Q.10 - Chương 83: Mật cảnh Thiên Đế

Trường Sinh Bất Tử

Đăng vào: 12 tháng trước

.

“Nhất đế truyền thừa thông vạn thế, tam Thánh cúi đầu cam xưng thần!”

Tin tức nhanh chóng truyền đi khắp nơi, bốn đại triều xung quanh cũng vì chuyện này mà kéo lên lốc xoáy, rối tung cả lên.

Thư phòng Vô Tướng Thánh Vương, các trọng thần đang nói chuyện, không ngừng phán đoán mật cảnh Thiên Đế này!

– Phụ vương, đã tới tháng thứ 4 rồi! Không đi xem thử hay sao?

Niệm Bôn tỏ vẻ không hiểu.

Mật cảnh Thiên Đế, hơn nữa nói rất rõ ràng, truyền thừa thông vạn thế, cũng nói rõ đây là truyền thừa của Thiên Đế. Có bao nhiêu người tranh vỡ đầu muốn chui vào trong, Thiên Đế này mạnh cỡ nào? Ba vị Thánh nhân cũng cam nguyện làm thần.

Thời kỳ thượng cổ, rốt cuộc là vị Thiên Đế nào mạnh mẽ như thế?

Vô Tướng Thánh Vương lắc đầu.

– Thánh Vương, theo tin tức mới nhất, có một Đại Tiên, ba Thiên Tiên đi tới dò thám, hình thần câu diệt trong đại trận!

Liễu thừa tướng cung kính nói.

– Đó chẳng qua là Đại Tiên mà thôi, bọn chúng không đủ thực lực, thời gian trôi qua, khẳng định sẽ có thêm càng nhiều cường giả lao vào mật cảnh Thiên Đế. Bây giờ không ra tay, bị người ta chiếm được, vậy mọi thứ đã chậm rồi!

Niệm Bôn có chút nóng vội nói.

Liễu thừa tướng nhìn Niệm Bôn, cuối cùng không nói gì, nhẹ nhàng lùi sang một bên, nhưng trong thoáng chốc đó Niệm Bôn thấy được một tia khinh bỉ của Liễu thừa tướng.

Nhìn thấy ánh mắt này, trong lòng Niệm Bôn càng thêm giận dữ, một cái thần tử nho nhỏ lại dám xem thường ta?

Ngay khi Niệm Bôn đang muốn lên tiếng.

Vù!

Trong thư phòng chợt nổi lên cơn gió.

Tiếp theo, trước mặt mọi người bỗng xuất hiện một lão thái giám.

Ánh mắt Niệm Bôn co rút, bởi vì tu vi Cổ Tiên của hắn lại vẫn không nhìn ra lão thái giám này tới như thế nào.

Là hắn? Lão thái giám luôn đi theo bên cạnh phụ vương? Đại nội tổng quản? Hắn mạnh như vậy? Tổ Tiên?

– Lão nô bái kiến Thánh Vương!

Lão thái giám cung kính nói.

– Ừm, lão Kiền, điều tra thế nào?

Vô Tướng Thánh Vương hỏi.

Vô Tướng Thánh Vương vừa hỏi, mọi người liền nhìn về phía hắn.

– Lão nô đã đi xem qua, quả thật là trận pháp thượng cổ, không phải có người bố trí cạm bẫy, hơn nữa ngay cả lão nô cũng chưa thấy qua trận pháp thượng cổ này. Nhưng có thể nhìn ra phong cách cổ xưa, hẳn là trước thời đại Hồng Quân!

Lão thái giám trịnh trọng nói.

– Tốt!

Vô Tướng Thánh Vương gật đầu.

Lúc này, cuối cùng Niệm Bôn cũng hiểu được cố kỵ của Vô Tướng Thánh Vương, sợ trong đó không phải là truyền thừa Thiên Đế, mà lại là cạm bẫy, cho nên vẫn không ra tay! Niệm Bôn nhíu mày, không nói nữa, nhưng ngày càng oán hận Liễu thừa tướng. Loại chuyện này, ngươi nói cho ta biết là được rồi, hại ta cứ mãi mất mặt ở trước mặt phụ vương, hừ!

