Q.5 - Chương 58: Mưu Đồ Yêu Nghiệt

Trường Sinh Bất Tử

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Trùng sơn không có hỗ trợ, làm cho đại quân lùi ra phía sau.

Đại quân vừa thối lui, Chung Sơn, Lâm Khiếu, Thi tiên sinh và Chích Hỏa liền nhìn lại.

Thiếu Phi hầu mang theo ba trăm quân tiến đến một thung lũng lớn, rồi mai phục bên trong. Sau một nén hương, Thiếu Phi hầu bỗng lấy ra một cây trường cung, tay cầm Phá Cương tiễn, bắn thẳng lên trời, bắn liên tục gần hai mươi phát tiễn sau đó mới thu hồi Trường Cung, một mình đứng trên đỉnh núi chờ nổi dậy.

-Đại soái, hắn ở đó làm gì vậy?

Chích Hỏa Lang tướng nghi ngờ hỏi.

Lúc này Chung Sơn, Lâm Khiếu và Thi tiên sinh đang đưa mắt chăm chú nhìn.

Một lúc sau, quả nhiên có năm người từ trên trời bay đến.

Bay đến chỗ Thiếu Phi hầu.

-Thiếu Phi hầu. Làm sao ngươi biết chúng ta đang ở trong này?

Năm người ngạc nhiên hỏi.

-Ngươi nói đi?

Thiếu Phi hầu khẽ cười.

-Không thể nào, ngoài chúng ta ra, không có bất kỳ ai biết được lộ trình đường đi. Trừ khi có nội gian!

Phía sau một người lập tức sợ hãi nhìn bốn người còn lại.

-Lão Tam, ngươi nhìn ta làm gì, lão tử làm sao có thể là nội gian?

-Lão Tứ, ngươi nhìn cái gì, lão tử là loại người này sao?

Năm người lập tức nảy sinh nghi ngờ lẫn nhau.

-Câm mồm!

Lão Đại quát to.

Lão Đại vừa quát, bốn người lập tức câm miệng.

– Không thể nào có nội gian được, ngay từ đầu chúng ta đã định sẵn lộ tuyến, nhưng sau đó lại không đi theo đó.

Lão đại lập tức nói.

Bốn người còn lại cũng hấy đúng như vậy, bốn người này sau khi đi theo lão đại thì không ai biết được lộ tuyến của họ.

Hai ánh mắt của lão đại trở nên lạnh lẽo nhìn về phía Thiếu Phi hầu.

-Thiếu Phi hầu, ngươi ngăn không được chúng ta đâu không bằng hôm nay bán cho lão phu một nhân tình, sau này ta sẽ hậu báo.

Lão Đại nói.

-Thật xin lỗi, cũng vì trách nhiệm. Nếu ta không mang các ngươi trở về thì đương nhiên ta phải ra tay, ta cũng không dám đảm bảo rằng sẽ không xảy ra chuyện không may tử thương vài người.

Thiếu Phi hầu cười nói và hơi chuyển động cơ thể.

Thiếu Phí hầu chuyển động khiến cho cả năm người cũng chuyển động theo than hình của y.

-Đại ca, Thiếu Phi hầu cũng chỉ là Hợp Thể kỳ đỉnh phong, không khác gì chúng ta. Ta không tin, năm chúng ta không đối phó được hắn.

Một người trong đó nói.

-Không. Chúng ta đi, phân tán.

Lão Đại lập tức nói.

-Đi!

Năm người như bọt nước tràn ra, lập tức bắn về năm hướng khác nhau.

– véo véo

Ngũ thanh xé gió, năm người kinh hãi lần nữa bay tụ về cùng nhau.

Xa xa Chích Hỏa Lang tướng thấy được năm người bay về năm phía, rồi đột nhiên có năm cây Phá Cương tiễn từ trên trời rơi xuống.Đúng là lúc trước Thiếu Phi hầu có bắn lên trời năm cây Phá Cương tiễn.

Rất kì lạ, Thiếu Phi hầu làm sao biết được năm người kia chuẩn bị trốn mà bày lưới bắt năm người hạ xuống.

