Q1 - Chương 26: Triệu Sở Hướng

Trường Sinh Bất Tử

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Chung Sơn gọi đều là thức ăn ngon nhất, vốn không có nhìn thực đơn, trực tiếp gọi một ít. Bồi bàn phục vụ lập tức biết hai người trước mặt, khẳng định không phú cũng quý nên lập tức niềm nở ghi lại.

Không bao lâu, rượu và thức ăn đã được mang lên.

Thiên Linh Nhi tùy tiện ăn hai miếng, ánh mắt liền liếc xuống phía dưới, mỗi một lần đám con bạc phía dưới quát to đều giống như đang nói cho Thiên Linh Nhi rằng bọn họ đang chơi một trò chơi rất rất vui.

Nhìn Thiên Linh Nhi, Chung Sơn lắc đầu cười cười. Lần đầu tiên đến sòng bạc, mỗi người đều có bộ dạng này, nhưng nàng không biết sòng bạc này mới là địa phương nguy hiểm nhất.

– Ăn nhanh lên!
Thiên Linh Nhi lập tức thúc giục nói.

Chung Sơn đang định nói gì bỗng nhướng mày nhìn về phía một bàn ăn cách đó không xa. Bởi vì Chung Sơn cảm thấy người bên kia trước giờ cứ nhìn vào mình.

Nhìn mình?

Trên bàn kia, rượu và thức ăn không chút thua kém mình bên này, ngồi ở đó là một nam tử áo bào trắng, bộ dáng khoảng ba mươi tuổi, khuôn mặt khí khái hào hùng, đặt một cây thương trên bàn, một cây trường thương màu trắng bạc?

Pháp bảo?

Chung Sơn liếc mắt liền nhận ra đó là pháp bảo dùng Không Linh Châu tạo ra?

Người nọ giờ phút này đang nâng một chén rượu hơi nhướng mày nhìn về phía Chung Sơn. Bỗng nhiên người nọ mở miệng, có chút không xác định nói:
– Chung Sơn?

Một lời đã nói ra tên mình? Nhưng tướng mạo bản thân mình chỉ ba mươi mấy tuổi? Dù là đám nghĩa tử của mình, nếu là một năm trước cũng không có khả năng nhận ra mình?

Chung Sơn nhìn kĩ người này, bỗng nhiên một ý niệm chợt lóe lên trong đầu.

Năm mươi mốt năm trước.

Chung Sơn trải qua ngàn khó vạn hiểm cuối cùng chạy tới trước cửa một tiên môn, khẩn cầu bái nhập vào tiên môn, tại cửa tiên môn quỳ ba ngày ba đêm. Lại không người nào nguyện ý thu hắn làm đệ tử.

Khi đó, đúng lúc là Long Môn đại hội năm mươi năm một lần.

Tiên môn liên tục có người mang theo đệ tử mới thu trở về nhưng mà đối với Chung Sơn khinh thường không nhìn tới.

Lúc ấy, chính là người trước mắt, cũng mặc áo bào trắng, ở Long Môn đại hội may mắn được chọn, lúc đi theo sư phó trở lại tiên môn, vừa lúc thấy Chung Sơn quỳ gối tại cửa sơn môn.

– Sư tôn, người nói hắn ở trong này quỳ ba ngày ba đêm?
Người này nói.

– Người này gọi là Chung Sơn, căn cốt không tốt, cả đời khó có thành tựu.
Sư tôn hắn nói.

– Nhưng mà nghị lực hắn không tệ à, hơn nữa đã quỳ ba ngày, sư tôn nếu không người cũng thu hắn làm đệ tử đi, được hay không phải xem chính hắn.
Người áo bào trắng nói.

– Câm mồm, Triệu Sở Hướng, đây là tiên môn chứ không phải chiến trường thế gian của ngươi, không phải cứ có nghị lực tốt là được.
Sư tôn nổi giận nói.

– Vâng.
Triệu Sở Hướng gật đầu nói, lắc đầu thở dài đi theo sư tôn đi vào tiên môn.

Chính là ngày nào đó, Chung Sơn bỗng nhiên nghĩ tới, ngày xưa mình bái phỏng rất nhiều tiên môn cũng chỉ có người này từng khuyên giải người tiên môn giúp mình. Tuy rằng không thành công nhưng Chung Sơn lại không thể quên hắn.

– Triệu Sở Hướng?
Chung Sơn lập tức đứng dậy nhìn về phía hắn.