– Liễu ái khanh!

Vô Tướng Thánh Vương gọi.

– Có thần!

Liễu thừa tướng cung kính.

– Đưa thư này cấp tốc đưa tới Chuyển Luân Cương Vực, chờ trả lời của Chung Sơn! Giao lại cho ta!

Vô Tướng Thánh Vương nói.

– Tuân lệnh!

Liễu thừa tướng đáp lại.

……………..

Đại Tranh Thánh đình, Bất Tử Điện!

Phía tây nam hải xuất hiện mật cảnh Thiên Đế, đã sớm làm thiên hạ chú ý, cũng trở thành đề tài được thảo luận nhiều nhất trong triều đình Đại Tranh gần đây.

Mật cảnh Thiên Đế? Rốt cuộc bên trong có gì? Truyền thừa Thiên Đế? Vì sao cho đến nay Thánh Vương cũng không khởi hành! Ngay cả Kim Bằng, lúc này cũng tràn đầy gấp gáp.

Nếu là Kim Bằng còn tự do lúc trước, nghe chuyện lớn như vậy thì đã sớm đi tới dò xét, nhưng bây giờ bị cầm giữ ở Đại Tranh, thật là vô cùng khó chịu.

– Thánh Vương, đã 8 tháng rồi, còn không đi?

Kim Bằng nôn nóng hỏi.

Chung Sơn không để ý đến Kim Bằng, vẫn xử lý hết những đại sự thường ngày.

Đến cuối cùng, Chung Sơn mới hỏi:

– Mật cảnh Thiên Đế xuất hiện, nghe nói có tám tên Đại Tiên đến đó mà chết, thậm chí còn có một Cổ Tiên, như vậy, ngươi còn đi nữa không?

– Đi! Thánh Vương, chuyện lớn như vậy sao lại không đi? Truyền thừa Thiên Đế, nếu bị người khác lấy được thì sao đây?

Kim Bằng lập tức đứng lên gào thét.

– Thánh Vương thân thể triệu vàng, không thể đi mạo hiểm!

Dịch Diễn bỗng nhiên đứng ra nói.

– Dịch Diễn, ngươi nhát gan, ngươi sợ chết, ta không sợ!

Kim Bằng vội hô lên.

– Im miệng!

Chung Sơn quát.

Chung Sơn vừa quát, Kim Bằng chỉ có thể bất lực.

Dịch Diễn cười lắc đầu, không trách cứ Kim Bằng.

– Thần cuối cùng cảm thấy có thể đi, truyền thừa Thiên Đế, cho dù Đại Tranh không được, cũng không thể để người khác lấy được! Bằng không sẽ là tai họa đối với Đại Tranh!

Tiêu Vong bước ra nói.

– Đúng, Tiêu tướng quân nói phải!

Kim Bằng cười nói.

– Thần cảm thấy không thể!

– Thần cảm thấy có thể!

Nhất thời triều đường nháo nhào, có người nói đi, có người nói không được đi, Kim Bằng cười khổ, bởi vì lại quay về thảo luận mấy ngày trước, kéo mãi không dứt.

– Khởi tấu Thánh Vương!

Bên ngoài đại điện có thị vệ hô lên.

Thị vệ vừa lên tiếng, mọi người liền yên tĩnh trở lại.

– Chuyện gì?

Chung Sơn hỏi.

– Sứ giả Vô Tướng Cương Vực đã đến, cầu kiến Thánh Vương!

Thị vệ nói.

– Gọi hắn vào đây!

Chung Sơn gật đầu.

– Rõ!

Quần thần không khỏi bất ngờ, sứ giả Vô Tướng Cương Vực?

Một quan viên nhanh chóng bước vào đại điện.

– Bái kiến Đại Tranh Thánh Vương, Thánh Vương triều ta sai đưa đến thư tín cho Đại Tranh Thánh Vương!

