Q2 - Chương 12: Bị Rắn Nuốt

Trường Sinh Bất Tử

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Con rồng vẫn bất động trên đỉnh núi, Hạo Tam trên đầu nó từ tốn ngồi xem kịch, lão già áo đen tay phe phẩy phất trần im lặng đứng bên.

Hạo Tam nhìn bốn phía bằng ánh mắt lạnh lùng, dường như hắn đang chờ đợi điều gì đó, đám rắn rất nhanh bò vào hẻm núi, có vẻ sắp thoát khỏi sự quan sát của đám cường giả.

Thiên U Công Chúa cũng phát hiện được điều quỷ dị, ánh mắt vốn chưa rời khỏi đàn rắn, bọn chúng ở ba hướng đều đang trườn đi rất nhanh, chỉ có phía Bắc xảy ra chuyện kỳ lạ, đã ra sức chạy, còn muốn ăn thịt một đôi uyên ương?

Con rắn màu đỏ đớp một phát về hướng Chung Sơn và Thiên Linh Nhi, tốc độ của nó quá nhanh, càng không may là nhanh hơn Bi Thanh Ti và Thiên Sát bên trên muốn đón lấy Thiên Linh Nhi và Chung Sơn.

Bi Thanh Ti và Thiên Sát trong mắt đều lộ ra vẻ lo lắng cực độ, nhanh, nhanh nữa, hai người không ngừng tăng tốc đến cực hạn lao xuống. Nhưng cái mồm của con rắn đã thắng, vừa vặn đớp tới.

Chung Sơn mang theo Thiên Linh Nhi toàn lực nhảy lên, bỗng nghe thấy tiếng nổ, quay đầu lại, ánh mắt liền chạm vào cái miệng như ao máu của con rắn khổng lồ kia đang không ngừng to lên, chỉ tích tắc nữa chắc chắn sẽ bị nó nuốt vào bụng.

Thấy mối nguy ập tới, trong đầu Chung Sơn suy tính điên cuồng, phải làm sao? Làm sao bây giờ?

Càng nguy hiểm, Chung Sơn càng bình tĩnh, hắn nhìn cái mồm to tướng kia, hắn nhanh chóng đưa ra quyết định.

Chung Sơn bỗng nhiên duỗi hai tay ra chộp vào mông Thiên Linh Nhi mà nắm chặt lấy (ặc ) thành tư thế bồng lên, đoạn dùng sức đẩy mạnh lên trời. Tốc độ Thiên Linh Nhi chợt tăng vọt, so với trước thậm chí là gấp đôi, mà tốc độ bản thân Chung Sơn đột nhiên chậm lại, thậm chí do lực phản chấn thân thể còn rơi xuống phía dưới rất nhanh.

Không còn cách nào khác, chỉ có làm như vậy mới tranh thủ được chút thời gian, không để con rắn phía dưới nuốt nàng quá nhanh, cộng với tốc độ Thiên Sát và Bi Thanh Ti đang lao xuống, có lẽ sẽ kịp.

Thiên Linh Nhi bay vọt lên, Chung Sơn lại rơi xuống, quả nhiên khiến cho cú đớp của con rắn chệch mục tiêu nhưng nó cũng không phải là loại vô dụng, thân rắn linh hoạt đến cực độ, lập tức xoay ngang đớp thẳng vào Chung Sơn đang rơi xuống, ực một cái nuốt luôn vào bụng.

Chung Sơn sững sờ bất lực chứng kiến cảnh mình bị nuốt sống, tốc độ con rắn vượt ra ngoài dự đoán của hắn, hơn nữa khi hai người tách ra mà nó lại khoái thịt mình nên “chiếu cố” nhiệt tình như vậy thì hắn cũng đành chịu. Trong lòng còn đầy bực bội bất cam, Chung Sơn đã cảm thấy xung quanh tối sầm, hắn chính thức biến thành bữa ăn của con quái vật.

