Q1 - Chương 4: Cảnh giới Tiên Thiên

Trường Sinh Bất Tử

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Ba người nghĩa tử bay lên lộ đài?

Nhìn thấy như vậy, trong lòng Chung lão gia tử bỗng chốc ‘Hồi hộp’, một dự cảm xấu tràn ngập trong lòng.
– Sẽ không đâu, bọn họ chỉ lên lộ đài để xin sư tôn ‘Phá Cấm Đan’, nhất định sẽ có được.
Chung lão gia tử không ngừng an ủi bản thân.

Nhưng mà, sau khi ba người nghĩa tử lên lộ đài, vẫn đứng ở phía sau sư tôn của mình, cũng không có nói gì với sư tôn, mà sư tôn bọn họ lại lạnh lùng nhìn xuống phía dưới, chờ đợi sư huynh đệ bay lên.

Quả nhiên, trên thượng lộ đài mà Chung Thập Cửu đứng, khi mọi người đến đông đủ thì sư tôn mỗi người mang theo đệ tử mình tuyển nhận đạp phi kiếm bay đi.

Nhìn thấy Chung Thập Cửu rời đi, một tia hy vọng trong lòng Chung lão gia tử rốt cục vỡ tan.

Đại nghịch bất đạo, đại nghịch bất đạo? Nghiệt tử, nghiệt tử a, trong lòng Chung lão gia tử không ngừng khàn rống, nhưng mà nhiều năm đối nhân xử thế, khiến cho Chung lão gia tử nhịn xuống. Nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, trong lòng đau xót.

Chung Địa, Chung Huyền cũng đều như thế, đứng ở phía sau sư tôn chờ đợi đệ tử sư thúc sư bá tuyển nhận hết rồi mới cùng nhau khởi hành. Trong lúc đó cũng chưa từng nhìn về hướng Chung lão gia tử.

Lúc này đại nghĩa tử cũng nhìn ra kinh biến, trong lòng đầy kinh ngạc, sao lại như thế?

Nhìn nghĩa phụ nhắm mắt, Chung Thiên rốt cục nhịn không được.

– Chung Địa, Chung Huyền, hai người các ngươi đang làm gì vậy?
Chung Thiên gầm lên giận dữ.

Một tiếng rống giận của Chung Thiên, hầu như tất cả mọi người nhìn về phía hắn, đám đệ tử tiên môn nhíu mày không để ý đến, mà những người khác cũng không có để ý nhiều.

Mà Chung Địa và Chung Huyền, nhìn thoáng qua chỗ Chung Thiên trong mắt hiện lên một tia khinh thường.

– Tiểu khất cái năm đó, là ai thu lưu các ngươi? Cho các ngươi áo gấm giàu sang, là ai, là nghĩa phụ, các ngươi cứ như vậy báo đáp nghĩa phụ sao?
Chung Thiên giận dữ hét lên.

Nhìn đại nghĩa tử như vậy, trong lòng Chung lão gia tử cũng thấy tốt hơn rất nhiều.

– Lương tâm các ngươi không phải bị chó ăn chứ? Tu tiên, cho dù có thể tu tiên, cũng là một tên yêu ma.
Chung Thiên tức giận ngước lên trời hô.

Lúc này, chỉ thấy Chung Địa ở bên tai sư tôn hắn hình như đang nói gì đó.

Sư tôn hắn mở trừng hai mắt, tay bắt một pháp quyết đánh ra.

“Oanh ~~~~~~~~~~~~~~~~ “

Trước mặt Chung Thiên xuất hiện một cái hố to, một cái hố thật lớn sâu đến ba mét. Hiển nhiên, sư tôn của Chung Địa, muốn Chung Thiên không ồn ào nữa nên cũng không có hạ sát thủ, nếu không Chung Thiên đã sớm chết rồi.

Một màn này, ở trong mắt mọi người không khó đoán ra, Chung Địa kia nói một số lời nịnh bợ.

Giờ phút này Chung Thiên một thân nhiệt huyết, từ nhỏ mình do nghĩa phụ nuôi lớn, đã biết cái mạng này là của nghĩa phụ, bởi vậy Chung Thiên đã thề phải hầu hạ nghĩa phụ thật tốt, nhưng mà lúc này mấy tên nghĩa đệ lại làm ra những hành vi súc sinh như vậy khiến cho Chung Thiên chịu không nổi, còn mê hoặc sư tôn hắn cảnh cáo mình nữa?

Nghĩa phụ chỉ muốn xin một viên ‘Phá Cấm Đan’ mà thôi, khó như vậy sao? Hay là ta và nghĩa phụ, ở trong mắt các ngươi đã trở thành con kiến, không có giá trị nữa?