Sứ giả này cũng trực tiếp, đưa ra một phong thư.

Trải qua thái giám chuyển tới tay Chung Sơn.

Chung Sơn mở ra xem, im lặng một lúc.

Quần thần nhìn Chung Sơn, không biết Vô Tướng Thánh Vương viết thư gì, tràn đầy tò mò.

– Vô Tướng Thánh Vương hẹn nửa năm sau gặp ở mật cảnh Thiên Đế, đồng thời trao đổi Triệu Sở Hướng cùng Niệm Xán?

Chung Sơn thản nhiên nói.

Nói rồi, Chung Sơn nhẹ nhàng gõ lên ghế rồng, tựa như đang suy ngẫm.

Phía dưới, ánh mắt Kim Bằng sáng lên.

Đồng thời cuối cùng cũng hiểu được dụng ý của Vô Tướng Thánh Vương đưa Niệm Xán tới làm tù binh.

Nếu không có Niệm Xán trong tay, đối phương chỉ là bắt được Triệu Sở Hướng làm uy hiếp, áp chế Chung Sơn ra ngoài, vậy rõ ràng là một cái bẫy, một cái cớ. Nhưng có Niệm Xán trong tay, như vậy Vô Tướng Thánh Vương cho Chung Sơn cảm thấy hắn có nhược điểm này trong tay Chung Sơn, cạm bẫy không thành lập, như vậy mới cố ý đưa Niệm Xán tới. Như thế, Chung Sơn sẽ bỏ qua hoài nghi, đồng ý trao đổi.

Trao đổi tù binh, mỗi vận triều đều là chuyện thường gặp, cộng thêm sự kiện đột xuất mật cảnh Thiên Đế lần này, Vô Tướng Thánh Vương đã tỏ ý rõ ràng hắn sẽ tiến vào mật cảnh Thiên Đế. Như vậy, nếu Đại Tranh không muốn rơi lại đằng sau, Chung Sơn nhất định phải đi, cộng thêm dụ hoặc đổi lấy Triệu Sở Hướng, sẽ làm Chung Sơn phải tới.

Điệu hổ ly sơn? Đây là điệu hổ ly sơn mà Dịch Diễn nói?

Chung Sơn suy ngẫm, nhàn nhạt nói:

– Trở về nói cho Vô Tướng Thánh Vương, nửa năm sau, ta sẽ đến đúng hẹn, thay ta chăm sóc tốt cho ái tướng của ta!

– Rõ!

Sứ giả kia liền lập tức đáp.

Lúc này trong lòng Kim Bằng vui vẻ, cuối cùng Thánh Vương cũng đồng ý đi rồi.

Sau khi đưa sứ giả kia ra về, hội triều tiếp tục.

– Dịch Diễn!

Chung Sơn gọi.

– Có thần!

– Lần này đại chiến hải vực phương nam, liên lụy tổng cộng năm đại cương vực. Mật cảnh Thiên Đế hẳn là ai cũng biết, bốn đại Thánh đình, một đại Đạo tràng, ta cùng Vô Tướng Thánh Vương đều đi, vậy hai Thánh Vương cùng một Giáo chủ còn lại, ngươi phái người báo tin, nửa năm sau cùng đi mật cảnh Thiên Đế!

– Rõ!

Dịch Diễn gật đầu.

Còn Kim Bằng lại cổ quái, Thánh Vương đánh chủ ý gì? Đã thêm một Vô Tướng Thánh Vương, còn muốn gọi thêm người?

Nửa năm, Chung Sơn an bài công sự Đại Tranh.

Còn Kim Bằng cũng được như nguyện, cuối cùng được Chung Sơn cho phép cùng đi mật cảnh Thiên Đế!

Trước khi đi.

Chung Sơn, Kim Bằng và Dịch Diễn đứng ở Bất Tử Điện, làm bàn giao cuối cùng.

Vô Tướng Thánh Vương, lão thái giám cùng Liễu thừa tướng, ba người cũng đang ở triều đình bàn giao cuối cùng.

