Q2 - Chương 38: Cổ Thiên U

Trường Sinh Bất Tử

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Thấy Anh Lan nghi hoặc rồi cảm nhận được bốn chữ trong lòng bàn tay, Chung Sơn trừng mắt liếc Anh Lan. Tiểu nha đầu thật đúng là nhiều chuyện.

Thấy Chung Sơn trừng mắt, Anh Lan lập tức le lưỡi tròn mắt lêu lêu hắn, mặc kệ Chung Sơn thế nào thì Anh Lan vẫn khẳng định là Chung Sơn cố ý.

– Linh Nhi, vừa rồi muội làm sao vậy? Sao chúng ta ở bên kia trông muội giống khóc vậy?
Vân Thiên từ cách đó không xa vừa đi tới vừa nghi hoặc hỏi, mấy đệ tử Khai Dương Tông khác đi đằng sau cũng thấy như thế.

– Không có gì, Vân Thiên sư huynh, nhất định là huynh nhìn lầm rồi.
Thiên Linh Nhi lập tức tươi cười tự nhiên như vừa rồi chưa có chuyện gì xảy ra.

Chuyện vừa nãy cũng chỉ có mấy người ở bên này biết được, dĩ nhiên bốn người Bi Thanh Ti, Thiên Sát, Chung Sơn và Anh Lan sẽ không nói lung tung vào lúc này.

Lúc Vân Thiên muốn hỏi thêm thì bỗng nhiên ánh mắt Thiên Sát và Bi Thanh Ti đều ngưng trọng rồi nhìn về phía Đông Bắc đề phòng.

Bởi vì từ phía Đông Bắc bỗng nhiên có ba người đang bay đến.

Dẫn đầu là một nữ tử, phía sau là hai nam tử cầm kiếm giống như là thuộc hạ bay theo, hướng bay của ba người chính là ngọn núi chỗ Chung Sơn. Diều đáng chú ý không phải là vì ba người đột ngột bay đến mà là phương thức ba người bay tới đây.

Lăng không bay tới mà không phi kiếm?

Không sử dụng pháp bảo phi hành thì chỉ có thể là Nguyên Anh Kỳ, chỉ từ đẳng cấp này trở lên mới có thể không sử dụng pháp bảo mới có thể bay lượn giữa không trung, cho dù Kim Đan Kỳ đỉnh cấp cũng không thể.

Ba người đều là Nguyên Anh kỳ?

Nguyên Anh kỳ? Bọn họ tới đây làm gì? Bọn họ là ai? Là chưởng môn môn phái nào? Mà có những ba người tới?

Cả đám người Chung Sơn không một ai nói gì mà cực kỳ cẩn thận đề phòng.

Ba người đạp gió mà đến, nhẹ nhàng hạ xuống trước mặt mọi người.

Nữ tử dẫn đầu có dáng người tuyệt mỹ mặc bộ váy tử y đẹp, đôi chân thon dài mang một đôi da giày xinh đẹp, khuôn mặt xinh đẹp của nàng lộ ra vẻ tự tin vô cùng, không, đó là kiêu ngạo, sự kiêu ngạo mang đầy khí chất cao quý.

Hai người phía sau ôm kiếm đứng đó như hai tượng gỗ thoạt nhìn rất chấc phác bình dị nhưng mà không ai dám coi thường hai người này, Nguyên Anh Kỳ mà biểu hiện ra hình ảnh chất phác như vậy thì chỉ có thể là do nữ tử phía trước này rất cao quý.

– Các ngươi là ai?
Thiên Sát nắm chặt kiếm, lạnh lùng nói.

Thiên Sát trời sinh ngạo khí, mặc dù tu vi không bằng người khác nhưng vẫn có ngạo khí tự tin.

Tất cả mọi người nhìn về phía ba người trước mắt, hai mắt Chung Sơn híp lại hiện lên vẻ nghi hoặc, bởi vì vừa rồi Chung Sơn nhìn thấy nữ tử dẫn đầu kia vô ý quét ánh mắt về phía mình, nàng biết mình sao?

Nữ tử đứng yên rồi mỉm cười vung tay lên, trong tay nàng bỗng nhiên xuất ra một lệnh bài bảy màu.

Đây là cái gì?

– Trưởng lão lệnh Khai Dương Tông? Người là Tử Huân trưởng lão?
Vân Thiên bỗng nhiên kinh ngạc nói.

Tử Huân trưởng lão? Tử Huân? Nghe thấy cái tên này, Chung Sơn liền sửng sốt. Là Tử Huân tiên tử mà mình gặp sau Đại Hội Long Môn trước khi lấy được Hồng Loan Thiên Kinh sao? Là người có cuộc tình chớp nhoáng một đêm với mình sao? Không đúng, không phải là nàng.

– Không phải trưởng lão lệnh của Khai Dương Tông, ngươi là ai?
Thiên Sát bỗng nhiên nhíu mày nói.

Nhìn Thiên Sát, khóe miệng nữ tử lộ ra nụ cười xinh đẹp nói:
– Ta là trưởng lão Ngọc Hành Tông. Ta tên Cổ Thiên U.

