Q.7 - Chương 82: Chung Sơn với Lữ Bất Vi

Trường Sinh Bất Tử

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Trong Lục Hợp Thành, Chung Sơn đang ở phân đà Đại Vinh Thương Hội phân tích tin tức từ các nơi thu thập về. Người tổng phụ trách phân đà rất nhanh chạy vào.

– Triệu Hải! Có chuyện gì cấp bách như thế?

Chung Sơn ngẩng đầu nhíu mày nói.

– Bệ hạ! Ngài bảo ta chú ý tin tức các nơi, nhưng mới đi ra, liền nghe trong Lục Hợp Thành truyền đến tin tức lạ thường!

Triệu Hải người tổng phụ trách Đại Vinh Thương Hội nơi này lập tức nói.

– À?

Chung Sơn hơi ngoài ý muốn.

– Là một tòa núi đá Tu Di, đấu giá với giá trên trời!

Triệu Hải lập tức nói.

– Giá trên trời? Núi đá Tu Di?

Chung Sơn hơi bất ngờ.

Tu Di Thạch, chính là dùng để làm trữ vật vòng tay, Tu Di Thạch ít hay nhiều quyết định cỡ lớn nhỏ không gian chứa đựng. Tu Di Thạch ở Thần Châu là một loại hàng hóa phổ biến như linh thạch, lại không thể thay thế như linh thạch. Kế hoạch Thiên Băng ngày xưa, chính là Chung Sơn dùng Tu Di Thạch hoàn thành bước đầu tiên. Núi đá Tu Di, tự nhiên là có rất nhiều Tu Di Thạch.

– Đúng vậy! Đó là một núi Tu Di Thạch, theo giá trước kia hẳn là chỉ trị giá 100 vạn linh thạch thượng phẩm! Nhưng, lần này sau khi có người đưa tới núi đá Tu Di, không ngờ bị một nhà cửa hàng ra giá 1000 vạn linh thạch thượng phẩm thu mua, giá cả gấp mười lần đấy! Một khi tin tức truyền ra, toàn thành chấn động!

Triệu Hải nói.

– Hả? Tăng lên gấp mười ư?

Chung Sơn nhíu mày.

– Dạ, chính là gấp mười! Giá này chỉ là nhập hàng, về sau cửa hàng đó bán ra, một khi tiêu thụ ít nhất còn có thêm hai phần trăm lợi tức!

Triệu Hải lập tức nói.

– Đại Vinh Thương Hội ta, có người đi đấu giá không?

Chung Sơn hỏi.

– Có! Đại Vinh Thương Hội ta ở Lục Hợp Thành, cửa hàng lớn nhất chính là cửa hàng Tu Di Thạch, chuyên môn tiêu thụ Tu Di Thạch. Lần này hàng hóa đến từ bên ngoài, cửa hàng chúng ta khẳng định có đi! Theo lão chưởng quầy nói, lúc ấy đám người tham gia bán đấu giá đều như điên lên rồi, giá cả luôn luôn tăng cao lên, tăng một lèo tới gấp mười… lão chưởng quầy không có theo đấu giá tiếp!

Triệu Hải ngẫm nghĩ một lát rồi nói.

– Hiện tại thái độ của dân chúng ra sao?

Chung Sơn nhíu mày hỏi.

– Theo dõi, dân chúng đều đang theo dõi tình thế Tu Di Thạch! Tuy nhiên, ánh mắt dân chúng lại toàn bộ bị điều đến Tu Di Thạch!

Triệu Hải ngẫm nghĩ một lát rồi nói.

– Gấp mười? Trong thành có bao nhiêu cửa hàng Tu Di Thạch?

Chung Sơn nhíu mày hỏi.

– Tổng cộng có 50 nhà, cửa hàng Tu Di Thạch của Đại Vinh Thương Hội chúng ta xếp hạng top 10. Một khi truyền ra tin tức Tu Di Thạch tăng nhanh gấp mười, gần như tất cả cửa hàng Tu Di Thạch đều mua bán cầm chừng, giá cả cũng một đường tăng vọt lên!

Triệu Hải nói.

– Tăng vọt?

Chung Sơn khẽ nhíu mày, dường như phát hiện có điều không tầm thường.

– Dạ, cửa hàng Đại Vinh Tu Di của Đại Vinh Thương Hội ta, lại rơi vào tình trạng lưỡng nan!

Triệu Hải lo lắng nói.

