Q.10 - Chương 43: Thành toàn ngươi

Trường Sinh Bất Tử

Đăng vào: 12 tháng trước

.

– Những điều này không trọng yếu, trọng yếu nhất là Khổng gia, ở trong tay ngươi nhà không ra nhà, đây là mục đích hôm nay ta đi ra! Ngươi! Không xứng làm gia chủ!

Khổng Tuyên nhìn thẳng vào Khổng Tử quát.

Ngươi! Không xứng làm gia chủ!

Một câu, nói rõ ý đồ của Khổng Tuyên đến đây, Khổng Tuyên phải giành lại chức gia chủ.

Dân chúng Hàm Dương lúc này đã có một ít người ngẩng đầu lên được, nhìn nam nhân áo xanh trên không trung, không khỏi toát ra sùng kính. Thánh nhân vốn là người tôn quý nhất thiên địa, được thiên hạ sùng bái, nhưng đối với người Đại Tần mà nói thì không phải vậy, ít nhất Hồng Nho Thánh nhân không được người Đại Tần ưa nhìn.

Ở trong lòng, dân chúng Hàm Dương nghiêng sang nam nhân áo xanh.

Nam nhân áo xanh là ai? Khổng Tuyên!

Người học lịch sử đều biết, Khổng Tuyên là ai? Hung nhân thiên địa ngày xưa, dám đấu cùng Thánh nhân, lịch sử đánh giá một câu:

Khổng Tuyên ngạo cốt trời sinh, chí hướng cao xa, từng có ghi: Thiên hạ dù lớn, ta vẫn vượt qua!

Thiên hạ dù lớn, ta vẫn vượt qua? Đây là ngạo cốt, khí phách cỡ nào?

Ngoại trừ Thánh nhân, Khổng Tuyên đã sớm thành tấm gương của đông đảo cường giả trong thiên hạ, dù là khách khứa Đại Tần cũng có có vô số người sùng bái Khổng Tuyên.

Hiện tại, Khổng Tuyên tái hiện, vừa hiện thân liền chấn nhiếp Tần Nho phân tranh, hiện tại càng đối đầu với Hồng Nho Thánh nhân.

Nhân vật đứng đầu, danh tiếng không thua bất kỳ Thánh nhân nào!

Xa cách mấy chục vạn năm, Khổng Tuyên tái hiện, đối đầu với Hồng Nho Thánh nhân, sẽ là tràng cảnh gì? Thậm chí có người kích động phát run, đấu tranh này càng đáng xem hơn cả Tổ Tiên chiến đấu trước đó.

– Ta chính là gia chủ Khổng gia, Khổng Tuyên to gan, ngươi dám làm loạn Khổng gia? Ta có thể theo gia quy Khổng gia trục xuất ngươi ngay bây giờ!

Khổng Tử trầm giọng nói.

– Ha ha ha ha!

Khổng Tuyên ngửa mắt cười dài, sau đó vung đầu, hung hăng nhìn Khổng Tử.

– Trục xuất ta? Hừ, Thánh nhân thì sao? Khổng gia đã trở thành quân cờ của ngươi, ngươi không xứng làm gia chủ. Tứ lão tẩu, các ngươi nói có đúng không?

Khổng Tuyên quay lại nhìn tứ đại trưởng lão.

Khổng Tuyên đang muốn bốn trưởng lão phối hợp, phế đi danh nghĩa gia chủ của Khổng Tử.

Bốn đại trưởng lão nhìn nhau, trong mắt toát ra khó xử, nhưng cũng không từ chối.

Khổng Tử liếc sang bốn đại trưởng lão, thản nhiên nói:

– Khổng gia ngày xưa suy sụp, đến tay ta mới vang danh thiên hạ, đại thế giới ai chẳng biết Khổng gia? Ta đẩy Khổng gia lên đến đỉnh cao, ta hoàn toàn xứng đáng. Về phần gia chủ trước, vì đảo điên quyền lực gia tộc, gây họa Khổng gia, bốn đại trưởng lão, các ngươi có nghĩa vụ phế bỏ phản nghịch Khổng gia này không?

