Q2 - Chương 11: Xà động

Trường Sinh Bất Tử

Đăng vào: 12 tháng trước

.

– Chung Sơn, sao ngươi biết đại sư huynh đang ở chỗ này?
Thiên Linh Nhi đang đi bên cạnh chợt ngẩng lên nhìn Chung Sơn.

Không rõ tại sao, đối với chuyện sắp được gặp lại đại sư huynh, Thiên Linh Nhi đã không còn cảm thấy quá gấp gáp như trước. Suốt dọc đường đi, nàng không ngừng nhắc nhở bản thân “mình muốn gặp đại sư huynh, nhất định phải gặp. Hơn nữa bây giờ mình đã đạt đến Tiên thiên tầng thứ mười, rất mau trở thành một cao thủ Kim Đan Kỳ thôi, lúc đó mình sẽ được huynh ấy gọi bằng ba tiếng thân thiết ‘tiểu sư muội’, không còn là một tiểu cô nương bé nhỏ trong mắt huynh ấy nữa”.

– Hạo Tam đã bị phát hiện, vượt qua hẻm núi này sẽ đến nơi. Rất nhiều tiên môn đệ tử đang vây chỗ đó nên ta tin rằng người Khai Dương Tông cũng không ngoại lệ.
Chung Sơn nghĩ ngợi rồi đáp.

– À.
Thiên Linh Nhi gật gật đầu, rồi lại cúi đầu, không biết suy nghĩ cái gì, vừa đi vừa đá tung hòn đá nhỏ trên đường.

Nhìn thấy động tác của Thiên Linh Nhi, Chung Sơn lắc đầu cười cười.

Cuối cùng hai người đã ra khỏi hẻm núi, vừa tới nơi, đập vào mắt là một ngọn núi bị sương mù trắng xóa vây kín, bốn phía xung quanh nó là dãy núi trùng điệp.

Phía trên dãy núi bao quanh lố nhố bóng người túm năm tụm ba đang đứng, tất cả đều chăm chú quan sát ngọn núi bị sương trắng bao vây kia.

Thấy cảnh đó, Chung Sơn cảm thấy căng thắng, trong đầu âm thầm phân tích tình hình hiện tại.

– Đại sư huynh kìa, đúng là Đại sư huynh, còn có cả Tam sư tỷ nữa.
Thiên Linh Nhi bỗng nhiên vui mừng reo lên, chỉ tay vào một ngọn núi ở phía Bắc.

Thiên Linh Nhi cũng không nhận ra rằng trong mắt nàng lúc này không chỉ tồn tại một mình hình ảnh đại sư huynh mà ngay cả Bi Thanh Ti cũng được hân hạnh đứng vào. Nếu là trước kia, thì cho dù chung quanh Thiên Sát có bao nhiêu người đi nữa, nàng cũng chỉ nhìn thấy hắn, chỉ một mình hắn mà thôi.

Lúc Thiên Linh Nhi nhìn thấy Đại sư huynh, trong lòng cảm thấy vui mừng quá đỗi, liền phản xạ theo bản năng, không kịp suy nghĩ lập tức rời khỏi hẻm núi, chạy như bay về phía ngọn núi nơi đám người Khai Dương Tông đang đứng.

– Chậm đã…

Chung Sơn kêu lên nhưng không kịp, Thiên Linh Nhi đã chạy ra ngoài, thấy vậy, hắn khẽ thở dài, rồi cũng nhấc chân đuổi theo.

Từ trong hẻm núi bỗng nhiên có hai người chạy ra, liền thu hút tất cả ánh mắt của những kẻ đứng quanh.

Tất cả mọi người đều dán mắt vào ngọn núi bị sương vây kín kia, chờ đợi Hạo Tam lộ diện, vì các thế lực đều kiêng kị lẫn nhau, nên trừ phi có sức mạnh tuyệt đối, nếu không, kẻ nào ra tay trước thì kẻ đó chắc chắn sẽ chẳng được gì.