– A? Vì sao?

Chung Sơn nhíu mày hỏi.

– Lúc trước thời điểm mở cửa hàng ở chỗ này, ta đã từng hứa hẹn: trong một trăm năm giá cả chỉ giảm không tăng. Nhưng tình trạng hiện giờ không phải đánh vào mặt ta hay sao? Chúng ta không tăng người khác tăng, vậy mọi người đều sẽ đến tranh gành Tu Di Thạch của chúng ta. Đến lúc đó một khi bán hết, nhất định sẽ ảnh hưởng tới danh dự, một khi danh dự bị tổn hại, còn muốn phát triển tiếp thì quá khó khăn rồi!

Triệu Hải lo lắng nói.

– Ừm! Cách làm của ngươi không tệ!

Chung Sơn gật gật đầu.

– Tạ ơn bệ hạ!

Triệu Hải lộ ra vẻ tươi cười khó có được.

– Vậy cửa hàng mua giá cả gấp mười đó, là cửa hàng nào?

Chung Sơn trầm giọng hỏi.

– Kêu là Lữ Thị Thương Hội! Bốn tháng trước, lần đầu tiên xuất hiện ở Lục Hợp Thành, vừa xuất hiện lập tức dẫn tới dư luận xôn xao, ngắn ngủi bốn tháng, trở thành cửa hàng lớn trong mấy cửa hàng ở Lục Hợp Thành, phát triển cực kỳ nhanh chóng. Không! Phải nói là phát triển nhanh đến khó tin! Mỗi ngày vô số linh thạch rót vào Lữ Thị Thương Hội: bốn tháng, vẻn vẹn chỉ bốn tháng gần như trở thành kim chỉ hướng trong toàn thành, bất kỳ vật phẩm nào chỉ cần nơi đó vừa tăng giá, các nơi khác liền lập tức tăng giá theo; nơi đó hạ giá, các cửa hàng khác trong thành liền lập tức giảm giá!

Triệu Hải nói với vẻ thán phục.

– Hả? Lữ Thị Thương Hội? Bốn tháng trước mới tới? Vừa tới liền khuấy lên dư luận xôn xao ư?

Chung Sơn kinh ngạc nói.

– Dạ! Ngày khai trương đầu tiên, liền thu hút toàn thành. Trong một tháng, mỗi ngày đều chật ních!

Triệu Hải nói vẻ thán phục.

– Lữ Thị Thương Hội làm như thế nào?

Chung Sơn ngưng trọng hỏi.

– Trong ngày khai trương, Lữ Thị Thương Hội vẫn chưa làm bất kỳ gì phô trương, vẻn vẹn chỉ dựng một cái bảng hiệu, vô số người liền chen chúc mà vào!

Triệu Hải nói.

– Bảng hiệu gì?

– Trên bảng hiệu viết: “Phàm là người tìm được một kiện thứ phẩm ở Lữ Thị Thương Hội: thưởng 100 vạn linh thạch!” Sau đó, vì tiền thưởng này, chỉ cần người nhìn thấy bảng hiệu, liền lập tức đi vào cẩn thận xem xét tất cả thương phẩm, tiếp đó một truyền mười, mười truyền trăm!

Triệu Hải nói.

– Một chữ ngàn vàng? Lữ Bất Vi?

Chung Sơn co rụt đồng tử lại.

Đây không phải chính là kỹ xảo ngày xưa của Lữ Bất Vi sao? Một bộ Lữ Thị Xuân Thu, cho văn nhân khắp thiên hạ soi, tìm một chữ có thể sửađổi liền thưởng cho ngàn vàng: Thiên hạ chen chúc nhau xin đọc.

– Một chữ ngàn vàng?

Triệu Hải không rõ là chuyện gì.

– Ừm! Đừng quản tới những thứ này! Ta hỏi ngươi, thật có người tìm được thứ phẩm không?

Chung Sơn hỏi.

– Lữ Thị Thương Hội rộng lớn phi thường, thương phẩm vượt qua trăm vạn loại, không có khả năng mỗi một món đều là tinh phẩm: ngay ngày hôm sau, đã bị người tìm được một kiện thứ phẩm. Lữ Thị Thương Hội trước mặt mọi người thưởng trăm vạn linh thạch!

Triệu Hải nói.

– A?

Chung Sơn nhăn mày.

