Q.6 - Chương 61: Chiến tranh chính trị

Trường Sinh Bất Tử

Đăng vào: 12 tháng trước

.

– Bắt thiên tử lệnh chư hầu?

Lâm Khiếu nhíu mày nói.

– Cứ từ Đại Hiến Hoàng triều mà xem, ngươi phát hiện chế độ của nó với dương gian có gì khác không?

Chung Sơn không đáp mà hỏi ngược lại.

– Quyền lợi của Thành chủ quá lớn! Mỗi người đều có quá nhiều gia binh.

Lâm Khiếu lập tức vào điểm chính.

– Không tồi, Thành chủ quyền lợi quá lớn, đây là điều đầu tiên, thứ hai hoàng thất thì thế nào?

Chung Sơn tiếp tục nhìn Lâm Khiếu hỏi.

– Hoàng đế già nua, thọ nguyên gần cạn! Nghe thiên hạ đồn không còn được năm năm.

Lâm Khiếu ngẫm nghĩ một lát rồi nói.

– Năm năm? Không, nhiều nhất nửa năm, Hoàng đế chắc chắn phải chết.

Chung Sơn vô cùng khẳng định nói.

– Ách? Sao lại vậy?

Lâm Khiếu kinh ngạc nói.

– Nghe thiên hạ đồn là không tới năm năm, nhưng mà hai nam trước, Hoàng đế từng cùng 1 cao thủ luận bàn, chỉ cầu đột phá để gia tăng thọ nguyên, trận chiến ấy, Hoàng đế thắng, đối thủ của hắn bị trọng thương. Nhưng đối thủ bị Hoàng đế dùng làm đá lót chân, thực sự yếu như vậy sao? Hoàng đế cũng không đột phá, vậy hắn sẽ 1 sợi tóc cũng không bị hao tổn sao?

Chung Sơn cười nói.

– Hoàng đế cũng bị thương nặng!

Lâm Khiếu nhìn thấu điểm mấu chốt.

– Không tồi, bị thương nặng, cộng thêm thọ nguyên gần hết, hắn nhất định chết trước thời hạn, về phần vì sao nói hắn chỉ còn nửa năm, đó là bởi vì ta lên làm Thành chủ Xương Thành.

Chung Sơn trầm giọng nói.

– Thành chủ Xương Thành cũ là một nhân vật vô cùng lợi hại, Hoàng đế tự biết sắp chết, mới bất đắc dĩ đem một số Thành chủ có lòng phản nghịch loại ra, trải đường cho người kế thừa của hắn, mặc dù tân Thành chủ cũng không có lòng thần phục, nhưng cơ sở rất cạn, khó làm ra hồn, đặc biệt như bệ hạ ngài đây, hoàn toàn không có mối quan hệ gì, là người dễ được chọn làm tân Thành chủ nhất.

Lâm Khiếu lập tức nói.

– Không tồi, không tới một năm, Đại Hiến Hoàng triều nhất định thiên hạ đại loạn.

Chung Sơn làm ra 1 câu kết luận nói.

– Vì sao?

Tiên Tiên ở bên lập tức hỏi.

Đúng vậy, vì sao? Ở Thần Châu đại địa, có rất nhiều ví dụ, khi vua băng hà Thái tử kế thừa ngôi vị hoàng đế, vì sao Chung Sơn kết luận như vậy?

Lâm Khiếu dường như hiểu được ý định của Chung Sơn.

– Bởi vì Thái tử suy nhược lâu ngày.

Lâm Khiếu lập tức nghĩ tới.

– Đúng, đúng là Thái tử suy nhược lâu ngày, căn cứ theo tư liệu lấy được, Thái tử mới mười ba tuổi, trí tuệ bình thường, hổ con làm sao đánh được đàn sói?

Chung Sơn cười nói.

– Chúng ta vậy phải làm thế nào?

Lâm Khiếu hỏi.

– Trước khi Đại Hiến Hoàng triều thiên hạ đại loạn, ngươi phải nhanh luyện ra một đội quân cường đại, sau đó sẽ bắt đầu chính chiến.

Chung Sơn nói.

– Vâng!

Lâm Khiếu lập tức đáp.

Sáu tháng sau.

Binh lực Xương Thành chắt chiu mạnh dần, lại thêm vô tận linh thạch do Chung Sơn mang từ dương gian tới, số lượng quân đội trong thành tăng lên gấp bội rất nhanh đã đạt tới mức độ Thành chủ ban đầu. Đây là điều mà Hoàng đế đương nhiệm tuyệt đối không thể tưởng được.