Thiên Linh Nhi và Chung Sơn bỗng nhiên xuất hiện khiến những kẻ này đều hơi giật mình, tạm chuyển dời sự chú ý, hai người này chẳng lẽ muốn cướp đoạt Hạo Tam sao?

Vài người bắt đầu chuẩn bị đề phòng, nhưng lại phát hiện hướng mà hai người kia chạy đang chạy tới không phải là ngọn núi bị sương phủ, mà là ngọn núi phía Bắc.

Bọn họ muốn làm gì?

Trên một ngọn núi phía Đông.

– Thiên U, có hai kẻ ra tay trước kìa.
Cổ Lâm nhìn vào cô gái bên cạnh kêu lên.

Nghe tiếng kêu của hắn, Thiên U Công Chúa nhướng mày, liếc hắn với vẻ chán ghét.

– Thế tử, hai người kia chỉ có thực lực Tiên Thiên Kỳ, hơn nữa bọn chúng chạy về hướng Bắc, chắc chắn không phải kẻ muốn ra tay đối phó Hạo Tam. -Thủy Kính tiên sinh bên cạnh giải thích.

– Tiên Thiên kỳ sao?
Cổ Lâm quả nhiên tin tưởng lời Thủy Kính tiên sinh nói.

Phía Bắc, chỗ đệ tử Khai Dương Tông.

– Đại sư huynh, là Linh Nhi, còn có tên đệ tử mới được vào tông.
Vân Thiên chỉ liếc mắt liền nhận ra Thiên Linh Nhi và Chung Sơn.

Thấy phía dưới hai người đang chạy rất nhanh lại gần, Đại sư huynh Thiên Sát hơi sững người rồi nhìn vào Bi Thanh Ti bên cạnh, hàng lông mày nhíu lại.

Thiên Sát vốn không ngu ngốc, đương nhiên nhận ra sự ái mộ của Thiên Linh Nhi với mình, nhưng lúc này bên hắn lại có một Bi Thanh Ti, nếu chẳng may xảy ra chuyện hiểu lầm gì thì thật tai hại.

Cạnh hắn, Bi Thanh Ti cũng đang chăm chú nhìn xuống hai người phía dưới, chính xác là nhìn về phía Chung Sơn, khi thấy hắn, nàng không tự chủ được liền nhớ tới cảnh tượng ướt át hai người gặp nhau ở suối nước nóng lần trước, trong người đột nhiên có cảm giác môi khô lưỡi ráo.

Chung Sơn, đúng là hắn rồi, sao hắn lại xuất hiện ở đây? Lúc hội nghị ở Khai Dương Điện, mình sợ xấu hổ khi gặp lại hắn mới không đi, làm sao mà chưa tránh được bao lâu đã chạm mặt rồi?

Bi Thanh Ti khẽ nhăn hàng lông mày thanh tú, trong mắt thoáng hiện lên vẻ thẹn thùng xấu hổ, không biết nên đối mặt thế nào với Chung Sơn.

Nhưng Thiên Linh Nhi đã tới rất gần, Thiên Sát và Bi Thanh Ti đương nhiên không thể giả bộ không nhìn thấy.

Chung Sơn theo sát phía sau Linh Nhi, bởi vì từ ánh mắt của những cường giả trên đỉnh núi bốn phía hắn nhận ra có điều không ổn, thái độ mọi người nhìn mình không hề thân thiện, hiển nhiên sự xuất hiện của hai người bọn họ đã chạm đến cấm kỵ gì đó trong lòng những người quanh đây. Chẳng lẽ bên trong ngọn núi bị sương mù vây kín kia chính là Hạo Tam?

Đang lúc Chung Sơn cùng Thiên Linh Nhi chạy về hướng ngọn núi phía Bắc, đột nhiên từ trong làn sương mù truyền ra một tiếng nổ vang động.

