Q.5 - Chương 67: Biển khơi thả câu

Trường Sinh Bất Tử

Đăng vào: 12 tháng trước

.

– Triệu tập. hắn đâu cần phải triệu tập. Hiện tại Ly Hỏa Thánh Đô, cả triều đều muốn viết!

Thanh Thanh lắc đầu gượng cười nói.

Đúng vậy, hiện tại ở ngoài Nam Minh cống điện, làm sao tìm được người viết chúc phúc? Rõ ràng là cướp viết, không phải người viết, ánh mắt chứa đầy oán hận. Phía sau hàng, xưa nay chưa bao giờ chen chúc như vậy, chỉ để viết một câu chúc phúc.

Khi Niết Thanh Thanh đem sự tình bên ngoài kể cho Linh Nhi nghe thì cái miệng nhỏ nhắn của Linh Nhi trương thành hình.

Bốn trăm bàn, có người đặc trách sắp xếp đầy vải vóc chúc phúc, xếp thành từng khối liên tiếp nhau.

– Thật sự nhiều người như vậy sao?

Thiên Linh Nhi bất định nói.

————————————————————————————-

Nam Minh cống điện.

Chung Sơn và Thi Tiên Sinh đứng xem bảo điện cách đó không xa.

– Mọi thứ đều tự tiến hành.

Thi Tiên Sinh nói.

– Ừ, kế tiếp, sự an nguy của trường sinh bất tử dược, đều phải trông cậy vào Thi Tiên Sinh.

Chung Sơn nói.

– Bệ hạ yên tâm, hai thi hài Bồ Tát. Ngay tại phía dưới trường sinh bất tử dược, chỉ cần không phải cực cảnh cao thủ, cho dù là ai cũng không thể đoạt đi được.

Thi Tiên Sinh nói.

– Ừ, ngươi chỉ cần phụ trách những người khác. Về phần cực cảnh cao thủ, có Niết Phàm Trần và cao thủ đại nội để ý.

Chung Sơn nói.

– Vâng.

Thi Tiên Sinh nói.

Vô số cao thủ hướng Ly Hỏa Thánh Đô mà đến, há hốc mồm, thừ ra xếp hàng.

Không để ý đến phản ứng bên ngoài như thế nào.

Bốn người câu thân, năm ngày một lần được diện kiến Linh Nhi công chúa đã tới.

Tại Ly hỏa Thánh đô hướng bắc. Biển khói chổ Công chúa thả câu.

Đi câu, Niết Thanh Thanh thật vất vả mới nghĩ ra được, nói thật ra Linh Nhi công chúa là gì mà làm cho người ta nhớ nhung hình tượng, cũng không chuyên tâm cầm kỳ, mời bốn người dự yến tiệc, ăn món ngon, uống chút rượu. Không được bao lâu, Linh Nhi sẽ cảm thấy nhàm chán. Hơn nữa, Niết Thanh Thanh nhớ rõ chuyện xưa của Linh Nhi với Chung Sơn, Linh Nhi đã từng ở nhà Chung Sơn câu cá.

Chung Sơn được Niết Thanh Thanh mật báo.

Đó là một miền duyên hải. Biển rộng sóng lớn.

Khi Chung Sơn đến, Linh Nhi và Niết Thanh Thanh cho người bảy đủ các loại sân phơi, còn có cả dù che.

Chung Sơn đưa đến ba người, Chích Hỏa lang tương, Lâm Khiếu và Liễu Vô Song.

Tới nơi, Chung Sơn liếc mắt, thấy được xa xa Thanh Hồng đang buồn chán.

– Chích Hỏa.

Chung Sơn đá Chích Hỏa lang tương một cước.

Chích Hỏa lang tướng có chút ngại ngùng.

– Đại soái, yên tâm, có ta ở đây!

Lâm Khiếu nói.

– Ừ!

Chung Sơn gật đầu, có Lâm Khiếu bày mưu tính kế cho Chích Hỏa, Chung Sơn yên tâm. Cho dù Chích Hỏa còn ngốc, nhưng Lâm Khiếu cũng có thể giúp cho bọn họ có cơ hội.

Xa xa, Niết Thanh Thanh đã thấy được Chung Sơn.

– Linh Nhi không có gì để làm. Ngươi đi trước câu thử xem.

Niết Thanh Thanh nói.

– Ừ!

Linh Nhi lập tức chạy ra bờ biển. Bên trong có bày một loạt ghế ngồi, cần câu thật dài trước biển rộng.

Linh Nhi ngồi xuống, cầm lấy một cây cần câu.