– Nào ngờ, chẳng những mọi người không vì thứ phẩm này mà ít chạy tới Lữ Thị Thương Hội, ngược lại người tới mỗi ngày càng nhiều. Mỗi ngày mang lại lợi nhuận cho Lữ Thị Thương Hội cũng càng ngày càng khổng lồ. Chỉ ngắn ngủi bốn tháng, liền được liệt một trong vị trí cửa hàng đỉnh cấp của Lục Hợp Thành!

Triệu Hải vô cùng cảm thán nói.

– Thấy lợi chạy tới! Đương nhiên mọi người nguyện ý đi tới, bởi vì mua được đều là tinh phẩm, cho dù mua được thứ phẩm, vậy càng tốt, có thể đổi lấy trăm vạn linh thạch, ai còn có lo lắng gì đáng nói?

Chung Sơn khẽ thở dài.

Lữ Bất Vi, không hổ là cao thủ già đời trên thương đạo! Trên cơ sở “một chữ ngàn vàng”, lại tiến một bước “phá rồi sau đó lập”. Chính vì một món thứ phẩm này, mà có thể buôn bán dài lâu không suy, có lẽ kiện hàng thứ phẩm kia cũng chính là Lữ Bất Vi cố ý sắp đặt.

– Bệ hạ! Vậy hiện tại chúng ta phải làm thế nào?

Triệu Hải hỏi, trong mắt đầy lo lắng.

– Cửa hàng mua bán Tu Di Thạch trong thành, thống nhất điều chỉnh giá ư?

Chung Sơn hỏi.

– Không có! Phần lớn là điều chỉnh giá, nhưng biên độ tăng giá không đồng nhất, hình như đang nhìn bảng yết giá của Lữ Thị Thương Hội, chờ hắn vừa ra rất có khả năng nhiều người tới tấp làm theo. Hiện tại dân chúng không dám mua, sợ giá cao mua xong lại hạ xuống!

Triệu Hải nói.

– Ừm!

Chung Sơn gật gật đầu.

– Bệ hạ! Năm ngày sau, sẽ còn có một lần bán đấu giá Tu Di Thạch, đến lúc đó chúng ta có cần đi đấu giá, dù là trả giá cao hay không?

Triệu Hải hỏi.

– Đến lúc đó ta đi theo ngươi!

Chung Sơn nói.

– Dạ!

Ngày thứ hai.

– Bệ hạ! Đưa ra rồi! Lữ Thị Thương Hội đưa giá cả ra rồi! Tu Di Thạch bán lẻ giá tăng gấp mười!

Triệu Hải cuống quít chạy tới nói.

– Lữ Thị Thương Hội tăng rồi ư? Vậy các cửa hàng Tu Di Thạch khác thì sao?

Chung Sơn nhíu mày nói.

– Cũng tăng, phần lớn đều tăng! Có gần 20 nhà biên độ tăng giống như Lữ Thị Thương Hội, còn lại thì yết giá không đồng nhất. Chỉ có mấy nhà giống với chúng ta còn chưa tăng giá!

Triệu Hải lo lắng nói.

– Dân chúng thì sao?!

Chung Sơn gật gật đầu.

– Có một số dân chúng đã sốt ruột mua Tu Di Thạch, ngay sáng sớm hôm nay, người đến mua Tu Di Thạch rõ ràng nhiều hơn rất nhiều so với trước kia!

Triệu Hải nói.

– Nhiều hơn rất nhiều?

Chung Sơn tỏ ra ngưng trọng.

– Dạ, bệ hạ! Ở phụ cận Lục Hợp Thành vốn không có quặng mỏ Tu Di Thạch, muốn tới ngoại giới nhập hàng, nhất định đi về phải mất thời gian tám năm, đây còn không bao gồm trên đường gặp hung hiểm. Dù sao, Tu Di Thạch không thể chứa vào vòng tay trữ vật, một khi hóa thành vòng tay phải bị phá huỷ một lần nữa mới lấy ra, thì chỉ còn lại có một nửa hiệu quả ban đầu; trên đó cũng có thần thức huyết mạch của người khác. Tu Di Thạch phải mua mới nhất, bởi vì trữ vật vòng tay tốt nhất chỉ có chính mình mới có thể mở ra, có thần thức huyết mạch của người khác, chính là nói, người khác cũng có thể mở ra. Như vậy Tu Di Thạch bán không được giá tốt!

Triệu Hải nhíu mày nói.

Ngày thứ ba, ngày thứ tư: càng ngày càng nhiều người tới mua Tu Di Thạch của Đại Vinh Thương Hội!

