Q2 - Chương 45: Thái Hư Tử

Trường Sinh Bất Tử

Đăng vào: 12 tháng trước

.

– Mời chư vị cứ tự nhiên.
Thiên U Công Chúa khẽ cười.

Cổ Lâm ở bên cạnh lộ vẻ lo lắng, Thiên U làm sao vậy? Sao lại nhường cơ hội cho đám ngoại nhân chứ.

Chung Sơn nhìn thấy cách xử lý của Thiên U thì hai mắt sáng rực, nữ tử này thật thông minh!

– Chung Sơn, chúng ta cũng xuống tìm trận hồn đi.
Thiên Linh Nhi lập tức kêu lên.

– Ừm.
Chung Sơn gật đầu với Thiên Linh Nhi rồi quay lại nhìn Anh Lan. Xuyên qua vành nón hắc bào, Anh Lan đưa ánh mắt tỏ ý mọi chuyện hoàn toàn do Chung Sơn làm chủ.

Chung Sơn chợt phát hiện lúc này Bi Thanh Ti lại nhìn xuống dưới dường như đang tính toán điều gì, trong mắt ánh nàng hiện lên vẻ kinh hỉ.

Hai ngày trước, cũng từ lời nói của Bi Thanh Ti mà Chung Sơn phân tích ra được rằng Bi Thanh Ti cần tìm được vật gì đó là chứng cứ để tẩy oan cho phụ thân nàng, vậy mà Bi Thanh Ti lại không đi lấy nó ngay, ngược lại xông vào đại trận nên có thể nói chứng cớ ở trong trận, trong trận chỉ có một người chủ trì, vật kia nhất định ở chỗ Thái Hư Tử.

Còn có từ vẻ mặt vừa rồi, Chung Sơn cũng nhanh chóng phân tích được là Bi Thanh Ti biết cánh cửa đến chỗ Thái Hư Tử.

– Sao các ngươi không đi?
Thiên U Công Chúa bỗng nhiên nhìn về phía nhóm Chung Sơn.

Thấy Thiên U Công Chúa, Chung Sơn lập tức nói:
– Ừm, nhờ Thanh Ti sư thúc dẫn chúng ta bay xuống.

Bi Thanh Ti nhìn Chung Sơn, khuôn mặt bình thản của nàng chợt lộ ra vẻ cảm kích.

– Ừm.
Bi Thanh Ti gật đầu.

Bi Thanh Ti ném ra phi kiếm trong tay ra thành một đạo bạch quang rồi đứng lên trên. Chung Sơn nắm lấy tay Anh Lan cùng đứng lên phi kiếm, Thiên Linh Nhi chân đạp Hồng lăng theo Chung Sơn bay xuống dưới.

Bên dưới cực kỳ rộng lớn, mấy trăm người ban đầu cũng nhằm về phía những cánh cửa mà mình lựa chọn tiến vào.

Đứng ở phía trên phi kiếm, Chung Sơn bỗng nhiên nhìn thấy một hiện tượng kỳ lạ, chính là sau khi một người tiến vào một cánh cửa không bao lâu sau lại đi ra từ một cánh cửa khác, hơn tám vạn cánh cửa này hình như nối với nhau một cách quái dị. Không phải chỉ một người kia mà tất cả mọi người đều như vậy.

Thấy như vậy, hai mắt Chung Sơn ngưng lại, hiện lên vẻ quái dị.

Bất quá Chung Sơn cũng không sốt ruột mà để Bi Thanh Ti tuy ý mang mình bay đi, Chung Sơn tin rằng nơi Bi Thanh Ti mang mình đi đến mới là chỗ của Thái Hư Tử.

Phía sau có hai ánh mắt từ hai phương khác nhau nhìn chằm chằm vào Chung Sơn đang ở trên phi kiếm.

Một phương chính là Thiên U Công Chúa, Thiên U Công Chúa có lòng ái tài, người như vậy tuy rằng thực lực thấp nhưng tiềm lực vô hạn. Tuy nàng không dùng thần thức kiểm tra Chung Sơn, dù sao chuyện này là kiêng kị trong giới tu hành, nhưng vẫn không ảnh hưởng tới ý muốn thu Chung Sơn làm thuộc hạ để tùy ý sử dụng.

