Q4 - Chương 100+101: Ăn, Ăn, Ăn + Cửu Thiên Thần Lôi

Trường Sinh Bất Tử

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Vừa rồi tất cả mọi người bị bát cực thiên vĩ dọa cho lạnh gan, đều hoảng loạn cuống cuồng bay hướng tứ phương chạy trốn.

Cửa thành bị đóng lại? Là có ý gì? Chẳng lẽ thành này bị cách tuyệt, bị phong tỏa?

Hàn Tuyệt thái tử nhìn về phương hướng Chung Sơn một cái. Rồi lập tức lo lắng chạy theo tên quan viên vừa bẩm báo kia rời đi, tiến về hướng bốn cửa thành.

– Tiên sinh, bát cực thiên vĩ này quá quỷ dị. Chúng ta nhanh đi thôi. A Đại lo lắng nói

– Đi? Chạy đi đâu bây giờ? Cửa thành không phải đã đóng lại rồi sao? Niệm Du Du lập tức hỏi.

Hiện tại Chung Sơn rất kỳ quái, theo lý thuyết bây giờ Phong Linh thành hẳn phải vô cùng nguy hiểm mới đúng, ít nhất đối với bản thân là nơi cực kỳ nguy hiểm. Bát cực thiên vũ xuất thế, kẻ chỉ có tu vị Kết Đan kỳ như mình sao có thể ứng phó nổi. Nhưng Hồng Loan phấn liên lại không chút phản ứng? Tại sao?

Nhìn nhìn phong thủy ngư trong tay, lông mày Chung Sơn nhíu lại nói: – Vì sao bát cực thiên vĩ nhìn thấy phong thủy ngư liền tránh ra?

– Bản thân phong thủy ngư không có bao nhiêu uy lực, hẳn là trong phong thủy ngư có chứa ấn ký của phong thủy đại trận lúc trước, qua vạn năm áp chế khiến bát cực thiên vĩ tránh ra theo bản năng, cho nên mới để cho những người đó có cơ hội tẩu thoát. Thiên U công chúa phân tích nói

– A Đại, A Nhị, các ngươi cẩn thận một chút, tận lực tránh xa bát cực thiên vĩ ra, nhìn bốn phía Phong Linh thành xem đến cùng đã xảy ra chuyện gì. Xem bát cực thiên vĩ kia muốn làm gì trong Phong Linh thành. Chung Sơn phân phó nói.

– Vậy còn tiên sinh? A Đại lập tức hỏi.

– Hiện tại chúng ta đứng ở đây. Không đi đâu nữa cả. Chung Sơn nói.

– Nơi này? A Đại lo lắng hỏi lại.

– Yên tâm, nếu bát cực thiên vĩ đã kiêng kị phong thủy ngư, vậy khẳng định đây là chỗ phong ấn nó trước kia. Ở trong Phong Linh thành, đây hẳn là chỗ an toàn nhất. Chung Sơn khẳng định nói.

– Vâng A Đại lập tức lên tiếng.

Tiếp theo, A Đại, A Nhị bay nhanh về nơi xa.

Niệm Du Du khẽ cười tinh quái, cùng theo Chung Sơn chứ không đi chỗ nào khác, Thiên U công chúa hẳn nhiên cũng lưu lại, ít nhất thế này sẽ khiến Chung Sơn an toàn hơn một ít.

Chung Sơn mang theo hai nàng, trực tiếp đặt chân lên ban công mà Huyền Nguyên đã ngồi trước kia.

Ngồi trên ghế đá, Chung Sơn nhìn về trời xa.

Nơi xa, một nam tử bởi vì sợ hãi mà bay vút lên trời, muốn bay ra khỏi thành.

“Oanh”

Trên không trung, đột nhiên xuất hiện lượng lớn lôi điện màu tím, lôi điện dày đặc như lưới nhanh chóng tụ lại, chớp mắt đã bao quanh trên người nam tử phi thiên mà lên kia. Không chút lưu tình đem nam tử đánh thành bã vụn.

– Diệt Thế thiên lôi đại trận? Chung Sơn chậm rãi nói.

Đại trận bảo hộ Phong Linh thành lúc này lại trở thành tấm bùa đòi mạng, khiến tất cả mọi người không cách nào ra khỏi thành.