(Cbn, xin bày tỏ bức xúc một chút, đoạn này thằng tác giả văn như shit, lộn xà lộn xộn, câu cú lặp lại lủng củng, dịch to hết cả đầu vẫn thấy chưa hài lòng, thôi xén quách đi cho nó mượt được tý nào thì được, Xôi có biên lại lần nữa, muốn giữ trung thành với tác giả thì lấy lại bản của tên Độc, còn không sử dụng đoạn cắt xén của Lê ta thì dùng. Nếu văn tác giả cứ như mấy chương này, có lẽ trong những chương ta nhận biên còn nhiều đoạn bị cắt nữa, hic. Nhưng vẫn lủng củng lắm, cần người biên tập lần nữa chỉnh lại mới được)
(Xôi: Mượt lắm rồi, khi tác giả yếu thì chúng ta phải giúp nó viết lại tác phẩm, biết đâu sau này nó dịch ngược lại để in thành sách thì sao!!)

Sau khi Thiên Linh Nhi nhảy khỏi tảng đá cũng không hề biết đang bị con rắn đuổi đớp sát mông, chỉ biết nguy hiểm đang tới rất gần, phải nhanh chóng nhảy lên phi kiếm của Đại sư huynh hoặc Tam sư tỷ.

Đột nhiên, nàng cảm thấy có đôi tay to lớn đang chạm vào mông mình, Chung Sơn, là Chung Sơn sao? Thiên Linh Nhi mở trừng mắt, Chung Sơn sao lại ở phía sau? (Lê: dek hiểu thằng cha tác giả luôn, sao con này hỏi câu ngu thế, đoạn trên vừa tả thằng kia hô 2 đứa nhảy, giờ hỏi sao nó ở phía sau, wtf????)

Đang lúc nàng hết sức hoang mang, đôi bàn tay kia bỗng nhiên bóp chặt, lực bóp rất mạnh, giống như muốn nghiền nát đôi mông mềm mại của nàng, cực kì cường bạo, hơn nữa trước khi buông ra lại còn cố nắn vài cái nữa. Nỗi đau đớn trộn lẫn cảm giác kích thích thần kinh Linh Nhi khiến nàng sung sướng đến nỗi ứa nước mắt.

Chung Sơn hắn muốn làm gì vậy? Thiên Linh Nhi không biết do bị ủy khuất hay bị đau hay do sướng quá mà nước mắt tuôn lã chã.

Nhưng ngay sau đó, nàng lại cảm nhận được lực đẩy từ bàn tay Chung Sơn phát ra.

“Vù!”

Tốc độ của nàng liền tăng vọt.

“Phập”

Tiếng rắn đớp mồi tàn bạo từ phía sau vang lên, rốt cục Linh Nhi cũng hiểu được chuyện gì đã xảy ra. Chung Sơn, là hắn cứu mình, đẩy mình khỏi miệng rắn.

Nhờ cú đẩy đó, khoảng cách với Bi Thanh Ti càng gần thêm một chút, Bi Thanh Ti hơi vươn tay liền bắt được cánh tay nàng.

Sau đó, Thiên Linh Nhi nhanh chóng quay đầu nhìn xuống, vừa vặn chứng kiến cảnh Chung Sơn bị con rắn khổng lồ màu đỏ nuốt vào trong bụng.

– Chung Sơn…….

Thiên Linh Nhi hét lên thê thảm, Chung Sơn, hắn vì cứu mình mà chết sao? Hắn vì cứu mình nên đã chết rồi? Nhìn cảnh Chung Sơn bị rắn nuốt vào trong bụng, ở góc sâu thẳm trong tim nàng giống như bị một đao đâm trúng. Không tin, không cam lòng, không nỡ, không muốn, tất cả cảm xúc đều chất chứa trong tiếng hét thê lương ấy. Vài giọt nước mắt lúc trước, giờ đây đã biến thành dòng suối mặn chát, cứ thế trào ra.

Thiên Sát lao thẳng về phía con rắn màu khổng lồ màu đỏ, nhưng nó đúng là một chuyên gia đào hang, nuốt được Chung Sơn xong liền không do dự đâm đầu xuống đất, trong nháy mắt đã trốn mất tăm, mà đám rắn kia cũng đang ùn ùn kéo tới, Thiên Sát thấy không thể làm gì khác để xoay chuyển tình hình, liền nhanh chóng bay đi.

