Q.7 - Chương 37: Thiên Cơ Tử

Trường Sinh Bất Tử

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Ads – Xem ra Đại Tranh ta vẫn không tính là có tiếng tăm gì, không sai, đúng là Đại Tranh đó, xin mang bái thiếp giao tới tay Thiên Cơ Tử!

Chung Sơn trịnh trọng gật gật đầu.

– Đại ca, Đại Tranh này rất nổi danh sao?

– Đại ca, một cái Đế triều mà thôi, có quyền gặp gia chủ sao?

– Ta từng nghe thiếu gia nói qua, thiếu gia vô cùng coi trọng!

Kẻ cầm đầu kia trấn an những con cháu khác.

– Thiếu gia?

Mọi người không khỏi kinh ngạc.

– Các ngươi ở đây chờ! Ta đi gặp gia chủ.

Tên cầm đầu nói.

– Ừ!

Chung Sơn gật gật đầu.

Người cầm đầu nhìn sâu mọi người một lúc, quay đầu bay về phía một đỉnh núi xa xa, mà những người khác cũng cùng đám người Chung Sơn chờ đợi.

– Bệ hạ, chúng ta?

Ngụy Thái Trung nghi hoặc nhỏ giọng hỏi.

– Tiên lễ!

Chung Sơn trầm giọng nói.

– Vâng!

Ngụy Thái Trung gật gật đầu.

– Tiên lễ cái gì? Tiên lễ hậu binh sao? Ở địa giới Thiên gia ta, các ngươi còn muốn động võ? Ha ha ha ha!

Một gã con cháu Thiên gia cuồng ngạo cười to nói.

– Ha ha ha ha…!

Đám con cháu Thiên gia khác cũng cười to.

Ngụy Thái Trung ánh mắt giận dữ, Dần Lạc Nhật khẽ nhíu mày, Thi tiên sinh vẻ mặt không đổi, mà Chung Sơn lại dường như căn bản không nhìn thấy bọn họ vậy.

Thấy đối phương không thèm để ý, cả đám con cháu Thiên gia cũng chỉ có thể hừ lạnh một tiếng, cũng không tiếp tục để ý tới nữa.

Không bao lâu, nam nhân đưa bái thiếp lúc trước bay trở về.

– Gia chủ cho mời, chư vị mời đi theo ta!

Tên kia nói.

– Ừ!

Chung Sơn gật gật đầu.

Trong lúc cảm đám con cháu Thiên gia nghi hoặc, bốn người Chung Sơn đã bay về hướng một ngọn núi phương nam, lúc cách ngọn núi một khoảng liền đáp xuống đất.

– Quy củ Thiên gia, phụ cận ngũ phong không được phi hành!

Người kia giới thiệu nói.

– Ừ!

Chung Sơn gật gật đầu. Theo người kia đi bộ tới tòa núi.

– Gia chủ chờ ở Thiên Mạch Điện, xin mời đi theo ta!

Người kia lại lần nữa nói.

– Thiên Mạch Điện?

Chung Sơn bỗng nhiên nhướng mày.

– Sao vậy?

– Trước mắt không phải Mệnh Phong sao? Sao lại đặt tên là Thiên Mạch Điện?

Chung Sơn mặt mày nhăn lại, nghĩ tới một chuyện vô cùng cổ quái nói.

– Mệnh Phong đúng là không sai, chủ điện Thiên gia ta, tự nhiên chỉ có thể xưng là Thiên Mạch Điện.

Người kia làm vẻ đương nhiên nói.

Nhưng mà lúc Chung Sơn nghe cái tên như thế, chân mày không khỏi nhíu chặt lại, bởi vì, Thiên Mạch Điện cũng là Chung Sơn nhìn thấy ở một chỗ khác.

Đại La Thiên triều chỗ ở của Phong Thủy Sư, Thiên lão.

Vì muốn rửa oan khuất cho Cổ Thiên U, Chung Sơn đi tới chỗ Thiên lão xin trợ giúp, Thiên lão ở tại đại điện, tên là Thiên Mạch Điện, nhưng mà Chung Sơn chỉ tưởng là để phân biệt Phong Thủy Sư, dù sao, Thiên Địa Nhân Thần Quỷ, Thiên lão chính là thuộc Thiên chi nhất mạch, bởi vậy tên điện là Thiên Mạch Điện. Nhưng mà bây giờ xem ra có chút không thích hợp a!