Không chỉ có thế, sau khi một người bị đánh thành bã vụn. Trên bầu trời đột nhiên xuất hiện thêm vô số lôi ti.

Bốn phương tám hướng dày đặc lôi ti, càng lúc càng nhiều điện quang lóng lánh, một thời gian trên trời đã chi chít lôi điện. Thật giống như ngày tận thế.

– Đây không phải Diệt Thế thiên lôi đại trận, đây không phải…. Thiên U công chúa nhíu mày nói.

– Không phải? Chung Sơn nghi hoặc hỏi.

– Không phải, Diệt Thế thiên lôi đại trận không giống thế này, ít nhất lúc người xông lên không có khả năng sẽ xuất hiện điện quang lóng lánh. Thiên U công chúa vô cùng khẳng định nói.

– Đợi bọn A Đại, A Nhị trở về lại nói. Chung Sơn ngồi trên ghế đá bình tĩnh nói.

Hiện tại có thể nói tình hình vô cùng nguy cấp. Nhưng càng là lúc nguy cấp càng phải trấn định, tất yếu phải trấn định.

Chung Sơn, Thiên U, Niệm Du Du đều nhẫn nại chờ đợi.

Thẳng đến sau nửa canh giờ, A Đại trở về trước.

– Tiên sinh, bất hảo, bốn cửa thành đã biến mất. A Đại lập tức nói.

– Biến mất? Chung Sơn nhíu mày nói.

– Vâng, cửa thành biến mất, vốn chỗ đặt cửa thành trước kia giờ chỉ thành tường thành, hiện tại rất nhiều người chen đến đó, nhưng cửa đã không còn, không cách nào đi ra được? A Đại lo lắng kể.

– Rất nhiều người chen đến? Chen? Là có ý gì? Chung Sơn nghi hoặc hỏi.

Phong Linh thành lớn thế này, dù cho có nhiều người cũng không thể dùng từ chen để hình dung a.

– Đúng là chen, tiên sinh, bây giờ trong thành có rất nhiều thiên vĩ, những đóa hoa thiên vĩ trước đây đều như sống lại, ăn người khắp nơi, tuy không ghê gớm như bát cực thiên vĩ nhưng thiên vĩ trong thành có quá nhiều, rất rất nhiều a. A Đại nôn nóng nói.

– Hiện giờ bát cực thiên vĩ thế nào? Chung Sơn cau mày hỏi.

– Bát cực thiên vĩ? Tiên sinh, Sơ Bát Ma La chết rồi, vì cứu Tà Diễm, Sơ Bát Ma La đã bị bát cực thiên vĩ ăn thịt. A Đại run giọng kể.

Hoàng cực cảnh a, đến cùng bát cực thiên vĩ là quái vật gì, trên đời sao lại có thứ này? Sơ Bát Ma La có thực lực tương đương với mình cứ như vậy bị ăn thịt? Nghĩ tới một màn vừa mới đây, trên mặt A Đại tràn đầy vẻ sợ hãi.

– Ăn? Niệm Du Du kinh ngạc nói.

Niệm Du Du không nghĩ đến. Mặc dù đương sơ bát cực thiên vĩ từng ăn cự kiếm của Sơ Bát Ma La, song Niệm Du Du cũng không quá kinh ngạc, lúc đó có thể thấy Sơ Bát Ma La khinh địch, nhưng dưới tình cảnh sinh tử sau này, Sơ Bát Ma La còn dám khinh địch ư? Bằng toàn lực của Sơ Bát Ma La không ngờ còn bị bát cực thiên vĩ ăn, thế này….đến cùng bát cực thiên vĩ là quái vật gì? Sao ngay cả trong Trường Sinh giới cũng không có ghi chép?

– Tiên sinh? Thiên U công chúa lo lắng hỏi.

Hoàng cực cảnh, hoàng cực cảnh a, kẻ mạnh nhất trong Phong Linh thành cũng chỉ là hoàng cực cảnh. Người như thế không ngờ vẫn bị bát cực thiên vĩ ăn? Vậy, vậy không phải nó là vô địch? Hiện tại không có ai địch nổi.

– Đừng có gấp! Chung Sơn nhè nhẹ nói.

Thiên U công chúa và Niệm Du Du đều không giữ nổi bình tĩnh, bởi tử vong đã bức tới rất gần. Trong khi Chung Sơn có thể không vội, bởi vì Hồng Loan phấn liên trên mi tâm hắn còn chưa biến sắc.

