Q1 - Chương 1: Đại thọ tám mươi tuổi

Trường Sinh Bất Tử

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Ngày bảy tháng bảy, Đại Côn quốc, Tuyên Thành, Chung phủ.

Chung phủ hôm nay, đại môn mở rộng, bày hơn tám trăm bàn tiệc, bất kể là bên trong hay ngoài cửa, thậm chí lúc này con phố trước đại môn Chung phủ đã xếp đầy chỗ ngồi, chỉ cần có người đến, không cần biết có quen thuộc hay không đều có thể nhập tiệc.

Hôm nay là một ngày quan trọng, chính là đại thọ tám mươi của Chung lão gia tử.

Chung lão gia tử là một nhân vật truyền kỳ, dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng, nhanh chóng trong vòng năm mươi năm, đã tạo được gia nghiệp lớn như bây giờ, chuyện đời của ông ở Đại Côn quốc đã giống như một câu chuyện thần thoại.

Thậm chí, hoàng đế tiền nhiệm của Đại Côn quốc cũng đã từng cùng Chung lão gia tử uống rượu đàm tiếu chuyện đời.

Cả đời Chung lão gia tử chưa từng làm quan mà chỉ là một thương nhân, nhưng ở Đại Côn quốc này lại có địa vị lại cực kỳ quan trọng, trong năm mươi năm, tiền tài mà Chung lão gia tử kiếm được đã không thể lấy cân lượng tính toán, rất nhiều, nhiều đến mức ngay cả hoàng đế cũng đỏ mắt, đến mức so với một vài thế gia ngàn năm tích góp còn nhiều hơn.

Ngay cả Chung lão gia tử cũng không rõ mình có bao nhiêu tiền, bởi vì mỗi ngày từ khắp nơi đều có một lượng lớn tiền luân chuyển dưới danh nghĩa của Chung lão gia tử.

Có lẽ thiên ý trêu người, Chung lão gia tử lại không có lấy một người con nào, mặc dù cưới tám thê thiếp, nhưng không có một người nào có thể sinh con. Giống như trời cao ganh tỵ với phong quang của Chung lão gia tử mà lưu lại một việc cực kỳ đáng tiếc như vậy.

Nhưng Chung lão gia tử cũng chưa từng quở trách các thê thiếp mà lại thu rất nhiều nghĩa tử, hiện tại nghĩa tử của Chung lão gia tử đã không dưới trăm người.

Chúng nghĩa tử được Chung lão gia tử truyền thụ các loại tri thức để duy trì gia nghiệp to lớn này. Đối với chúng nghĩa tử, Chung lão gia tử đều rất để ý, mỗi nghĩa tử đều là kỳ tài luyện võ, dường như trước khi thu làm nghĩa tử đều vì nhìn trúng căn cốt của bọn họ.

Nghĩa tử cũng có con cái, cho nên Chung lão gia tử mặc dù không có một người con nào nhưng lại có rất nhiều hậu bối.

Nghĩa tử nhiều, đối với phần gia nghiệp này của Chung lão gia tử, trong lòng từng người đều tràn đầy kỳ vọng. Giống như con cháu hoàng đế như vậy, ai cũng đều không phải cây đèn cạn dầu.

Bắt đầu từ sáng sớm hôm nay đã có rất nhiều người đến chúc mừng, khách đến rất đông, toàn bộ Chung phủ đều tràn đầy không khí vui mừng náo nhiệt.

Nội viện Chung phủ, một căn lầu cao năm tầng, ở trong Chung phủ giống như một tòa bảo tháp, rất dễ nhìn thấy.

Lúc này, ở tầng cao nhất căn lầu có một lão giả đang từ trên lầu nhìn về phía các tân khách tứ phương.

Lão giả tóc trắng xoá đến lông mày, râu cũng đều bạc trắng. Hai mắt lấp lánh có thần, khuôn mặt không giận mà uy, trông rất uy nghiêm. Đây chính là Định Hải Thần Châm của Chung phủ-Chung Sơn.

Lão giả nhíu mày, dường như đang suy nghĩ chuyện gì đó.

Lúc này, phía sau lầu các, một trung niên nam tử tướng mạo đôn hậu từ dưới lầu đi lên, mặc dù lão giả đưa lưng về phía hắn nhưng trung niên nam tử vẫn hơi hơi khom người cúi chào.