– Không biết các hạ có biết Thiên lão không?

Chung Sơn vừa đi, vừa hỏi.

– Hả? Ngươi cũng biết Phong chủ Phong Thủy Phong?

Người kia quái dị nhìn về phía Chung Sơn.

– Phong chủ Phong Thủy Phong? Thiên lão?

Chung Sơn quái dị nói.

– Ta vốn là người Phong Thủy Phong, ngươi sao biết tên Phong chủ Phong ta? Cho dù con cháu Thiên gia, cũng không phải tất cả mọi người đều biết, ngươi sao lại biết được?

Người kia ngưng trọng nhìn về phía Chung Sơn.

– Ta và Thiên lão có duyên gặp mặt mấy lần!

Chung Sơn chỉ có thể cổ quái nói.

Nghe Chung Sơn nói vậy, người kia lại cổ quái, thật sâu nhìn lại Chung Sơn, không nói thêm nữa.

Đi về phía Mệnh Phong, bên dưới Mệnh Phong cũng không có số mệnh và công đức, mà lại có vô số ánh sáng xanh, hào quang đến từ tinh không xa xôi.

Chung Sơn ngẩng đầu nhìn lại, tinh đấu đầy trời, không ngờ thu hết vào đáy mắt, vô số ánh sáng xanh Mệnh Phong là đến từ đầy trời tinh tú kia.

Tinh tú lóng lánh, phảng phất bị trận pháp nào dẫn dắt, lấp lánh theo tần số nhất định.

Mượn tinh tú lực, bố trí thủ sơn đại trận?

Chung Sơn hơi hơi kinh ngạc, Thiên gia này quả nhiên nội tình thâm hậu.

Dưới Mệnh Phong có rất nhiều kiến trúc, đồng dạng cũng có lượng lớn con cháu chạy khắp nơi, thấy đoàn người Chung Sơn tiến đến, cũng không ai ra ngăn đón.

Rất nhanh, đoàn người Chung Sơn được đưa tới vào một cung điện lớn.

Trên cung điện, bỗng nhiên nổi lên ba chữ Thiên Mạch Điện. Bên ngoài có lượng lớn thủ vệ đứng canh.

– Các ngươi chờ ở bên ngoài, ta đi vào bẩm báo gia chủ!

Người kia nói.

– Ừ!

Người kia tiến vào đại điện, rất nhanh đi ra nói:

– Vào đi!

Chung Sơn nhẹ nhàng phủi bụi trên người, mang theo ba người tiến vào.

Tiến vào một bước, mọi người phảng phất như bước vào tinh không, bốn phía có vô số tinh tú bao quanh, phảng phất dựa theo quỹ tích của số mệnh xoay tròn, bên trên hiện ra tinh tú, dưới chân cũng như vậy.

Nhưng Chung Sơn biết được, đây chỉ là giả, hoặc là nói, đây chỉ là hình chiếu tinh tú, biến đại diện trở thành hình chiếu tinh không trên cao.

Đây là một cái đại điện kỳ diệu.

Ở một đầu khác đại điện, một lão phàm nhân tuổi khoảng 60, nhắm mắt khoanh chân ngồi, bốn phía có vô tận tinh tú bao quanh, giống như hắn chính là chủ, chúng tinh đều vây quanh.

Lão nhân không có khí tràng mạnh mẽ, phảng phất có liên hệ với toàn bộ tinh không vậy.

Mọi người bước vào đại điện, lão nhân cũng chậm rãi ngẩng đầu, hai mắt vừa mở, một đạo kiếm quang sắc bén linh hoạt từ trong mắt lão nhân loáng lên một cái rồi biến mất.

– Đại Tranh Đế triều? Chung Hoàng đế? Ồ? Còn có Dần Chí Tôn?

Lão nhân chậm rãi đứng dậy.

Lão nhân nhìn qua rất hòa thuận, nhưng ở sâu dưới vẻ hiền hậu kia, lại dường như giấu một vẻ đạm mạc. Loại đạm mạc này giống như thiên hạ cũng như không.