Khổng Tử nhìn bốn đại trưởng lão, bốn đại trưởng lão càng nhăn mày.

Con cháu Khổng gia khác tự nhiên không thể lên tiếng, bởi vì bọn họ không có tư cách, dù đã là Tổ Tiên, hiện tại cũng không có tư cách.

Bốn đại trưởng lão bay lại tụ một chỗ, bốn người ngăn cách âm thanh, bàn bạc với nhau, hơn nữa nói chuyện rất kịch liệt.

Sau một nén nhang, bốn người như đạt được nhận thức chung, thu lại kết giới cách âm.

Bốn người sắc mặt phức tạp, nhìn Khổng Tuyên, lại nhìn Khổng Tử, nhất thời không biết nói thế nào.

Bên kia, Nho môn Tể Ta đầy vẻ lo lắng, chờ mọi người kết thúc nói chuyện mớ xen vào, nhưng lúc này dường như không đợi được nữa.

– Sư tôn, mau, mau cứu Tử Lộ, chính là Chung Sơn, Tử Lộ bị sủng thú của Chung Sơn ăn mất, nếu không cứu, Tử Lộ sẽ chết thật mất!

Tể Ta gấp gáp hô lên.

Tể Ta vừa hô lên, Chung Sơn lập tức trở thành tiêu điểm được bốn phương, mọi người đều nhìn về phía Chung Sơn.

Khổng Tử cũng liếc qua Chung Sơn một cái, dù là tâm chí của Chung Sơn cũng không khỏi khẽ động, oai Thánh nhân không thể coi thường, chỉ liếc một cái, đã có uy lực lớn như vậy?

Lúc này, bên bầu trời bên kia.

Khổng Tuyên đang đợi bốn đại trưởng lão Khổng gia trả lời, bỗng nhiên bị cắt ngang.

Khổng Tuyên ánh mắt giận dữ, quay đầu, ném sang ánh mắt hung tợn.

– Khổng gia ta nói chuyện, đệ tử Nho môn ngươi có tư cách ngắt lời hay sao?

Khổng Tuyên mắng to.

Khổng Tuyên vừa nói, bốn đại trưởng lão cũng tỏ vẻ chán ghét. Theo bốn đại trưởng lão thấy, Khổng gia vĩnh viễn sẽ không đổi chủ, Nho môn chỉ là thứ, hiện giờ đang bàn luận vấn đề gia chủ Khổng gia, chuyện lớn như vậy, là trọng yếu nhất Khổng gia, nhưng một cái đệ tử Nho môn lại dám quấy rầy không coi ai ra gì? Nho môn hắn quả thật coi Khổng gia ta là chi nhánh? Thật là đáng chết!

Bốn đại trưởng lão đều ném tới ánh mắt giận dữ.

– Ta… ngươi… các ngươi nói chuyện, nhưng sư huynh của ta sắp chết rồi!

Tể Ta cố lấy dũng khí nói.

Theo Tể Ta thấy, có sư tôn ở đây, không ai dám làm càn, nhất định phải cứu ra sư huynh.

– Ngươi gọi là gì?

Khổng Tuyên híp mắt hỏi.

– Tể Ta!

Tể Ta cố lấy dũng khí nói.

– Thành toàn ngươi!

Khổng Tuyên lạnh giọng.

Nói xong, Khổng Tuyên phất tay áo, một đoàn Ngũ Sắc Thần Quang quét ra.

Về phần bốn đại trưởng lão, lúc này đồng loạt chặn trước mặt Khổng Tử.

Bùm!

Tể Ta bị Ngũ Sắc Thần Quang của Khổng Tuyên quét tan xác.

Quá độc ác, dám giết đệ tử Nho môn ở trước mặt Khổng Tử?

Tể Ta đến chết cũng không tin mình sẽ chết, trước mặt sư tôn, mình lại chết?

