Q3 - Chương 4: Quế Hoa Cao

Trường Sinh Bất Tử

Đăng vào: 12 tháng trước

.

“Vù vù”

– Áaaaaa.

Ấn lên đó trong chốc lát, Chung Sơn đột nhiên rống lên một tiếng, một dòng điện mạnh mẽ từ hai tay dũng mãnh xâm nhập vào người. Hai mắt Chung Sơn trợn to, có cảm giác không thể chịu đựng thêm nữa, tựa như chỉ cần ráng thêm một chút thì sẽ bị lôi điện giật chết.

Đau, rất đau! Hai tay bỗng nhiên mất hết cảm giác, cả thân thể dần rơi vào trạng thái chết lặng. Chung Sơn rất muốn sử dụng Thiên Ma Tôi Thể nhưng cuối cùng y vẫn không dùng đến nó mà rống to một tiếng rồi cố gắng chịu đựng.

Dựa vào ý chí của mình, Chung Sơn hoàn toàn có thể nhịn để không rống lên. Nhưng Chung Sơn vẫn chọn cách rống to, không phải để phát tiết nỗi đau đớn của hai tay mà để cho chúng nhân xung quanh nghe thấy, để cho họ biết mình đang cực kì đau đớn.

Thiên Linh Nhi bên cạnh cũng đang run rẩy toàn thân, hiển nhiên là do dòng điện mạnh mẽ tác động khiến cho nàng không thể cầm cự được. Tuy nhiên, nàng vẫn cắn chặt răng không thốt lên tiếng nào.

– Ha ha ha, bệ hạ, chúng ta đi thôi.
Lôi Đình tướng quân cười ha hả.

Chứng kiến việc làm của Lôi Đình tướng quân, ai nấy mỉm cười hài lòng. Hiển nhiên hai kẻ kia chết chắc rồi, hơn nữa trước khi chết còn phải chịu đựng sự hành hạ của lôi điện, có muốn cũng không dứt ra được.

– Được.
Hoàng đế hài lòng gật đầu.

Bên kia, một người lấy độc châm Tử Lôi của lôi hạt xuống.

– Đi.
Hoàng đế nói xong liền bay lên trời, mọi người lần lượt theo sau.

Thi tiên sinh liếc Chung Sơn một cái với vẻ khó hiểu rồi sau đó cũng bay theo đám người kia.

Trong nháy mắt, cả đám người kia đã rời khỏi sơn cốc.

Lúc này Chung Sơn đã ngừng rống, hai tay của y đã tê liệt, mặc dù thể xác phải chịu sự đau đớn đến cào xé tâm can nhưng dưới ý chí của Chung Sơn, y vẫn có thể chống đỡ.

Cánh tay Thiên Linh Nhi cũng đã tê rần, chân nguyên không ngừng xuất ra nhưng vẫn không ngăn cản nổi, trong mắt nàng tràn ngập nỗi kinh hoàng. Liếc nhìn Chung Sơn bên cạnh, ban đầu Thiên Linh Nhi hơi sợ hãi nhưng về sau đã biến thành cảm giác thỏa mãn, có lẽ hôm nay hai người sẽ chết ở đây. Chết? Có thể chết cùng một chỗ với Chung Sơn, kì thật cũng không phải là chuyện khó chấp nhận.

Chung Sơn nhìn đám người đang dần biến mất, trong mắt hắn tràn ngập lệ khí.

Chung Sơn không sử dụng Thiên Ma Tôi Thể Đại Pháp, bởi sau khi sử dụng nó thì sẽ có một khoảng thời gian suy yếu hơn bình thường. Hơn nữa lại càng không thể buông tay ngay được, một khi buông tay ra thì sẽ đánh thức lôi hạt, lúc đó thì chết chắc.

Phần lớn số bọ cạp khổng lồ ban đầu ở trong cốc đã bị sấm sét và các cường giả đánh chết, một vài con còn lại cũng đang nhanh chóng trốn khỏi sơn cốc.

Toàn thân Chung Sơn không ngừng run rẩy nhưng hắn vẫn cắn răng chịu đựng. Cường giả như Lôi Đình tướng quân có lẽ không coi lôi điện này vào đâu nhưng đối với Chung Sơn và Thiên Linh Nhi thì đau đớn như bị người ta cạo xương.

Nhìn sang Thiên Linh Nhi, thấy trong ánh mắt nàng tràn ngập sự tuyệt vọng. Xem như xong hết rồi, Chung Sơn đang bị chế trụ, mình cũng không thể thoát thân, toàn thân đau đớn không thôi. Phải chết sao?

Khẽ nhìn Thiên Linh Nhi, Chung Sơn đau lòng, cắn răng nói:
– Cô mau buông tay ra.

Cánh tay Thiên Linh Nhi đã hoàn toàn tê liệt nhưng vẫn có thể nghe thấy lời của Chung Sơn. Nàng thoáng cười thảm, nếu Chung Sơn lựa chọn cách từ bỏ, nhanh chóng chạy trốn thì có lẽ còn có một chút cơ hội sống sót, nhưng lôi hạt ít nhất cũng có thực lực của Nguyên Anh kỳ thì có thể thoát được sao?

