Q.8 - Chương 19: Cường công Bất Lão Giới

Trường Sinh Bất Tử

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Phương nam âm phủ, trong một tòa thành trì.

Thiên gia âm phủ, nữ Thiên lão ngồi khoanh chân, đầu ngón tay đan với tám sợi tơ vàng, tơ vàng phù phiếm trên không trung, hình như xuyên qua tám phương bị khác nhau trong không gian vậy. Hình như bằng vào tám sợi to vàng này có thể khống chế được bốn phương tám hướng vậy.

Bỗng nhiên, một sợi tơ vàng trong đó nhảy dựng lên, nữ Thiên lão hai mắt mở ra, mày hơi hơi nhướng lên.

Mà lúc này, trên một thành lâu một tòa thành trì của Đại Tranh, nam Thiên lão đến từ dương gian nhìn ngọn núi sụp đổ phía xa xa.

Dịch Diễn đứng bên cạnh.

– Thiên lão, thế nào rồi?

Dịch Diễn nhàn nhạt hỏi.

– Quả nhiên, vốn ta còn chưa khẳng định, dù sao đây là cổ bí pháp Thiên gia trước kia, trước kia ngay cả ta cũng không rõ lắm, nhưng mà bây giờ ta xác định nó là Bát Ti Võng Thiên Đại Trận. Không thể tưởng được, kế thừa phong thuỷ mạch âm phủ so với Thiên gia dương gian lúc trước còn nhiều hơn.

Thiên lão gật gật đầu cảm thán nói.

– Có thể phá không?

Dịch Diễn hỏi.

– Bát Ti Võng Thiên Đại Trận, bây giờ tự nhiên ta có thể phá, tổng cộng có ba loại phá pháp, tạo thành ba kết cục khác nhau.

Thiên lão nói.

– Ồ? Vậy ngươi tỉ mỉ nói cho ta nghe xem!

Dịch Diễn hơi hơi ngoài ý muốn nói.

……………………….

Âm phủ, hướng tây nam, chỗ một mảnh núi rừng vô ngần.

Nơi này, đúng là chỗ mà Hạo Mỹ Lệ đã từng tới, Bất Lão Giới.

Ngọn núi bị Hạo Mỹ Lệ dùng Mạt Nhật Cuồng Lan phá hư, giờ phút này đã khôi phục toàn bộ, chỉ là nguyền rủa của Hạo Mỹ Lệ quá lợi hại, thảm thực vật một mảnh này, vẫn mãi không có lớn lên, nhìn qua như trụi lủi.

Bốn phía có lượng lớn trận pháp, bên ngoài lại bị tu giả chiếm cứ.

Trong một cái khe núi.

– Tìm được rồi?

Chung Sơn hỏi.

– Ừ, mặc kệ địa hình bị phá hư như thế nào, hướng dãy núi, long mạch vĩnh viễn không thay đổi, ta đã nghịch sửa lại phương hướng dãy núi, lập tức bắt đầu được rồi!

Nê Bồ Tát nói.

– Ừ!

Chung Sơn gật gật đầu. Những người khác cũng gật gật đầu.

Nê Bồ Tát hai mắt híp lại, tay lấy ra một quang cầu màu trắng, nhẹ nhàng đánh nhốt vào trong lòng đất.

– Ầm ầm……………..

Bốn phía ngọn núi lập tức rung chuyển, ngọn núi nhấp nhô, có xuống có lên, trong nháy mắt mặt đất nổi sóng mãnh liệt, chấn động vô cùng hỗn loạn.

– Hả, sao lại thế này?

– Động đất?

– Động đất ở dãy núi?

– Không tốt, mau, mau thông tri các trưởng lão, mau!

……………………

Bên ngoài Bất Lão Giới, lập tức trở nên hỗn loạn không chịu nổi, biến đổi đột ngột khiến cho tất cả những người trông coi xung quanh kinh hãi.

