Q.6 - Chương 39: Hàn Cực Quang cường thế ngập trời

Trường Sinh Bất Tử

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Ads Lâm Khiếu và Dịch Diễn rút quân. Mà Nguyên soái Hoàng đối mặt với hai lộ đại quân không khỏi thở phào một hơi.

Rất khủng bố, đây là quân đội Hoàng triều sao? Quân đội Đế triều cũng không khủng bố như bọn họ, một đường công thành, cũng không thèm ngừng lại! Một số mưu kế đã chuẩn bị từ một năm trước.

Thật là đáng sợ, hai người này thật là đáng sợ.

Có thể nói, hai lộ đại quân một đường công thành, khiến cho triều đình hai Hoàng triều đều nơm nớp lo sợ. Tuy rằng Hoàng đế không biểu lộ kích động, nhưng mà cũng nghẹn lòng. Cho tới tận khi được báo, địch nhân rút quân hắn mới thở phào một hơi.

Rút quân? Mọi người trong triều không mấy tin tưởng, bắt trinh thám bẩm báo một lần nữa.

Anh Lan nghênh địch nhân Hàn Băng Quân ở hướng bắc.

Cho dù không có Chung Huyền và Chung Thập Cửu gởi thư, Anh Lan cũng muốn đi, dù sao Hàn Băng Quân đã đánh tới, nhất định phải đánh trả, đánh Đại Tôn Hoàng triều, người bên ngoài nhìn qua tưởng mình rất mạnh, nhưng chỉ có Anh Lan tự biết Đại Tôn Hoàng đế cường đại cỡ nào.

Đại Tôn Hoàng đế này so với Âm Nguyệt Hoàng triều lục đạo của Thiên Lang Đảo tuyệt đối không yếu hơn, các thế lực trong bóng tối, căn bản không phải một Hoàng triều bình thường có thể có được, thậm chí, Anh Lan phát hiện, 12 Vương triều đánh chiếm lúc trước, cũng không bằng một cái Đại Tôn Hoàng triều.

Cuối cùng cũng yên ổn.

Người tới là Hàn Băng Quân!

Hàn Cực Quang trở thành đòn sát thủ của Hàn Băng Quân, Anh Lan tự nhiên không dám khinh thường.

Xuất phát đi tới hướng bắc một khoảng, cũng không tiếp tục đi tới, mà tim một địa hình có lợi, triển khai thế trận chờ đợi Hàn Băng Quân!

5 ngày sau.

Trong một tòa thành trì Đại Quang Hoàng triều.

Hàn Cực Quang đứng trước mặt Vong Trần, Hàn Sấm, còn có chúng thần, duy chỉ thiếu Thái tử Hàn Trùng.

– Bệ hạ, người muốn ma luyện Thái tử?

Một đại thần hỏi.

– Trùng nhi sốt ruột muốn báo thù, vậy để cho hắn đi đi, hơn nữa có Hàn Nhất chiếu cố, đánh hạ Ngụy Anh Lan chắc là không thành vấn đề.

Hàn Cực Quang nói.

– Hàn Băng Quân? Thật sự mạnh như vậy sao?

Vong Trần mặt nhăn mày nhíu nói.

– Hàn Băng vừa ra, đóng băng vạn dặm, như U Tuyền xuất thế, cường thế ngập trời, Bát Môn Kim Tỏa trận, ừ, trừ phi Thái sư Đại Ly Thiên triều trước tự mình toàn lực bày trận, nếu không không thể ngăn cản được.

Hàn Cực Quang vô cùng tự tin nói.

– Sư đệ, ngươi cứ yên tâm đi, tuy rằng Hàn Băng Quân rất ít lộ diện, nhưng mà chưa từng bị bại, cứ để Hàn Băng Quân bình định Đại Quang Đế triều.

Hàn Sấm ở một bên cũng tự tin nói.

Nhin lại vị Nhị đệ này, Hàn Cực Quang gật gật đầu.