– Tiên sinh, còn có một sự tình rất quỷ dị. Đột nhiên A Đại nói tiếp.

– Cái gì? Chung Sơn nhíu mày hỏi.

– Ta không cảm giác được bát cực thiên vĩ. A Đại nói.

– Không cảm giác được? Chung Sơn nghi hoặc hỏi.

– Đúng, ta cũng không cảm giác được. Tuy mắt có thể nhìn được, nhưng lúc thần thức quét qua lại không cảm nhận thấy gì. Cứ như thiên nhân hợp nhất… Đột nhiên, Niệm Du Du nhớ tới cảm thụ trước đây.

– Không thể nào, nếu là thiên nhân hợp nhất thì vừa rồi chúng ta đã chết rồi. Không thể nào… Thiên U công chúa nói.

– Chung Sơn híp mắt lại, không ngừng tìm tòi nói: – A Đại, cẩn thật chút, do thám tiếp xem sao.

– Vâng. A Đại lập tức gật đầu, tiếp đó thân hình hơi lắc rồi tan biến trên mặt đất.

Không bao lâu A Nhị cũng bay trở về.

– Tiên sinh A Nhị sợ hãi lật tay đưa ra một quả cầu ký ức thủy tinh

Trong ký ức thủy tinh, Chung Sơn nhìn thấy một ngọn núi kim quáng cực lớn, núi vàng trong mắt phàm nhân vô cùng trân quý, song ở trong mắt tu giả chỉ là một loại quáng thạch luyện khí mà thôi.

Một tòa núi vàng, một tòa núi vàng cao bốn trăm thước.

Chỉ trong có chốc lát liền bị bát cực thiên vĩ ăn sạch

Cả tòa núi vàng trong ký ức thủy tinh rất nhanh bị bát cực thiên vĩ chén sạch, ngay cả núi nó cũng ăn?

– Đây, đây là thứ gì? Niệm Du Du trừng mắt nhìn vào trong ký ức thủy tinh.

Ăn núi?

Chưa hết, bát cực thiên vĩ trong ký ức thủy tinh sau khi ăn xong một ngọn núi thì hình như hơi khát, liền quay sang một hồ nước lớn, mở miệng nho nhỏ kia ra.

“Hô hô”

Chỉ chớp mắt nước trong hồ cứ như vậy bị bát cực thiên vĩ uống sạch.

Quái vật! Đại quái vật! Đại quái vật nghịch thiên!

Chúng nhân bất khả tư nghị nhìn một màn trước mắt. Đây là thứ gì?

Mà lúc này, một nhóm người trong hoảng loạn chạy qua trước mặt nó liền bị nó ăn sạch, ăn xong liền phì phì hai cái, sau đó bát cực thiên vĩ hình như hơi nhỏ lại, rồi tiếp tục chạy hướng tứ phương tìm người để ăn.

“Ăn ăn ăn…”

Tiểu quái vật nghịch thiên vui sướng kêu lên. Không thể ngờ rằng tiếng kêu khoái lạc ấy tựa như tiếng tử thần đòi mạng, khiến người người gần xa quay đầu cuống cuồng chạy trốn.

Nội dung trong ký ức thủy tinh kết thúc, có điều lòng người còn lâu mới bình tĩnh lại được.

Bát cực thiên vĩ, tuyệt thế hung vật!

– A Nhị nhớ cẩn thận, lại do thám xem sao. Chung Sơn trịnh trọng nói.

– Vâng A Nhị lập tức ứng thanh. Tiếp đó liền quay người bay đi.

Trong sơn cốc lần nữa chỉ còn lại Chung Sơn, Niệm Du Du và Thiên U công chúa.

Niệm Du Du khẽ cắn môi. Hiển nhiên từ khi sống trên đời đến đây đây là lần đầu tiên nàng hoảng hốt. Vốn trước Thiên U công chúa cũng căng thẳng, nhưng lúc nhìn thấy Chung Sơn vẫn trấn định, tâm tình nàng liền bình tĩnh theo. Chung Sơn trấn định luôn cảm nhiễm đến người khác, vỗ an tâm tình hoảng loạn trong lòng Thiên U công chúa.

