Q2n-nChương 47: Thỉnh Kiếm

Trường Sinh Bất Tử

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Vốn Chung Sơn chuẩn bị theo cánh cửa bên cạnh rời đi, nhưng trung niên áo trắng lại đột nhiên xuất hiện chặn đường quá nhanh, nhanh đến mức Chung Sơn chỉ nhìn thấy một tàn ảnh rồi sau đó đã xuất hiện một người trước mắt.

Hai mắt Chung Sơn nhíu lại, lộ vẻ cực kỳ nghiêm trọng.

Chung Sơn quay đầu nhìn về phía thiếu niên, hắn nhận ra thiếu niên này mới là thủ lĩnh.

– Tại hạ Chung Sơn, xin hỏi vì sao nhị vị ngăn cản đường tại hạ?
Chung Sơn mở miệng hỏi, hai mắt nhìn chằm chằm vào thiếu niên kia, hắn không biết tại sao lại bọn họ lại ngăn cản mình trong khi chính mình cũng không biết hắn.

– Thỉnh kiếm.
Thiếu niên cũng không nói nhiều, chỉ buông hai chữ ngắn gọn.

Thỉnh kiếm, nếu ở trong triều đình thì có nghĩa là bề dưới can gián, còn trong giới võ giả lại là ý thỉnh chiến, mặc kệ có được đáp ứng hay không thì đối phương cũng sẽ công kích.

Chung Sơn nhìn thiếu niên, đồng tử co lại, rõ ràng là trung niên kia có tu vi hơn xa mình, nếu như có thâm cừu đại hận thì hẳn là trực tiếp ra tay cho gọn rồi, nhưng mà thỉnh kiếm là một loại lễ nghi thể hiện tôn trọng đối thủ, hắn muốn đấu với mình? Vì cái gì?

– Còn chưa thỉnh giáo?
Chung Sơn lập tức hỏi.

Nhìn Chung Sơn, thiếu niên đưa tay bắt lấy chuôi kiếm sau lưng rồi nói:
– Nếu ngươi không chết, ta sẽ nói cho ngươi.

“Choang… “

Thiếu niên rút một thanh trường kiếm đen tuyền ra từ từ chỉ vào Chung Sơn.

Nhìn trường kiếm chỉ vào mình, Chung Sơn vẫn chưa vội xuất thủ, có một số việc phải biết rõ ràng thì mới có thể ứng phó chuyện kế tiếp xảy ra.

– Tại hạ không quen biết các hạ, vì sao lại chọn ta? Hoặc là ở nơi nào thấy qua taị hạ xuất thủ?
Chung Sơn vừa đề phòng vừa hỏi.

Chung Sơn chỉ nghĩ là do lúc mình đối phó đám thảo binh nhưng vẫn muốn xác nhận lại.

– Lần trước, khi ngươi chém chết một gã Kim Đan kỳ, cũng vừa đúng lúc ta đi ngang qua.
Thiếu niên hờ hững nói.

Kim Đan kỳ? Chung Sơn ngưng hai mắt lại, Diệu tiên nhân? Hắn nhìn thấy mình giết Diệu tiên nhân nên mới tìm tới?

– Xuất kiếm.
Thiếu niên quát.

Chung Sơn nhìn thoáng qua nam tử trung niên bên cạnh rồi khoan thai rút ‘Bất Tử’ kiếm ra.

– Ngươi không cần quan tâm đến Sơ Cửu, hắn tuyệt không nhúng tay vào, ngươi cứ phóng tay chiến đấu một trận, cũng đừng lo gì khác, ta và ngươi đều là Tiên Thiên tầng thứ tư.
Thiếu niên mở miệng nói.

Nghe được lời của thiếu niên, trong lòng Chung Sơn hơi an tâm, đúng là tai bay vạ gió nhưng xem ra đối phương cũng không phải là loại người âm độc vô sỉ.

