Q2 - Chương 21: Cửu Long Phương Thiên Ngọc

Trường Sinh Bất Tử

Đăng vào: 12 tháng trước

.

– Đại trận? Chẳng lẽ là do môn chủ Kim Tỏa Môn bày ra?
Chung Sơn nhăn mặt hỏi. Tuy hắn không biết nhiều về trận pháp của người tu tiên, nhưng cứ theo sự quái dị của tình thế hiện tại mà xét thì hẳn đó là tác phẩm của lão môn chủ kia rồi.

– Trúng phóc! Các môn phái cạnh đó đều phái ra cường giả mạnh nhất, vốn nghĩ sẽ chẳng khó khăn gì trong việc đối phó Kim Tỏa Môn, ai ngờ trình độ trận pháp của lão già đó thực sự rất cao, đám cường giả đó liên tiếp bị vây khốn, thậm chí sau khi đi vào trong trận còn phát sinh chiến đấu, tàn sát lẫn nhau. Sau khi bị môn chủ Kim Tỏa Môn tống ra khỏi trận, vì thù oán đã kết, liền lao vào chém giết, tử thương rất nhiều.
Triệu Sở Hướng nhăn mặt kể lại.

– Đó là trận pháp gì vậy?
Thiên Linh Nhi chen vào.

– Là trận Bát Môn Kim Tỏa.

– Bát Môn Kim Tỏa?
Thiên Linh Nhi tỏ ra ngạc nhiên khi nghe thấy câu trả lời, thậm chí cả Chung Sơn và Anh Lan bên cạnh cũng thấy bất ngờ.

Trận Bát Môn Kim Tỏa gồm tám cửa: Hưu, Sinh, Thương, Đỗ, Cảnh, Tử, Kinh, Khai, vốn là một loại trận pháp của quân đội, áp dụng trên chiến trường. Đừng nói Linh Nhi, ngay cả Chung Sơn, Anh Lan cũng hiểu không ít về nó. Nhưng một cái trận Bát Môn Kim Tỏa nho nhỏ này lại làm khó rất nhiều người tu tiên sao?

Thấy được nghi ngờ của mọi người, Triệu Sở Hướng lắc đầu giải thích:
– Trận Bát Môn Kim Tỏa dùng trên sa trường này ta cũng biết, năm xưa khi còn cầm binh thậm chí đã từng bày rồi. Nhưng ta tin rằng trận pháp vây khốn tu giả kia có điểm khác biệt trong đó, ít nhất là cao cấp hơn nhiều, chính vì thế ta mới nóng lòng chạy tới để xem thử một lần.

Hắn nói xong, Anh Lan liền nhìn vào Chung Sơn, mà Thiên Linh Nhi cũng hướng ánh mắt về phía đó, Chung Sơn lúc này đang khổ sở nhăn mày nghĩ ngợi.

– Chung Sơn, ngươi có muốn đi xem thử một chút không?
Triệu Sở Hướng hỏi.

– Chung Sơn, hay chúng ta tới đó nhé? Ta muốn, ta muốn… (muốn gì vậy ) đi xem Đại sư huynh có gặp chuyện gì hay không.
Thiên Linh Nhi bỗng mở miệng. (Lê: còn hốt nhiên khán hướng gì nữa, trên đã nhìn rồi, chẳng lẽ em này 2 mắt nhìn 2 phía???)

Chung Sơn im lặng nhìn Linh Nhi, cũng không biết nên nói cái gì.

– Thật sự ta chỉ muốn biết Đại sư huynh còn sống hay đã chết thôi, lần này là lần cuối cùng.
Linh Nhi nói như giải thích.

Vẻ mặt Linh Nhi bây giờ rất phức tạp, nàng cũng không hiểu tại sao mỗi khi đứng trước Chung Sơn liền cảm thấy lúng túng khi nhắc đến Thiên Sát, ít nhất là không muốn hắn liên tưởng đến chuyện nàng cùng Đại sư huynh còn quan hệ gì đó. Nhưng bao nhiêu năm sùng bái, há có thể nói quên là quên ngay được? Tuy nhiên từ ba chữ “lần cuối cùng” có thể thấy được hình ảnh sáng chói ngày xưa của Thiên Sát trong lòng nàng đang ngày càng phai nhạt dần dần.

Chung Sơn ngẫm nghĩ một lúc rồi nói:
– Được, hai ngày nữa, sau khi quét sạch kẻ địch đến quấy nhiễu Chung phủ, ta cùng các ngươi đi một chuyến.

– Tốt quá!
Mặt mày Linh Nhi liền sáng lên.

Anh Lan ở bên cạnh nghe xong tròng mắt đang đảo loạn bỗng dừng lại, suy nghĩ trở lại bình thường.

– Có địch tới? Lũ chết tiệt nào vậy?
Triệu Sở Hướng hỏi.

– Gia chủ bốn thế gia lớn nhất nước Đại Côn chúng ta, thêm bốn lão tổ tông của chúng nữa. Bọn họ ngày xưa đầu nhập tiên môn cùng năm với ngươi, có lẽ ngươi sẽ nhận ra.
Chung Sơn trả lời.