– Báo……………….

Bên ngoài đại điện bỗng nhiên truyền đến một tiếng cấp báo.

Mọi người nhướng mày, trong lòng có cảm giác không ổn.

– Vù.

Một nam nhân mang khôi giáp băng bó toàn thân, cả người đầy máu, tay phải bị chặt đứt. Thương thế vô cùng nghiêm trọng. Nam nhân vừa vào đại điện, liền quỳ rạp xuống trước mặt Hàn Cực Quang.

– Bệ hạ, Hàn Băng Quân bị bại!

Người kia lão lệ tung hoành.

– Hàn Nhất!

Hàn Cực Quang vẫn có chút không tin.

Nhìn vị Thống soái cao nhất của Hàn Băng Quân – Hàn Nhất, Hàn Cực Quang cảm giác dường như đang nằm mơ.

– Không có khả năng, không có khả năng!

Hàn Cực Quang ánh mắt trở nên vô cùng sắc bén thất thố kêu lên.

– Bệ hạ, thần vô năng, không thể bảo vệ tốt Thái tử, 50 vạn Hàn Băng Quân, toàn quân bị diệt, chỉ có một ít trốn thoát, chỉ có một ít trốn thoát.

Hàn Nhất vô cùng áy náy nói.

– Vì sao lại như vậy? Các ngươi không phải là Hàn Băng Quân sao? Vì sao lại bị đánh bại?

Hàn Cực Quang giận giữ kêu lên.

– Bát Môn Kim Tỏa trận, là Bát Môn Kim Tỏa trận, mới đầu Hàn Băng Quân tổ trận Huyễn Thế U Tuyền chiếm được thượng phong, cát vàng đầy trời bị Huyễn Thế U Tuyền đóng băng toàn bộ. Nhưng, nhưng Bát Môn Kim Tỏa trận kia, hình như thăng cấp, toàn bộ cát vàng biến thành cát máu, cát máu vô tận dựng thẳng lên trời, cát máu nóng dị thường, trực tiếp đắp (phủ) lên Huyễn Thế U Tuyền. Trong nháy mắt trận pháp của chúng ta bị hủy, kế tiếp tùy ý tàn sát, chúng ta toàn lực bảo hộ Thái tử nhưng mà cũng không thể được. Bệ hạ, cựu thần rất lỗi người!

Hàn Nhất không ngừng dập đầu nói.

– Rống……………….

Hàn Cực Quang ánh mắt trở nên đỏ rực.

– Chung Sơn! Ngụy Anh Lan!

Hàn Cực Quang gầm lên giận dữ, thân hình nhoáng lên một biến mất trong đại điện.

Hàn Sấm và Vong Trần liếc nhau. Hàn Sấm cũng nhanh chóng xông ra ngoài, mà Vong Trần lại không đuổi theo.

Hàn Cực Quang thật sự nổi giận, Đại Quang Đế triều đang lúc, ba đại Thái tử, Hàn Băng thần quân, hăng hái cỡ nào, mà vừa rồi là chuyện gì đây? Hàn Cực Quang còn đang hoài nghi có phải mình nghe lầm hay không?

Thái tử, Thái tử cuối cùng cũng đã chết? Hàn Băng Quân cũng toàn quân bị diệt?

Đều do tên Chung Sơn này, từ sau khi Chung Sơn xuất hiện, huỷ diệt Đại Quang Đế triều, ba đại Thái tử đã chết, Hàn Băng Quân lại bởi vì Chung Sơn mà toàn quân bị diệt.

Bây giờ Hàn Cực Quang hận Chung Sơn thấu xương, hận Ngụy Anh Lan thấu xương.

Mặc dù là từng Đại đế, nhưng mà giờ phút này hắn cũng không kìm chế được xúc động, vì sao lại biến thành như vậy? Trùng nhi! Uy nhi! Tuyệt nhi!

– Rống……………….