Một phương khác chú ý Chung Sơn, là hai nam tử áo trắng, một thiếu niên, một trung niên.

– Sơ Cửu, ngươi nói chúng ta cần tìm trận hồn sao?
Thiếu niên cười nói.

– Tất cả đều do công tử làm chủ.
Trung niên nam tử nói.

– Vừa rồi khi đối phó đám thảo binh, ngươi cũng thấy đấy, ngộ tính của người này quả thật siêu phàm, thật khó khăn mới tìm được người có thực lực tương đương với ta, đợi xem hắn vào trong cửa nào thì ngươi thủ vệ xung quanh, ta phải đánh một trận với tên này.”
Thiếu niên trịnh trọng nói, như thể đánh nhau mới là chuyện vui sướng nhất thiên hạ.

– Vâng.
Trung niên nam tử lập tức đáp.

Trên núi, Cổ Lâm nhìn mọi người đang tìm kiếm ở dưới mà nôn nóng vô cùng.

– Thiên U, chúng ta không đi tìm sao? Vạn nhất bị những người này lấy được trận hồn thì làm sao bây giờ? Những gì chúng ta làm trước đó, không phải làm lợi cho người khác ư?
Cổ Lâm lập tức lo lắng nói.

Liếc xéo Cổ Lâm, Thiên U Công Chúa thở dài nói:
– Dung hợp trận hồn, không phải chỉ một lúc là xong, A Nhị có khả năng chỉ cần nhìn qua là nhớ kỹ toàn bộ, mỗi lần những người này đi vào từ một cửa và đi ra từ cửa khác thì đã sàng lọc cho chúng ta hai cửa, nếu như cửa nào có người đi vào mà không đi ra Thái Hư Tử ở trong đó.

– Khi đó chúng ta mới xông vào?
Cổ Lâm bỗng nhiên như thông suốt.

Bất đắc dĩ nhìn thoáng qua Cổ Lâm, Thiên U Công Chúa nhẹ nhàng ‘Ừm’ một tiếng.

– Chung Sơn, chúng ta tiến vào cánh cửa nào?
Thiên Linh Nhi bay đến bên cạnh Bi Thanh Ti hỏi.

Chung Sơn nhìn Thiên Linh Nhi rồi quay lại nhìn Bi Thanh Ti nói:
– Chúng ta cứ đi theo sư thúc thì nhất định có thể tìm được Thái Hư Tử.

– Sao?
Thiên Linh Nhi chu cái miệng nhỏ nhắn tỏ vẻ không tin.

Mà Bi Thanh Ti cũng bất ngờ nhìn Chung Sơn, trong mắt nàng hiện lên vẻ bất khả tư nghị, đồng thời ánh mắt nhìn Chung Sơn cũng thêm phần kỳ dị.

Ngay sau đó bốn người đã hạ xuống phía dưới sơn cốc rồi đến trước một cái cửa.

– Đi thôi.
Bi Thanh Ti nhẹ nhàng nói.

– Ừm
Chung Sơn gật đầu rồi dẫn Anh Lan, Thiên Linh Nhi vào theo. Còn Ẩn khu Chung Sơn cũng đã đến nơi.

Bốn người bước vào trong.

Trong nháy mắt, khung cảnh bốn phía lập tức biến đổi, mọi người bỗng nhiên đi vào một địa phương kỳ lạ.

Tất cả đứng trên một vực sâu vạn trượng, nhưng dường như có mặt sàn trong suốt khiến cho mọi người không rớt xuống, còn phía dưới vực sâu cũng không phải là vùng tối đen mà tràn ngập các màm hình vô cùng kỳ lạ, rất nhiều nàm hình hiện khung cảnh ngoài Bát Môn Kim Tỏa Trận, cảnh vật ở ngoài đại trận cũng kỳ lạ vô cùng, dường như ở tại đây có thể nhìn thấy mọi chuyện bên ngoài đại trận.