– Bệ hạ, đúng như lời ngài, khi Đại Hiến Hoàng đế đã chết, cả nước quốc tang!

Lâm Khiếu chạy vào đại điện chỗ Chung Sơn hưng phấn nói.

– Nhớ kỹ, tạm thời trước gọi ta là Thành chủ!

Chung Sơn lập tức nhấn mạnh nói.

– Vâng, Thành chủ, lão Hoàng đế đã chết, truyền ngôi cho Thái tử An Kiến Nguyên.

Lâm Khiếu nói.

– An Kiến Nguyên? Tuổi nhỏ an vị, cuộc đời trớ trêu a!

Chung Sơn cảm thán nói.

– Thành chủ, bây giờ chúng ta làm thế nào?

Lâm Khiếu hỏi.

– Ngồi im xem biến.

– Ngồi im xem biến?

Lâm Khiếu mặt nhăn mày nhíu.

– Không sai, bây giờ trừ chúng ta, thiên hạ có rất nhiều người nhìn chằm chằm hoàng đô Hiến Thành. Đám Thành chủ, phần lớn đều nhìn chằm chằm An Kiến Nguyên. Chỉ là bây giờ còn là thiên hạ Đại Hiến, vẫn chưa có ai ra tay mà thôi.

Chung Sơn trầm giọng nói.

– Bọn họ muốn ngự tỉ trong tay An Kiến Nguyên?

Lâm Khiếu nhíu mày nói.

– Không sai, lão Hoàng đế đã chết, để An Kiến Nguyên tiếp nhận thiên hạ Đại Hiến, như vậy số mệnh thiên hạ Đại Hiến đã ký thác ở hai vật, một là An Kiến Nguyên, một… là ngự tỉ truyền quốc! Trước lúc An Kiến Nguyên hoàn toàn luyện hóa ngự tỉ truyền quốc, hắn không có khả năng hoàn toàn nắm số mệnh trong tay, mà Đại Hiến ngự tỉ này, chính là thứ mà đám Thành chủ đều thèm muốn.

Chung Sơn trầm giọng nói.

– Có người muốn đoạt đi?

Lâm Khiếu ngẫm nghĩ một lát rồi nói.

– Đúng vậy, xem ai làm chim đầu đàn.

Chung Sơn cười nói.

Quả nhiên, thời gian trôi qua, vô số tình báo từ Hiến Thành truyền về.

Rốt cục, có một Thành chủ làm chim đầu đàn.

Thành chủ Bách Tể Thành, La Dã, mang binh bất chấp thiên hạ to lớn không tiến vào hoàng đô Hiến Thành, cưỡng đoạt ngự tỉ truyền quốc. Giết chết vô số trung thần Đại Hiến có gan phản kháng.

Từ Hoàng đô, rất nhanh truyền tới vô số tin hiệu cầu cứu, mời chư vì Thành chủ cần vương!

Chung Sơn tự nhiên mang binh đi tới.

Hơn nửa năm này, Lâm Khiếu cũng rất nhanh nhạy, không ngừng luyện ra đội quân 80 vạn người.

– Chung Sơn, ngươi nói có bao nhiêu Thành chủ đến?

Trên đường Tiên Tiên nghĩ đến hỏi.

– Bao nhiêu? Toàn bộ đến! Một người không thiếu.

Chung Sơn khẳng định nói.

– Tất cả Thành chủ đều đến cần vương? Vậy tên phản tặc La Dã này không phải chết chắc rồi sao?

Tiên Tiên nhíu mày nói.

– Cần vương? Ha ha, không, phần lớn bọn họ đến là vì ngự tỉ truyền quốc trong tay La Dã mà thôi.

Chung Sơn khẳng định 1 câu nói.

30 Thành chủ đều ở một khu đất địa thế tốt bên ngoài Hiến Thành hạ trại, kết đồng minh!

– Lâm Khiếu, ngươi thay ta đi kết đồng minh đi, ta sẽ không đi. Nhớ kỹ những Thành chủ này, Thành chủ nào có năng lực, Thành chủ nào vô năng đều phải nhớ kỹ.

Chung Sơn nói.

– Vâng

Lâm Khiếu lập tức đáp.

Chung Sơn ở lại tiếp chuyện Tiên Tiên, Lâm Khiếu một mình đi tới kết minh.

Sau khi Thành chủ kết liên minh, tiếp theo chính là công thành.