– Ngọc Hành Tông?
Thiên Sát cùng Bi Thanh Ti đều khẽ nhíu mày.

– Tiền bối có thể cho mượn lệnh bài quan sát không?
Ngữ khí của Thiên Sát đã không còn kiêu ngạo như trước nữa.

Nữ tử mỉm cười đưa lệnh bài cho người phía sau, một gã nam tử đeo kiếm phía sau lập tức lấy lệnh bài rồi trao đến tay Thiên Sát.

Thiên Sát kiểm tra cẩn thận một hồi, lập tức đưa lệnh bài cho người nọ để trả lại cho nữ tử.

– Thiên Sát, Khai Dương Tông, ra mắt trưởng lão đồng minh.

– Ra mắt trưởng lão đồng minh.
Mấy người khác cũng cung kính thi lễ với nữ tử trước mắt.

Chung Sơn không nói gì, bởi vì hắn vốn không biết trưởng lão đồng minh là như thế nào mà chỉ có thể suy đoán đồng minh là một tông môn nào đó đồng minh với Khai Dương Tông? Là Ngọc Hành Tông?

Khai Dương Tông đã là Thượng tiên môn còn phải đồng minh với tông môn khác sao?

Nhưng từ đoạn đối thoại ngắn ngủi này Chung Sơn đã có được một ít tin tức hữu ích, tuy rằng không thể gặp lại Tử Huân Tiên Tử song có thể khẳng định được rằng Tử Huân Tiên Tử là người Khai Dương Tông, hơn nữa còn là trưởng lão của Khai Dương Tông.

– Không biết tiền bối tới đây có chuyện gì?
Thiên Sát hỏi Cổ Thiên U.

– Các ngươi thật sự muốn xông vào Bát Môn Kim Tỏa Trận?
Cổ Thiên U dò hỏi.

– Tiền bối có gì thì cứ nói thẳng.
Thiên Sát cau mày nhìn Cổ Thiên U nói.

Nhìn Thiên Sát, Cổ Thiên U mỉm cười nói:
– Được, Ngọc Hành Tông cùng Khai Dương Tông đã là đồng minh tông thì ta cũng không vòng vo, ta thấy chư vị sớm đã tới nơi này, thậm chí còn từng tiến vào Bát Môn Kim Tỏa Trận một thời gian nhưng cũng phí công trở ra, theo ta nghĩ thì các ngươi chắc cũng là vì truyền thừa Bát Môn Kim Tỏa Trận phải không?

Bi Thanh Ti nhíu mày không nói gì, bởi vì thứ Bi Thanh Ti muốn không phải như lời Cổ Thiên U mà là một phần chứng cứ rửa sạch oan khuất của phụ thân mình mà thôi.

Nhìn chằm chằm vào Cổ Thiên U, Thiên Sát trầm mặc một hồi rồi mới nói:
– Trước đây ta chỉ suy đoán,nhưng hiện giờ tiền bối đã nói vậy thì trận pháp này chắc chắn có trận hồn?

– Có trận hồn hay không ta không dám cam đoan, nhưng giả sử bên trong có được trận hồn, đại trận các ngươi cũng thử xâm nhập rồi, các ngươi thấy mình có thể vượt qua được trận pháp này hay không?
Trong mắt Cổ Thiên U hiện lên ánh sáng tà mị nói.

Thiên Sát trầm mặc! Những người khác cũng không nói gì, dù sao nơi này là do Thiên Sát cầm đầu.

– Đại trận sắp xếp cực kỳ phức tạp, ít người thì không có khả năng phá trận bởi vậy ta muốn lần này đồng minh cùng phá trận này, khi vào trong đại trận ai được trận hồn thì do vận khí của kẻ đó, thế nào?
Cổ Thiên U khẽ cười. Trong mắt nàng hiện lên sự tự tin vô cùng như thể đãnắm chắc là Thiên Sát sẽ đáp ứng.

Nhíu mày nhìn vị ‘Tiền bối’ này, Thiên Sát lại trầm mặc một lúc rồi lại quan sát xung quanh cuối cùng mới nhìn về phía Cổ Thiên U rồi nói:
– Linh thạch bên trong đại trận thì sao?

– Nếu nhóm các ngươi đáp ứng, vậy nếu như gặp linh thạch thì chúng ta không lấy tí nào, nhưng mà khi xông vào Bát Môn Kim Tỏa Trận thì phải theo sắp xếp của bọng ta.
Cổ Thiên U lại lần nữa mở miệng nói.

– Được.
Thiên Sát lập tức gật đầu.

Có được hứa hẹn của Thiên Sát, Cổ Thiên U lộ ra nụ cười vừa lòng nói:
– Vậy thì đi theo ta.

Nói xong, Cổ Thiên U mang theo hai người phía sau bay tới một ngọn núi cao ở phía Đông Bắc.

Thiên Sát cùng Bi Thanh Ti liếc nhìn nhau rồi bảo mọi người cùng nhau bay theo. Chung Sơn lại lần nữa nhảy lên phi kiếm của Vân Thiên, Thiên Linh Nhi có Hồng Lăng, Bi Thanh Ti mang Anh Lan, tất cả mười một người cùng nhau đuổi theo Cổ Thiên U.