Nhìn thấy vũ khí của Chung Sơn rút ra cũng là kiếm mà không phải thanh đại đao lúc trước thì thiếu niên nhíu mày nhưng vẫn không nhiều lời, không ai lại lấy mạng nhỏ của mình ra đùa giỡn. Nếu ngươi dùng kiếm, vậy thì là kiếm!

“Xoẹt”

Hai mắt thiếu niên co lại, nhanh chóng đâm trường kiếm trong tay tới Chung Sơn. Tốc độ rất nhanh, căn bản không giống uy lực của Tiên Thiên tầng thứ tư. Đầu mũi kiếm phát ra kiếm quang dường như có thể hóa thành Kiếm khí bắn đến bất cứ lúc nào.

Thế kiếm quá nhanh, Chung Sơn nhanh chóng né tránh, vung trường kiếm trong tay tiếp đón chiêu kiếm của thiếu niên.

“Đinh.”

Sau khoảnh khắc va chạm ngắn ngủi, hai người lại nhanh chóng tách ra, Chung Sơn nhíu mắt lại, kiếm pháp của thiếu niên thực cao thâm, lực đạo trầm hùng, thiếu chút nữa đã đánh bay trường kiếm trong tay mình.

Bản thể Chung Sơn luyện tập đao pháp, Ẩn khu luyện tập kiếm pháp, đao pháp cường hãn, kiếm pháp cũng không ém, đối với Chung Sơn thì sửng dụng kiếm pháp cũng không hề thua kém đao pháp.

Chung Sơn quyết đoán nhằm về phía trước, thiếu niên không những không sợ mà còn vui mừng, lại tiếp đâm trường kiếm về phía Chung Sơn.

Đao bổ theo đường vân, kiếm đâm vào nhược điểm đã trở thành bản năng của Chung Sơn. Bất tử kiếm nhanh chóng theo bản năng đâm vào điểm yếu hại trên thanh trường kiếm của thiếu niên.

Nếu là trước kia thì nhất định sẽ thu được hiệu quả kỳ diệu, nhưng dường như thiếu niên đã phát hiện ý đồ của Chung Sơn nên hưng phấn khẽ lật trường kiếm để tránh khỏi thế đâm của Chung Sơn, rồi lại đánh về phía bên hông của Chung Sơn.

“Keng.”

Song kiếm va chạm, Chung Sơn không lui lại mà tiếp tục tiến tới, tính cách hung hãn của Chung Sơn cũng thể hiện rất rõ ở trên Ẩn khu. Chiến, chiến, chiến, không cần lưu thủ, cứ toàn lực công kích không chút lưu tình, kiếm chiêu xuất ra càng ngày càng nhanh, chuẩn và độc hơn.

Chung Sơn liên tục thay đổi vị trí công kích của kiếm, toàn ra sát chiêu đánh về thiếu niên, lấy nhanh đánh nhanh, toàn bộ chiêu thức được khống chế tinh chuẩn, chính xác.

Thiếu niên thấy kiếm của Chung Sơn vừa nhanh vừa hiểm thì sảng khoái trong lòng, mắt hắn toát ra vẻ hưng phấn ngày càng nhiều, dường như muốn nói đây mới chính là đối thủ mà ta muốn.

Mặc dù Chung Sơn tấn công nhanh và nhiều mà vẫn không thu được hiệu quả gì những cũng không nôn nóng màvững vàng chiến đấu, đồng thời nhân cơ hội đối chiến với thiếu niên này để ma luyện kiếm pháp của mình.

Dần dần, dường như Chung Sơn cũng bắt đầu hưởng thụ kiểu chiến đấu này, chỉ có chiến đấu thoải mái như vậy thì kiếm pháp mới có thể nhanh chóng tiến bộ, giết, giết, giết. Không cần lưu thủ, không cần lo đối phương bị tổn thương , chỉ cần cố gắng nỗ lực hết mình, phát huy ra tiềm lực lớn nhất thì mới có thể không ngừng khai phá tiềm năng, phá tan bình cảnh để đề cao kiếm pháp bản thân.

