Q1 - Chương 32: Trảm Thiên Bạt Kiếm Thuật

Trường Sinh Bất Tử

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Mọi người trở lại Biện Thành rồi tìm chỗ ở khác, vì đây là chỗ thuộc thế lực của gia tộc Triệu Sở Hướng nên Chung Sơn tạm thời ở lại đó.

Ngày hôm sau Chung Sơn dẫn Thiên Linh Nhi ra ngoài đi dạo, lúc đi ngang qua một tiệm ngọc thạch, Thiên Linh Nhi chọn vài món trang sức còn Chung Sơn ở chỗ chưởng quầy cầm một cái ống đồng nhỏ.

Trở lại chỗ ở, Chung Sơn vào buồng trong rồi nhẹ nhàng rút một cuộn vải nhỏ từ trong cuốn đồng, bên trên cuộn vải chỉ viết một ít tin tức bí mật.

“Giờ Tý đêm qua, đánh nhau lớn ở Huy Thành, nghi là chủ tớ Hạo Tam!”

Chỉ có một dòng chữ này, Chung Sơn nhướng mày, trong mắt xuất hiện vẻ ngưng trọng, chủ tớ Hạo Tam? Tin tức này chính là tin tức do Ám Dạ Đường, tổ chức sát thủ lớn nhất lục quốc truyền đến.

Lúc Chung Sơn rời đi đã bảo Ám Hoàng đường chủ Ám Dạ Đường chú ý tứ phương, một khi có tin tức thì phải truyền ngay đến.

Giờ Tý đêm qua?

Chung Sơn suy tư một lát rồi bật zippo đốt cả tấm vải nhỏ lẫn ống đồng. Chờ toàn bộ hóa thành tro bụi, Chung Sơn mới xuất ra một chưởng đánh tro bụi tan đi.

Nhẹ nhàng đẩy cửa đi ra ngoài.

– Chung Sơn.
Từ bên ngoài bỗng nhiên truyền đến thanh âm của Triệu Sở Hướng.

– Linh Nhi đâu?
Triệu Sở Hướng đến nhưng không thấy Thiên Linh Nhi nên hỏi.

– Đang tắm, có chuyện gì?
Chung Sơn nhíu mày nhìn về phía Triệu Sở Hướng.

– Ngày hôm qua ở Huy Thành phát sinh đại chiến, hơn nữa theo tin truyền tới thì hình như Hạo Tam có xuất hiện.
Triệu Sở Hướng lập tức nói.

– Hạo Tam xuất hiện? Vậy từ từ, chờ Linh Nhi đi ra thì chúng ta xuất phát ngay.
Chung Sơn nói.

– Ừm.
Triệu Sở Hướng gật đầu.

Một ngày sau trên một con đường lớn, Chung Sơn và Triệu Sở Hướng thúc ngựa phi nước đại còn Thiên Linh Nhi cưỡi Hồng Lăng bay trên trời bám theo hai người.

Thiên Linh Nhi nghe được tin Hạo Tam xuất hiện liền thích thú hưng phấn mãi, lập tức ầm ĩ đòi đi ngay.

Huy Thành cách Biện Thành hơn ngàn dặm, Chung Sơn và Triệu Sở Hướng đều cưỡi thiên lý mã nên chỉ mất một ngày đã chạy tới nơi.

Đến ngoài thành, tới một dịch trạm nhỏ nơi này chỉ có một đội nhân mã đang đợi ở bên trong. Còn có một số người bình thường đang nhàn rỗi nghỉ chân.

Triệu Sở Hướng thúc ngựa chạy đến vừa khéo nhìn thấy đám người kia.

– Tiên sinh, bọn họ đi vào trong núi theo hướng Bắc.
Một người mặc áo sang trọng trong đó nói với Triệu Sở Hướng.

Chung Sơn dừng ngựa lại nhìn tới một nam tử áo xám ở bên kia, hắn mặc một bộ y kết kỳ lạ, hai mắt sáng ngời, sau khi người mặc áo sang trong nói xong thì nam tử áo xám kia cũng nhẹ nhàng gật đầu.

Có được sự xác nhận của người nọ, Chung Sơn hơi gật đầu một chút.

– Chung Sơn, chúng ta xuống ngựa vào núi.
Triệu Sở Hướng nói.