Nhìn thấy vẻ mặt nghĩa phụ có chút thở dài, Chung Thiên bất giác, từ trên mặt đất nâng lên một tảng đá đó, ném mạnh về phía Chung Địa.

“Hô ~~~~~~~~~~~~~~~~ “

Tảng đá to bay lên, nháy mắt nhằm phía lộ đài chỗ Chung Địa. Tuy rằng Chung Thiên tu vi không cao, nhưng mà hai tay trời sinh thần lực, sức mạnh vô cùng, chỉ với sức mạnh của chính mình đã đạt tới được thực lực của một số ít người cảnh giới Tiên Thiên.

Tảng đá to rất nhanh ném về phía lộ đài kia.

Giờ khắc này, gần như tất cả mọi người đều sợ ngây người, người này thật muốn chết? Dám đi ném đá đệ tử tiên môn?

– Muốn chết!!!
Sư tôn của Chung Địa gầm lên giận dữ.

Sư tôn Chung Địa lật tay lấy ra một thanh phi kiếm sáng bạc, nhằm phía tảng đá đó.

“Oanh ~~~~~~~~~~~~~~~~ “
Tảng đá to ầm ầm vỡ tung, hơn nữa phi kiếm kia lấy một tốc độ khủng bố bắn nhanh tới Chung Thiên.

Thấy một màn như vậy, trong lòng Chung lão gia tử cả kinh, vung quải trượng đầu rồng ra muốn đỡ phi kiếm, nhưng mà tốc độ phi kiếm quá nhanh, đảo mắt liền bay đến trước Chung Thiên vẻ mặt không sợ sãi.

“Vù, vù ~~~~~~~~~~~~~~~~ “
Bất chợt trước mặt Chung Thiên, xuất hiện một đại cầu màu vàng, kim quang loé lên, phi kiếm kia bị đụng vào liền bay trở về.

Đồng thời, một đại hòa thượng đầu trọc phía trên thượng lộ đài bỗng nhiên bay đến trước mặt Chung Thiên. Phất tay, đại cầu màu vàng kia hóa thành một cái phật châu hạ xuống trong tay hắn.

Đại hòa thượng nhìn về phía Chung Thiên, trên mặt lộ ra một tia vui sướng.

– Trời sinh thần lực?
Đại hòa thượng kinh ngạc nhìn Chung Thiên.

Thấy đại hòa thượng nói thế, Chung Thiên sửng sốt, bên cạnh Chung lão gia tử đang giơ lên quải trượng đầu rồng, cũng nhẹ nhàng hạ quải trượng xuống, khẽ cau mày.

– Ngươi có nguyện ý bái ta làm thầy?
Đại hòa thượng bỗng nhiên cười nói.

Nghe được đại hòa thượng nói, một đám người bên dưới tràn đầy kinh ngạc, tên thô lỗ này ‘nhân họa đắc phúc’?

Trước đó người phóng ra phi kiếm, nhướng mày nhìn đại hòa thượng phía dưới, không có tiếp tục xuất phi kiếm nữa, dù sao đại hòa thượng chính là thượng lộ đài, người của thượng tiên môn.

Chung Thiên sững sờ nhìn đại hòa thượng, vẫn là tâm tính Chung lão gia tử trầm ổn, đẩy Chung Thiên. Lập tức thức tỉnh Chung Thiên.

– Đệ tử Chung Thiên, bái kiến sư tôn.
Chung Thiên lập tức quỳ xuống bái lạy nói. Liên tiếp khấu đầu ba cái.

– Ừm, đứng lên đi, theo ta hồi sơn.
Đại hòa thượng cười nói.

Nhưng Chung Thiên cũng không đứng dậy, mà quỳ trên mặt đất nói với đại hòa thượng:
– Sư tôn, đệ tử có một thỉnh cầu.

– Sao?
Đại hòa thượng có chút ngạc nhiên, nhưng vẫn rất kiên nhẫn nhìn về phía Chung Thiên.

– Đệ tử khẩn cầu sư tôn, ban thưởng con một viên ‘Phá Cấm Đan’.
Chung Thiên quỳ xuống đất nói.

Nghe được Chung Thiên nói, đại hòa thượng trong mắt sửng sốt, mà Chung lão gia tử giờ phút này cũng thở dài một hơi, giống như trước đó trong lòng bị đè nén, thoáng cái được dãn ra thật dễ chịu, đồng thời cũng trông mong nhìn về phía đại hòa thượng.