Bất quá, thấy thái độ kiên quyết của Chung Sơn nên Thiên Linh Nhi vẫn gật đầu. Mọi sự đều theo ý trời. Bám trụ lại chỗ này hẳn sẽ chết không nghi ngờ, nếu chạy trốn thì may ra còn có chút cơ hội.

Nhìn Chung Sơn, Thiên Linh Nhi buông lỏng cánh tay, lui nhanh ra sau. Lôi điện từ cái lỗ kia ào ào phun ra, miệng lỗ nứt ra thành một cái rãnh đen ngòm, sâu hun hút.

Chung Sơn cũng đồng thời buông tay. Nhưng điều khiến cho Thiên Linh Nhi kinh hoảng đến choáng váng đầu óc chính là Chung Sơn đột nhiên quay lại, dùng tấm lưng to lớn của mình để lấp bốn cái lỗ kia lại.

Dùng lưng chặn bốn cái lỗ?

Bốn cái lỗ kia nhanh chóng khuếch trương rồi dung hợp lại với nhau, sau đó ổn định lại rồi nối liền với lưng của Chung Sơn.

Nhất thời, trên người Chung Sơn phát ra điện quang, vô số lôi điện bao phủ lấy thân thể hắn. Trong chớp mắt, Chung Sơn như biến thành một lôi điện nhân với vô số tia điện quấn quanh cơ thể.

– Chung Sơn!

Thiên Linh Nhi ý thức được điều gì đó, sống mũi cay cay, hét to một tiếng nước mắt đã tuôn ra ào ạt.

Nhìn thấy Thiên Linh Nhi đang muốn lao đến chỗ của mình, Chung Sơn vừa chịu đựng sự tấn công của lôi điện vừa hét lớn:
– Không được lại đây.

Lôi điện trên người Chung Sơn đã quá dày đặc đến nỗi sau tiếng hét vừa rồi thấy vài tia lôi điện phun ra từ miệng hắn. Nhưng tiếng hét này có một uy thế rất đáng sợ, lập tức phát huy tác dụng khiến Thiên Linh Nhi phải dừng lại.

Thấy Chung Sơn lấy thân ngăn chặn lôi điện để nhường cơ hội sống sót mỏng manh cho mình, trong lòng Thiên Linh Nhi cực kì đau đớn, nỗi đau này còn lớn hơn nỗi đau bị lôi điện dày vò, tựa như cả thân thể và tâm can của nàng đều đã bị nghiền nát.

Giờ khắc này, rốt cuộc Thiên Linh Nhi đã biết Chung Sơn chiếm một vị trí quan trọng đến mức nào trong lòng nàng. Quan trọng đến mức, cho dù bản thân có phải chết vì y thì nàng cũng cam tâm tình nguyện.

– Linh Nhi, đừng khóc, nghe, hãy nghe ta nói.
Chung Sơn phun ra một tia điện, trên đầu nổi đầy gân xanh. Các tia điện trên thân y không ngừng phát ra âm thanh bùm bùm.

Nhưng Thiên Linh Nhi lúc này chỉ biết lắc đầu, tựa như nàng không còn nghe thấy lời Chung Sơn nữa. Thấy y phải chịu sự hành hạ như vậy, nàng đau đớn như chính mình đang phải nhận sự dày vò đó.

– Mau trở lại Khai Dương tông tìm tông chủ, tìm người đến cứu ta, nếu không thì không ai còn cứu được ta nữa.
Chung Sơn khó khăn lắm mới nói hết câu, vừa nói xong lại run rẩy một trận kịch liệt.

– Không, không, để ta tới, để ta ngăn trở lôi điện, ngươi đi tìm cha đi.
Thiên Linh Nhi lập tức khóc lóc đáp lời y. Lúc này, Thiên Linh Nhi cam tâm tình nguyện dùng cái chết của mình để đổi lấy mạng Chung Sơn.

Thấy Thiên Linh Nhi không nghe lời, Chung Sơn lo lắng hét lên:
– Nhanh, nhanh lên.

Nhưng Thiên Linh Nhi vẫn một mực lắc đầu, nàng kiên quyết không chịu bỏ lại Chung Sơn, bèn đưa tay ra định nắm lấy y.

– Quế hoa cao.
Chung Sơn cố chống cự lôi điện, chau mắt chằm chằm nhìn Thiên Linh Nhi, hét lớn.

Quế hoa cao? Thiên Linh Nhi đột nhiên dừng tay, kí ức mấy tháng trước chợt hiện lên trong đầu nàng.

“Đây là ám hiệu của chúng ta. Chỉ cần ta nhắc tới ám hiệu này thì cô nhất định phải nghe theo ta. Cho dù không tình nguyện cũng phải làm theo lời ta nói, nếu không ta sẽ trở về nói cho tông chủ biết rằng cô không chịu nghe lời ta.”