Ở trên ngọn núi phía chính Bắc đại trận, Cổ Lâm cùng Thủy Kính tiên sinh nhìn chằm chằm phía Thiên U Công Chúa.

– Thủy Kính, không phải ngươi đã nói đám người này chưa có ai đạt tới Nguyên Anh Kỳ sao? Vậy bọn chúng gia nhập thì có ích gì?
Cổ Lâm nhíu mày hỏi Thủy Kính tiên sinh.

– Khi xông trận thì tác dụng của những người này ở bên trong đại trận cũng không kém hơn Nguyên Anh Kỳ, nếu trong sắp xếp hợp lý thì cho dù là Kim Đan Kỳ mà nắm bắt được vị thế trong trận thì giết chết Nguyên Anh kỳ cũng không phải là việc khó.
Thủy Kính tiên sinh phe phẩy quạt lông nói.

– Ừm.
Cổ Lâm vừa lòng gật đầu, lần đầu tiên cảm thấy lời Thủy Kính rất xuôi tai.

Không bao lâu sau mọi người hạ xuống đỉnh ngọn núi đó.

Chung Sơn xuống khỏi phi kiếm của Vân Thiên rồi cùng Anh Lan quan sát đám người này, một thiếu niên tuấn tú, một nam tử nho nhã tay cầm quạt lông, còn có những người còn lại thì giống như là thị vệ.

Ánh mắt những thị vệ này đầy vẻ kiêu ngạo khinh thường đám người Chung Sơn, mặc dù không đến xì mũi coi thường nhưng không có chút nhiệt tình nào.

– Thủy Kính tiên sinh, ta đã dẫn người của Khai Dương Tông đến, làm thế nào để xông trận thì phải nhờ ngài rồi.
Cổ Thiên U nói với người cầm quạt lông.

Kia nam tử khẽ cười rồi bước đến mọi trước mặt người. Còn thiếu niên tuấn tú kia chỉ hơi liếc Bi Thanh Ti, Thiên Linh Nhi rồi cũngchẳng thèm nhìn Thiên Sát chút nào đã quay về phía Cổ Thiên U.

– Đã làm phiền công chúa.
Thủy Kính tiên sinh gật đầu nói.

Công chúa? Mọi người hơi nghi hoặc nhìn Cổ Thiên U.

– Bần đạo Thủy Kính, chư vị đều là người Khai Dương Tông, không biết các vị đối với chuyện phá giải Bát Môn Kim Tỏa Trận, thấy thế nào?
Thủy Kính tiên sinh đánh giá mười người người này một hồi rồi bỗng nhiên cất tiếng hỏi.

– Tại hạ chỉ biết Bát Môn Kim Tỏa Trận là một chiến trận không dễ phá, cách đây không lâu cũng thử xông qua trận này thì thấy quá phức tạp.
Thiên Sát nhăn mặt nói.

Mọi người phía sau Thiên Sát đều gật đầu.

Bi Thanh Ti cắn môi không nói, tuy rằng nàng có chút hiểu biết với trận này nhưng vẫn lựa chọn trầm mặc. Chung Sơn cũng trầm mặc không ngắt lời Thiên Sát, huống hồ vào lúc này thì nên giấu tài mới đúng.

Mấy đệ tử Khai Dương Tông phía sau Thiên Sát cũng gật đầu.

– Xì
Thiếu niên kia vẫn luôn khinh thường đám người Chung Sơn bỗng nhiên phát ra một tiếng cười ‘xì’, hiển nhiên rất là khinh thường nhóm người Khai Dương Tông này.

– Bát Môn Kim Tỏa Trận có tám cửa Hưu Sinh Thương Đỗ Cảnh Tử Kinh Khai là loại chiến trận dùng trên sa trường Giáp Tôn, Tam Kỳ, Lục Nghi, Thập Thiên, khi đại trận vận hành thì sinh tử hoán chuyển, binh tướng hoán chuyển liên tục, nếu muốn phá trận chỉ có cách dùng một đội tinh nhuệ tiến vào cửa Sinh để đảo loạn đại trận rồi xuất trận ở cửa Cảnh, chủ lực thì thừa lúc này xông vào cửa Thương môn để phá tan long nhãn.

Có lẽ tính tình Anh Lan ngay thẳng lại khá nhiệt huyết do mang binh nhiều năm nên sau khi thấy ánh mắt hèn mọn của những người đó liền không chút do dự mở miệng thể hiện bản lĩnh.

Lúc Anh Lan mở miệng, Chung Sơn nhìn về phía nàng hiện lên sự hài lòng, vui mừng vì thành tựu của Anh Lan bởi vì đối với Bát Môn Kim Tỏa Trận này thì Anh Lan nghiên cứu thấu triệt hơn mình. Theo như lời Anh Lan thì Bát Môn Kim Tỏa Trận lúc trước nàng dùng là đại trận dùng người để bày ra mà cũng không phải đại trận bão cát kỳ ảo này nhưng cũng không quan trọng lắm, Chung Sơn vẫn cảm thấy tự hào.