Bốn đại trưởng lão cản trở Khổng Tử, Khổng Tử cũng không động đậy.

Trong lòng Khổng Tử rõ ràng, vừa rồi đệ tử của mình quá không biết quy củ, thậm chí chọc giận bốn đại trưởng lão. Bốn đại trưởng lão tự mình cản trở mình, một khi mình ra tay, liền hoàn toàn xác nhận mình từ bỏ Khổng gia thành toàn cho Nho môn. Bốn đại trưởng lão cũng sẽ trở về dưới trướng Khổng Tuyên.

Khổng Tử nhịn xuống.

Nhưng cảnh này lại mang tới rung động long trời lở đất.

Mặc kệ là ai, lúc này đều kinh ngạc nhìn cảnh này, Khổng Tuyên giết Tể Ta ở ngay trước mặt Khổng Tử?

Khổng Tuyên này kêu ngạo quá đi chứ!

Ngay cả các đệ tử Nho môn, lúc này cũng kinh sợ không hiểu được, vì sao Tiên Thánh không cứu Tể Ta? Vì sao?

Sắc Không ngồi ngay mặt sau nhìn cảnh này, cũng trừng to mắt, trong lòng nghĩ:

“Hung nhân, hung nhân, tên này quá bá đạo, trước mắt Khổng Tử cũng dám giết Nho sinh? Cũng phải, ai bảo tên Tể Ta thiếu bị đòn như vậy, Tể Ta? Ngưoi không phải tự tìm đường chết hay sao? Cảm giác kia ngày càng mạnh, phải mau nghĩ cách trốn đi, nhất định phải nhanh!”

Khổng Tuyên cố ý giết Tể Ta, cũng chờ cho Khổng Tử ra tay, nhưng Khổng Tử chưa hề ra tay, nhịn xuống.

Khổng Tuyên quay đầu nhìn về phía Khổng Tử, Khổng Tử này quả nhiên có thể nhịn được.

– Tứ lão tẩu, các người nói đi, chuyện hôm nay, thái độ của các ngươi là gì?

Khổng Tuyên trầm giọng nói.

– Tứ trưởng lão, các ngươi nói!

Khổng Tử cũng gật đầu.

Lúc này, trưởng lão đánh ra Thất Sắc Thần Quang quét lui Như Lai đứng lên, nhìn Khổng Tử, lại nhìn Khổng Tuyên, nói:

– Năm đó Khổng gia báo ân tình của Đế Tuấn, gia chủ làm nô vào nhà Ân, lúc ấy Khổng gia còn chưa nổi danh thiên hạ, Khổng Tuyên, chính là gia chủ hoạn nạn! Ân oán của các ngươi, chúng ta tạm thời không đề cập tới. Khổng Khâu, sau khi nắm giữ gia chủ, Khổng gia rõ ràng thịnh vượng lên nhiều, khôi phục phong thái Khổng gia thượng cổ. Mặc dù còn không phân biệt rõ chính phụ giữa Nho môn và Khổng gia, nhưng cũng xứng là gia thchủ thịnh vượng!

Vị trưởng lão này nói coi như trúng trọng tâm, gia chủ hoạn nạn! Gia chủ thịnh vượng! Rốt cuộc Khổng gia cần người nào?

Một cái chịu nhục vì gia tộc, một cái dẫn dắt gia tộc hưng thịnh lớn mạnh, nếu không có so sánh, mặc kệ là ai cũng có tư cách làm gia chủ. Nhưng lúcn ày, bốn đại trưởng lão không khỏi khó xử.

– Từ bỏ ai trong các ngươi, đều là tổn thất đối với Khổng gia. Nhưng, gia không thể có hai chủ, Tứ lão tẩu chúng ta quyết định cuối cùng, tuân theo cổ pháp Khổng gia, bảo tồn thực lực Khổng gia, hai người các ngươi không được mượn lực lượng gia tộc, tranh chấp lẫn nhau, khôn sống mống chết, cuối cùng trở về gia tộc, nắm giữ chức gia chủ!