– Nghĩa phụ, tiệc rượu đã chuẩn bị xong xuôi chỉ còn chờ người khai tiệc.

Trung niên nam tử đôn hậu nói.

Bị tiếng nói cắt đứt, Chung lão gia tử liền phục hồi lại tinh thần, quay đầu nhìn về phía trung niên nam tử.

– Chung Thiên, tu vi của con đã đạt tới Hậu Thiên tầng thứ tám rồi à?

Lão giả thản nhiên nói.

– Vâng thưa nghĩa phụ, con đã đạt Hậu Thiên tầng thứ tám nhưng năm nay đã gần năm mươi tuổi, kiếp này không còn hi vọng đạt tới Tiên Thiên.

Trung niên nam tử thở dài nói.

– Ừ!

Chung lão gia tử gật gật đầu.

Sau đó, dưới sự dẫn đường của Chung Thiên đi xuống cầu thang, chậm rãi đi đến đại sảnh phía trước tiếp khách .

Lúc này, bên trong đại sảnh tân khách đã ngồi đầy. Có một nửa là đám nghĩa tử của Chung Sơn. Một nửa khác, chính là một số quan viên trọng yếu của Đại Côn quốc. Tuy nói Chung lão gia tử không làm quan nhưng địa vị ở Đại Côn quốc vẫn khá cao, mặc dù không bằng tứ đại thế gia ngàn năm, nhưng cũng không khác nhau bao nhiêu.

Phía bắc đại sảnh là một chữ “Thọ” màu vàng thật lớn, là đương kim hoàng đế đặc biệt ban cho Chung lão gia tử để mừng thọ.

Giờ phút này, tất cả bàn tiệc bên trong đại sảnh đều được ngồi đầy, mọi người thảo luận sôi nổi, dường như đang nói chuyện gì, nhưng lại không có người động đến rượu và thức ăn trên bàn.

– Chung lão thái gia đến!

Một tên hạ nhân bỗng nhiên hô.

Hạ nhân vừa hô lên, bên trong đại sảnh lập tức yên tĩnh lại, bên ngoài cũng không có người nói chuyện.

Chỉ nhìn vào Chung lão gia tử tóc mi bạc hết, từ Thiên môn đi đến, dưới sự dẫn dắt của đại nghĩa tử Chung Thiên.

Lão gia tử tuy rằng lớn tuổi, nhưng mà tinh thần còn rất tốt, khi đi đến chỗ ngồi trung tâm, trên mặt xuất hiện một nụ cười.

– Chư vị có thể đến, Chung mỗ đa tạ.

Lão gia tử nói hướng về phía mọi người.

– Lão gia tử sao lại nói như vậy?

– Không nên, không nên.

– Đúng vậy, không nên.
……
Tân khách rối rít mà nói một hồi khiêm nhường mà Chung lão gia tử cũng chỉ gật gật đầu mà thôi.

– Tô Tinh, thay mặt phụ hoàng cung chúc Chung lão gia tử tùng hạc duyên niên, phúc thọ an khang.
Một nam tử áo dài tím lập tức đứng dậy, nói với Chung lão gia tử.

Hiển nhiên, đây là một trong các hoàng tử của Đại Côn quốc.

– Triệu Lâm, thay mặt gia chủ cung chúc Chung lão gia tử nhật nguyệt đồng huy, xuân thu bất lão.

– Tiền Tam, thay mặt gia chủ cung chúc Chung lão gia tử sánh cùng nhật nguyệt, tùng hạc trường xuân.

– Tôn Lập, thay mặt gia chủ cung chúc Chung lão gia tử sự sự thuận tâm, thiên luân vĩnh hưởng.

– Lý Nho, thay mặt gia chủ cung chúc Chung lão gia tử cát tường như ý, hậu phúc vô cương.

Lại là bốn trung niên nam tử đối với Chung lão gia tử nghênh bái nói.

– Hảo hảo, đa tạ bệ hạ cùng tứ đại gia chủ, chư vị mời ngồi.

Chung lão gia tử thản nhiên cười nói.

Mọi người đều ngồi xuống, tiếp đó một đám nghĩa tử của Chung lão gia tử tiến lên chúc mừng đại thọ Chung lão gia tử.

Đại yến ba ngày, suốt ba ngày, Chung lão gia tử chỉ lộ diện một chút trong ngày đầu tiên, sau đó không có lộ diện nữa.