– Ra mắt Thiên gia chủ!

Chung Sơn nói.

– Ra mắt Thiên gia chủ!

Dần Lạc Nhật cũng cung lễ nói.

Về phần Ngụy Thái Trung và Thi tiên sinh lại không nói lời nào, đứng phía sau Chung Sơn.

– Dần Chí Tôn, hôm nay sao tự nhiên lại tơi Thiên gia ta vậy?

Thiên Cơ Tử đạm mạc cười nói.

– Tại hạ ở tạm Đại Tranh Đế triều, cái gọi là ở ăn ở nhà người, thay người làm việc, được Chung Sơn Đại đế tin yêu, ta liền làm người tiếp khách vậy.

Dần Lạc Nhật trả lời.

– Ồ? Chung Sơn Đại đế?

Lão nhân lại nhìn về phía Chung Sơn. Trong mắt ẩn hiện một cỗ ẩn ý.

– Chỉ là 1 Đế triều nho nhỏ sao lọt vào mắt Thiên gia chủ được chứ. Chỉ là Chung Sơn có một chuyện không rõ, xin Thiên gia chủ giải thích rõ cho.

Chung Sơn nhíu nhíu mày nói.

– Ồ? Ngươi nói!

Thiên Cơ Tử nhìn chằm chằm Chung Sơn nói.

– Ta nghĩ, ở âm phủ này, người có thân phận giống như Chung mỗ chắc là rất nhiều, không phải mỗi người đều tới Thiên gia chủ đều tự mình tiếp đãi chứ?

Chung Sơn nhíu mày nói.

– Quân chủ một Đế triều nho nhỏ đúng là không đáng ta tự mình gặp mặt!

Thiên Cơ Tử vẫn cười nói, tuy nhiên, trong giọng điệu lại lộ ra một tia điên cuồng.

Chỉ một câu này cũng có thể nhìn ra, bên ngoài vẻ lương thiện này, ẩn giấu một tuyệt thế cuồng nhân.

– Ồ? Đó là vì sao?

Chung Sơn nhíu mày hỏi.

– Bởi vì Thiên Hiểu con ta, ta không chỉ một lần nghe được tên ngươi từ miệng hắn, ta cũng muốn xem một chút, một trong hai cánh tay trong tương lai từ miệng con ta rốt cuộc có bộ dạng gì?

Thiên Cơ Tử nhìn chằm chằm Chung Sơn, ánh mắt hiện ra vẻ khoa trương.

– Một trong hai cánh tay trong tương lai? Ha ha ha ha, Thiên gia chủ thật biết nói đùa!

Chung Sơn cười nhạt nói.

– Không phải ta, là Thiên Hiểu con ta, tuy nhiên, ta cũng không nhìn ra có chỗ gì đặc biệt.

– sPhải không? Người mua danh chuộc tiếng có rất nhiều, lời đồn sai cũng không ít, Chung Sơn không có cái phúc khí kia!

Chung Sơn nhàn nhạt cười nói.

Chung Sơn vẫn trước sau như một, nhưng trong lòng cũng lạnh lại, bởi vì Chung Sơn từ trong miệng Thiên Cơ Tử cảm nhận được một cỗ miệt thị, một loại miệt thị trắng trợn xem hắn như là một loại hàng hóa, nếu như ở trong quá khứ, Chung Sơn cũng lười cùng người như thế nói chuyện, nhưng mà vì Anh Lan, Chung Sơn cố nén lửa giận trong lòng.

– Có phúc khí hay không, đó là chuyện của ngươi, nói đi, đến Thiên gia ta là có chuyện gì?

Thiên Cơ Tử vô cùng trực tiếp hỏi.

Chung Sơn nhíu mày, bởi vì từ trong lời nói của Thiên Cơ Tử hắn cảm nhận được mục đích của Thiên Cơ Tử, hắn thật sự chỉ liếc mình một cái, xem mình xem có gì đặc biệt, sau khi xem xong, thì lại quên đi. Chính mình là vì mặt mũi Thiên Hiểu mới có thể tiến vào Thiên Mạch Điện được.