Cầm lấy cần câu, Linh nhi bỗng nhiên cảm thấy quen thuộc, ở trong trí nhớ, Linh nhi nhớ rằng chính mình chưa từng câu cá, tại sao lại quen thuộc như thế? Chẳng lẽ đúng như Chung Sơn nói, ngày xưa ở hồ nước trong nhà Chung Sơn, đã từng câu?

Như trước kia, Thiên Linh Nhi câu cá hồi lâu. Một con cá vẫn chưa câu được, nhìn cá bơi qua bơi lại trong nước, vẫn giống ngày xưa. Lại lần nữa hầm hừ chửi mắng.

Chu Tước nhìn Thiên Linh Nhi mũi hầm hừ không ngừng, không rõ thần thái.

– Cá không câu như thế này!

Linh Nhi đang tức giận hết sức, bên cạnh bỗng nhiên vang lên một âm thanh êm dịu, giống như đã từng nghe, dường như trong mộng có người đã nói. Quay đầu lại nhìn, thấy vẻ mặt Chung Sơn cười ha hả.

Nhìn thấy Chung Sơn, Thiên Linh Nhi đỏ mặt. Rõ ràng, không biết phải đối mặt như thế nào.

Chung Sơn biết Linh Nhi xấu hổ, cũng không nói nhiều, mà cầm cần câu lên nói:

– Học theo ta.

Chung Sơn lần nữa đổi câu, thiết nhị, ném can, tĩnh hậu.

Linh Nhi làm theo Chung Sơn.

– Câu cá, phải có kiên nhẫn, ngươi gấp, cá sẽ cắn câu. Ngươi không nóng vội, cá quýnh lên sẽ ra sức cắn câu.

Chung Sơn cười nói:

– Phải thế không?

Linh Nhi tin tưởng nói.

– Đương nhiên.

Chung Sơn tự tin nói.

Linh Nhi kiên nhẫn hồi lâu, một lát sau.

– Úc úc úc, cá cắn câu!

Thiên Linh Nhi bỗng nhiên hưng phấn giật cần câu.

Cần câu của Linh Nhi đột nhiên động đậy và kéo Linh Nhi.

Linh Nhi hưng phấn giật cần câu rất nhanh. Một con hải ngư to lớn vùng vẫy, Linh Nhi rút lại.

Bên cạnh, Chung Sơn vui mừng mỉm cười.

– Chung Sơn, cách của ngươi thật lợi hại!

Linh Nhi hưng phấn khoe khoang.

Xa xa, dưới cung điện, Niết Thanh Thanh nhìn bộ dạng hưng phấn của Linh Nhi, trong mắt hiện lên một chút vui mừng.

Nhìn cá lớn bị thị vệ bắt được, thả vào một cái ao nhỏ, Linh Nhi mừng rỡ. Đương nhiên, bắt cá thường thì dễ dàng đều là tu giả. Trong thần thức, xuất ra pháp thuật, có thể làm cho cá mò đến, nhưng vừa rồi Linh Nhi một chút pháp thuật cũng chưa dùng, không phấn chấn sao được? Thật giống như một phú ông bỏ tiền tìm vợ và không cần lợi dụng tiền bạc, thật tâm chân tình làm xúc động người ta, thì phú ông sẽ quý trọng người nào?

Linh Nhi đang hết sức vui vẻ, xa xa, lại tiến đến một đám người.

Toàn bộ đều là hắc y nhân, khoảng năm mươi người. Đúng là người của Thái tử, Triệu Thiên Sát!

Triệu Thiên Sát mang theo một đám người từ trên tiến xuống. Linh Nhi không chú ý đến con cá nữa. Mà nhìn về phía Triệu Thiên Sát, trong ánh mắt hiện lên sự hưng phấn và kính trọng.

– Đại sư huynh!

Linh Nhi mừng rỡ kêu lên.

Lúc này, xa xa Chung Sơn cũng chậm rãi đã đi tới.

– Linh Nhi, lại gặp nhau!

Triệu Thiên Sát nhã nhặn cười nói. Hiển nhiên, cũng đã biết Linh Nhi mất trí nhớ.

Đại sư huynh mỉm cười với ta. Linh Nhi nhất thời cảm thấy hạnh phúc. Cả người có cảm giác run run.

Bỗng nhiên, Linh Nhi nhìn qua Chung Sơn, Thấy ánh mắt Chung Sơn hơi cô đơn.

Chỉ trong chốc lát xúc động, dường như một bàn tay to hung hăng ngắt trái tim mình, không hiểu sao đem hạnh phúc ban đầu của mình cảm nhận ra bên ngoài.

– Ra mắt Thanh Thanh công chúa!

Triệu Thiên Sát nhìn Niết Thanh Thanh kêu lên.