– Ha ha, quả nhiên là ngươi, Chung Sơn.
Triệu Sở Hướng lập tức cầm lấy cây thương kia rồi đi tới. Trực tiếp ngồi vào chỗ bên cạnh Chung Sơn.

– Chung Sơn, hắn là ai vậy?
Thiên Linh Nhi lập tức hỏi.

– Thiết Thương Môn, Triệu Sở Hướng.
Triệu Sở Hướng lập tức tự tự báo danh hào với Thiên Linh Nhi.

– Khai Dương Tông, Thiên Linh Nhi.
Thiên Linh Nhi cũng báo lại một tiếng. Dù sao việc đưa tin tông môn cũng là lễ tiết phải làm khi tiên môn gặp mặt.

– Khai Dương Tông?
Triệu Sở Hướng có chút ngạc nhiên nhìn Chung Sơn.

Nghĩ không ra, ngày xưa Chung Sơn ngay cả hạ tiên môn cũng không thể bái nhập, giờ phút này lại bái vào thượng tiên môn Khai Dương Tông.

– Chung Sơn huynh, chúc mừng.
Triệu Sở Hướng lập tức chúc mừng nói.

– Cùng vui.
Chung Sơn trả lời.

– Chung Sơn, ngươi từ từ ăn, ta đi xuống xem.
Thiên Linh Nhi rốt cuộc vẫn không nhịn được, nói một câu với Chung Sơn, liền theo cầu thang vọt đi xuống.

Nhìn bộ dáng Thiên Linh Nhi, Chung Sơn lắc đầu cười cười để nàng đi, có mình ngồi trên đây chắc là không có việc gì.

– Triệu huynh vì sao tới đây?
Chung Sơn quay đầu nhìn về phía Triệu Sở Hướng.

– Ta vốn là tướng quân Đại Tống quốc, năm mươi mốt năm trước may mắn bái nhập tiên môn, hiện tại đi ra ngoài lịch lãm, đi ngang qua thành này, vừa khéo gặp phải một sự tình liền lưu lại. Hôm nay ra ngoài đi dạo, không nghĩ tới ở trong này nhìn thấy Chung huynh.
Triệu Sở Hướng cười sang sảng nói.

– Quả thực không thể tưởng được, chuyện ngày xưa Triệu huynh ở Thiết Thương Môn khuyên bảo tiền bối, Chung Sơn còn nhớ rõ. Ngày xưa dù chưa bái nhập tiên môn nhưng Chung Sơn vẫn đa tạ ân tình Triệu huynh ngày đó mở lời giúp đỡ.
Chung Sơn trịnh trọng nói.
Chung Sơn là người ân oán rõ ràng, chuyện ngày xưa tuy rằng không thành nhưng Triệu Sở Hướng có lòng giúp mình nên Chung Sơn vẫn cứ ghi tạc trong lòng.

– Ha ha, việc không thành, không cần cảm tạ. Hơn nữa, nếu là ngày đó thành thì Chung huynh cũng sẽ không có may mắn bái nhập Khai Dương Tông.”
Triệu Sở Hướng cười nói.

– Huynh và ta cũng không cần khách sáo, huynh trực tiếp xưng hô ta Chung Sơn là được.
Chung Sơn cười nói.

– Được, huynh cũng gọi ta là Sở Hướng hoặc Triệu Sở Hướng đều được.
Triệu Sở Hướng nói.

– Sở Hướng, mời.
Chung Sơn gật đầu, nâng chén rượu kính Triệu Sở Hướng.

Triệu Sở Hướng cũng cầm chén rượu lên, rất hào sảng, hai người trực tiếp uống một hơi cạn sạch.

– Lần này Khai Dương Tông các ngươi lịch lãm cũng là vì người tên là ‘Hạo Tam’ sao?
Triệu Sở Hướng bỗng nhiên nói.

Nghe Triệu Sở Hướng nói thế, Chung Sơn nhướng mày. Giọng điệu này giống như tất cả mọi người đang tìm Hạo Tam, vốn tưởng rằng chỉ có Khai Dương Tông tìm kiếm, bây giờ mới phát hiện không phải chỉ như thế.

– Không sai. Hạo Tam này là người thế nào?
Chung Sơn hỏi.