Trong khoảng thời gian nàycũng có người xông vào nhưng thấy cảnh Chung Sơn cùng người chiến đấu, chỉ vừa mới ngẩn ngơ thì đã bị Sơ Cửu dùng một cước đá văng ra ngoài.

Người bị đá bay ngược ra ngoài sau hồi lâu mới khôi phục tinh thần, cũng không dám tiến vào nữa.

Người tiến vào là Kim Đan kỳ, có thể ở dưới tình huống bản thân không hề biết gì mà đã bị đá văng ra ngoài thì có thể thấy được mức độ cường hãn của Sơ Cửu, nhưng kẻ đó cũng đã xác định bên trong không có trận hồn nên tiến vào một cánh cửa khác tìm kiếm.

Nhưng mà cảnh người nọ từ bên trong bay ngược ra lại hấp dẫn sự chú ý của nhiều người. Họ chỉ thấy người nọ nhảy vào sau đó lại bay ngược ra, lau máu ở khóe miệng rồi phủi mông chạy về phía cánh cửa khác.

Điều này thật bất thường.

Lại có ít người tò mò cũng xông vào, nhưng ngay sau đó vẫn như trước, bị đá văng ngược ra, vỗ vỗ mông quay đầu bước đi.

Bởi vậy ở phía ngoài cánh cửa đó cũng xuất hiện một tình cảnh quỷ dị, một mặt không ai nói gì, một mặt hấp dẫn sự tò mò của rất nhiều người. Liên tiếp có người xông vào nhưng đều bị thương bay ngược ra rồi rời đi với vẻ mặt cổ quái, những người chưa vào đều lo lắng nhìn một hồi.

Sơ Cửu tạo ra hoàn cảnh tuyệt vời cho hai người nên tất nhiên sẽ không cho phép người khác quấy rầy.

Thiếu niên và Chung Sơn đã đánh nhau được nửa ngày. Bỗng nhiên mắt thiếu niên nhíu lại, kiếm pháp đột nhiên sắc bén hơn, hiển nhiên lúc này thiếu niên đã cực kỳ nghiêm túc.

Nhìn thấy biểu hiện của thiếu niên, Chung Sơn cả kinh, người này còn dư lực?

Song kiếm va chạm, Chung Sơn nghiêng người qua, thì ngay lúc này trường kiếm của thiếu niên lại xuất hiện một cách kỳ dị, nếu trúng kiếm này, Chung Sơn tất bại.

Chung Sơn cả kinh, đây không phải dư lực như bình thường. Thấy sắp bị đánh bại, Chung Sơn cắn răng, đột nhiên bất ngờ dừng lại một cách quỷ dị. Mặc kệ thiếu niên ở đối diện và Sơ Cửu đều lộ ra vẻ mặt nghi hoặc.

Dừng lại? Sao lại có thể? Giống như một vật thể đang rơi xuống thì đột nhiên dừng ở giữa không trung trung, thậm chí còn bay lên lại, điều này thật bất thường, thách thức mọi định luật vật lý.

“Keng ~~~~~~~~~~~~~~~~ “

Chung Sơn chật vật tránh được một kiếm của thiếu niên rồi bất ngờ dừng lại, ngay sau đó lại di chuyển ngược về phía sau tựa như quỷ mị, nếu là người khác với tu vi như vậy thì tuyệt đối không thể thực hiện, cũng chỉ có Ẩn khu của Chung Sơn mới làm được, Ẩn khu thật sự như quỷ mỵ, nói dừng là dừng mà ngay cả di chuyển cũng hoàn toàn không bị ảnh hưởng của quán tính.

“Keng, keng, keng… …”

Lúc này, thình thế đổi ngược lại thành thiếu niên mạnh mẽ tấn công, trường kiếm của thiếu niên có tốc độ vô cùng mau lẹ, dụng tâm chiến đấu, tốc độ một lần nữa gia tăng, thậm chí với thị lực của Chung Sơn mà còn có cảm giác không theo kịp.

