Q.10 - Chương 73: Chung Sơn thần uy

Trường Sinh Bất Tử

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Mỗi một tộc đều có một thứ Pháp bảo mạnh nhất, bọn họ không có Thánh nhân che chở, nhưng đều có bài tẩy cam đoan truyền thừa chủng tộc. Những Pháp bảo này dù không thể giết được Thánh nhân, nhưng truyền lưu xa xưa, có thể làm Thánh nhân muốn diệt tộc bọn họ cũng phải trả cái giá đủ lớn.

Khô Lâu tộc, cũng là một đại tộc ở Âm phủ, không thể thiếu nội tình truyền thừa đại tộc. Khô Lâu tộc không có Thánh nhân, nhưng Thánh nhân cũng sẽ không tùy tiện làm khó Khô Lâu tộc, bởi vì Khô Lâu tộc cũng có Pháp bảo đỉnh cấp!

Úng Giới, chí bảo của Khô Lâu bộ tộc.

Các đời trưởng lão truyền thừa Khô Lâu tộc không ngừng tế luyện, lúc này đã đạt tới Pháp bảo Tổ Tiên đỉnh cao, tuy rằng không có khả năng giết được Thánh nhân, nhưng nếu Thánh nhân cứ nhất quyết cố chấp, cũng sẽ lưỡng bại câu thương. Thánh nhân trọng thương, Tổ Tiên thiên hạ đều sẽ dòm ngó.

Khô Lâu Vương Minh Ma tự nhiên hiểu được huyền bí của Úng Giới, vung tay lên, 561 khô lâu Cổ Tiên liền nhanh chóng bay vào. Cuối cùng, Khô Lâu Vương dẫn theo 6 Tổ Tiên đạp bước vào trong.

Vương Khô nhìn sang Chung Sơn, Chung Sơn gật đầu, tiếp theo là người đầu tiên bước vào.

Kim Bằng bên cạnh mấy lần muốn ngăn cản Chung Sơn, dù sao đến bên trong, dù là Tổ Tiên như bọn họ cũng phải suy yếu mạnh, chọn người như vậy, đi vào còn không phải chịu chết?

Nhưng Chung Sơn đã bước vào trong, Kim Bằng đành bất đắc dĩ, Thánh Vương này còn xúc động hơn cả mình nghĩ!

Vương Khô nhìn sang các khô lâu phía sau.

– Không muốn theo ta, bây giờ có thể đi!

Vương Khô trầm giọng nói.

– Vương, chúng ta sẽ không lùi bước!

U Sơn lập tức hô lên.

U Thủy, U Xuyên cũng gật đầu.

45 tù phạm nhìn Vương Khô, lại nhìn vô số khô lâu xung quanh, cuối cùng cắn răng, đồng thời hô lên:

– Chúng ta nguyện theo Vương xông pha khói lửa, quyết không chối từ!

– Tốt! Đi!

Vương Khô gật đầu hài lòng.

Dẫn theo chúng khô lâu, đạp bước đi vào, Kim Bằng thấy thế, cuối cùng cắn răng cũng đi theo vào trong.

Trong nháy mắt, hai phe thế lực đấu sinh tử đều đã vào Úng Giới.

– Phong!

Bốn đại trưởng lão truyền thừa đồng thời ra tay, ầm ầm đánh ra pháp quyết quỷ dị vào quả cầu ánh sáng, nháy mắt hào quang tắt đi, chỉ còn lại một thứ như quả cầu kim loại ở giữa không trung.

Ở bên trong!

Chung Sơn một chân bước vào, thoáng mất trọng tâm, lập tức ổn định lại.

Định thần nhìn lạ, nơi này là không thế giới không gian, xung quanh có vô số hành tinh, xoay tròn vây quanh một hằng tinh ở trung tâm.

Lúc này Chung Sơn đang đạp trên một hành tinh, xung quanh không có Minh Ma, cũng không có những cường giả đã vào lúc trước. Lúc này, cuối cùng Chung Sơn cảm nhận được ý của trưởng lão truyền thừa.