– Không rõ lắm, nhưng ta nghe sư tôn nói qua, một ngày nọ tất cả tông môn đều biết tên Hạo Tam này, đều đang tìm kiếm người này. Vô luận sinh tử, bắt được tông môn liền trọng thưởng cho, bây giờ chỉ cần là người tu hành thì dường như đều biết người này.
Triệu Sở Hướng lắc đầu nói.

Hai người đang nói chuyện với nhau.

Dưới đại sảnh lầu một, ở cửa một nam tử hắc bào bối kiếm được vài tên dẫn đường cung kính đưa đi, chậm rãi đi vào.

Người tiếp đón vốn chuẩn bị tiến lên nhưng mà nhìn thấy vài người dẫn đường kia thì người tiếp đón liền ngây dại bởi vì một người trong đó chính là ông chủ Kim Chuyên Lâu này. Ông chủ lúc trước đầy khí phách, hôm nay lại cung kính với một hắc bào nam tử?

– Triệu Sở Hướng ở chỗ nào?
Hắc bào nam tử bối kiếm thản nhiên hỏi.

– Lầu hai, đang dùng cơm.
Ông chủ Kim Chuyên Lâu lập tức nói.

– Ừm.
Hắc bào nam tử bối kiếm gật đầu, liền theo ông chủ Kim Chuyên Lâu chậm rãi đi lên.

Đi đến một nửa cầu thang thì hắc bào nam tử bỗng nhiên nhướng mày nhìn về phía một chiếu bạc đại ở sảnh lầu một cách đó không xa.

Chiếu bạc đang bị một đám người vây quanh, một hồng y nữ tử tuổi trẻ bộ dạng cực kỳ xinh đẹp, làn da bóng loáng, nhìn qua tựa như búp bê sứ, giờ phút này trước mặt nàng để một sấp ngân phiếu. Còn có rất nhiều bạc nén, đang cùng người đối diện đánh cuộc lớn.

Một sấp ngân phiếu ít nhất có một trăm tấm, một tấm là một ngàn thỏi, cũng chính là một vạn lượng bạc. Một trăm tấm, một trăm vạn lượng?

Quả là một gia tài lớn.

Nhưng khiến người ta bất ngờ thật là hồng y nữ tử tuổi trẻ kia lại liên tiếp thua tiền, hơn nữa càng thua càng đặt, càng đặt càng thua.

Nhưng không ngăn nổi nàng tiền nhiều, một trăm vạn lượng. Khi nàng lấy ra một xấp ngân phiếu đặt lên bàn thì tất cả mọi người chung quanh bàn đều cùng lúc thèm thuồng nhìn xấp ngân phiếu kia, nhìn hà quan đối diện thắng từng ván từng ván.

Đám con bạc bốn phía không đánh nữa, dịp may ngàn năm, trăm vạn lượng bạc, tới đây đốt tiền sao?

– Cô nương, cô còn đặt tiểu sao?
Hà quan hỏi.

– Đúng, ta còn đặt tiểu, ta sẽ đặt tiểu.
Thiên Linh Nhi tức giận lại lấy ra một vạn lượng ném qua.

– Được, đặt rồi bỏ tay, bốn năm sáu, mười lăm điểm, đại.
Hà quan mở ra ống gỗ, lộ ra dưới ống gỗ là ba con súc sắc.

– Không được, ta muốn nhìn con súc sắc.
Thiên Linh Nhi lập tức kêu lên.

Sau đó, nhìn kỹ một chút con súc sắc, không có vấn đề gì. Con súc sắc có sáu mặt, sáu mặt bất đồng! Vì sao, vì sao mỗi lần đều là đại?

– Tiếp tục.
Thiên Linh Nhi không tin có trò quỷ nên lại ném một tấm ngân phiếu qua.

Trên cầu thang, hắc bào nam tử bối kiếm nhìn thấy Thiên Linh Nhi ở chỗ đó thua tiền, bỗng nhiên ánh mắt sáng lên, không phải vì nhìn thấy ngân phiếu mà là nhìn thấy thủ trạc của Thiên Linh Nhi.

Trữ vật thủ trạc?

Nhìn thấy thứ kia, hắc bào nam tử bối kiếm lập tức nói vài câu vào tai ông chủ Kim Chuyên Lâu bên cạnh.

– Vâng, Đường công tử, hãy nhìn ta ra tay.
Ông chủ Kim Chuyên Lâu lập tức kích động nói.

– Ừm.
Hắc bào nam tử bối kiếm lập tức gật đầu, theo ông chủ đi xuống lầu.