– Dịch Diễn, hổ phải xuống núi, có thể ra tay với Vô Tướng Cương Vực!

Chung Sơn cuối cùng nói với Dịch Diễn.

– Liễu ái khanh, hổ phải xuống núi, có thể ra tay với Chuyển Luân Cương Vực.

– Rõ!

– Rõ!

……………..

Kỳ hạn nửa nhanh tới rất nhanh!

Chung Sơn dẫn theo Kim Bằng cùng Niệm Xán đến bên ngoài mật cảnh Thiên Đế. Xung quanh, từ mấy tháng trước đã bị các Thánh Vương cùng Giáo chủ hạ lệnh dọn dẹp, mọi người không được tới gần. Quân đội bốn phe cũng đóng ở xa, bảo hộ mật cảnh Thiên Đế này.

Đứng ở khu không người, Chung Sơn nhìn xa xa, bầu trời một mảnh tối đen, sóng biển gào thét, đồng thời phát ra rất nhiều hào quang màu xanh, hơn nữa mặt biển mơ hồ hình thành đại trận.

Trung tâm là một cái lốc xoáy, xoay chuyển thật nhanh, bên trên nổi lên hàng chữ to màu xanh “Nhất đế truyền thừa thông vạn thế, tam Thánh cúi đầu cam xưng thần!”, khí thế thật là to lớn!

Một cỗ lực lượng mênh mông phát ra bốn phương tám hướng, khiến cho khí thế này càng tăng thêm khí phách!

Chung Sơn nghiêm túc quan sát, hít sâu một hơi, Niệm Xán thì lại trừng lớn mắt, tràn đầy khát vọng. Về phần Kim Bằng, thần sắc cũng không ngừng thay đổi.

– Thánh Vương, đây là mật cảnh Thiên Đế thật, Vạn Cổ Trường Thanh Đại Trận, là đại trận thượng cổ. Ta xem qua một ít ghi chép sơ lược về nó trong gia tộc của Khổng Tuyên, nhưng chỗ hắn ghi không đầy đủ, lẽ ra phải sớm thất truyền mới đúng, trong đó ghi chép, đại trận này còn sớm hơn cả lúc Hồng Quân thành Thánh.

Kim Bằng vui vẻ nói.

Sau khi nhìn thấy một mặt hùng mạnh của Chung Sơn ở Khô Lâu Cương Vực, hiện tại Kim Bằng cũng “yên phận” hơn nhiều.

Còn Niệm Xán nghe vậy, ánh mắt ngày càng sáng, đây thật là mật cảnh Thiên Đế?

Trong lúc mọi người đang cảm thán.

Vù!

Xa xa lướt qua con gió nhẹ, Kim Bằng lập tức chắn trước mặt Chung Sơn.

Không trung, bỗng nhiên xuất hiện ba bóng người.

Triệu Sở Hướng cũng ở trong đó, chỉ là lúc này như bị giam cầm.

– Thánh Vương!

Triệu Sở Hướng lập tức hô lên.

Chung Sơn gật đầu với Triệu Sở Hướng, tiếp theo nhìn hai người khác.

– Phụ vương!

Niệm Xán cũng hô lên.

Đối diện, một nam nhân mặc áo bào đế vương cửu long uy vũ, đó là Vô Tướng Thánh Vương, còn một người thân mình còng xuống, mặc y phục hoạn quan, Chung Sơn cũng đoán được, đó là đại nội tổng quản Vô Tướng Thánh đình, lão Kiền!

Vô Tướng Thánh Vương sắc mặt lạnh lùng, cách rất xa nhìn Chung Sơn đối diện.

Hai đại Thánh Vương, tiểu thế giới ngày xưa, thiên hạ đệ nhất nhân hai thời đại, cuối cùng gặp mặt!

– Chung Thánh Vương, nghe đại danh đã lâu!

Vô Tướng Thánh Vương trầm giọng nói.

– Thánh Vương, cũng như thế!

Chung Sơn gật đầu.