– Ồ? Vậy sao? Lúc nào sẽ tới?
Triệu Sở Hướng sáng mắt lên.

– Tám phần là đêm nay, cùng lắm là ngày mai.
Chung Sơn mở miệng.

– Sao ông biết đêm nay chúng sẽ tới?
Anh Lan ngạc nhiên nhìn hắn.

Chung Sơn quay đầu lại cười:
– Với tính nhẫn nại của bốn tên gia chủ thì đêm nay là cực hạn rồi, còn như ngày mai là ta đánh giá cao bọn chúng thêm một chút thôi.

– Vâng!
Anh Lan gật gật đầu, nàng cực kì tin vào phán đoán của Chung Sơn.

– Vậy đêm nay ta cùng ngươi chống địch!
Triệu Sở Hướng cười nói.

– Ngươi và bọn chúng không thù không oán, không cần làm thế.
Chung Sơn nhẹ nhàng từ chối.

– Không, đạo tu hành của ta cần nhất là thường xuyên chiến đấu, trường thương không uống máu sẽ cùn đi!
Triệu Sở Hướng kiên quyết nói.

– Tốt, vậy Chung Sơn này xin đa tạ!

– Không cần khách khí.
Triệu Sở Hướng cười

– Được, vậy ngươi nên đi nghỉ ngơi một chút, chắc hẳn tối nay bọn chúng sẽ ra tay.
Chung Sơn nói.

– Vậy cũng được.
Triệu Sở Hướng gật đầu.

– Linh Nhi, ngươi cũng nên điều tiết một chút, trận chiến tối nay ngươi chính là chủ lực đấy.
Chung Sơn cười cười.

– Vâng!
Linh Nhi gật đầu cái rụp.

Sau đó, Triệu Sở Hướng được dẫn đến một gian phòng yên tĩnh, mà Linh Nhi cũng trở về phòng mình, nhưng tâm tình nàng lúc này hết sức nặng nề, không đủ hơi sức để ý đến hành vi thân mật quá mức của Anh Lan với Chung Sơn. Nỗi lo về Bát Môn Sơn cứ canh cánh trong lòng, nàng cần yên tĩnh một mình.

Hai người kia vừa đi, Anh Lan liền sán đến ngồi cạnh Chung Sơn, dùng ánh mắt sáng rực chiếu tướng hắn:

– Ông à, người muốn đến Bát Môn Sơn làm gì vậy? Con tuyệt đối không tin người để tâm đến cái trận Bát Môn Kim Tỏa vớ vẩn hay vị Đại sư huynh nào đó đâu.

Chung Sơn đưa tay véo cái mũi xinh xắn của Anh Lan một cái rồi cười:
– Đúng là đồ quỷ tinh linh, muốn biết gì thì hỏi mau đi.

– Đương nhiên rồi, con đi guốc trong bụng ông mà, ông vừa rồi hình như rất quan tâm đến chuyện rồng gầm, phải chăng có liên quan?
Anh lan dò hỏi.

Chung Sơn lặng lẽ uống trà, không thừa nhận mà cũng chẳng phủ nhận.

Thấy Chung Sơn im lặng, Anh Lan liền giỡ võ mè nheo, lập tức ôm lấy cánh tay hắn nũng nịu:
– Ông, mau nói đi mà, con tò mò muốn chết rồi này.

Nhìn dáng vẻ nàng ta, Chung Sơn lắc đầu cười:
– Không sai, chín tiếng rồng gầm, chính là bảo bối lớn nhất của Bát Môn Sơn, đối với người khác có lẽ cũng không có ý nghĩa nhiều nhưng với ta thì sau khi lập nước sẽ có tác dụng cực lớn.

– Là gì? Là gì vậy?
Anh Lan mắt hạnh tròn xoe, cuống quít hỏi.

– Cửu Long Phương Thiên Ngọc.
Chung Sơn trịnh trọng nói.

– Cửu Long Phương Thiên Ngọc? Là thứ gì vậy trời?
Anh Lan mơ hồ hỏi, rõ ràng trước đây nàng chưa từng nghe qua cái tên này.

Chung Sơn cười cười, Cửu Long Phương Thiên Ngọc là hắn xem trong Chú Thiên Đình mà biết, người khác làm sao mà biết được?

– Con nhóc ngươi thì biết chuyện gì.
Chung Sơn cười.

– Con phải đi xem.
Anh Lan quyết định.

– Không được, ngươi còn chưa đạt đến Tiên thiên, đến đó rất nguy hiểm.
Chung Sơn lắc đầu phủ quyết luôn.

– Không đúng mà ông, con đã nghiên cứu rất nhiều với trận Bát Môn Kim Tỏa, thêm vào việc cầm quân nhiều năm nên khả năng vận dụng nó càng thuần thục, vì thế ông mang con theo sẽ có tác dụng lớn. Không chừng con còn giúp sức được ông ít nhiều.
Anh Lan lắc lắc cánh tay Chung Sơn, nũng nịu vòi vĩnh.