Sức mạnh của Phá Cương tiễn năm người kia hoàn toàn không thể cản nổi. Dùng hết sức bay về phía trước, bỗng nhiên một cây Phá Cương tiễn bắn xuống, dù ai có thể tránh được cũng thất kinh hồn vía, toát mồ hôi lạnh.

Năm người kinh nghi bất định nhìn lên trời, bởi vì lúc nãy mình vừa đối mặt với Phá Cương tiễn, vuông góc hạ xuống. Hết sức kinh khủng

Mọi người kinh hãi nhìn Thiếu Phi hầu, lúc này Thiếu Phi hầu đã trở thành tà môn đại danh.

Lúc trước Thiếu Phi hầu chỉ chuyển động vắng lặng trong không trung.

-Đại soái, làm thế nào khéo léo được như vậy?

Chích Hỏa Lang tướng không thể tin nổi.

-Ngươi không thấy Thiếu Phi hầu chuyển đổi phương hướng sao, một người mà thao túng được tư tưởng của cả năm người, thật không thể tin nổi.

Lâm Khiếu ngạc nhiên. Thán phục nói.

-Thao túng?

Chích Hỏa Lang ngạc nhiên nói.

-Không sai, năm người kia khi nhìn Thiếu Phi hầu không tự giác phát sinh ra một sự khiếp sợ. Thiếu Phi hầu thay đổi vị trí, mấy người bọn họ liền phong đóng một số lộ tuyến, cho rằng không an toàn, vì chưa khép kín được hướng chạy nên bị sa vào lưới do Thiếu Phi hầu chuẩn bị.

Lâm Khiếu trầm giọng nói.

-Này

Chính Hỏa Lang nuốt nước bọt, không ngờ trí tuệ người này cũng rất tinh quái.

-Thần Châu đại địa, kỳ nhân vô số.

Chung Sơn đúng lúc nói. Đồng thời trong mắt hiện lên một cổ tinh lượng.

Năm người nhìn chằm chằm vào Thiếu Phi hầu.

Thiếu Phi hầu khẽ cười.

“Thở phì phò”

Lại là bốn cây tiễn đem bốn người nữa trở về.

Toàn thân bốn người toát mồ hôi lạnh. Lại là bốn cây tiễn vuông góc hạ xuống, đúng là tà môn. Rốt cuộc sao lại thế này?

Đương nhiên là bốn người bị buộc trở về, nhưng có một người chạy trốn ra phía xa thung lũng, chợt lóe biến mất. Hắn đã chạy thoát.

Thiếu Phi hầu vây về hướng bên kia, bốn người khác lại lần nữa bỏ trốn.

Trong lưỡng giới. Người thứ năm chạy trốn hướng Chỉ Cốc, nháy mắt không thấy bóng dáng. Chỉ còn lại hai người lại lần nữa sợ hãi bị bức trở về.

-Lão Đại!

người nọ hoảng sợ kếu to.

-Chạy không thoát, chúng ta cùng liều chết với Thiếu Phi hầu.

Lão Đại lập tức nói.

-Được!

Người còn lại cũng nói.

-Trên!

Lão Đại rống lớn. Người còn lại hướng về phía Thiếu Phi hầu đánh điên cuồng, còn Lão Đại lại nhắm hướng phía xa nhượng Cốc chạy trốn.

Xa xa trên ngọn núi, Chích Hỏa Lang đầy kinh ngạc. Rất tà môn

-Ở giữa, cảnh giác. Bốn người bay về phía hai trăm ngươi kia đang mai phục.

Chích Hỏa Lang đứng thẳng.

Lúc trước họ hướng về phía với Thiếu Phi hầu, nhưng khi đại sự không ổn, không ngờ Lão Đại bỏ chạy, trong lòng hết sức hoảng hốt. Hơn mười cây Phá Cương tiễn đột nhiên từ trên trời rơi thẳng xuống.

Bối rối tránh tiễn, Thiếu Phi hầu dung một chưởng hung hăng ấn vào lòng ngực người nọ, lập tức bị đánh bay về phía trước của thung lũng.