– Oanh……………..

Xa xa, tại một nơi vô cùng trống trải, bỗng nhiên truyền đến một tiếng nổ. Mọi người đảo mắt nhìn lại.

Chỗ kia cũng không sụp đổ, mà lại đột nhiên xuất hiện một ngọn núi cao, hình như ngọn núi kia trước giờ luôn ẩn hình, rồi đột nhiên xuất hiện, tiếp đó ầm ầm sụp đổ.

– Đó là?

– Ngọn núi kia ở đâu ra?

– Bên trên còn có thật nhiều cung điện!

Đúng lúc này, tòa cung điện chỗ trung tâm nhất Bất Lão Giới, đột nhiên có một thân ảnh bay ra.

Đó là một nữ nhân, chắc là người có địa vị cao ở Bất Lão Giới, trong nháy mắt đi ra, liền cảm thấy không gian xung quanh lắc lư không chịu nổi, đại địa run rẩy, mà xa xa, một tiếng nổ vang lên, đột nhiên chồi lên một ngọn núi.

Nhìn thấy núi cao sập, nàng kia sắc mặt đại biến.

– Âm Dương Lộ sụp đổ? Không tốt, có kẻ cắp đột kích!

Nữ nhân cả kinh kêu lên.

– Trưởng lão!

Vài tên tu giả lập tức bay tới.

– Mau, vào Bất Lão Giới, thông tri cho tất cả trưởng lão, còn có Thái thượng trưởng lão, có kẻ cắp đột kích, mau, mau, mau!

Nữ nhân cả kinh kêu lên.

– Vâng!

Mọi người nhanh chóng bay vào Bất Lão Giới.

– Kẻ cắp? Ngươi nói ta là kẻ cắp?

Trong không trung đột nhiên hiện ra thân ảnh một cô gái.

Nữ nhân quay đầu nhìn lại.

– Hạo Mỹ Lệ?

– Oanh……………..

Theo nữ nhân phẫn nộ quát to lên, bầu trời đột nhiên vang lên một tiếng sấm, Thiên của nữ nhân này đột nhiên phản kháng nguyền rủa của thế giới. Mà giờ phút này, vừa vặn là ban đêm, trăng sao lưa thưa. Đột nhiên bầu trời tinh quang sáng rực, vô tận tinh quang (ánh sao) từ trên trời phủ xuống.

Trong đó lại có 361 khỏa tinh tú lại sáng ngời.

Trong nháy mắt, từ trên cao như tấm lưới quỷ dị chiếu xuống. Tinh quang như lưới, lại quỷ dị khó lường, phàm là bị lưới tinh quang bao phủ, giam cầm hết thảy, ngay cả gió cũng ngừng thổi.

– Đại La Chu Thiên Tinh Đấu Đại Trận?

Nữ trưởng lão lại kêu lên sợ hãi.

Nữ trưởng lão vừa muốn lui về phía sau.

– Oanh……………..

Tòa cung điện kia của Bất Lão Giới lại bị đại trận ầm ầm nghiền nát thành bột phấn. Vừa vặn lộ ra một cái cửa vào tròn. Chỗ cửa vào kia, bắn ra vô số ánh sáng màu vàng, vô cùng chói mắt.

Nữ trưởng lão kia không thể động đậy.

– Oanh……………..

Nữ trưởng lão hình như thúc dục bí pháp, nghịch chuyển tinh huyết, phun ra một ngụm máu tươi, một phạm vi nhỏ không gian vỡ nát, thân thể vừa động, nhanh chóng nhảy vào bên trong Bất Lão Giới.

– Đi!

Chung Sơn ra lệnh một tiếng.

Đám người Hạo Mỹ Lệ, Dần Lạc Nhật nhanh chóng theo Chung Sơn bước vào Bất Lão Giới.