“Đây không phải chuyện đùa, không được, nhất định không được.”

“Không được, việc này chúng ta đã đồng ý từ trước. Nếu như ta muốn nàng làm những chuyện không phải, nàng có thể báo lại cho tông chủ, tông chủ trừng phạt ta cũng xin chịu, nhưng nếu nàng không đồng ý với ta thì chúng ta sẽ không ra ngoài.”

“Được rồi được rồi, thật là phiền phức, ta nghe theo ngươi là được.”

“Cô thích ăn Quế hoa cao, vậy lấy Quế hoa cao làm ám hiệu, chỉ cần ta nói ra từ này thì đó là lúc ta cực kì nghiêm túc, cô nhất định phải nghe ta, phải nghe ta.”

“Được rồi được rồi, Quế hoa cao, hì hì!”

Lời nói ngày trước vẫn còn văng vẳng bên tai, chẳng qua là lúc đó có chút thích thú với quế hoa cao, không ngờ lần này Chung Sơn nhắc đến nó lại khiến cho lòng người tan nát. Thiên Linh Nhi thật muốn quên đi lời nói đó, giờ đây, Ba chữ ‘quế hoa cao’ này chính là ba chữ nàng không muốn nghe thấy nhất.

Quá tàn nhẫn! Thiên Linh Nhi nhìn chằm chằm vào Chung Sơn, nước mắt không ngừng tuôn rơi. Tại sao lại như vậy chứ?

– Quế hoa cao, quế hoa cao, quế hoa cao!
Chung Sơn lại hét lên. Mỗi lần Chung Sơn mở miệng là lôi điện lại phát ra tiếng kêu bùm bùm.

Tiếng vang của lôi điện này như một lưỡi dao cứa vào lòng Thiên Linh Nhi, nhưng ba chữ ‘Quế hoa cao’ lại như một tảng đá ngàn cân đè nặng lên tâm can nàng, như muốn bóp nát trái tim nàng.

Không muốn! Không muốn! Thiên Linh Nhi vẫn liên tục lắc đầu, nước mắt như muốn khô cạn, trong lòng đau đớn vô cùng. Nhìn thấy Chung Sơn đang bị lôi điện không ngừng tàn phá, đối với nàng chẳng khác gì chính bản thân đang bị dày vò.

– Đi đi mờ!
Chung Sơn gào to.

Thiên Linh lau nước mắt rồi quay phắt đầu lại, giẫm lên Hồng Lăng xông thẳng ra cửa cốc. Nàng không hề quay đầu, đúng hơn là không dám quay đầu, Thiên Linh Nhi biết, chỉ cần quay đầu lại thì nàng sẽ không thể rời đi được nữa.

Quế hoa cao, quế hoa cao, tại sao lại là quế hoa cao?

Thiên Linh Nhi thôi động chân nguyên cực đại, bằng tốc độ nhanh nhất bay về Khai Dương tông. Lúc này nàng đã không còn cân nhắc bản thân mình mà chỉ cần thật nhanh, đến Khai Dương tông thật nhanh. Nhanh, nhanh, nhanh lên!

Thiên Linh cảm thấy cả thế giới đều như dừng lại, thậm chí không còn cảm nhận được trực giác của bản thân, mặc kệ nước mắt giàn giụa trên mặt, trong đầu nàng chỉ còn hai ý niệm: Khai Dương tông ở phía trước và thúc giục Hồng Lăng bay thật nhanh.

Đây là cảm giác mà nàng chưa từng trải qua, kể cả lúc bị đại sư huynh cự tuyệt cũng không đáng sợ như vậy. Thiên Linh Nhi rất sợ hãi, sợ rằng Chung Sơn sẽ chết, Chung Sơn không thể chết, nhất định không thể chết!

Thiên Linh Nhi đang lao đi thật nhanh, còn bên này Chung Sơn vẫn cố nén sự hành hạ của lôi điện.

Thật sự rất đau. Chung Sơn rất muốn sử dụng Thiên Ma Tôi Thể Đại Pháp nhưng y không dám! Rất muốn mình ngất đi ngay lập tức nhưng vẫn không ngừng nhắc nhở bản thân không được ngất, không được ngất, chỉ cần hôn mê là sẽ chết, mình mà hôn mê thì sẽ không thể báo thù cho Quỳ Nhi được nữa.

Ý chí mạnh mẽ chống đỡ Chung Sơn, giúp cho y có thể cầm cự đến lúc Thiên Linh Nhi mang cứu viện đến đây.

Tình huống này chỉ có biện pháp đó là khả thi, đó là lựa chọn tốt nhất. Kể cả ẩn khu ở Đại Côn quốc cũng không có biện pháp, chỉ có thể ở tại mật thất, một mặt chữa thương một mặt kiên nhẫn chờ đợi.

Chờ Thiên Linh Nhi sớm trở lại.