Ba ngày này, tất cả nghĩa tử của Chung lão gia tử toàn bộ trở về chúc mừng đại thọ của nghĩa phụ, có một số chúc thọ xong liền lập tức trở lại với công việc của gia tộc ở khắp nơi nhưng có một số lại được Chung lão gia tử giữ lại.

Ba ngày sau, đại yến kết thúc, trong phòng nghị sự của Chung phủ, Chung lão gia tử một mình ngồi trên ghế, trong tay cầm quả cầu đỏ to như Long nhãn, nhẹ nhàng vuốt ve quả cầu này như thể đây là thứ đồ mà lão gia tử quý nhất.

Lau rồi lại chà, gần một nén nhang sau đó lão giả mới cẩn thận đặt nó vào trong một túi nho nhỏ, rồi dùng dây nhỏ thắt lại đeo vào giữa ngực.

– Cho chúng vào đi.

Chung lão gia tử khẽ gọi.

– Vâng.

Ngoài cửa, truyền đến tiếng Chung Thiên đáp lời.

Rất nhanh, dưới sự dẫn dắt của Chung Thiên, đi vào thêm bảy người khác, trong đó có ba người cùng niên kỷ với Chung Thiên, khoảng bốn mươi, năm mươi tuổi, bốn người khác thì tuổi trẻ hơn nhiều, chỉ khoảng ba bốn mươi tuổi.

– Nghĩa phụ.

Tám người tiến vào đồng thời hành lễ với Chung lão gia tử nói.

– Ừ, ngồi xuống đi.

Chung lão gia tử thản nhiên nói.

– Dạ.

Tám người lập tức ngồi xuống.

– Chung Địa, Chung Huyền, Chung Hoàng, Chung Nhất, Chung Lục, Chung Thập Bát, Chung Thập Cửu, các con bây giờ tu vi đều ổn định tại Hậu Thiên tầng thứ 10 rồi chứ?

Chung lão gia tử hỏi.

– Vâng, nghĩa phụ.

Mọi người trả lời.

Chỉ có một nam tử còn trẻ có chút kinh ngạc nói:

– Mười ngày trước con vừa đạt tới Hậu Thiên tầng thứ 10, vốn chuẩn bị cho nghĩa phụ một kinh hỉ, không thể tưởng được nghĩa phụ đã biết trước rồi?

– Chung Thập Cửu, ba mươi hai tuổi, có thể đạt tới Hậu Thiên đỉnh phong, đã là cho ta kinh hỉ rồi.

Chung lão gia tử nhìn nghĩa tử nhỏ nhất ở đây, trên mặt chỉ hơi cười cười, cũng chính là nghĩa tử hắn sủng ái nhất.

– Nghĩa phụ quá khen rồi.

Chung Thập Cửu lập tức thẹn thùng nói.

– Ừ, có biết vì sao vi phụ hôm nay gọi các con đến không?

Chung lão gia tử hỏi.

– Hài nhi không biết.

Mọi người lập tức lắc đầu nói. Đồng thời kỳ quái nhìn về phía nghĩa phụ, không biết nghĩa phụ bỗng nhiên gọi mình là có chuyện gì.

– Qua vài ngài nữa, chính là Đại hội Long Môn, các con hãy theo ta đi đến Đại hội Long Môn.

Chung lão gia tử thản nhiên nói.

– Đại hội Long Môn? Nghĩa phụ, người biết Đại hội Long Môn tổ chức ở đâu? Chỉ có tứ đại thế gia còn có hoàng thất mới biết được a.

Chung Thập Cửu lập tức kích động kêu lên.

Đồng thời, những người khác vẻ mặt kích động nhìn về phía Chung lão gia tử.

Bên cạnh Chung Thiên tướng mạo đôn hậu vẫn ngồi ở chỗ kia không thốt một tiếng, mặc dù có chút bất ngờ nhưng cũng không có nhiều vui sướng.

– Không sai, vi phụ mang bọn con đi đến Đại hội Long Môn, đến lúc đó tinh anh các quốc gia đều tụ tập lại, hơn nữa chủ yếu đều là Hậu Thiên đỉnh phong, thậm chí còn có Tiên Thiên cường giả, các con theo ta đi đến đó tranh thủ được Tiên môn nào coi trọng thu làm đệ tử, từ đó sẽ được học vô thượng tiên đạo, trường sinh bất tử.

Chung lão gia tử có chút chờ mong nói.

– Vâng, nghĩa phụ.

Mọi người lập tức hưng phấn nói.