Hít sâu một hơi, Chung Sơn cũng không tiếp tục khách sáo cùng hắn, người ta căn bản khinh thường mình, nếu tiếp tục khách sao sẽ chỉ chuốc lấy nhục nhã.

– Ta là vì Tĩnh Ba Trì mà đến.

Chung Sơn trầm giọng nói.

– Ồ?

Khi Thiên Cơ Tử nghe ba từ Tĩnh Ba Trì, đồng tử đột nhiên co rụt lại. Biểu tình điềm tĩnh không hề nao núng, rốt cục cũng hiện lên vẻ kinh ngạc.

– Tại hạ có 1 thân nhân, bị người của Thiên gia ngươi bắt vào trong Tĩnh Ba Trì, xin Thiên gia chủ phóng xuất cho ta đoàn tụ.

Chung Sơn trịnh trọng nói.

– Ta không biết ngươi đang nói chuyện gì!

Thiên Cơ Tử hít sâu một hơi giọng điệu trở nên lạnh lùng nói.

Nhưng mà Chung Sơn tiếp tục nói:

– Nàng tên là Ngụy Anh Lan, ở cửa Hoàng Tuyền Lộ bị người Thiên gia người bắt bớ, ngươi có thể không biết tên nàng, nhưng mà ngươi nhất định biết nó.

Nói xong, Chung Sơn lấy ra cái thủy tinh ký ức kia, thúc dục pháp lực, hình ảnh bên trong hiện ra.

Đúng là Anh Lan tiến vào âm phủ, bị một con cháu Thiên gia thu lại.

– Là nàng?

Thiên Cơ Tử trợn tròn mắt, kinh ngạc nhìn về phía Anh Lan.

– Rốt cục Thiên gia chủ đã biết?

Chung Sơn vui vẻ nói.

Mà lúc này, trong mắt Thiên Cơ Tử lại trào ra một cỗ phẫn hận.

– Nàng? Nàng là tai họa? Hừ!

Trong mắt Thiên Cơ Tử hiện lên một cỗ sát khí.

– Xin Thiên gia chủ trả nàng cho ta.

Chung Sơn tiến lên một bước nói.

– Không có!

Thiên Cơ Tử ánh mắt lạnh lùng.

– Không có? Vậy xin Thiên gia chủ cho ta một lời giải thích!

Chung Sơn trầm giọng nói.

– Ha ha ha! Cho ngươi lời giải thích? Ngươi là cái thứ gì vậy?

Cơn giận còn sót lại của Thiên Cơ Tử vẫn chưa tan, kêu lên.

Đang ở thời điểm Chung Sơn muốn phát tác, ngoài điện bỗng nhiên truyền đến một giọng nữ nhân, giọng nói có chút già nua.

– Là ai chọc gia chủ mà nổi giận lớn như vậy?

Mọi người nhìn lại, là một bà già xấu lùn, tóc hoa râm, một thân áo bào trắng, chống một cây quyền trượng, chậm rãi đi đến.

– Thiên lão, ngươi đã đến rồi!

Thiên Cơ Tử hít sâu một hơi nói.

Thiên lão? Tròng mắt Chung Sơn thiếu chút nữa lồi ra, lão bà này tên là Thiên lão? Phong chủ Phong Thủy Phong, Thiên lão? Chẳng lẽ là trùng tên?

Không đúng a, cho dù trùng tên, cũng không phải xảo hợp như vậy à, đều gọi là Thiên lão, đều tu phong thuỷ, nên biết rằng, ở đất Thần Châu trừ Nê Bồ Tát ra, chỉ có ngũ mạch là tu phong thuỷ. Còn có, càng trùng hợp hơn chính là, chỗ ở của Thiên lão trên dương gian, cũng tên là Thiên Mạch Điện?

– Hơn 2000 năm ta đã không rời khỏi Thiên gia, vừa mới nghe nói có người có duyên gặp mặt cùng ta mấy lần, cho nên đến xem thử!

Nữ Thiên lão thản nhiên nói.

Chung Sơn: “……..”.

Mọi người cùng nhau nhìn về phía Chung Sơn.

Chung Sơn: “……..”.

– Chính là ngươi?

Nữ Thiên lão bỗng nhiên nhìn về phía Chung Sơn, mày nhăn lại.

“……”

– – – – – oOo- – – – –