“Ầm!!!!!!”

Tiếng nổ cực lớn khiến cho Thiên Linh Nhi cũng đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn về phía Bạch Vụ Sơn kia với vẻ ngạc nhiên.

Mà trên đỉnh núi bốn phía, tất cả mọi người đồng loạt dời ánh mắt đang chiếu vào Chung Sơn chuyển về phía Bạch Vụ Sơn, bởi vì đó mới là mối quân tâm thực sự của bọn họ. Ngay cả đám người Khai Dương Tông cũng nhìn chằm chằm về nơi có tiếng nổ phát ra.

Sau tiếng nổ, sương trắng chậm rãi tan dần, hiện lên trong mắt mọi người không phải là màu bùn đất quen thuộc của núi đồi, mà là một vùng vàng óng ánh, hiển nhiên đó là một trận pháp phòng ngự rất lớn, ngay cả mặt đất bên dưới cũng bị biến thành cứng rắn như kim cương.

Đại trận thu lại, màu vàng chói của đất đai cũng dần dần nhạt đi, bốn xung quanh núi thấy lố nhố cờ xí màu trắng.

Là một kỳ trận. (trận pháp bày bằng những lá cờ)

Một lão già áo đen tay cầm phất trần, vung tay đánh ra một pháp quyết, đám cờ xí màu trắng toàn bộ đều bay về tay lão.

Rắn, trên núi xuất hiện năm mươi mốt con rắn dài hơn ba chục mét, đang ngóc đầu rít lên giận giữ. Làm cho người ta cảm thấy sợ hãi là một con rắn khổng lồ dài dễ đến một trăm năm mươi mét, không, phải gọi là rồng mới đúng, đó là một con rồng hung dữ, trên đỉnh đầu nó mọc ra một cái sừng như đao phá trời xanh, cực kì kinh người.

Một con rồng cạn?

Những người đứng trên ngọn núi xung quanh trở lên ồn ào, đây là chuyện quái quỷ gì vậy? Sao lại có một con rồng ở đây?

Con rồng khổng lồ dựng đứng một phần ba chiều dài của mình lên, cao đến năm mươi mét, đôi mắt lạnh buốt, nhìn vô cùng oai phong, vô cùng đáng sợ.

Trên chiếc sừng to bự của nó, một gã đầu bạc áo trắng ngạo nghễ mà đứng, trong mắt hắn ánh lên vẻ lạnh lùng hờ hững, một loại khí thế dám đấu với cả trời xanh.

– Grừ!!!!!!!!!!

Con rồng ngửa mặt, gầm lên một tiếng dài vang động, tựa như muốn thị uy với đám cường giả đứng xung quanh.

Theo tiếng gầm của nó, năm mươi mốt con rắn to lớn lập tức trườn xuống núi nhanh như chớp, chia làm ba đường lao đi.

Trong số đó, có mười sáu con nhằm thẳng về phía Bắc.

Thiên Linh Nhi còn đang bị cảnh tượng đáng sợ này làm cho chết sững, Chung Sơn cảm thấy lông tóc toàn thân đều dựng thẳng lên.

– Chạy!!!

Hai mắt Chung Sơn đỏ bừng, hắn hét lớn một tiếng rồi kéo Thiên Linh Nhi chạy trối chết, cố ý tránh phía chính Bắc mà chạy lệch theo hướng Đông Bắc.

Tốc độ của đám rắn rất kinh khủng, nhoáng cái đã trườn xuống núi, thậm chí có vài con bỗng cong người, cắm đầu xuống chui thẳng vào trong lòng đất! Không ngờ chúng còn biết độn thổ.

Tuy kéo theo Thiên Linh Nhi chạy trốn, Chung Sơn vẫn kịp thấy được cảnh tượng phía sau, trong lòng lại càng lo lắng. Đám rắn này quá gần, hơn nữa hình như chúng còn phát hiện được mùi máu, không ngờ lại dần dần đuổi thẳng về hướng hắn đang chạy.