– Bái kiến Đại thừa thái tử.

– Chung Sơn! Lại gặp nhau rồi!

Triệu Thiên sát có chút khiêu khích nhìn về phía Chung Sơn.

Bởi tại vì Linh Nhi, Triệu Thiên Sát quyết tâm vì Chung Sơn mà truy Linh Nhi. Do Thiên Sát rất hận Chung Sơn.

Hận không thể lột da Chung Sơn, rút gân Chung Sơn, uống máu Chung Sơn.

Mấy mươi năm trước, cả hai thuộc về nữ nhân của mình. Sau đó, bở vì Chung Sơn và hắn, toàn bộ rời nhau mà đi. Thiên Sát đã nói, sẽ báo thù. Muốn bào thù bằng tất cả sinh lực, Linh Nhi thành thê tử của ngươi, hừ, ta phải đoạt lại trước mặt ngươi.

Thiên Sát thù hận, khắc cốt ghi tâm. Hiện tại, đã báo thù đến đây.

– Đại sư huynh.

Chung Sơn cười nói.

Thiên Sát hơi ngưng mắt, vẻ mặt có chút thay đổi, rõ ràng Linh Nhi còn chưa tính, Chung Sơn không phải đã biết ta bị Khai Dương Tông đuổi ra khỏi nhà sao.

Ngay lúc này, xa xa lại tiến đến một đám ba mươi người.

Là Tiêu Diêu Hầu Niết Cuồng! Phía sau Niết Cuồng là hai mươi chín tuyệt thế cao thủ, đúng là ngày xưa Đại Kim Hoàng Triều gặp được một đám cực cảnh cau thủ.

– Linh Nhi!

Tiêu Diêu Hầu hạ xuống mặt đất, lập tức cười nói.

Trên mặt Linh Nhi tỏ ra chán ghét, hờ hững.

– Linh Nhi, ta biết người có ấn tượng không tốt với ta, đừng nghe bên ngoài đều nói hươu nói vượn! Ngươi đừng nghe người khác gièm pha!

Tiêu Diêu Hầu tỏ vẻ vô tội nói.

Linh Nhi vẫn không để ý đến.

Bên cạnh, Chung Sơn nhìn Tiêu Diêu Hầu nói:

– Tiêu Diêu Hầu, đã lâu không gặp.

Tiêu Diêu Hầu nhìn thấy Chung Sơn, thần sắc bất giác căng thẳng. Trong ánh mắt có một chút sợ hãi, dù sao, từ nhỏ đến lớn, không ai dám ức hiếp mình, duy chỉ có Chung Sơn này, hai lần giao đấu, đầu óc vẫn bị ám ảnh.

– Ừ.

Tiêu Diêu Hầu thâm trầm lên tiếng.

– Hừ! Linh Nhi là thê tử ngươi? Chờ ra đạt được nàng, ta sẽ hoàn trả cho ngươi gấp trăm ngàn lần, ta cho ngươi và nàng muốn sống không được, muốn chết không xong.

Chung Sơn, Triệu Thiên Sát, Tiêu Dao hầu đã có bà người. Còn một người nữa.

Mọi người đang nghĩ, thì xa xa, một bóng đen lao tới.

Chỉ có hai người, thứ nhất đúng là Thiết Phi Hầu.

Nhìn người còn lại, Chung Sơn rất có khí phách, Thiết Phi Hầu cũng rất anh dũng.

Bởi vì nhìn đến Chung Sơn, trong lòng Thiết Phi Hầu còn ôm một nữ nhân.

Nữ nhân ấy là Băng Băng.

Thiết Phi Hầu mang theo nữ nhân đến theo đuổi Linh Nhi.

– Phụ thân, chính là nơi đó sao?

Băng Băng hưng phấn kêu lên.

– Đúng vậy!

Thiết Phi Hầu gật gật đầu, gượng cười. Dễ nhận thấy, rất sủng ái nữ nhân này.

Thiết Phi Hầu liền mang theo Băng Băng tiến đến trước mặt bốn người.

– Ră mắt Linh Nhi công chúa, Thanh Thanh công chúa!

Thiết Phi Hầu nói.

– Thiết Phi Hầu, đầy là?

Thanh Thanh công chúa nói.

– Ông ấy là phụ thân của ta!

Băng Băng vô cùng thẳng thắn giành trước hồi đáp.

Phụ thân, mọi người ngạc nhiên, Thiết Phi Hầu này thật đúng là cái gì cũng dám làm!

– Thiết Phi Hầu cũng thật là có bản lĩnh, theo đuổi Linh Nhi, không ngờ còn mang theo nữ nhân.

Tiêu Diêu Hầu chế giễu.