“Phốc” ói ra một họng máu tươi, người nọ không có tức giận, ngược lại còn hưng phấn,

mau vào thung lũng.

Nhìn thấy người cuối cùng bay về vào thung lũng, xa xa Chích Hỏa Lang vì hắn một trận bi hữu.

-Đại soái, điều này là sao thế? Người kia tính kế rất hay.

Chích Hỏa Lang không thể tin nổi.

-Chỉ cần hiều biết tập tính những người đó, ngươi cũng có thể làm được. Chiến trường này cần đạt tới một mức tinh vi hơn, khống chế chiến trường, khống chế toàn cục, không chế tư tưởng người. Ở Đại ly Thiên triều, không ngờ có những người này.

Chung Sơn cảm thán nói.

-Thiếu Phi hầu! Bệ hạ, người xem trí lực Thiếu Phi hầu cao bao nhiêu?

Lam Khiếu cảm thán nói.

Nhìn Lâm Khiếu, Chung Sơn nói:

-Trí lực khó mà nói, nhưng theo tính toán, năng lực không thua ngươi đâu.

-Ừ!

Lâm Khiếu nhíu mày, nhăn mặt, gật đầu

Xa xa Thiếu Phi hầu lập tức thu phục năm người, rồi bay sang đây.

-Khiến Đông Phương công đợi lâu.

Thiếu Phi hầu cười nói.

-Thiếu Phi hầu tính toán kinh thiên,Chung Sơn bội phục!

Chung Sơn nói.

-Đông Phương Công quá khen.

-Ta chỉ có thể nói.

Hả?

Thiếu Phi hầu nghi ngờ nói.

-Qua ngày sau, Thiếu Phi hầu sẽ thấy kết quả

Chung Sơn lắc đầu.

Một tháng sau, Thiếu Phi hầu hộ tống quân đội Chung Sơn đi vào thành, trước cổng thành dân chúng ra nghênh đón. Sao lại thế này? Ánh mắt dân chúng sao lại như vậy? Trúng tà?

Phái người đi nghe ngóng, trở về, Thiếu Phi hầu sửng sốt nửa ngày. Sau đó cười gượng.

-Đông Phương công, ngươi cho ta không ít phiền toái.

Thiếu Phi hầu cười nói.

-Cho nên mới phải đi nhanh, tới Ly Hỏa thánh đô rồi, liền không có chuyện gì nữa.

Chung Sơn nói.

-Cũng là… thôi bỏ đi. Không vào thành, chúng ta tiếp tục đi. Ta phụ trách hộ tống ngươi vào thành, vì thế hãy dẫn đại quân theo lộ tuyến chúng ta đặt ra.

Thiếu Phi hầu nói.

-Làm phiền!

Chung Sơn cười nói.

Chung Sơn mang theo đại quân. Nhưng khổ cho Thiếu Phi hầu, trên đường đi, không biết bình lui bao nhiu đạo quân mã.

Trường sinh bất tử dược? Ai truyền tin tức hoang đường như vậy, không làm cho Lão tử thêm phiền à?

Hai tháng sau, Thiếu Phi hầu cuối cùng thay đổi chỉ số thông minh, lui đi tất cả cùng canh gác.

những người bị đánh mang tin tức trở về

Một tòa thành trong tửu lâu.

Một nguòi bị đánh chạy về tới gặp người đàn ông vạm vỡ cằm chén uống rượu,

-Ngô Lão Lục, thế nào? Các ngươi nhìn thấy trường sinh bất tử dược chưa?

Một đám người trong tửu lâu nhìn về phía người kia nói.

Lão tử thiếu chút nữa không thể trở vể, khó trách đại quân Chung Sơn ở Đại kim hoàng triều có thể khuất phục trước cường nhân, cuối cùng cũng được trường sinh bất tử dược.

Ngô Lão Lục uống rượu nói.

-Thật sự có? Rốt cuộc nó có hình dạng gì?