Bi Thanh Ti một tay bắt lấy Thiên Linh Nhi, khó tin nhìn Chung Sơn bị rắn nuốt vào, trước kia tâm tình của nàng với hắn còn hỗn loạn khó phân thì lúc này lại đột nhiên cảm thấy hoảng hốt vô cùng, nhưng tay nàng vẫn nắm chắc Thiên Linh Nhi bay về phía trước.

Thiên Linh Nhi không ngừng giãy giụa, dường như muốn lao xuống đi cứu Chung Sơn, bộ dạng như muốn phát điên, miệng liên tục gọi tên Chung Sơn, bàn tay quơ cào loạn xạ khiến bộ y phục đặc biệt của Bi Thanh Ti cũng biến thành nhăn nhúm và xộc xệch hẳn ra.

– Không cứu được nữa, mau đi thôi.
Thiên Sát bay đến bênh cạnh nói.

– Không, Chung Sơn chưa chết, mau cứu hắn, mau đi cứu hắn.
Thiên Linh Nhi khóc lóc van xin, mắt không rời cái hang to tướng dưới đất.

Phía xa, Thiên U Công Chúa cũng nhìn thấy hết cảnh này, lúc Chung Sơn đẩy Thiên Linh Nhi đi, cảm giác nghi hoặc với hành vi của Hạo Tam lúc trước, bỗng nhiên biến thành một cảm xúc không tên, trong mắt nàng ánh lên vẻ hâm mộ. (ôi hiểu ý thằng tác giả nhưng cũng như nó, chẳng biết phải tả đoạn này ra sao cho dễ hiểu)

– Hắn tên Chung Sơn? Lúc đối mặt với cái chết, liệu có người dám vì ta mà hi sinh như vậy chăng?
Thiên U Công Chúa cảm thán.

Thấy Thiên U Công Chúa cảm động như thế, Thủy Kính tiên sinh phe phẩy chiếc quạt lông chim mỉm cười, trong ánh mắt nhìn nàng hiện lên vẻ thương yêu.

– Thiên U, nếu là ta, ta nhất định sẽ giống như người nọ.
Cổ Lâm lập tức chụp lấy cơ hội lôi lục phủ ngũ tạng ra cho làng nước giám định.

Nghe thấy lời Cổ Lâm, Thiên U Công Chúa liếc xéo hắn một cái đầy vẻ khinh thường, sau đó vẻ mặt biến đổi, lại trầm tư suy nghĩ về hành động của Hạo Tam.

Cảnh Chung Sơn xả thân cứu Thiên Linh Nhi, có vô số người nhìn thấy, nhưng màn đó chỉ là khúc nhạc đệm nhỏ nhoi cho vở kịch lớn còn chưa chính thức diễn ra.

Trên núi, Hạo Tam đứng ở đỉnh đầu con rồng, khi nhìn thấy cảnh con rắn lớn nuốt Chung Sơn rồi trốn vào lòng đất thì trong mắt hắn chợt hiện lên vẻ đau buồn.

– Phải chăng ngươi biết ta sắp chết nên trong lòng đau khổ?
Hắn mở miệng, nhẹ nhàng nói, dường như biết rõ vì sao con rắn đó lại có hành vi khác thường như vậy.

– Đi thôi, hướng Tây, mang ta dạo chơi một vòng chờ giờ Hợi đến.
Hạo Tam nhẹ nhàng nói.

– Grừ!

Con rồng ngửa mặt lên trời rống to, uốn thân đập mạnh đuôi lên mặt đất tạo ra một cái rãnh sâu đến hơn năm mét rồi bò nhanh về phía Tây, lão già áo đen bám sát phía sau không rời.

Trong nháy mắt, con rồng đã bò tới hẻm núi, tốc độ không chỉ nhanh hơn đám rắn kia gấp mười lần, trên đường nó đi qua đất đá bay lên rào rào, bụi cuốn mù mịt, lao một mạch vào sâu trong hẻm núi, thẳng đến dãy núi vô tận phía trong.

“Vù!”

Từ đỉnh ngọn núi phía Tây, đột nhiên có một luồng ánh sáng màu lam xé gió lao ra bắn về phía con rồng, không, là vào lão già áo đen cạnh nó.