Chung Sơn nghi hoặc cảm nhận trường kiếm của thiếu niên tựa cuồng phong bão vũ. Có vài lần ép mình vào hiểm cảnh, thiên hạ lại có người như thế sao? Đây là Tiên Thiên tầng thứ tư sao?

Quá mạnh mẽ!

Phải biết rằng, tuy rằng Ẩn khu không biết Thiên Ma Tôi Thể Đại Pháp nhưng lại quỷ dị, phiêu hốt, quỷ mị, nhẹ nhàng. Tất cả đặc thù này hợp lại tạo thành một Ẩn khu hiệu quả không có chút thua kém nào so với bản thể Bản thể, ngoài chỗ biến thái của Hồng Loan Thiên Kinh thì nếu Bản thể và Ẩn khu chiến đấu thì thật đúng là khó phân thắng bại.

Chung Sơn vô cùng lo sợ, đồng thời thiếu niên cũng vô cùng ngạc nhiên, Chung Sơn này vẫn là người sao? Động tác kia là con người có thể làm được sao? Cánh tay có thể vặn ra ngoài vung kiếm? Còn có cổ tay, làm sao giống như bị chặt đứt mà cũng có thể vung kiếm?

Chung Sơn mỗi lần đều có thể hóa nguy thành an đều bởi nguyên do Ẩn khu bất thường, bức bách thiếu niên cảm thấy vô cùng khó chịu

Nhưng thiếu niên cũng rất lợi hại, sau một lần dụng tâm, hai mắt hắn trợn lên, thực lực tăng vọt, tốc độ vung kiếm đột nhiên nhanh hơn phân nửa.

Kiếm xuất ra càng lúc càng nhanh hơn, mạnh hơn, Chung Sơn thấy sắp ngăn không được. Chung Sơn biết thiếu niên cũng sử dụng bí pháp kích thích tu vi nhưng mình có thể làm gì bây giờ?

Bị đánh bại? Trong đầu Chung Sơn chợt hiện lên ý niệm này, kiếm của thiếu niên rất mạnh, không thể cản.

Bại? Đây không phải luận võ mà là thỉnh kiếm, bại chính là chết!

Chung Sơn không muốn chết, Chung Sơn có thủ đoạn chạy trốn, có thể nhanh chóng hóa thành cái bóng rồi lướt đi nhưng mà Chung Sơn không muốn, bên cạnh còn có Sơ Cửu đang quan sát.

Bại sao được chứ, nhiều nhất là lưỡng bại câu thương.

Mắt Chung Sơn lóe lên vẻ hung ác, ngươi có bí pháp gia tăng thực lực, ta không có, nhưng mà ta có thứ ngươi không có, chính là tàn nhẫn hơn ngươi.

Chung Sơn trừng hai mắt lên không tránh kiếm của thiếu niên đang đâm tới mà để mặc nó đâm vào ngực.

“Phập “

Trường kiếm của thiếu niên đâm xuyên qua vai trái Chung Sơn, máu tươi chảy ra xối xả, kiếm đã xuyên qua, chỉ cần quét ngang một cái là có thể chặt đứt cánh tay Chung Sơn.

Thiếu niên hiện lên vẻ kinh ngạc, bởi vì Chung Sơn tuyệt đối có thể ngăn cản chiêu kia nhưng vì sao hắn không đỡ.

“Phập”

Kèm theo ánh mắt tàn nhẫn của Chung Sơn, Bất Tử kiếm xuất ra rồi đâm xuyên qua vai trái thiếu niên, đồng quy vu tận?

Máu tươi từ miệng vết thương phọt ra như suối, thiếu niên thật sự không nghĩ tới Chung Sơn lựa chọn kết cục lưỡng bại câu thương.

Vào lúc này chỉ cần hai người lắc tay một cái là có thể chặt đứt cánh tay đối phương.