Mọi người Trường Sinh giới không đoạt được, chúng ta có thể đoạt được sao? Không chỉ đại quân của Chung Sơn, còn quân đội của Thánh thượng Đại ly Hoàng triều cùng đi hộ tống nó, có thể thấy được nó vô cùng quý giá. Không ngờ Thánh Thượng phái tám triệu người đi hộ tống.

Ngô Lão Lục đánh cuốn lưỡi nói.

-Tám triệu, Ngô Lão Lục ngươi thôi đi, lần trước chuẩn bị vào thành, kết quả là không có vào. Binh lính Chung Sơn có tám trăm ngàn, Đại ly Thiên triều nhiều nhất cũng có ba trăm ngàn người. Làm thế nào có đến tám triệu?

-Cáp phi!

Ba trăm ngàn, tám triệu người còn là ít.

Ngô Lão Lục nói.

– Ngươi có chắc không đó.

-Có, tất nhiên là trường sinh bất tử dược, cách từ xa ta kiền nghe được mùi thơm lạ lùng. Ta nghĩ thọ nguyên ta nhất định gia tăng.

Ngô Lão Lục đắc ý nói.

Mặc kệ ngươi có tin hay không, tin tức trường sinh bất tử dược trong tay Chung Sơn ngày càng truyền đi rộng lớn, ngày càng chấn động. Gần như tất cả mọi người đều biết.

-Thiếu Phi hầu quả nhiên lợi hại, ba trăm ngàn người, đều cho đi theo dõi. Chung Sơn bội phục.

Chung Sơn mệt mỏi đuổi theo Thiếu Phi hầu cười nói.

-Thiếu Phi hầu quả nhiên lợi hại. Hai trăm ngàn người liền lui bước, đứng im theo dõi. Thật thương xót cho Chung Sơn phải vất vả đuổi theo. Thiếu Phi hầu cười nói. Nhìn Chung Sơn, Thiếu Phi hầu gượng cười

– Đông Phương công, chẳng lẽ tin tức này là ngươi nói ra?.

– Tin tức nào?

Chung Sơn giả bộ hồ đồ nói.

– Trường sinh bất tử dược!

Thiếu Phi hầu nói.

Nhìn Thiếu Phi hầu. Chung Sơn khẽ mỉm cười nói:

– Ngươi nói đi?

Thiếu Phi hầu nhìn chằm chằm Chung Sơn, trong mắt hiện lên một chút nghi ngờ.

– Có thể cho ta xem trường sinh bất tử dược không?

Thiếu Phi hầu thận trọng hỏi.

– Thiếu Phi hầu cũng tin chuyện trường sinh bất tử dược sao?

Nếu trên đời thật sự có trường sinh bất tử dược, người Thiếu Phi hầu phải đối mặt, sẽ không phải là ta đâu.

Thở dài, Thiếu Phi hầu gật đầu nói.

– Đông Phương công rốt cuộc đã chiếm được bảo bối gì?

Thiếu Phi hầu hỏi.

– hiện giờ ở đây có nhiều nhãn tạp, đến Ly Hỏa thánh đô, Thiêú Phi Hầu ắt sẽ rõ.

Chung Sơn nói.

Nhìn Chung Sơn, Thiếu Phi hầu hiểu ngay ý nguyện của Chung Sơn, tự mình đẩy lui đám đông.

Hiểu ý, không hề hỏi nhiều, hiện tại chuyện quan trọng hơn là đưa đại quân Chung Sơn đến Ly hỏa thánh đô.

– Xin thỉnh giáo Thiếu Phi hầu.

Chung Sơn nói.

– Không dám, Đông Phương công có gì hoài nghi, cứ nói đừng ngại, chỉ cần tại hạ biết, nhất định sẽ nói.

Thiếu Phi hầu hỏi.

– Đại ly Thiên triều, có Tiêu Dao hầu, ngươi đã từng nghe nói qua chưa?

Chung Sơn hỏi.

– Tiêu Dao hầu?

Cặp mắt Thiếu Phi hầu co rụt lại.

– Thế nào?

Chung Sơn nghi ngờ hỏi.