Trưởng lão kia nói.

Khôn sống mống chết? Tranh chấp lẫn nhau? Nhìn như công bằng, nhưng Khổng Tử là Thánh nhân, Khổng Tuyên đấu lại Khổng Tử ư? Nhưng đây là quy củ Khổng gia, không đấu lại vậy chỉ có thể trách ngươi không có bản lĩnh.

– Hai vị có gì để nói?

Trưởng lão kia hỏi.

– Không có!

Khổng Tuyên thản nhiên nói.

– Ta cũng không!

Khổng Tử cuối cùng đợi lời này.

– Như vậy mời Khổng Khâu gia chủ trước tiên giao quyền trượng Khổng tổ cho bốn người chúng ta, đợi ngày sau giao cho gia chủ!

Trưởng lão kia trịnh trọng nói.

Khổng Tử gật đầu, lật tay giao quyền trượng cho trưởng lão kia.

– Con cháu Khổng gia nghe lệnh!

Trưởng lão kia cầm quyền trượng nói.

– Rõ!

Năm tên Tổ Tiên hô lên.

– Từ hôm nay, gia chủ Khổng gia để trống, Khổng Khâu, Khổng Tuyên không ai được điều hành các ngươi, thẳng đến ngày trở về gia tộc!

Trưởng lão kia nói.

– Rõ!

Năm tên Tổ Tiên lập tức đáp.

Xa xa, Chung Sơn vẫn xem, gia tộc mạnh mẽ, đây mới là gia tộc mạnh mẽ. Một cái Khổng gia có 10 Tổ Tiên hùng mạnh cùng một Thánh nhân?

Quả không hổ là một trong gia tộc cao cấp thiên hạ.

– Theo ta về nhà!

Bốn đại trưởng lão nói.

– Rõ!

Khổng gia, ngoài Khổng Tử cùng Khổng Tuyên, đều rời đi. Lúc này, mọi người đều biết bọn họ rời đi là tốt nhất, bằng không tràng cảnh tiếp theo sẽ rất khó coi.

Khổng Tuyên luôn luôn nhìn vào Khổng Tử.

– Khổng Tuyên, ngươi thật có bản lĩnh lớn!

Khổng Tử trầm giọng nói.

Vừa nói, xung quanh Khổng Tử, đại đạo hồng nho nối liền trời đất, ánh sáng trắng tỏa khắp thiên địa, mạnh gấp trăm lần chúng Nho sinh hình thành hồng nho đại đạo, thiên địa xung quanh toát ra kinh văn Nho đạo.

Các Nho sinh vội vàng lùi lại, về phần Sắc Không, lúc này càng bỏ chạy, hắn không dám tìm chỗ xem, mà rời khỏi Hàm Dương, càng xa càng tốt, đảo mắt đã mất bóng.

Ngâm…..

Khổng Tuyên kêu dài một tiếng, dưới tiếng kêu, thiên đạo màu xanh nối liền trời đất hiện ra, thiên đạo của Khổng Tuyên.

Đây chính là cái mà Chung Sơn thấy được ở Đông Hải.

Ngâm……

Khổng Tuyên lại kêu dài, thiên đạo màu xanh đột nhiên biến hình, trên thiên đạo màu xanh khổng lồ đột nhiên toát ra những cây Khổng Tước Linh, bao một vòng quanh đường thiên đạo. Thiên địa xung quanh bay ra đầy những ảo ảnh Khổng Tước, đằng sau mỗi một ảo ảnh Khổng Tước đều có Khổng Tước Linh năm màu, bộ dáng vô cùng hung hãn, thiên địa toàn một màu xanh.

Khổng Tuyên hiển lộ ra rõ hung uy.

Khổng Tước Linh đại đạo?

Chung Sơn ở xa xa nhíu mày suy đoán. Thiên đạo của Khổng Tuyên,cũng là đại đạo của riêng hắn? Đại đạo Khổng Tước Linh?