La Dã rất mạnh, nhưng mà dù có mạnh mấy đi nữa, hắn cũng chỉ là 1 Thành chủ mà thôi, binh lực có hạn, mà 30 lộ Thành chủ nơi này, cho dù phần lớn lười biếng cũng có thể chậm rãi đánh sụp La Dã.

La Dã không giết tiểu Hoàng đế, bởi vì tiểu Hoàng đế mà chết, số mệnh Đại Hiến cũng sẽ tiêu tan, cho dù có ngự tỉ truyền quốc cũng vô dụng.

Tiếp đó là chiến tranh trong thời gian nửa năm.

La Dã cũng không kéo dài được lâu, trong lúc giận dữ, lập tức phá hủy hoàng cung. Mang theo tiểu Hoàng đế và đại quân chạy khỏi hoàng đô, hướng về đại bản doanh Bách Tể Thành của mình.

La Dã vừa trốn, 29 lộ Thành chủ điên cuồng đuổi theo.

– Thành chủ, chúng ta không đuổi sao?

Lâm Khiếu lập tức hỏi.

– Không, chúng ta vào hoàng thành!

Chung Sơn cười nói.

– Vâng!

Lâm Khiếu lập tức chỉnh quân đáp.

– Sát Phá!

Chung Sơn kêu lên.

– Có thuộc hạ!

Sát Phá lập tức đáp.

– 1 mình ngươi nghĩ cách đi cứu viện tiểu Hoàng đế An Kiến Nguyên, đưa đến Xương Thành chúng ta! Những người khác, không được chết một người!

Chung Sơn hạ lệnh nói.

– Ách? Không diệt sát La Dã?

Sát Phá ngoài ý muốn nói.

– Không cần giết, tốt nhất là thần không hay quỷ không biết mang tiểu Hoàng đế đi.

Chung Sơn nói.

– Vâng!

Sát Phá tuân mệnh nói.

Chung Sơn vào hoàng đô Hiến Thành, hoặc là nói, 30 lộ Thành chủ, chỉ có Chung Sơn tiến vào hoàng đô.

Trong hoàng đô, người người cảm thấy bất an, hiển nhiên là lúc trước La Dã rất tàn bạo, giết rất nhiều người.

Chung Sơn đến thẳng 1 chỗ hoàng cung đã biến thành phế tích.

Bảo Lâm Khiếu đi tìm những quan viên còn lại. Còn mình lại ngửa đầu lên trời nhìn.

Số mệnh trên trời đã nhạt đi rất nhiều.

Không bao lâu, những triều thần không chết kia đều được dẫn lại đây.

– Xin thành chủ tha mạng, chúng ta chuyện gì cũng không làm.

Một cựu thần tử sợ hãi nói.

Chúng thần đều hơi hơi chột dạ.

– Chư vị đồng nghiệp chớ sợ, Chung Sơn không giống như chư vị nghĩ đâu, ta một lòng vì Đại Hiến. Đại Hiến triều cho chúng ta hết thảy, chúng ta tự nhiên phải báo đáp, bây giờ, loạn thần tặc tử La Dã mang theo Hoàng đế bỏ chạy, ta lo hắn có thể giết trở về.

– Giết trở về? Tên tặc tử kia còn giết trở về?

Một đại thần nhát gan lo lắng nói.

– Chư vị, hay ta theo ta tới một nơi an toàn, đợi cứu được bệ hạ ra, sau đó tiếp tục tận trung với Đại Hiến!

Chung Sơn lập tức nói.

– Chuyện này, Chung thành chủ…

Một tên quan viên vừa muốn nói chuyện.

– Người đâu, tới nhà mỗi vị đại nhân ở đây, thu thập hành lý cho bọn họ, theo chúng ta tới Xương Thành tị nạn.

Chung Sơn căn bản không để cho chúng quan viên tiếp tục nói chuyện.

Cứ như vậy, những quan viên cả triều không bị La Dã giết chết bị Chung Sơn cưỡng bức mang tới Xương Thành.

Khi tất cả những Thành chủ đuổi giết La Dã đến Bách Tể Thành, lại phát hiện Hoàng đế đã thất lạc.

Hoàng đế thất lạc?

Chỉ có vài Thành chủ không tiếp tục đuổi giết La Dã nữa, mà đi khắp nơi tìm Hoàng đế, những Thành chủ khác đều hướng về Bách Tể Thành, muốn tiêu diệt tên quốc tặc này, đương nhiên, bọn họ càng coi trọng ngự tỉ truyền quốc kia.

Trong mắt bọn họ, ngự tỉ truyền quốc so với Hoàng đế còn quan trọng hơn nhiều. Có ngự tỉ truyền quốc, là có thể rút được số mệnh ra, tự mình lập quốc.