Mà bên trên màn những hình xếp thành hình tròn chính là cảnh tượng tu giả chung quanh sấm trận, tại chỗ này có thể nhìn thấy mọi chuyện bên trong Bát Môn Kim Tỏa Trận, Thiên Sát, Thủy Kính tiên sinh, đều bên trong một trong những hình ảnh đó.

Đây là trung tâm của Bát Môn Kim Tỏa Trận, cũng chính là chỗ có Long nhãn.

Tại trung tâm mặt đất trong suốt có một lão giả sắc mặt vàng đang ngồi.

Lão giả bận một bộ xiêm y màu vàng, bên ngoài lớp quần áo bụi phủ một lớp dày, tóc khô vàng, ở phía dưới nách thì mồ hôi thấm đẫm.

Lão giả vẫn mỉm cười ngồi nhìn mọi người chậm rãi đi đến.

– Thối thật
Thiên Linh Nhi lập tức bịt mũi nói.

– Ha ha ha.
Lão giả bỗng cười sang sảng.

– Linh Nhi.
Chung Sơn nhăn nhó kêu lên.

Nhìn thấy Chung Sơn nhíu mày, Thiên Linh Nhi lập tức le lưỡi.

– Cô nương nói đúng, thối thật, ta thối thật.
Lão giả lập tức lắc đầu cười khổ nói.

– Tiền bối, Linh Nhi hồn nhiên ngay thẳng, không suy nghĩ cặn kẽ, nếu có điều chi thất lễ thì mong tiền bối thứ tội.
Chung Sơn lập tức thay Thiên Linh Nhi bồi tội thất lễ. Dựa vào những gì hai ngày qua biết được, Chung Sơn biết trước mắt Thái Hư Tử sắp chết, cái gọi là chi tương tử kỳ ngôn dã thiện (con người khi sắp chết thì thường sẽ nói lời hay), có người trước khi chết sẽ thiện lương nhưng cũng có người trước khi chết lại rất cực đoan, Chung Sơn chưa từng tiếp xúc qua Thái Hư Tử, không biết tính cách người này, cho nên cẩn thận một chút vẫn tốt hơn.

– Không sao, các ngươi có thể đến được nơi đây, thật là làm cho người ta bất ngờ, không cần lo lắng, ta chỉ là muốn tìm truyền nhân để truyền thừa lại trận hồn tiền bối của chúng ta mà thôi, hơn nữa giúp ta làm một chuyện. Trận hồn đã truyền thừa đến thế hệ của ta, trong bốn người các ngươi, ai muốn trận hồn?
Lão giả nhìn chằm chằm mọi người cười nói.

Chung Sơn nhăn mặt, không nói gì.

– Tiền bối, tiểu nữ không đến vì trận hồn mà chỉ muốn tìm tiền bối lấy một vật khác.
Bi Thanh Ti bỗng nhiên nói.

– Sao?
Lão giả có hơi bất ngờ nhìn Bi Thanh Ti.

– Tiểu nữ Bi Thanh Ti, gia phụ Bi Thanh Phong. Gia phụ bị kẻ gian hãm hại, người cũng nhắc tiểu nữ là đã từng để một vật ở chỗ tiền bối, mong tiền bối nể mặt gia phụ mà giao vật ấy cho tiểu nữ để tiểu nữ rửa sạch oan khuất cho gia phụ.
Bi Thanh Ti lập tức nói.

– Ngươi là nữ nhi của Bi Thanh Phong? Đúng rồi, bạch phát bạch mi, huyết mạch truyền thừa của Bi gia lại xuất hiện ở thế hệ của ngươi, ta sớm nhận ra mới phải, chỉ là đáng tiếc cho Thanh Phong lão đệ, ài.., ra đi còn sớm hơn ta.
Lão giả vừa hưng phấn lại vừa tiếc hận nói.

Lão phất tay lấy một quyển sách màu tím ra.