Bên ngoài, Đại La Chu Thiên Tinh Đấu Đại Trận đột nhiên triệt hồi, Nam Cung Thắng cũng đi theo vào.

Trong vòng tấn công thứ nhất, người bên ngoài đều bị chết sạch, cung điện trở thành phế tích, phần lớn núi sông đều sụp đổ.

Nhưng mà đúng lúc này, bên cửa Bất Lão Giới bỗng nhiên xuất hiện một nam nhân áo lam.

– Chung Sơn? Là Chung Sơn? Hắn không phải cùng Giới chủ đi Hắc Hải đấu cược sao? Âm mưu? Đại âm mưu, phải thông tri cho Giới chủ, không, ta phải thông tri trước cho trưởng lão ở Ngũ Sắc Đế triều, bảo hắn bằng tốc độ nhanh nhất thông tri cho Giới chủ.

Nam nhân áo lam hoảng sợ nói.

– Thử…………!

Một thanh kiếm nhỏ màu tím từ trong ngực nam nhân áo lam xuyên qua. Tử kiếm vung lên, nam nhân áo lam lập tức bị chém thành hai nửa, ngay cả hồn phách đều bị chém nát. Nam nhân áo lam rồi ngã xuống, hiện ra người phía sau, Đại Tranh Đế triều Ảnh Vệ tổng chỉ huy sứ, Ám Hoàng!

Ám Hoàng chỉ vâng mệnh Chung Sơn, cho dù các trọng thần khác của Đại Tranh, cũng chỉ vẻn vẹn biết người này mà chưa từng gặp qua, bởi vì hắn luôn luôn ở chỗ tối, cho dù lần này theo Chung Sơn bao vây tiễu trừ Bất Lão Giới, cũng chỉ là âm thầm thay Chung Sơn xử lý các loại vụ sự mà thôi.

Bất Lão Giới, bên trong có 11 tòa Thánh sơn, tòa ở trung ương là chủ sơn, mười tòa bên ngoài hình thành một vòng tron, phân bố ở bốn phương tám hướng!

11 tòa Thánh sơn, mỗi một tòa chiếm một phương vị khác nhau.

Trong đó có một tòa, địa thế hẻo lánh, âm khí rất nặng, bốn phía là Bất Lão Giới chỗ dùng để giam giữ phạm nhân quan trọng, tên gọi là Bất Lão Thánh Ngục.

Bốn phía Thánh sơn giống như một vòng cánh hoa sen, mỗi một cánh trong vòng chính là một cái lồng giam.

Bầu trời Bất Lão Thánh Ngục rất u ám, khiến cho người khác ở bên trong cảm thấy vô cùng áp lực, dường như không thể hô hấp được.

Giờ khắc này, ở ngoài một ngọn núi hình cánh hoa trong đó, bỗng nhiên hiện ra một thân ảnh, một thân quý khí áo bào đen Chung Sơn.

Chung Sơn ngẩng đầu nhìn Bất Lão Thánh Ngục trước mắt.

– Thật nhiều trận pháp!

Chung Sơn lạnh lùng cười.

Bên ngoài Bất Lão Thánh Ngục có vô số trận pháp bao phủ, giống như trở thành thành lũy vĩnh viễn không thể phá được vậy. Tổng cộng 36 cánh hoa núi. Ở giữa có một ngọn núi cao nhất cũng chính là Thánh sơn.

Chung Sơn ngẩng đầu nhìn về phía Thánh sơn, trên đỉnh Thánh sơn, có một ít ốc xá, mà ở chỗ cao nhất, lại hội tụ một mảnh công đức, công đức không ngừng chiếu rọi, không ngờ phía dưới có một đóa hoa hồng rực rỡ.

Công đức hoa hồng? Hoa hồng phát ra ánh sáng dịu dàng, hình như khiến cho người ta nhìn vào vô cùng an tường.

– Lại là một loại hoa hồng?

Khóe miệng Chung Sơn lộ ra nụ cười nhạt.

