi được đấy, muốn ta chết ở Đại Vũ đế triều sau đó khiến Đại Vũ và Đại Quang kết thù hận, Đại La thiên triều của ngươi làm ngư ông đắc lợi, hừ.

Hàn Tuyệt thái tử lạnh giọng nói.

– Thái tử, Thiên U công chúa bố trí mai phục à? Vậy Thiên U công chúa ở đâu?

Gã quan viên lo lắng nói.

– Ở Vạn Đào Lâm rồi đẩy ta vào sơn khẩu. Hừ, muốn cho ta chết à, cho ngươi chết ta sẽ dẫn bọn chúng tới ngọn núi lửa cho bọn họ chết không sót người nào.

Hàn Tuyệt thái tử lạnh giọng nói.

– Bây giờ phải làm sao đây?

Một gã quan viên lo lắng nói.

– Mau đi mời Cự Lộc Vương và Đại đô đốc, nói rằng thái tử bị trọng thương, mời nhị vị nhanh lên một chút.

Tả tiên sinh lập tức nói.

– Vâng.

Gã quan viên gật đầu đáp.

Đại đô đốc phủ.

Dịch Diễn đang cho cá trong hồ ăn thế nhưng thâm trạnh thì không yên tâm, vẫn luôn ngóng chờ tin tức của Thiết Huyết tướng quân.

Thùng thùng thùng………

Liên tiếp những bước chân giẫm lên ván gỗ vang lên, Dịch Diễn cầm thức ăn cho cá trong tay lập tức quay đầu lại, quả nhiên là Thiết Huyết tướng quân.

– Đại đô đốc, đại đô đốc.

Thiết Huyết tướng quân kêu lên.

– Có việc gì?

Dịch Diễn tuy rằng thân thể không tốt thế nhưng vẫn hết sức lo lắng về chuyện của Thiết Huyết tướng quân.

Thấy Dịch Diễn đi tới, Thiết Huyết tướng quân vội vàng tiến lên đỡ lấy Dịch Diễn.

– Đại đô đốc, thành công rồi, Hàn Tuyệt thái tử đã bị trọng thương, trước khi đi còn hô to “Tiểu nhân Thiên U”

Thiết Huyết tướng quân hưng phấn nói.

– Ngọn núi thì thế nào?

Dịch Diễn lập tức hỏi.

– Đã nổ rồi, dương khí vừa lên ngọn núi lửa liền phun trào, Vụ Hồ lúc này như một biển lửa.

Thiết Huyết tướng quân nói.

– Tốt vậy đám người Thiên U công chúa thế nào rồi?

Dịch Diễn lại hỏi?

– Đám người của Thiên U công chúa vừa tiến vào thì các tướng sĩ bắt đầu bố trí nhất khí chiến trận, sau một lúc chém giết toàn bộ đã chết không để lại người nào sống sót.

Thiết Huyết tướng quân hưng phấn nói.

– Tốt, tốt, ngoại trừ Thiên U công chúa còn có người nào nữa? Thủy Kính tiên sinh có chết trong đó không?

Dịch Diễn mang tâm trạng hưng phấn nói.

– Thủy Kính tiên sinh? Hắn cũng ở trong đó, hẳn là từ Bát Hoang Thành đến đây vẫn nằm trong sáu người đó.

Thiết Huyết tướng quân suy nghĩ một chút rồi nói.

Nghe Thiết Huyết tướng quân nói vậy, Dịch Diễn nhướng mày nói:

– Cái gì? Việc này không thể hẳn là được, mà phải là chắc chắn. Rốt cuộc có đúng hay không?

– Đại đô đốc, lúc đó tại hạ sợ phát hiện, hơn nữa lại ở rất xa nên chỉ nhìn thấy y phục của bọn họ giống với lần trước chúng ta hộ tống. Giống như đúc, không sai chút nào.

Thiết Huyết tướng quân lập tức nói.

– Y phục giống nhau như đúc sao?

Dịch Diễn bỗng nhiên khựng người lại nói.

– Đúng vậy bọn họ vẫn mặc bộ quân áo giống với lần trước ở Bát Hoang Thành, không sai chút nào.

Thiết Huyết tướng quân nói.

– Ngươi nói cả sáu người đều không thay y phục, mặc y phục giống như lần trước sao?

Dịch Diễn có chút khẩn trương nói.

– Vâng.

Thiết Huyết tướng quân hình như cũng ý thức có điểm không đúng nhưng vẫn gật đầu.

Giống nhau như đúc? Cả sáu người ở Thiên Không Chi Thành đã từng thay y phục vài lần thế mà lại giống với lần trước, trùng hợp như vậy sao?

Khụ, khụ khụ……….

Dịch Diễn vì lo lắng mà ho khan một trận.

– Đại đô đốc.

Thiết Huyết tướng quân lập tức lo lắng nói.

– Những việc gì nên làm thì đã làm rồi, bây giờ thì tùy thuộc vào ý trời thôi!

Dịch Diễn ngừng ho nhàn nhạt nói.