Trên đời có thần tiên, tuy một số người cho rằng là mê tín nhưng Chung gia là gia tộc lớn như vậy nên cũng biết thần tiên không phải là không tồn tại, chỉ là cho tới nay cũng không có được pháp môn. Không có nguyện vọng, lại không thể nào tìm được.

– Vi phụ mang bọn con đi tham gia Đại hội Long Môn, một là hy vọng các con có thể thoát khỏi thế tục hỗn loạn, từ nay về sau gia nhập Tiên môn, hai là hy vọng các con làm giúp vi phụ một chuyện.

Ánh mắt Chung lão gia tử bỗng nhiên sáng lên.

– Nghĩa phụ người nói đi, chỉ cần có thể làm được, con nhất định làm.

Chung Thập Cửu lập tức nói.

Nhìn thấy nghĩa tử nhỏ nhất này còn không có nghe mình nói cái gì, liền lập tức vỗ ngực cam đoan, trong lòng Chung lão gia tử cũng cảm thấy thoải mái.

– Ừ, chuyện không khó, chỉ cần các con bái nhập Tiên môn nào đó, xin sư phụ của Tiên môn, hoặc là trưởng bối, một viên ‘Phá Cấm Đan’ cho ta là được.

Chung lão gia tử có chút hưng phấn nói.

– Dạ.

Mọi người đều gật đầu.

– Nghĩa phụ, ‘Phá Cấm Đan’ là cái gì?

Chỉ có Chung Thiên nghi hoặc hỏi.

– ‘Phá Cấm Đan’, ở trong Tiên môn không phải đan dược tốt nhất, công hiệu của nó chỉ là giúp người đột phá cực hạn Hậu Thiên, nhưng lại cần một người Kim Đan kỳ trở lên mới có thể luyện chế, các con đến Tiên môn học tập Tiên gia bí pháp, căn bản không cần thứ này, bởi vậy có vẻ rất ít mà thôi, năm đó ta dùng ta toàn bộ gia sản, muốn trao đổi cùng một đạo nhân, nhưng đạo nhân kia lại khinh thường không để ý, mọi thứ tại thế tục ở trong mắt những người này đều không khác gì mây khói.

Chung lão gia tử thổn thức một lúc nói.

Nghe được lời Chung lão gia tử, mọi người đều cảm thán, quả thực, trước đây đối với gia sản còn cảm thấy hứng thú nhưng mà ở trước mặt trường sinh bất tử, gia sản này tính là cái gì? Cái gì cũng không bằng.

– Nghĩa phụ, người muốn dùng ‘Phá Cấm Đan’ này đột phá đến Tiên Thiên sao?

Chung Thiên lập tức truy vấn nói.

– Đều là con của ta, ta cũng không gạt các con, xác thực vi phụ bởi vì tu hành hơi muộn, tuy rằng tốn rất nhiều tiền, mua đến rất nhiều linh dược, nhưng lại chỉ có thể tu luyện đến tu vi hiện tại giống như các con không thể tiến thêm, vi phụ đã tám mươi tuổi, không còn khả năng đột phá, Đại hội Long Môn năm mươi năm một lần, cũng chính là một cơ hội duy nhất của ta, hy vọng các con đừng để ta thất vọng.

Chung lão gia tử nói với chúng nhi tử.

– Nghĩa phụ yên tâm, chỉ cần ta được Tiên trưởng nhìn trúng, cho dù lấy cái giá là con không được vào Tiên môn, con cũng nhất định xin cho nghĩa phụ đan dược.

Chung Thập Cửu lập tức nói.

– Ừ.

Chung lão gia tử lập tức gật đầu, trong mắt hiện lên một tia cảm thán.

– Nghĩa phụ, con…

Chung Thiên có chút do dự nói, dù sao Chung Thiên chỉ có tu vi Hậu Thiên tầng thứ 8.

Dường như nhìn ra sự phức tạp của đại nhi tử, Chung Sơn cười cười nói:

– Các con chuẩn bị một chút đi, ba ngày sau khởi hành, Chung Thiên cũng theo ta đi, thiếu sự chăm sóc của con, vi phụ cũng cảm thấy không thoải mái.

– Vâng.

Mọi người lập tức nói, mà Chung Thiên vẻ mặt hưng phấn, Chung Thiên tự biết không có khả năng được chọn, nhưng có thể nhìn cảnh tượng Đại hội Long Môn, cũng là chuyện cực kỳ hưng phấn ít nhất không uổng kiếp này.