Ngọn núi chỗ đám người Khai Dương Tông, bọn đệ tử trong lòng đều khiếp sợ, Bi Thanh Ti và Thiên Sát không một lời lập tức lao xuống chân núi, đám đệ tử còn lại cũng vọt theo.

Bên trên ngọn núi phía Đông.

Thiên U Công Chúa nhướng mày, hết nhìn đám rắn đang bò lổm ngổm, lại nhìn con rồng trên đỉnh núi kia.

– Rồng? Lại là một con rồng?
Cổ Lâm dường như không tin nổi cảnh tượng đang diễn ra, trong mắt lộ vẻ bất lực.

Thủy Kính tiên sinh phe phẩy chiếc quạt lông chim, hai mắt nheo lại, khẽ liếc vào con rồng và Hạo Tam trên đầu nó, rồi lại liếc sang lão già áo đen bên cạnh.

Cổ Lâm nhìn con rồng, lại chuyển ánh mắt đến trên người Thiên U Công Chúa, sau khi nhìn thấy trên mặt nàng lộ ra vẻ ngưng trọng, Cổ Lâm bỗng thấy trong đầu nóng lên, khí phách bừng bừng nói:
– Thiên U, để ta phái người bắt giữ Hạo Tam cho ngươi.

Nói là làm, Cổ Lâm quay đầu ra lệnh:
– Các ngươi. . .

– Câm mồm.
Thiên U Công Chúa liếc xéo gã, tàn nhẫn cắt lời.

Thủy Kính tiên sinh bên cạnh vẫn lười nhác phe phẩy quạt lông chim, rồi khe khẽ lắc đầu, hiển nhiên, đối với loại phiền toái này của Cổ Lâm thì lão cũng chỉ biết cảm thán trong lòng mà thôi.

Dưới chân núi, đám rắn đuổi càng lúc càng nhanh, xem ra chỉ một loáng nữa sẽ đuổi kịp hai người Chung Sơn.

Thiên Linh Nhi lúc này đã tỉnh táo trở lại, biết đại sự không ổn, liền cùng Chung Sơn chạy về phái sườn núi kia, lúc này vừa đến dưới chân núi, bên trên Bi Thanh Ti và Thiên Sát cũng đang bay xuống, rất nhanh sẽ tới. Nhưng mười con rắn đang đuổi phía sau tốc độ so với người còn muốn nhanh hơn.

– Đạp lên tảng đá đó, nhảy!
Chung Sơn hô lớn.

Bởi ngay trước mặt bọn họ có một tảng đá to màu đen, nhảy lên nó, sau đó mượn sức vọt lên, đúng lúc người phía trên bay tới có thể ở trên phi kiếm tiếp được mình và Thiên Linh Nhi, sau đó bay nhanh lên cao là thoát được.

Thiên Linh Nhi đã cảm nhận được mùi vị tanh hôi trong miệng lũ rắn khổng lồ đằng sau, nên Chung Sơn vừa dứt lời, liền lập tức làm theo, có lẽ vừa phần do bị lũ rắn bức bách, vừa phần là lòng tin với Chung Sơn đã vô cùng vững vàng theo thời gian, giờ phút này Thiên Linh Nhi không hề có chút do dự.

Hai người gần như đồng thời đạp lên phiến đá, hơn nữa không hẹn mà cùng xuất ra sức lực mạnh nhất của mình, sau một cái duỗi chân, phiến đá bị đạp nát, hai người liền song song bay lên.

“Bùng!”

Mặt đất bên cạnh phiến đá vừa vỡ ra đột nhiên chấn động, vô số bùn đất đá vụn bay lên ào ào, một đầu rắn, một cái đầu rắn màu đỏ cực lớn từ trong động chui ra, ngoác miệng to như ao máu, với một tốc độ khủng bố bay lên cắn về phía hai người.