“Phân tán ở những nơi khác nhau”, xem ra, những khô lâu còn lại hẳn đang phân tán ở những chỗ khác.

Bằng ánh mắt của Chung Sơn hiện tại, nhìn phong cảnh trên các hành tinh khác là quá rõ ràng, đảo mắt, Chung Sơn liền phát hiện hai khô lâu, đều là thuộc hạcủa Minh Ma, là hai Cổ Tiên.

Nhìn xung quanh, có mấy vạn ngôi sao?

Ánh mắt Chung Sơn chợt ngưng, lần này mục đích Chung Sơn tới đây chính là vì giúp Vương Khô giành lại quyền lực ở Khô Lâu tộc, dù tính là mình không nắm giữ, nhưng Đại Tranh muốn điều động một bộ phận nhỏ cũng không quá khó.

Hơn 500 Cổ Tiên, 15 Tổ Tiên, thế lực khổng lồ cỡ nào, nếu như có thể giành được cỗ thế lực khổng lồ này, vậy Đại Tranh nhất định có thế đứng vững nơi bắc châu Âm phủ.

Xem ra, là lúc phải dốc sức một lần!

Ánh mắt co rút, bóng người Chung Sơn run lên.

Vù!

Đằng sau Chung Sơn bỗng nhiên có thêm hai Chung Sơn!

Ngay lúc này, vô cùng trùng hợp là Kim Bằng tiến vào Úng Giới, nơi đặt chân lại không quá xa Chung Sơn, hoặc nói là trên một hành tinh không xa.

Kim Bằng nhìn xung quanh, xác định tình thế cơ bản, liền thấy được Chung Sơn.

Chung Sơn đang ngây người ở đó?

Nhìn Chung Sơn, Kim Bằng không khỏi ấm ức, lần này Chung Sơn tiến vào Úng Giới, hoàn toàn là hành động cảm tính, đối phương có đông cường giả như vậy, chẳng lẽ còn không thấy ư?

Kim Bằng cũng biết tính toán của Chung Sơn, Vương Khô thống lĩnh Khô Lâu tộc, vậy Đại Tranh chính là người được lợi lớn nhất, nhưng phần bánh ngọt này cũng phải còn có mạng mới ăn được chứ!

Khi đó sao mình lại bị hắn thu phục vậy chứ? Chỉ có thực lực Cổ Tiên thôi!

Cổ Tiên, ngẫm lại Chung Sơn bày ra thực lực Cổ Tiên, Kim Bằng không khỏi im lặng, nhưng trong lòng vẫn không phục, đem tất cả tính trên vận số của Chung Sơn. Bởi vậy lúc nhìn Chung Sơn đằng xa, tâm tình cũng không quá tốt.

– Mấy trăm Cổ Tiên, ngươi chỉ có một người, ngươi không chờ chết mới là lạ, chỗ này lại không thể điều động lực lượng thiên đạo, ngươi đánh lại mấy trăm Cổ Tiên hay sao?

Kim Bằng càu nhàu than thở.

Nhưng vừa mới dứt câu càu nhàu này, con mắt của Kim Bằng liền trừng lớn. Thậm chí Kim Bằng còn quỷ dị dụi mắt, ta không hoa mắt chứ?

Chỉ thấy Chung Sơn xa xa, thân thể nhoáng lên, bỗng nhiên biến thành ba cái Chung Sơn, ở đâu ra thêm hai thân hình nữa.

Đó… đó là phân thân hả? Không phải Chung Sơn chỉ có một phân thân thôi sao, ở đâu lại ra thêm hai cái?

Vù!

Hai cái phân thân nhoáng lên, biến thành bốn!

Kim Bằng càng trừng lớn mắt. Thiệt hay đùa?

Vù!

Lại gấp đôi lần nữa, biến thành tám Chung Sơn!

Vù!

16 Chung Sơn!

Kim Bằng lại dụi mắt! Không phải thật, tuyệt đối không phải là thật.