Ngày thứ năm.

Chung Sơn cùng đi với Triệu Hải nhìn xem cửa hàng. Ngay cửa cửa hàng Đại Vinh Tu Di, giờ phút này đã xếp thành một hàng thật dài!

– Bệ hạ! Ngài xem, những người này đều là muốn mua Tu Di Thạch. Ta đã đưa ra hạn chế, mỗi người mỗi ngày nhiều nhất chỉ có thể mua một cân Tu Di Thạch, nhưng vẫn còn nhiều người như vậy!

Triệu Hải nhíu mày nói.

– Ừm! Đi thôi! Chúng ta đi nhìn xem hội đấu giá kia thế nào!

Chung Sơn nhíu mày nói.

– Dạ!

Hai người rất nhanh đi tới một thung lũng thật lớn. Trung tâm thung lũng, chất đống một tòa núi nhỏ như bạch ngọc không tỳ vết, hoàn toàn là do Tu Di Thạch nguyên thủy chất thành: Là một tòa núi đá Tu Di.

Thương nhân tốp năm tốp ba đã tụ tập trong thung lũng. Chia làm rất nhiều đoàn thể nhỏ, hiển nhiên đều là vì tòa núi đá Tu Di này mà đến.

Có thân phận của Triệu Hải không ai ngăn cản, hai người đạp bước đi vào.

Nhìn xem núi đá Tu Di, Chung Sơn lại nhìn một vòng các thương nhân ở bốn phía. Bỗng nhiên, Chung Sơn lông tơ dựng thẳng nhìn về phía một góc khe núi.

Bỗng nhiên Chung Sơn cảm giác có người nhìn chằm chằm vào mình, quay đầu nhìn lại, vừa vặn trông thấy một nam nhân mặc hoa phục ngồi bên một cái bàn ở phía trước, đứng bên cạnh rất nhiều hạ nhân. Nam nhân vừa uống rượu nhắm thức ăn, vừa giống như chờ đợi.

– Bệ hạ! Chính là người ngồi chỗ kia, là người tổng phụ trách Lữ Thị Thương Hội, ai cũng không biết hắn tên là gì, chúng ta xưng hô là Lữ tiên sinh. Hắn rất ít lộ mặt, ta cũng chỉ nhìn thấy mặt hắn có một lần!

Triệu Hải thấp giọng nói.

“Lữ tiên sinh?” Chung Sơn nhìn về phía nam nhân hoa phục, mà nam nhân kia hình như ngay từ đầu đã chú ý tới Chung Sơn, tay nâng chén rượu hướng tới phía Chung Sơn gật gật đầu.

Chung Sơn thoáng hơi kinh ngạc, tiếp đó cười nhạt, đạp bước đi tới.

Triệu Hải theo sát phía sau.

– Lữ tiên sinh?

Chung Sơn đến gần khẽ thi lễ nói.

– Chung tiên sinh! Mời ngồi!

Nam nhân mặc hoa bào tươi cười nói.

Chung Sơn đã đoán ra người này chính là Lữ Bất Vi, nhưng không có vạch trần; Lữ Bất Vi cũng rõ ràng biết Chung Sơn trước mắt là ai, cũng không có nói trắng ra, mà mời Chung Sơn ngồi xuống.

Chung Sơn có chút cổ quái trong lòng, nhưng cũng thản nhiên nói:

– Vậy từ chối thì bất kính!

Chung Sơn ngồi xuống, Triệu Hải đứng phía sau.

Nhìn thấy Chung Sơn thản nhiên như thế, Lữ Bất Vi thầm tán thưởng, nhưng trong mắt lộ vẻ khôi hài.

– Mỹ thực đặc sắc của Lục Hợp Thành, cộng thêm rượu ngon của triều ta, Chung tiên sinh có thể nếm thử?

Lữ Bất Vi hỏi.

– Có gì không thể? Vậy Chung Sơn cứ thử xem khẩu vị của Lữ tiên sinh!

Chung Sơn bưng lên chung rượu chậm rãi nhấp một ngụm.

Lữ Bất Vi nhìn chằm chằm vào Chung Sơn, dường như muốn nhìn thấu Chung Sơn.

– Ôn mà không hỗn, thanh mà không hàn, béo mà không ngán, nâng cao tinh thần tỉnh táo đầu óc… Quả nhiên là rượu ngon!

– – – – – oOo- – – – –