– Đông Phương công, tại sao lại nhắc đến hắn? Thiếu Phi hầu hỏi.

– Không có gì? Lúc ở Đại kim Hoàng triều, tại hạ đã giao đấu với hắn, nên khi đến Ly hỏa thánh đô, tại hạ (muốn) biết được thân phận của hắn, Chung Sơn nói.

– Đánh? Đánh như thế nào? Thiếu Phi hầu tỏ vẻ kinh ngạc.

– Hắn hạ nhục bằng hữu tại hạ, tại hạ bắt hắn phải quỳ xuống trước mặt người bằng hữu đó để xin lỗi. Chung Sơn nói.

– Quỳ xuống? Xin lỗi? Thiếu Phi hầu kinh hãi nhìn về phía Chung Sơn. Hồi lâu không nói nên lời.

– Ngươi sao vậy?Chung Sơn nhìn về phía Thiếu Phi hầu.

– Đông Phương công biết gì về Tiêu Dao hầu?

Thiếu Phi hầu nuốt nước bọt, rõ ràng đã bị hành động đầy dũng khí của Chung Sơn làm lay động.

– Ta đã từng phái người đi dò la, Tiêu Dao hầu Niết Cuồng là Đại ly Thánh Thượng đệ lục đại huyền tôn, như mặt trời chói chang ở Đại ly Thiên triều, Đại ly Thánh Thượng đối với hắn, hết sức dung túng, ngươi không biết sao.

Chung Sơn nói.

Nhìn Chung Sơn, Thiếu Phi hầu nuốt nước bọt. Lắc đầu chả trách:

– Đông Phương công, lần này ngươi đi Đại ly Thiên triều, nhất định sẽ rất đặc sắc.

– Tiêu Dao hầu Niết Cuồng không đến nỗi như mặt trời chói chang, người ngoài không hiểu được đâu. Võng hảo tại hạ nghe nói qua một ít. Thánh Thượng đối với hắn thì sủng ái, so với Lục Đại thái tử cũng không kém chút nào, ngươi biết tại sao không?

Ít Phi hầu hỏi.

– Tại sao?

Chung Sơn nhíu mày nói.

– Trước khi sáng lập Đại ly Thiên triều, phụ mẫu của Thánh Thượng đã mất, được ca ca đem về nuôi dưỡng đến lớn. Vị ca ca này của thánh thương đã hi sinh rất nhiều.

Chung Sơn hé miệng, không dám nói.

– Niết Cuồng kiếp trước chính là ca ca của Thánh Thượng.

Thiếu Phi hầu nói.

Tất cả mọi người bất ngờ, cùng nhìn về phía Chung Sơn.

Lai lịch Niết Cuồng không hề tầm thường!

Mọi người hết sức kinh hãi, Chung Sơn vẻ mặt nhất túc, trong mắt sung mãn kiên định, không hề hối hận, cho dù có cơ hội làm lại một lần, vì Thanh Ti ta cũng có thể làm như vậy.

Đại quân gấp rút lên đường, ba tháng sau, rốt cuộc đã gần đến Ly hỏa thánh đô.

– Đông Phương công, vẫn còn một ngày lộ trình, cho đại quân nghỉ ngơi, chỉnh đốn quân mã đi thôi! Ta có chuyện đại sự cần làm.

Thiếu Phi hầu nói.

– Cũng được! Chung Sơn gật đầu.

Đại quân dừng lại. Thiếu Phi hầu đi về một thung lũng cách đó không xa. Thoắt cái, đã đưa một tiểu cô nương chừng tám tuổi trở về, nét mặt rất bí ẩn.

Nhìn thấy Thiếu Phi hầu mang về một tiểu cô nương, mọi người hơi ngạc nhiên, vừa đi ra ngoài một chút, đã đưa một tiểu cô nương trở lại.

Tiểu nữ hài hết sức đáng yêu. Không hề sợ người lạ, đôi mắt to tròn, cứ nhấp nháy liên tục, nhìn mọi người.

Mọi người ngạc nhiên nhìn về phía Thiếu Phi hầu, Thiếu Phi hầu nói:

– Nhi nữ của ta.