Tiếp đó, Chung Sơn vẻ mặt nghiêm lại, nụ cười liễm đi, bắt đầu tiếp tục nghiên cứu 36 tòa hoa núi này.

Bên trong Bất Lão Thánh Ngục có thể giam giữ một người mà Chung Sơn muốn đi cứu.

Trong một ngọn núi cánh hoa trong đó.

Trong một căn ngục u ám, bốn phía đều có một ít bộ xương khô, nhìn qua hết sức âm trầm, mà xương khô vây quanh một mỹ nữ tuyệt thế.

Niệm Du Du một thân áo bào vàng, nhìn qua vô cùng chật vật, tóc buông xõa, thân thể tựa vào tường, trong mắt hiện lên một cỗ oán hận.

Ở trước mặt Niệm Du Du, giờ phút này một gã nam nhân tóc tím đang đứng, người này đúng là lúc ở Trầm Phù Huyết Hải lần trước, tranh đoạt Địa Thư, Thần Tú bố trí Phong Thủy Đại Trận, hắn bị Cổ Thiên U liên lụy đến cuối cùng khiến cho kế hoạch của Bất Lão Giới thất bại trong gang tấc.

– Sư muội, đây chính là cấm chế của Giới chủ, ngươi không cần phải phá, với pháp lực của ngươi thì không có khả năng khôi phục, ở trước mặt ta, ngươi chỉ giống như con kiến mà thôi!

Nam nhân tóc tím cười nhạt nói.

– Hừ, ngươi làm hỏng đại sự của Bất Lão Giới, bị bắt đi lính ở Bất Lão Thánh Ngục trăm năm, ngươi không ngờ không bị gì?

Niệm Du Du ánh mắt lạnh lùng nói.

– Ha ha ha ha, ta không bị hạn chế là do tổ gia gia ta chính là chủ tòa Thánh sơn này. Chỉ cần ta không rời khỏi tòa Thánh sơn này quá xa, thì không ai cũng quản được ta.

Nam nhân tóc tím cười nói.

– Quả Diện Đạo Quân là tổ gia gia ngươi?

Niệm Du Du mày nhướng lên.

– Đúng vậy, cho nên nói, nơi này ta mới có thể đi tới, thế nào? Chỉ cần ngươi đáp ứng làm đạo lữ của ta, ta sẽ bảo tổ gia gia ta cởi bỏ cấm chế cho ngươi, thế nào?

Nam nhân tóc tím tà cười nói.

– Cởi bỏ cấm chế cho ta? Ha ha ha! Hắn vẫn chưa dám đâu!

Niệm Du Du cười lạnh nói.

– Không dám? Ha ha, có lẽ đi, tuy nhiên chờ Giới chủ từ Hắc Hải giết Chung Sơn trở về, thu hồi Tổ Thần thú thì chính là ngày cuối cùng của ngươi, chỉ cần ngươi làm đạo lữ của ta, tổ gia gia có thể cầu xin cho ngươi.

Nam nhân tóc tím tiếp tục dụ dỗ nói.

– Ngươi nói cái gì? Giết ai?

Niệm Du Du biến sắc.

– Ngươi không biết sao? Cũng đúng, ngươi bị giam ở trong này, làm sao có thể biết được, Chung Sơn đấu cược với Giới chủ ở Hắc Hải, quyết định quyền sở hữu Tổ Thần thú và Bất Hủ Phong Bi, ngươi còn không biết?

Nam nhân tóc tím cười nói.

– Chung Sơn? Chung Sơn…!

Vẻ mặt Niệm Du Du lập tức trở nên kích động.

– Ta nói, ngươi chẳng lẽ……..!

Nam nhân tóc tím tiếp tục nói xong.

Niệm Du Du vẻ mặt lạnh lùng nói:

– Cút, ngươi cút cho ta!

– – – – – oOo- – – – –