Niệm Du Du quay đầu nhìn nhìn Chung Sơn, đồng thời cũng lộ ra một tia nghi hoặc. Bởi vì trừ nhíu mày suy tư về thứ gì đó, còn thì không ngờ Chung Sơn không có vẻ gì là hoảng hốt.

Vì sao hắn trấn định như vậy? Kim Đan kỳ, bát cực thiên vĩ, ngay cả thiên vĩ bình thường trong thành có lẽ cũng có thể ăn hắn, vì sao hắn còn trấn định như vậy?

Chung Sơn rất trấn định, bởi vì Hồng Loan phấn liên trên mi tâm vẫn như cũ không hề biến sắc. Đến cùng là chuyện gì, hung hiểm như thế, nhưng sao Hồng Loan phấn liên không có chút phản ứng nào cả? Là xấu, hay là nói bản thân mình vẫn an toàn?

Ngẩng đầu nhìn lôi ti càng lúc càng nhiều trên bầu trời, trong mắt Chung Sơn đầy vẻ kinh dị bất định. Lôi điện càng lúc càng nhiều, hiện giờ người trong thành căn bản không suy xét xông ra từ bên trên, bởi vì bay lên trên càng thêm nguy hiểm. Vô số lôi điện không ngừng nổ vang, lôi điện lại còn biến thành màu tím. Chỉ cần đến ngoại vi liền có thể bị oanh thành bã.

Mà bên ngoài Phong Linh thành lại được bao phủ bởi sương mù trắng. Người trước kia chạy ra khỏi thành khi được Hàn Tuyệt thái tử bố cáo đều cổ quái nhìn vào Phong Linh thành, lúc này Phong Linh thành đang bị mây mù che phủ, không thấy rõ được bên trong chút nào, sương mù quỷ dị kia thậm chí còn có thể làm suy yếu thần thức, cách tuyệt thanh âm.

Vô số người ở ngoài thành chăm chăm nhìn vào, chờ đợi sương mù tán đi.

Trong thành, Chung Sơn ngồi trên ghế đá, nhìn nhìn càng lúc càng nhiều lôi điện trên trời, lại nghĩ đến biến đổi trong thành, đột nhiên lông mày nhướng lên, giống như nghĩ đến cái gì, nhè nhẹ lấy ra một cây bút, viết lên bàn đá trước mặt

Phong Linh thành

Nhìn ba chữ “Phong Linh thành” mà Chung Sơn viết ra, Niệm Du Du hỏi: – Ngươi nghĩ ra cái gì?

– Phong thủy trận căn bản chưa bị phá, chúng ta còn đang đứng trong phong thủy đại trận. Chung Sơn nhẹ nhàng nói.

– Chỉ cần tiêu trừ bát cực thiên vĩ, tất cả mọi người đều cho rằng chỉ cần bát cực thiên vĩ chết là có thể kết thúc.

A Đại nói.

– Đúng thế.

Chung Sơn gật gật đầu, mọi người cũng cùng có ý nghĩ này.

Thế nhưng Bát cực dễ giết như vậy sao?

– Tiên sinh, để ta lại xem.

A Đại nói.

– Ừ.

Chung Sơn khẽ gật gật đầu.

A Đại không chờ Chung Sơn nói hết câu mà đã bay đi mất.

Ma Chung Sơn lại trấn định uống trà, hắn thật không hiểu rốt cuộc tại sao lại như vậy? Chung Sơn không thể giải thích được, tương lai đoán không ra được.

A Đai vừa rời đi thì A Nhị cũng trở lại.

A Nhị vừa trở về thì trên đầu đã toát ra từng luồng mồ hôi lạnh.

– Bị làm sao vậy?

Chung Sơn mang một tách trà tời.

Giống như A Đại, A Nhị cũng lộ ra một vẻ cổ quái, nhìn Chung Sơn mà nói:

– Tiên sinh, bát cực thiên vĩ quả là vượt qua chướng ngại tâm lý.

– Vậy sao?

Chung Sơn nghi hoặc hỏi.

Vừa rồi nó đã ăn một phong thủy ngư.

A Nhị nói.

Nghe thấy A Nhị nói như vậy, Chung Sơn liền nhướn mày:

– Nói như vậy phong thủy ngư đối với nó mà nói là vô ích.