– Phụ thân, bọn họ là ai?

Tiểu cô nương quay sang hỏi Thiếu Phi hầu.

Tất cả mọi người nhìn Thiếu Phi hầu.

– Không ngờ Thiếu Phi hầu đã thành gia thất? Còn có nhi nữ. Cung hỷ!

Chung Sơn thành tâm chúc phúc.

– Đông Phương công quá khen!

Thiếu Phi hầu lắc đầu cười nói.

– Phụ thân, sao cho tới hôm nay mới đến đón con. Tiểu cô nương tỏ vẻ người lớn, trách mắng Thiếu Phi hầu.

Thiếu Phi hầu gượng cười, lắc đầu, vẻ mặt ân hận.

– Con đã ở đâu. Thiếu Phi hầu hỏi.

– Ở suốt một tháng trước Tựu ly khai. Nghĩ phụ thân sẽ đến ngay, ai biết đợi lâu như vậy. Thật là! Tiểu cô nương kể lể.

– Vậy con ăn uống ra sao? Thiếu Phi hầu nhíu mày hỏi.

-Theo người ta, tự mình nấu cơm! Có bữa, cơm trưa còn không có. Tiểu cô nương nói.

Nhìn nhi nữ, trên mặt Thiếu Phi hầu âm tình bất định.

Để ta làm thức ăn ngon nhất cho con.

Thiếu Phi hầu nói.

Tốt! Con sắp chết đói rồi, không giống phụ thân, có thể không ăn cơm, mau mau.

Cô bé lập tức cươi tủm tỉm nói.

Tiếp đó, Thiếu Phi hầu lập tức sắp đặt, đưa tiểu cô nương cùng đi dùng bữa.

– Nhi nữ của ta, Băng Băng. Thiếu Phi hầu cười nói.

– Thê tử ngươi không đến chăm sóc tiểu cô nương ấy sao? Chung Sơn nghi ngờ hỏi.

– Ta không có thê tử.Thiếu Phi hầu lắc đầu.

– Mẫu thân nàng đâu?Chung Sơn nghi ngờ hỏi.

– Trước kia thì có thê tử, nhưng sau này tình cảm tan vỡ….

Thiếu Phi hầu gượng cười.

Thiếu Phi hầu thản nhiên nói, nói tới đây, Chung Sơn hiểu tâm ý, nên không hỏi nhiều. Tình cảm tan vỡ? Theo cách nói ở trần gian, chính là hai người ly hôn. Xem lại, tự thấy mình cũng không phải phép.

Nghỉ ngơi một chút, đại quân lại hướng về Ly hỏa thánh đô mà đi.

Xa xa, còn có nhiều người bắt đầu đi ra nghênh đón.

Không biết ai đã tiết lộ tin tức đến Ly hỏa thánh đô.

– Chung Sơn đến!.

Một tiếng la lớn, bên trong Ly hỏa thánh đô, trên những con đường cái người ta đổ về dồn dập.

Chung Sơn đến! Trường sinh bất tử dược đến!

Tin tức này thật giống như hồng thủy, lan ra bốn phương tám hướng.

Tháng trước truyền ra tin tức trường sinh bất tử dược, sau đó, vô số người hấp tấp tiến về Ly hỏa thánh đô. Trong lúc nhất thời, Ly hỏa thánh đô vốn có năm nghìn vạn bá tánh, lập tức tăng thêm, người nơi khác đến không ngừng, khiến nơi to lớn như Ly hỏa thánh đô cũng trở nên chật chội.

Hiện tại Ly hỏa thánh đô, trong ngoài có gần một trăm triệu nhân khẩu, phần lớn đều muốn xem trường sinh bất tử dược. Đương nhiên, nếu như có thể đến ngay thì rất tốt.

Toàn bộ Ly Hỏa thánh đô như mạch nước ngầm mãnh liệt, không, không phải mạch nước ngầm mà là minh lưu, căn bản không che lấp được, như biển mênh mông.