Hai nén hương sau, Chung Sơn ở trên lầu nói chuyện với Triệu Sở Hướng thật vui vẻ. Chung Sơn cảm thấy Triệu Sở Hướng chắc chắn là một người đáng để quen thân, dựa vào kinh nghiệm nhiều năm lăn lộn hồng trần Chung Sơn nhận định Triệu Sở Hướng là một người trọng tín nghĩa, trọng lời hứa, bởi vậy hai người trò chuyện với nhau rất vui.

Dưới lầu, Thiên Linh Nhi giờ phút này đang nóng nảy, trước đó Chung Sơn cho nàng một trăm vạn lượng bạc. Tuy rằng không nói cho nàng một trăm vạn lượng đại biểu cái gì nhưng nàng cũng biết đã tiêu xài quá trớn, muốn thắng lại tiền nhưng mà lần nào cũng thua, ta xui xẻo như vậy sao?

Thiên Linh Nhi hết sức lo lắng, bỗng nhiên thấy vẻ mặt những người vây xem bên cạnh như là đáng thương, đáng tiếc, cười nhạo.

Thiên Linh Nhi tuy rằng hồn nhiên nhưng cũng không phải ngu ngốc, lập tức nhìn ra khẳng định trong đó có điều cổ quái.

Bọn họ gạt ta tiền? Khẳng định có vấn đề, nhưng vấn đề chỗ nào? Ta không thấy bọn họ làm trò quỷ gì cả?

Trước mặt chỉ còn có hai tấm ngân phiếu hai vạn lượng, mà đối phương đối diện lại có một xấp thật dày, chín mươi tám vạn lượng.

– Cô nương, còn muốn tiếp tục sao?
Đối diện là ông chủ Kim Chuyên Lâu, bỗng nhiên cười hỏi. Đứng bên cạnh là hà quan còn có hắc bào nam tử bối kiếm kia.

Thiên Linh Nhi nhìn một đám người trước mắt giống như đám người này đều là người xấu, đều là lừa tiền của mình. Nhưng mình cũng không biết có chuyện như vậy, làm sao bây giờ, tiền Chung Sơn cho đã nhanh chóng thua gần hết.

Thiên Linh Nhi vô cùng lo lắng.

– Nếu không như vậy đi, cô nương ngươi nếu có thứ gì đáng giá, giống như thủ trạc kia của ngươi, chỉ cần vật đó đáng giá thì có thể thay cho bạc.
Ông chủ Kim Chuyên Lâu nói.

– Thay cho bạc?
Thiên Linh Nhi nhíu mày nói. Trong trữ vật thủ trạc của mình có một số thứ tốt, nhưng mà bọn họ biết sao?

– Đúng, nói vậy, ngươi cũng giống như ta, chỗ ta có một Không Linh Châu còn có chín mươi tám vạn lượng bạc này, nếu như ngươi có thứ tốt thì có thể đánh cuộc một lần nữa.
Hắc bào nam tử bối kiếm bỗng nhiên mở miệng nói.

Hắc bào nam tử bối kiếm mở miệng chính là nói cho Thiên Linh Nhi rằng ta cũng là người tiên môn, chỉ cần ngươi có thứ tốt thì ta có thể biết được.

Nhìn xấp ngân phiếu kia, Thiên Linh Nhi khẽ cắn môi. Tuy Thiên Linh Nhi không cần Không Linh Châu nhưng lại để ý xấp ngân phiếu kia, tuy không rõ giá trị nó lắm nhưng cuối cùng Chung Sơn bảo nàng cứ xài tùy thích, Thiên Linh Nhi cũng không muốn cứ tùy tiện xài hết như vậy.

Thiên Linh Nhi không muốn, thật sự không muốn.

Nên đánh cuộc không? Trước đó mình còn có mấy lần thắng, có lẽ, có lẽ tiếp theo mình có thể thắng. Thiên Linh Nhi trong lòng không ngừng đấu tranh. Vẻ mặt buồn rầu, Thiên Linh Nhi không muốn mất đi mấy thứ bảo bối kia của mình đồng thời cũng muốn lấy lại một xấp ngân phiếu kia.

– Không Linh Châu? Thật là lớn, để ta đến đi.

Đang hết sức lo lắng thì từ phía sau Thiên Linh Nhi bỗng nhiên truyền đến một tiếng cười lạnh của Chung Sơn.