“Đi.” Chung Sơn lập tức xuống ngựa rồi bỏ đó, họ không tiến vào huy thành mà trực tiếp chạy về hướng ngọn núi phía Bắc.

Triệu Sở Hướng là Tiên Thiên tầng thứ chin còn Chung Sơn cũng có mang Truy Phong Ngoa, bởi vậy trong nháy mắt đã biến mất khỏi tầm mắt mọi người, lưu lại cho mọi người cảm giác sùng bái.

Thiên Linh Nhi ở trên trời nhìn thấy hai người chạy về hướng ngọn núi thì cũng bay theo.

Vào núi, Thiên Linh Nhi cũng chầm chậm hạ xuống.

– Chung Sơn, sao lại đến ngọn núi này?
Thiên Linh Nhi lập tức truy vấn.

– Người truy tung người Hạo Tam đã vào núi rồi, chúng ta không thể bay, ngươi ở trên cao nhìn xem chỗ nào có người thì lập tức báo cho chúng ta biết.
Chung Sơn nói.

– Ừm.
Thiên Linh Nhi lập tức hưng phấn gật đầu. Rốt cuộc đã có chuyện làm nên Thiên Linh Nhi thấy rất vui vẻ.

Bay lên trên trời rồi nhanh chóng bắt đầu dò xét.

– Chung Sơn, bên kia, bên kia có đánh nhau, oa, bên kia núi đều sụp hết.
Thiên Linh Nhi ở trên bầu trời nhìn một lúc rồi hưng phấn kêu lên.

– Chung Sơn, là hướng kia, các ngươi nhanh lên, ta đi trước quan sát.
Thiên Linh Nhi hưng phấn kêu lên.

– Không được ~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Chung Sơn bỗng nhiên hét lên.

Nghe Chung Sơn nói, Thiên Linh Nhi liền dừng lại, nghi hoặc nhìn Chung Sơn.

– Chờ ta
Chung Sơn chỉ nói hai chữ đơn giản.

Kỳ thật Thiên Linh Nhi rất muốn đi xem bên kia rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nhưng dưới yêu cầu của Chung Sơn cũng chỉ khó xử một lát rồi cau mày đồng ý.

Thấy Thiên Linh Nhi nghe lời như thế, Chung Sơn cảm thấy vui mừng rồi cùng Triệu Sở Hướng bước nhanh về hướng Thiên Linh Nhi chỉ.

– Nhanh lên a, các ngươi nhanh lên a.
Thiên Linh Nhi đã đáp ứng Chung Sơn nên giảm tốc độ chậm lại, dọc đường cứ sốt ruột mãi, liên tục thúc giục hai người đi nhanh lên.

Từ khoảng cách rất xa, Chung Sơn đã nghe được tiếng nổ có uy lực mạnh mẽ khiến cho Chung Sơn bắt đầu thận trọng.

– Ngươi không cần chờ ta, có Linh nhi đi theo ta nên sẽ không có việc gì, ngươi đi trước đi.
Chung Sơn nói với Triệu Sở Hướng.

Tuy rằng Chung Sơn có được Truy Phong Ngoa nhưng nếu so với tốc độ của Triệu Sở Hướng thì chậm hơn rất nhiều, song Triệu Sở Hướng vẫn chờ Chung Sơn mà không phàn nàn gì.

– Được.
Triệu Sở Hướng cũng hết sức thẳng thắn nói một tiếng rồi bay nhanh về phía xa.

Thiên Linh Nhi thấy Triệu Sở Hướng bỏ đi nhanh như vậy khiến trong lòng hết lo lắng rồi lại thở dài. Đồng thời cũng có vẻ hâm mộ.

Nhìn Thiên Linh Nhi, Chung Sơn lắc đầu cười cười rồi tăng tốc lao nhanh về phía bên kia.

Càng đến gần nơi đó, tiếng vang càng lớn, hiển nhiên chiến đấu xảy ra ở nơi đó rất kịch liệt.

– Oanh ~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Chung Sơn nghe được tiếng va chạm thật lớn.

– Đi ~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Một thanh âm vô cùng thảm thiết.

Trong mắt Thiên Linh Nhi tràn đầy vẻ tò mò và lo lắng, nàng muốn tăng tốc độ nhanh hơn bay qua xem nhưng mà Chung Sơn lại không cho nên Thiên Linh Nhi chỉ có thể lo lắng suông.