– Đúng thế, hiện tại thì phong linh trong thành nổi lên bốn phía, ta cũng không dám tới gần, chỉ là hiện tại bát cực thiên vĩ đang nổi lên, ở phía đông năm mươi dặm toàn bộ người ở đó đã bị nó ăn, bát cực thiên vĩ cái gì cũng không kiêng kỵ, thật là đáng sợ.

– A Nhị, lòng của ngươi đang rối loạn, không cần phải vây nữa, mau ngồi xuống uống chén trà đi.

Chung Sơn thản nhiên nói.

A Nhị nhìn Chung Sơn rồi đi tới trước cái bàn đá, trong lòng kinh nghi bất định mà uống trà.

Chung Sơn ở bên cạnh kiên nhẫn chờ đợi.

Trong lòng A Nhị vô cùng lo lắng, y mấy lần đã muốn há mồm hỏi Chung Sơn nhưng đều dừng lại được.

– Tiên sinh, chúng ta thật sự cứ như vậy sao?

A Nhị cuối cùng không nhịn được hỏi.

– Vậy ngươi định thế nào?

Chung Sơn nói.

– Cho dù không có biện pháp cũng không thể nào ngồi chờ chết được.

A Nhị vô cùng nóng lòng nói.

– Chúng ta đây là không phải ngồi chờ chết mà là ngồi ở đây tuyệt đối sẽ an toàn.

– Thật vậy?

A Nhị lo lắng nói.

– Yên tâm đi, mọi chuyện đều có ta.

Chung Sơn cười nói.

– Dạ.

A Nhị bình tĩnh lại.

Niệm Du Du ngạc nhiên nhìn về phía Chung Sơn, tất cả mọi chuyện đều đã có ta? Hắn chỉ là một tên Kim Đan kỳ nhỏ nhoi thì làm được gì? Khẩu khí thật là lớn vậy mà A Nhị vẫn tin, không đúng, là Thiên U công chúa tin tưởng Chung Sơn. Chung Sơn rốt cuộc có gì thần kỳ như vậy?

Mọi người xung quanh hắn đều vô cùng bị cuốn hút, ngay cả khi rối loạn cũng trở nên bình thường trở lại.

Cứ như vậy, Thiên U công chúa và A Nhị đã trấn định trở lại, mà Chung Sơn từ đầu đến cuối cũng rất bình tĩnh, bốn người này, chỉ còn có một mình Niệm Du Du là vẫn sốt ruột như trước.

– Tiên sinh, tiên sinh có chuyện không hay.

Ở phía xa xa truyền tới thanh âm của A Nhị.

Mọi người liền nhìn theo về phía đó, A Đại đã đến gần.

– Tiên sinh, đi mau đi mau.

A Đại lo lắng nói.

– Chuyện gì vậy? Cứ từ từ nói.

Chung Sơn nói.

– Không kịp, chúng ta phải rời khỏi đây nhanh.

A Đại lo lắng nói.

– Không có việc gì, ngươi mau nói đi.

Chung Sơn lắc lắc đầu.

– Hàn Tuyệt thái tử đã mang theo ba mươi vạn quân cùng với một lượng lớn tu chân giả tìm bát cực thiên vĩ nhưng cuối cùng đã bị thất bại. Bát cực thiên vĩ chỉ cần khẽ há miệng là năm nghìn tướng sĩ đã bị nó ăn hết, hấp một cái nữa là tám nghìn tướng sĩ, phá cương tiên xúc vô dụng với nó. Bây giờ binh lực đã bị đại bại, bọn họ phải trốn tới đây

A Đại lo lắng nói.

– Trốn tới nơi này?

Niệm Du Du hỏi.

– Đúng thế, bát cực thiên vĩ đuổi bọn họ không tha, bọn họ phải không ngừng chạy trốn, Hàn Tuyệt thải tử tu vì là hoàng cực cảnh nhưng ở trước mặt Bát cực thiên vĩ cũng không thể nào đối phó được.

A Đại vừa nói xong, A Nhị cũng cảm thấy khẩn trương, mà Niệm Du Du lại lấp loáng đôi mắt, nhìn Chung Sơn và Thiên U công chúa. Thiên U công chúa nhìn về phía Chung Sơn, đối với Chung Sơn dường như vô cùng tin tưởng.

Mà đầu lông mày của Chung Sơn bỗng nhiên lại nhíu lại.