Hàn Cực Quang phẫn nộ phóng đi.

Hàn Sấm theo sát phía sau, phía sau còn có một ít thị vệ Đại Quang Hoàng triều theo sát bảo vệ.

Nhưng tốc độ Hàn Cực Quang quá nhanh, trong nháy mắt biến mất trong tầm mắt mọi người.

Bát Môn Kim Tỏa trận, Anh Lan là niềm kiêu ngạo khi đánh bại Đại Quang Hoàng triều.

Hàn Băng Quân, toàn quân bị diệt.

Lúc nhìn thấy sự cường đại của Hàn Băng Quân, Anh Lan cũng không khỏi kinh hãi. Bát Môn Kim Tỏa trận thiếu chút nữa không ngăn cản được, cũng may lúc cuối cùng, Anh Lan thả ra trăm viên tiên đậu, hóa thành trăm tên chiến sĩ kim giáp tiến vào đại trận, đồng thời sử dụng huyết tế đại pháp gia trì vào Bát Môn Kim Tỏa, lại lấy tinh huyết của mình thúc giục Bát Môn Kim Tỏa trận.

Lúc này mới hủy diệt được Hàn Băng Quân.

Đồng dạng, Bát Môn Kim Tỏa trận cũng tổn thất thảm trọng, một trận chiến vô cùng thảm thiết, đại quân chỉ còn lại không tới 50 vạn. Hơn nữa Anh Lan cũng bị thương nặng.

Nhìn tử thi đầy đất, còn có núi sông đứt gãy. Anh Lan lau lau máu khóe miệng.

Từ sự cường thế của Hàn Băng Quân, Anh Lan nhìn thấy một chút không ổn.

Anh Lan ngửi được mùi âm mưu vô cùng nồng đậm.

– Lui……………….!

Anh Lan không chút do dự, quay đầu mang theo đại quân lui về khu vực hỗn loạn.

Vài ngày sau, lông tơ toàn thân Anh Lan đột nhiên dựng đứng.

– Bày trận!

Anh Lan sợ hãi rống một tiếng.

50 vạn đại quân còn lại nhanh chóng bày trận. Căn bản không chút do dự.

Thậm chí Anh Lan còn nhanh chóng lấy ra trăm viên tiên đậu, dùng để bày trận.

Trong nháy mắt, đại quân sa hóa thành một sa mạc khổng lồ.

– Vù!

Ngay lúc đại trận vừa mới hoàn thành, bâu trời bỗng nhiên xuất hiện một bàn tay màu vàng khổng lồ.

Bàn tay màu vàng to tới trăm trượng, từ trên trời bổ xuống, hung hăng vỗ lên sa mạc.

– Oành…

Dưới cự chưởng, toàn bộ sa mạc nổi lên bão cát vô tân.

– Phốc, phốc, phốc……….

Trong đại trận, vô số tướng sĩ bị một chưởng lớn này đánh cho phun máu.

Quá mạnh mẽ, một chưởng này uy lực quá mạnh mẽ.

Anh Lan đứng trong trận nhãn, nhìn một nam nhân mặc long bào màu trắng uy vũ trên trời cao.

Nam nhân tràn đầy lệ khí, năng lượng vô cùng vô tận bao quanh hắn, hình thành từng quang ảnh hai bên sườn hắn. Cả bầu trời dường như trở nên âm u tăm tối.

– Hàn Cực Quang, ngươi muốn làm gì?

Ngụy Anh Lan ngửa mặt lên trời kêu lên.

– Làm gì? Ta muốn giết ngươi!

Hàn Cực Quang hai mắt bốc lửa gằn giọng nói.

– Đế Vương tự mình ra tay, dùng thực lực của ngươi giết chết quân địch, ngươi không muốn Đại Tranh Hoàng triều số mệnh ta?

Ngụy Anh Lan hét lớn.

– Số mệnh? Cho dù không cần số mệnh ta cũng muốn giết ngươi, báo thù cho con ta!