– Đại sư huynh, là Đại sư huynh.
Bỗng nhiên mặt Thiên Linh Nhi vui vẻ lên theo vẻ hưng phấn mãnh liệt bay qua bên đó mà không nói trước với Chung Sơn.

Nhìn thấy Thiên Linh Nhi bỗng nhiên bay đi, Chung Sơn nhướng mày nhưng vẫn phi nhanh về phía có tiếng vang kia.

Ngay sau đó Chung Sơn đã thấy được hoàn cảnh ở chỗ kia.

Chung Sơn thấy đó là một sơn cốc lớn có rất nhiều đá vụn, Thiên Sát Đại sư huynh Nhị Đại Khai Dương Tông đang đứng ở giữa sơn cốc.

Chung quanh Thiên Sát có rất nhiều tu chân giả đứng cùng đối mặt với một lão già áo đen gầy nhom.

Trên người lão già tỏa ra rất nhiều hắc khí, hắn đứng trên một thanh phi kiếm trôi nổi giữa không trung, một mình hắn ngăn cản cả đám cường giả. Phía sau là một tòa núi cao.

Lão già cầm một phất trần, mang vẻ mặt đầy sát khí nhìn về phía mọi người. Phía dưới đất có rất nhiều cường giả nằm la liệt ngổn ngang lộn xộn, hiển nhiên là trước đó bọn họ đã bị lão già đả thương.

Thiên Sát chính diện đối mặt với lão già còn Thiên Linh Nhi bay cách đó không xa.

– Tránh ra.
Thiên Sát trầm giọng nói.

– Ha ha ha, muốn truy sát thiếu chủ của ta ư? Quên đi. Hiện tại người đã cao chạy xa bay rồi.
Lão già gầy nhom cười to.

– Hừ.
Thiên Sát hừ lạnh một tiếng, trong tiếng hừ này chứa đầy sát khí.

Khi nghe tiếng hừ này, lão giả dường như cảm nhận được nguy hiểm liền vung phất trần trong tay về phía Thiên Sát.

Cũng trong khoảnh khắc đóThiên Sát nắm lấy trường kiếm bên hông dùng một loại thủ thế kỳ lạ súc lực nhanh chóng rút kiếm.

“Choang…”

Một âm thanh do ma sát khi kiếm rời vỏ vang lên,Chung Sơn vừa chạy tới liền cảm thấy thiên địa bỗng nhiên xuất hiện một tia chớp thật lớn và mạnh mẽ khiến cho mắt hắnbị lòa đi một lát, cảm thấy trước mắt là một vùng trắng xoá.

Trong khoảnh khắc mắt bị lòa ấy.

“Xoẹt ~~~~~~~~~~~~~~~~~~ “

Âm thanh tra kiếm vào vỏ vang lên.

Tiếp đó, Chung Sơn khôi phục được thị lực, nhưng mà trong khoảnh khắc nháy mắt đó Thiên Sát đã thu kiếm còn trên lão già ở trước mặt hắn xuất hiện một vết máu dài ở eo, thân hình bị chia thành hai khúc.

Phất trần bị dứt hai đoạn rơi xuống mặt đất, phi kiếm thì rơi cách đó không xa, tiếp đó lão giả cũng ngã xuống đất mà chết.

Chúng tu giả nhìn thấy lão giả bỏ mạng rồi lại nhìn Thiên Sát, trong mắt họ tràn ngập vẻ sợ sệt và kinh hãi.

Thiên Sát, anh thật là ngầu quá đi thôi!

– Khai Dương Tông, Trảm Thiên Bạt Kiếm Thuật?
Triệu Sở Hướng đứng cạnh Chung Sơn cảm thán nhìn về phía Thiên Sát.

– Đại sư huynh, ngươi thật lợi hại!
Thiên Linh Nhi lập tức hạ Hồng Lăng xuống hưng phấn kêu lên.

Dù sao thì một chiêu vừa rồi của Thiên Sát quả thật rất đẹp, Trảm Thiên Bạt Kiếm Thuật? Kiếm xuất khiến phong vân biến sắc, toàn bộ tu chân giả đều bị một kiếm của Thiên Sát làm rung động.