Khi Kim Bằng dụi mắt xong nhìn lại, 16 phân thân đã biến thành 32 cái.

Lại nhoáng lên!

64?

Tại sao có nhiều Chung Sơn như thế? Có nhiều phân thân như vậy? Thiệt hay giỡn chơi?

128!

Kim Bằng há miệng, lắp bắp:

– Không phải thật, những thứ đó nhất định là “phân thân lông tơ”. Tôn Ngộ Không học được “phân thân lông tơ” từ Bồ Đề lão tổ, căn bản không có thực lực, chỉ có thực lực phàm nhân, nhất định là như vậy!

256!

512!

Đảo mắt, khe núi nơi Chung Sơn đang đứng đã bị phân thân lấp đầy, cộng thêm Chung Sơn ban đầu, đã có 513 thân thể.

Kim Bằng dụi mắt lần thứ ba, dụi xong vẫn là 513 cái.

– Giả, nhất định là giả!

Kim Bằng không muốn tiếp nhận sự thật này.

Quá giả, khẳng định chỉ là “phân thân lông tơ”, bằng không biến thái như Chung Sơn, còn có chỗ cho tu giả khác sống nữa không?

– Giả, giả…

Kim Bằng không ngừng lầm bầm.

Lúc này, phân thâncủa Chung Sơn không tăng thêm nữa.

Trong lòng Kim Bằng căng thẳng, nhìn chằm chằm những phân thân kia.

Bỗng nhiên, chỉ thấy những phân thân kia bỗng bay lên trời.

Vù! Vù! Vù…

Hóa thành những cái bóng đen bắn ra hành tinh xung quanh, tiến tới từng hành tinh.

Cuối cùng Kim Bằng trừng muốn rớt con mắt ra.

– Là thật? Tại sao có thể… là thật?

Kim Bằng kinh hoàng.

Tốc độ kia, cả đời Kim Bằng cũng không quên được, quá nhanh, lóe lên biến mất, đó tuyệt đối không thể là tốc độ của người phàm. Nói cách khác, nó tuyệt đối không phải là “phân thân lông tơ”, mà phân thân thật sự. Tốc độ đó giống như khô lâu Đại Cương đấu với mình giữa đường.

Thật sự, tại sao có thể là thật chứ? Trong lúc Kim Bằng kinh hãi, không biết sao bỗng nhiên trong lòng sinh ra kinh sợ sâu sắc, thực lực của những phân thân kia không kém gì bản thể? Đây là công pháp gì? Nghịch thiên như vậy?

Thậm chí, Kim Bằng càng muốn tin tưởng những phân thân kia đều là cùng song sinh, như vậy áp lực lên mình không lớn như thế. Song sinh? Đã thấy qua sinh đôi, sinh ba, sinh bốn, thậm chí sinh năm cũng có, nhưng ngươi có thấy qua song sinh 514 cái hay không?

Từng bóng đen bắn ra, thoáng cái trong khe núi kia chỉ còn mỗi mình Chung Sơn, chính là Chung Sơn nguyên bản.

Trên trán Kim Bằng toát ra rất nhiều mồ hôi lạnh, tên biến thái này, yêu nghiệt này!

Bỗng nhiên, Chung Sơn ở xa xa chợt quay đầu, mang theo ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Kim Bằng.

Ánh mắt lạnh lẽo phóng tới, trước kia Kim Bằng cũng thấy qua ánh mắt này của Chung Sơn, nhưng mà lúc đó hắn tràn đầy ngạo khí, căn bản không coi ánh mắt này ra gì. Nhưng bây giờ, ánh mắt lạnh lùng của Chung Sơn phóng tới, hiệu quả rung động liền xuất hiện.

Một tia sáng lạnh, toàn thân run sợ!

Kim Bằng rùng mình một cái, trong lòng bỗng toát ra một cỗ kinh sợ sâu đậm.

Kinh sợ, không thể nào! Trong lòng Kim Bằng điên cuồng gào lên, muốn đánh mất cỗ kinh sợ này, nhìn thẳng qua đó, Chung Sơn xa xa đã chuyển mắt đi hướng khác.