Nghe nàng nói, hắn cũng thấy hơi xuôi xuôi, nhưng rốt cục vẫn lắc đầu:
– Không được là không được, quá nguy hiểm!

– Ông không mang con theo, con sẽ tự đi một mình.
Anh Lan chu miệng.

Đi một mình? Thế thì càng nguy hiểm rồi, Chung Sơn cảm thấy bó tay.

– Được rồi, ta thua, nhưng mà ngươi nhất định phải tuyệt đối nghe lời đấy, có biết không?
Hắn thở dài.

– Con biết ông tốt với con nhất trên đời mà.
Anh Lan liền ôm bàn tay Chung Sơn vào trong lòng, vô tình áp lên một chỗ mềm mại co giãn, khiến nơi đầy đặn co giãn ấy liền biến ảo hình dạng.

– Có điều ứng phó xong chuyện đêm nay hãy nói.
Chung Sơn nói (Lê: ứng phó chuyện đêm nay, câu này mờ ám quá )

– Vâng, đương nhiên rồi, dám xâm phạm Chung phủ, hãy để bọn chúng có đi mà không có về. Ông à, tối nay người hãy thưởng thức xem bản lĩnh của con đã đạt đến mức nào rồi nhé! (Lê: bản lĩnh gì vậy?, đoạn thoại này nguy hiểm; Xôi: thêm một chút cho tăng thêm phần nguy hiểm)
Trong mắt Anh Lan bỗng hiện lên vẻ lạnh lùng chết chóc.

– Ừ, tổng cộng tám kẻ, xét tính cách giả nhân giả nghĩa của chúng thì ta tin rằng chúng sẽ dùng ‘công phu miệng lưỡi’ trước, lúc đó ngươi cứ nhằm vào chúng mà tấn công là được. À, bên trong phủ còn một khách quý giấu mặt sẽ âm thầm giúp đỡ chúng ta, nếu ngươi gặp hắn thì không được ra tay.
Chung Sơn nói.

– Là ai vậy?
Anh Lan ngạc nhiên.

– Hắn không muốn người khác biết đến sự tồn tại của mình, nhưng chắc chắn không có ác ý với Chung phủ, điều này thì ta khẳng định.
Chung Sơn trịnh trọng nói.

– Vâng, con biết rồi.
Anh Lan dịu dàng gật đầu, không hề hỏi nhiều

————

Giờ tý, bên trong Chung phủ im lặng như tờ, khắp nơi chỉ có bóng tối mênh mông bao phủ. Trên đỉnh tòa lầu năm tầng, Chung Sơn, Linh Nhi, Triệu Sở Hướng khoanh chân ngồi, chậm rãi chờ đợi trong im lặng.

Ngoài Chung phủ đúng lúc này bỗng xuất hiện tám bóng người, bốn người độ tam tuần, bốn người kia độ tứ tuần nhưng có vẻ bốn kẻ trẻ hơn lại là những người cầm đầu.

Tám người đồng thời nhảy lên cao, đạp trên những nóc nhà trong phủ mà di chuyển, âm mưu đã lâu, đương nhiên tìm hiểu rõ nơi ở hàng ngày của Chung Sơn, lập tức bọn chúng đồng loạt xông về một hướng.

Nhưng vừa chạy được một nửa đoạn đường thì…

“Phựt! Phựt”
Những tiếng động liên tiếp vang lên, tất cả căn phòng trong Chung phủ bỗng nhiên đèn đuốc sáng rực như ban ngày, chiếu rõ khắp nơi, tức thì thân hình tám người kia đều lộ ra dưới ánh đèn.

Tám người biết là có chuyện không ổn, đã bị người ta phát hiện rồi, lập tức dừng lại, vừa khéo đứng trước tòa lầu năm tầng nọ.

Chung Sơn cùng Triệu Sở Hướng, Linh Nhi đi đến lan can, nhìn xuống dưới.

– Bốn vị gia chủ, không ngờ đêm đã khuya như vậy còn có nhã hứng quá bộ đến bản phủ chơi, vì sao không thông báo trước một tiếng cho tại hạ?
Chung Sơn cười cười nhìn tám người đang đứng trên nóc nhà.

– Chung Sơn!
Gia chủ họ Triệu nheo mắt, phóng thẳng đến.

Hai chữ vừa rời khỏi môi, bốn lão tổ tông dáng vẻ trẻ trung cũng đồng loạt nhằm hướng Chung Sơn, mục tiêu của hành động lần này, lao tới.

Nhìn cảnh bốn cường giả cùng cấp với Triệu Sở Hướng đua nhau lao về phía mình, Chung Sơn không hề cảm thấy sợ hãi, ngược lại hắn nhếch mép, cười khẽ nói:
– Bốn vị này là ai vậy? Trông tuổi tác còn trẻ như vậy, ta cũng chưa hề nhìn thấy lần nào, ồ, chằng lẽ là con tư sinh của bốn vị gia chủ hay sao? Chúc mừng, chúc mừng.

Một câu này của Chung Sơn đúng là không thể cay độc hơn, bốn người kia dù công phu hàm dưỡng cao đến đâu thì cũng không ngăn được tám con mắt bừng bừng lửa giận.