Bắt được Hoàng đế thì làm được gì? Mang về để mỗi ngày lão tử cúi đầu sao?

Trong lúc thiên hạ tới vây công Bách Tể Thành. Chung Sơn đã đem tiểu Hoàng đế, còn có cựu thần cả triều đến Xương Thành, đến địa bàn của mình.

Ở trong Xương Thành lại nhanh chóng xây dựng một cái hoàng cung mới. Sau đó là 1 hịch văn chiếu cáo thiên hạ.

– Quốc tặc La Dã, cướp đoạt chính quyền và ngự tỉ, hủy hoàng đô Hiến Thành, tội đáng muôn chết, người trong thiên hạ có thể giết, nay dời đô đến Xương Thành, lệnh cho chúng Thành chủ thảo phạt quốc tặc, đoạt lại ngự tỉ, chỉnh đốn triều cương! Chung Sơn cứu trẫm trong lúc nguy nan, việc không thể không tính công, phong làm Đại tướng quân. Thống lĩnh ba quân.

Chương hịch văn này là lấy danh nghĩa Hoàng đế phát ra, nhưng mà cũng là Chung Sơn viết.

1 chương hịch văn truyền khắp thiên hạ, truyền tới tất cả Thành chủ, lúc này tất cả Thành chủ mới phát hiện, trời bỗng nhiên thay đổi.

Không có ngự tỉ truyền quốc, thiên tử vẫn là thiên tử, ngự tỉ có thể khắc lại, nhưng ngự tỉ truyền quốc không có thiên tử, số mệnh bên trong sẽ chậm rãi biến mất. Bọn họ nhất thời hồ đồ, bị Chung Sơn Xương Thành chiếm được một đại tiện nghi.

Triều đình thiết lập ở Xương Thành, sau này không phải là do Chung Sơn định đoạt sao?

– Tuy rằng đám Thành chủ vẫn muốn ngự tỉ truyền quốc nhưng mà hành vi của Chung Sơn lại khiến cho phần lớn người đều như ăn phải ruồi bọ.

– Bệ hạ, chiêu bắt thiên tử lệnh chư hâu thật là cao minh! Không đánh mà thắng đã chiếm được ưu thế lớn nhất thiên hạ Đại Hiến.

Lâm Khiếu vô cùng cảm thán nói.

– Tiểu hoàng đế kia bị ngươi bắt tới đây, ngươi sao lại mỗi ngày đều muốn đi bái hắn?

Tiên Tiên nhíu mày nói.

– Bởi vì lễ phép này mới có thể lừa người trong thiên hạ, chúng ta đây là phụng (mệnh) thiên tử, không phải là bắt thiên tử nha.

Lâm Khiếu cười giải thích.

– Đúng vậy, chỉ kém 1 chữ nhưng mà trong mắt mọi người lại cách biệt một trời 1 vực, tuy rằng trong lòng phần lớn Thành chủ đều biết rõ ràng nhưng mà không có biện pháp phản bác.

– Nhưng mà phần lớn Thành chủ đều biết, bọn họ không làm phản sao? Nếu không thừa nhận chiếu lệnh thì sao?

Tiên Tiên hỏi.

– Bọn họ không dám, tuy rằng cách Hoàng triều khá xa, chỉ khi nào mọi người không thừa nhận chiếu lệnh của Hoàng đế, cho dù Đại Hiến Hoàng triều biến mất, khi đó những Hoàng triều khác sẽ xuất binh tới đây.

Chung Sơn khẳng định nói.

– Không phải mọi người, chỉ là một ít người không thừa nhận chiếu lệnh Hoàng đế?

Tiên Tiên hỏi.

– Vậy càng tốt!

Lâm Khiếu bỗng nhiên cười nói.

– Ách?

– Khi đó lại là cơ hội tốt để chúng ta tăng cường thực lực, khi đó, ta lại ra binh bình định, những Thành chủ khác chẳng những không ngăn ta, còn có nghĩa vụ trợ giúp chúng ta. Khiến thực lực chúng ta tăng mạnh.

Lâm Khiếu kích động nói.

Đây là đấu tranh chính trị, kể từ đó chiến tranh chỉ là chậm rãi đánh 1 thành rồi lại 1 thành, mà không phải đối mặt với tất cả lực lượng Hoàng triều.

Ánh mắt Lâm Khiếu hiện lên một tia tinh mang, dường như hiểu được chỗ tốt chiên tranh chính trị này mang tới cỡ nào.

– – – – – oOo- – – – –