Sau đó, mọi người đều rời đại sảnh, trở về trong hưng phấn.

Chúng nghĩa tử rời đi, Chung lão gia tử chậm rãi đứng lên, hơn nữa chậm rãi đi về chỗ sân phía sau .

Sân này, không cần hạ nhân nào hầu hạ, bất luận kẻ nào cũng không thể tiến vào quấy rầy, cho dù là chúng nghĩa tử cũng như thế. Trừ phi lão gia tử để người đó tiến vào.

Đi vào sân, nhẹ nhàng đóng đại môn lại, Chung lão gia tử đi vào phòng ngủ ngồi ở bên giường, Chung lão gia tử lấy hồng cầu đặt ở trên cổ xuống.

Giờ phút này, hồng cầu lại như hơi hơi phát ra hồng quang, hơn nữa ở trên hồng quang lại di động một ít thất thải lưu quang.

– Năm mươi lăm năm, năm đó khi leo lên đỉnh Everest, nhặt được hồng cầu này, liền bị một cỗ lực hút, hút xuyên qua không gian đến nơi này, đây là một thế giới thần kỳ, bởi vì nơi này có thần tiên, năm mươi lăm năm, bao nhiêu lần tìm tiên môn, đều là nói ta tu luyện quá trễ, căn cốt không tốt, tĩnh mạch không cường, tuổi quá lớn, suốt đời không có khả năng đạt tới Tiên Thiên, tiên? Tu tiên? Là bởi vì ta lúc hai mươi mấy tuổi mới tu hành hay sao?

Chung lão gia tử nhìn hồng cầu, chau mày.

– Vài chục năm qua, ta không phải đạt tới Hậu Thiên đỉnh cấp sao? Tuy rằng không bao giờ có thể đột phá nữa, nhưng không phải đã thành công sao? Chỉ cần một quả Phá Cấm Đan, ta có thể tu luyện đến Tiên Thiên, rồi lại tu luyện đến tối cao, tối cao, tu luyện thành tiên. Ý chí, ai có thể có ý chí mạnh mẽ như ta, vì tu luyện ta dốc sức tìm kiếm hàn băng vạn năm, ngồi trên hàn băng tu luyện, lúc xuống đã là hai mươi năm, những người ưu tú có chút ít căn cốt trong các môn phái kia, dám tu luyện giống ta sao?

– Xuyên qua không gian, ha ha, ta sắp quên tiểu thuyết trên địa cầu rồi, xuyên qua không gian, vì sao xuyên qua không gian không có làm cho thân thể tố chất ta mạnh mẽ lên? Vì sao vẫn là bộ dáng già nua? Nếu không, mấy năm nay ta cũng sẽ không chịu nhiều cực khổ như vậy, quả thực lúc xuyên qua, ta có được một dị năng. Ta có thể tách ra bóng của ta. Hình thành một bóng không gian, mà cái bóng này, cũng có thể biến thành bộ dáng của ta, tuy rằng cách hàng tỉ dặm, nhưng cái bóng này, lại có thể chịu ta khống chế, giống như ta đồng thời có được một thân thể khác, bóng không có tư tưởng, chỉ có ta một người khống chế hai thân thể, là một dị năng rất kỳ lạ, mấy năm nay có thể rất nhanh tăng trưởng tài sản của ta, cũng có một phần do nhân tố này, nhưng, nhưng có ích gì? Bóng bị bản thể ta hạn chế, tu vi ta cao nhất bao nhiêu, nó cũng chỉ có thể đạt tới độ cao đó, cũng không đột phá được trói buộc Hậu Thiên, ta chỉ cần một khởi điểm, một khởi điểm Tiên Thiên, ta chỉ cần đạt tới Tiên Thiên, ta nhất định làm tốt hơn mọi người, so với mọi người càng sẽ cố gắng hơn.

– Bồi dưỡng nhiều nghĩa tử như vậy, rốt cục có bảy người tại trước Đại hội Long Môn, đạt tới Hậu Thiên đỉnh phong, chắc là có thể thành công, bảy người ít nhất có một người có thể thành công, chỉ cần xin được một viên ‘Phá Cấm Đan’ là đủ rồi, đối với ta mà nói như vậy đủ rồi, thật sự đủ rồi.

Chung lão gia tử nhỏ giọng lẩm bẩm.