Hàn Cực Quang lật tay một cái, một thanh bảo kiếm tỏa ra ánh sáng màu trắng dày đặc xuất hiện.

Lời vừa dứt, Hàn Cực Quang một kiếm hung hăng chém về phía bão cát đại trận phía dưới.

– Tử môn!

Anh Lan cả kinh kêu lên.

Sa mạc nhanh chóng biến hóa, một cỗ hắc khí tối đen từ trong sa mạc phun ra, nghênh đón đạo kiếm cương mênh mông của Hàn Cực Quang.

– Oanh……………….

Một mảng lớn sa mạc bị một kiếm này chém tan. Một kích của Hàn Cực Quang quá mạnh mẽ.

Căn bản không có lực phản kích. Gần 5 vạn người, chết bất đắc kỳ tử tại đương trường.

Anh Lan biết sống chết đến trước mắt, cũng không thể tiếp tục ẩn giấu.

– Dùng máu ta, dẫn Huyết Sát Bát Trận!

Anh Lan kêu lên. Tiếp đó, miệng phun ra một ngụm máu tươi.

Vô tận sát khí từ trong Bát Môn Kim Tỏa trận xông lên trời cao, toàn bộ sa mạc dưới ngụm tinh huyết của Anh Lan lập tức hóa thành màu máu.

Một cỗ năng lượng nóng rực, lập tức đốt cháy toàn bộ bốn phía đại địa.

– Rống……………….

Hàn Cực Quang trường kiếm nhanh chóng vũ động, chính là trận này, chính là huyết sa này, giết chết đứa con lớn nhất của mình.

Trong nháy mắt Hàn Cực Quang dường như trở nên điên cuồng, trường kiếm trong tay lại một lần nữa múa may, dùng chiêu thức mạnh tới biến thái tấn công, rất nhanh đánh tan Bát Môn Kim Tỏa trận.

Quá mạnh mẽ, thực lực Đế Cực Cảnh quá mạnh mẽ, cho dù Bát Môn Kim Tỏa trận cũng không làm gì được hắn, ít nhất với tu vi của Anh Lan lúc này bày ra Bát Môn Kim Tỏa trận, căn bản không làm gì được Đế Cực Cảnh.

Cả người Hàn Cực Quang nhảy vào trong cuồng sa, từ bên trong điên cuồng tàn sát Bát Môn Kim Tỏa trận.

Quân sĩ trong trận bị Hàn Cực Quang giết cho đầu rơi máu chảy.

Cường thế ngập trời, Hàn Cực Quang giết đỏ cả mắt. Vẻn vẹn chỉ nửa canh giờ, Hàn Cực Quang đã giết chết 40 vạn người. Mấy vạn người còn lại bị trọng thương không thể chiến đấu.

Bát Môn Kim Tỏa trận bị hủy. Ngay cả trăm tên kim giáp chiến sĩ bảo vệ Ngụy Anh Lan cũng bị chém thành mảnh nhỏ, chỉ còn lại mười mấy người coi như hoàn hảo bảo hộ nàng.

Hàn Cực Quang phá Bát Môn Kim Tỏa trận, trường kiếm chỉ thẳng Ngụy Anh Lan.

Biên cảnh khu vực hỗn loạn, ảnh thân Chung Sơn hóa thành một bóng đen, nhanh chóng biến mất theo hướng Bắc.

Mới vừa nghe Anh Lan ở hướng Bắc, đại quân Lâm Khiếu và Dịch Diễn nhanh chóng đuổi theo, Chung Sơn không chút dừng lại, trên đường cho dù nhìn thấy đại quân Dịch Diễn cũng không dừng lại tiếp đón, không chút ngừng nghỉ vọt về hướng bắc.

Cảm giác bất an càng lúc càng mãnh liệt.

Nhanh, nhanh, nhanh!

– – – – – oOo- – – – –