Trong lòng Kim Bằng toát ra một cỗ cay đắng, lắc đầu, bay về phía hành tinh xa xa, bây giờ còn không phải lúc cân nhắc những điều này, vượt qua nguy cơ trước mắt rồi nói sau.

Đi ngang qua một hành tinh, trên hành tinh đó chợt lóe sáng màu lam, một cái thông đạo Luân Hồi to lớn.

Đương nhiên, thông đạo Luân Hồi này không thể so sánh với cái mà ẩn thân thi triển, nhưng cực kỳ chói mắt. Phân thâncủa Chung Sơn đang chiến đấu với một khô lâu Cổ Tiên?

– Luân Hồi, súc sanh đạo, phong ấn!

Trong thông đạo Luân Hồi truyền ra tiếng quát.

Oong!

Tiếng rung khẽ vang lên, Kim Bằng không cảm giác được hơi thở của khô lâu kia, đã bị phân thân của Chung Sơn xử lý?

Trong lòng Kim Bằng không khỏi kinh ngạc, đồng thời, Kim Bằng nhìn thấy xa xa có mười mấy hành tinh cũng toát ra ánh sáng màu lam.

Nhanh chóng bay tới chỗ gần nhất.

– Luân Hồi, súc sanh đạo, phong ấn!

Kim Bằng lập tức bay đi chỗ khác.

– Luân Hồi, súc sanh đạo, phong ấn!

Thông đạo Luân Hồi? Mỗi một phân thân của Chung Sơn đều có thể mở ra thông đạo Luân Hồi? Thậm chí… thậm chí có thể sử dụng thông đạo Luân Hồi tiến hành phong ấn?

Hơn 500 cái, hơn 500 Chung Sơn có thể sử dụng phong ấn Luân Hồi?

Trong lòng Kim Bằng sinh ra một ý nghĩ đáng sợ, hơn 500 Chung Sơn? Hơn 500 cái Luân Hồi, súc sanh đạo, phong ấn?

Vậy… vậy hơn 500 Cổ Tiên của đối phương, còn không phải… không phải bị một mình Chung Sơn thu phục? Hơn nữa đều là mạnh mẽ thu phục?

Nghĩ đến đây, trong lòng Kim Bằng càng tăng thêm sợ hãi đối với Chung Sơn. Cổ Tiên? Chó má! Ai còn nói hắn là Cổ Tiên, ta sẽ liều mạng với hắn! Nếu Cổ Tiên có thực lực này, vậy ta tính là cái thứ gì?

Khó trách có thể trở thành tình nhân của Trung Ương Giáo chủ, biến thái như vậy, yêu nghiệt như thế!

Bản thân Kim Bằng không phát hiện, địa vị của Chung Sơn ở trong lòng hắn lúc này được đẩy cao vô hạn. Một khi loại địa vị này lên cao đến mức nhất định, sẽ đè bẹp mọi kiêu ngạo, cũng là lúc mà Chung Sơn hoàn toàn thu phục Kim Bằng.

Cho dù Kim Bằng còn có không phục, nhưng vẫn có hạn.

Bởi vì trong lúc Kim Bằng rung động, không thể ngò tới ở trong Úng Giới, vì sao Chung Sơn còn có thể thi triển thông đạo Luân Hồi. Theo lý thuyết, nơi này không thể thi triển bất kỳ thiên đạo nào, thông đạo Luân Hồi cũng coi như một loại thiên đạo. Vì sao Chung Sơn có thể không nhìn quy tắc Úng Giới, tùy ý thi triển nhiều thông đạo Luân Hồi như thế?

Xa xa, Chung Sơn đứng trên một ngôi sao, quan sát Kim Bằng xa xa, nhìn thấy dáng vẻ thất hồn lạc phách của Kim Bằng, khóe miệng Chung Sơn toát ra một tia cười nhạt, muốn thể hiện rung động, Chung Sơn đã làm được.