Đó là một mũi tên, một mũi tên mang theo sức mạnh khủng khiếp. Thấy vậy, lão già mở trừng hai mắt, vung phất trần lên hòng đỡ mũi tên.

“Bùng!”

Lão già bị văng ngược lại phía sau.

– Lão Ngụy.
Hạo Tam đứng trên đỉnh đầu con rồng hét lên.

– Ta chỉ chiếu cố ngươi, hắn không liên quan đến ta.
Con rồng kêu lên với Hạo Tam rồi mang hắn tiếp tục chạy.

Thấy Hạo Tam muốn chạy trốn, đám cường giả lập tức đuổi theo.

– Thiên U, chúng ta mau đuổi theo.
Cổ Lâm hô lên.

– Câm mồm.
Thiên U Công Chúa chán ghét nói, sau đó không để ý đến hắn nữa mà cùng Thủy Kinh tiên sinh hướng sự chú ý đến lão Ngụy vừa bị mũi tên chặn lại.

“Rắc!”

Phất trần trong tay lão Ngụy vỡ vụn, bản thân lão bị sức mạnh kinh khủng đè ép khiến miệng phun máu tươi, cười thảm một tiếng rồi tung mình bỏ chạy.

Ngọn núi phía Tây, nơi mũi tên lúc trước bắn ra bỗng nhiên có mười mấy người đồng loạt bay ra, nhằm thẳng hướng lão Ngụy lao tới.

– Bắt lấy lão già kia.
Thiên U Công Chúa kêu lên.

Nàng vừa dứt lời, tức thì đám người phía sau liền vọt về phía lão già. Không chỉ bọn họ, ở phía Nam cũng có một thế lực có cùng chủ ý.

Lão Ngụy đang bay trên trời, cảm thấy ba phía đều có người xông tới, vẻ mặt bỗng trở lên cực kì bi tráng, lão vung tay lấy ra một quả cầu lớn màu đen.
Lúc vừa nhìn thấy quả cầu trên tay lão già, Thiên U Công Chúa bỗng kêu lên:
– Không xong rồi!

– Ha ha ha ha….

Trong tiếng cười thảm điên cuồng của lão, quả cầu bỗng bắn ra vô số tia sét chói mắt.

“Ầm!!!”

Quả cầu nổ tung, bắn lên thân thể lão Ngụy bên cạnh khiến lão tan tành xác pháo, khắp trời tràn ngập gió tanh mưa máu.

Vụ nổ mang theo lực xung kích cực mạnh khiến đám người đang hùng hổ xông đến tới hấp tấp lùi lại phía sau.

Lão già đã chết, trên mặt Thiên U Công Chúa lộ ra vẻ ảo não, đôi chân thon dàithăm thẳm giận dỗi giậm bình bịch lên mặt đất, nói:
– Đi!

Đám người bên cạnh nàng nhanh chóng theo sau, nhằm về hướng con rồng chạy trốn mà đuổi, các phương thế lực còn lại cũng không chịu kém, tới tấp bay theo.

Lúc Bi Thanh Ti kéo Thiên Linh Nhi lên đến đỉnh núi thì một loạt kịch biến đó đã diễn ra, Thiên Sát nhìn Hạo Tam chạy trốn, phun ra một chữ:
– Đuổi!

Nhân mã Khai Dương Tông không chút chậm trễ theo sau hắn. Không thấy Bi Thanh Ti đi cùng, Thiên Sát dừng lại, quay đầu nhìn nàng.

Bi Thanh Ti còn bận giữ chặt Thiên Linh Nhi, hết nhìn qua phía con rồng chạy trốn, lại nhìn Thiên Linh Nhi đang phát cuồng, đôi mày nhăn lại.

– Các ngươi đi đi.
Nàng nhẹ nhàng nói.

Thấy Bi Thanh Ti không chịu đi, Thiên Sát hơi thấy khó chịu nhưng vẫn đưa ra quyết định:
– Vân Thiên, ngươi lưu lại giúp đỡ Thanh Ti, năm ngày sau gặp lại ở Thúy Vân Sơn.