– Vừa rồi còn muốn tìm người giúp ta đưa vật này đến tay ngươi, không thể tưởng được chính ngươi lại tìm đến đây, vậy thì giao cho ngươi đi, ngẫm lại những ngày năm đó ta làm quan cùng triều với Thanh Phong, thật đúng là khiến cho người ta hoài niệm, nhưng mà ta lại không may mắn như hắn có thể lưu lại một hậu nhân.
Thái Hư Tử mân mê quyển sách, thở dài nói.

Nhìn quyển sách màu tím này, Bi Thanh Ti chợt kích động, nước mắt tuôn ra.

– Đa tạ tiền bối.
Bi Thanh Ti tiếp nhận quyển sách, cực kỳ kích động nói.

– Ta và phụ thân ngươi là huynh đệ, ngươi cứ gọi ta là đại bá .
Thái Hư Tử nhìn Bi Thanh Ti nói.

– Đại…, đại bá.
Bi Thanh Ti kêu lên.

– Tốt, tốt, tốt, trước khi lão phu chết còn có thể có một chất nữ là đủ rồi, ông trời cũng không bất công lắm.
Thái Hư Tử hơi kích động.

– A?
Thiên Linh Nhi bỗng nhiên phát ra một tiếng ngạc nhiên.

Chung Sơn quay đầu nhìn lại thì phát hiện Thiên Linh Nhi đang ngạc nhiên chỉ xuống một màn ảnh đang chiếu cảnh sắc bên ngoài Bát Môn Kim Tỏa Trận.

– Làm sao vậy?
Chung Sơn nhỏ giọng nói.

– Ta biết cỗ này.
Thiên Linh Nhi nhỏ giọng nói với Chung Sơn.

Bên kia.

– Vốn ta muốn tìm một người truyền thừa trận hồn, nếu chất nữ ngươi đã đến rồi thì tặng trận hồn này cho ngươi vậy.
Thái Hư Tử lập tức mở miệng nói.

– Không, đại bá, chất nữ có trận hồn này thì cũng vô dụng, người tặng cho Chung Sơn đi.
Bi Thanh Ti thu hồi quyển sách rồi lập tức lắc đầu nói.

– Chung Sơn?
Thái Hư Tử lập tức quay đầu nhìn về phía Chung Sơn.

Rõ ràng là tên nam nhân cho nên không khó đoán.

Thái Hư Tử hơi bất ngờ nhìn Chung Sơn, không ngừng đánh giá hắn một hồi rồi nói:
– Căn cốt quá kém, chỉ là Tiên Thiên tầng thứ tư? Kỳ quái, kỳ quái.

Chung Sơn vuốt mũi, vẫn biết mình có căn cốt quá kém nhưng cũng không cần phải chê trước mặt như vậy chứ.

– hất nữ, ngươi thật sự muốn cho hắn sao?
Thái Hư Tử bỗng nhiên quay đầu quái dị nhìn Bi Thanh Ti.

Mà Bi Thanh Ti cũng bỗng nhiên phá lệ đỏ ửng mặt lên.

– Ha ha ha.
Thái Hư Tử liền hiểu ý cười sau đó quay lại nhìn Chung Sơn.

– Tốt, tiểu tử, trận hồn truyền thừa cho ngươi, ngươi không được làm gì có lỗi với chất nữ của ta đó.
Thái Hư Tử nói.

– Ặc?
Chung Sơn lại vuốt mũi.

– Đại bá, người nói cái gì, người đừng hiểu lầm, tin tức người ở nơi này do Chung Sơn mang đến vì thế chất nữ cảm kích hắn, vả lại con cũng không muốn tiến vào chiến trường, có trận hồn thì tác dụng cũng không lớn.
Bi Thanh Ti lập tức biện bạch.

– Ặc? Được ràu.
Thái Hư Tử lắc đầu.

– Tiền bối.
Chung Sơn lập tức nói với Thái Hư Tử.

Đã hết hiểu lầm, Thái Hư Tử cũng nhìn kỹ lại Chung Sơn một lần nữa.

– Có thể tặng truyền thừa cho nàng không.
Chung Sơn chỉ vào Anh Lan nói.