Chung Sơn đến Ly Hỏa thánh đô tin tức liền tràn ra thổi quét từ hướng ngoài thành.

Đại quân Chung Sơn đứng ở xa xa. Cũng đá thấy được Ly hỏa thánh đô.

Ly hỏa thánh đô to lớn, như Thái cổ thánh đô, khí vận vân hải, hà thụy hàng nghìn hàng vạn, ánh mặt trời vàng diệu.

Chung Sơn đang cảm nhận sự oai phong của Thiên triền. Bỗng nhiên, xa xa đông nghìn nghịt như nạn châu chấu, lao tới vô số bóng đen.

– Bày trận!

Thiếu Phi hầu tập tức hét lớn. Đại quân lập lức dốc toàn lực để phòng bị.

Ba bóng đen bay tới rất nhanh, giẫm lên lưỡi kiếm, phòng ngự lập tức động thủ, sợ chậm một bước nhưng khi đám người áo đen đến gần rồi cũng dần chần chừ.

Đạt được trường sinh bất tử dược phải là điều khó khăn, tuy nhiên mưu sự tại nhân hành sự tại thiên, chẳng trách những người kia bị lợi ích làm mờ mắt, mong chờ may mắn đến với mình.

Xông đến có khoảng mười vạn người. Nhưng đều là những nhóm nhỏ, vài người một nhóm, tiến đến đây liền chần chừ, trước mắt cũng có tổ chức như một đại quân.

– Trong các ngươi, ai là Chung Sơn?

Một người tiến đến, quát to.

Bên trong đại quân, Chung Sơn trầm tĩnh quan sát, cũng không để ý đến.

– Ta đã xem qua bức họa của hắn, chính là hắn!

Bỗng nhiên, một người nhận ra Chung Sơn.

Đầy trời cường nhân, ánh mắt lập tức đổ dồn về phía Chung Sơn, toát lên khát vọng, khiến Chung Sơn nhận thức cảm thụ được cảm giác của Đường Tăng, vô số yêu quái rình thịt Đường Tăng, chăm chú hướng về phía đường Tăng.

– Cung thủ thượng huyền!

Thủy Vô Ngân ra lệnh một tiếng.

“Hô”.

Rất nhiều phá cương tiễn kéo cung thượng huyền. Không gian xơ xác tiêu điều, lập tức tràn ngập khắp nơi.

Chỉ có hơn mười vạn người tới, mà phá cương tiễn cũng hơn mười vạn, tất cả mọi người run rẩy một hồi.

Nhưng, hướng xa xa bên này, người đuổi đến càng ngày càng nhiều. Nhìn thấy đám người đông nghìn nghịt tới nghênh đón, Thiếu phi hầu được một trận cổ quái.

– Phụ thân, những người này tới nghênh đón chúng ta sao? Nhiều như vậy à!

Nhi nữ của Thiếu Phi hầu, Băng Băng chợt mở miệng nói.

Nghênh đón? Trong mắt Thiếu Phi hầu chứa đầy vẻ kỳ quặc.

Đồng thời, từ một hướng khác, lại có trăm vạn đại quân tiến đến.

– Phụng lệnh Thánh Thượng, cung nghênh Đại La Thiên Triều sứ giả. Mạc tướng chờ Thiếu Phi hầu ra lệnh, hộ tống Đại La Thiên Triều sứ giả vào Nam Minh cống điện!

Vi tướng quân nói.

– Mời Đông Phương công!

Ít Phi hầu lập tức lĩnh mệnh, lần nữa mời Chung Sơn.

– Làm phiền Thiếu phi hầu!

Chung Sơn gật đầu cười nói.

Tiếp đó, chung gia quân theo Thiếu Phi hầu hộ tống đại quân. Tiếp tục hướng về Thái cổ thánh đô mà đi, tu vi thấp, sau đó lại vây xem, không người nào dám xông lên, chỉ đứng ở hai bên, như yêu ma thấy thịt Đường Tăng, nhìn chằm chằm vào Chung Sơn, lại nhìn đại quân từng bước tiến về Ly hỏa thánh đô.