Đại hòa thượng bất ngờ nhìn Chung Thiên, tiếp đó ý vị thâm trường nhìn Chung lão gia tử, rất nhanh liền nhìn ra đầu mối trong đó. Trong mắt hí hí cười. Cũng gật gật đầu.
– ‘Phá Cấm Đan’, quá thấp nên ta không có, bất quá đồ nhi đã nói ra, là sư tôn của con đương nhiên sẽ giúp con tìm một viên.
Đại hòa thượng cười nói.

– Tạ ơn sư tôn.
Chung Thiên không ngừng dập đầu hưng phấn nói.

– Ừ, đứng lên đi, không cần dập đầu nữa.
Đại hòa thượng nói.

– Vâng.
Chung Thiên lập tức đứng lên, nhìn nghĩa phụ lại nhìn đại hòa thượng, trong mắt hiện lên một tia kích động.

Lúc này, chỉ thấy đại hòa thượng bỗng nhiên phất tay, lấy ra một viên đan dược màu vàng cỡ long nhãn.

Đan dược vừa lấy ra, Chung lão gia tử liền ngửi được một mùi thơm cực kỳ thần diệu, chỉ hơi ngửi liền giống như tất cả lỗ chân lông toàn thân đều giãn mở ra.

– Các vị đồng đạo, ai có ‘Phá Cấm Đan’, ta sẽ dùng Hóa Anh Đan này để đổi.
Đại hòa thượng cao giọng nói.

Đại hòa thượng vừa nói, gần như tất cả mọi người dán mắt về phía trong tay đại hòa thượng, Hóa Anh Đan, đó là Hóa Anh Đan? Phá Cấm Đan chỉ là một loại đan dược thấp, một viên Phá Cấm Đan, có thể đổi lấy một Hóa Anh Đan?

Hầu như tất cả đệ tử tiên môn, đều lục lọi tìm trong túi mình, nhưng mà không có Phá Cấm Đan, chỉ có một tên hạ đệ tử tiên môn, giờ phút này vừa lục trong túi trữ vật của mình lại thấy một viên Phá Cấm Đan màu tím, đúng, chính là thứ này.

Người nọ hưng phấn ngự phi kiếm, bay về phía cốc.

– Đại sư, ta nơi này có một viên, không biết có đủ không.
Người nọ hưng phấn kêu lên.

– Cho ngươi.
Đại hòa thượng ném Hóa Anh Đan đi, phất tay Phá Cấm Đan kia liền rơi xuống trong tay mình.

– Đa tạ đại sư.
Người nọ hưng phấn thu hồi Hóa Anh Đan. Trong ánh mắt hâm mộ của hầu hết mọi người mà bay trở về.

– Đây, cầm lấy.
Đại hòa thượng đưa đan dược cho Chung Thiên.

– Cám ơn sư tôn.
Chung Thiên vẻ mặt kích động nói. Hơn nữa quay lại đưa Phá Cấm Đan cho Chung lão gia tử.

Giờ khắc này, gần như tất cả phàm nhân phía dưới đều đỏ mắt nhìn Phá Cấm Đan kia, Phá Cấm Đan đó, nếu ta có không phải lập tức liền đạt tới Tiên Thiên kỳ sao?

Một đám mang theo ánh mắt hâm mộ, ghen tị, nhìn chằm chằm về phía Phá Cấm Đan.

Nhìn thấy Chung Thiên đưa cho Phá Cấm Đan, trong lòng Chung lão gia tử đầy kích động, đã bao nhiêu năm, chính mình hy vọng đã bao nhiêu năm.

Cẩn thận nhận lấy Phá Cấm Đan, nhìn thoáng qua rất nhiều ánh mắt rình rập bốn phía, Chung lão gia tử không chút do dự, cắm quải trượng đầu rồng lên mặt đất, há mồm nuốt vào trong bụng rồi nhắm mắt ngồi xuống điều tức.

Chung lão gia tử không chút do dự, cũng chỉ liếc mắt là nhìn ra lợi hại trong đó, bây giờ nếu không nuốt chờ sau khi tất cả tiên môn đệ tử rời đi thì khẳng định mình chưa ra khỏi sơn cốc Phá Cấm Đan đã bị đoạt đi.

Tiên Thiên, cảnh giới Tiên Thiên a. Ai mà không đỏ mắt, nhìn thấy Chung lão gia tử ngồi xuống mà bắt đầu đột phá, hầu hết tất cả mọi người đều thở dài, có cả một chút ghen tị.

Nhìn nghĩa phụ điều tức, Chung Thiên cũng kiên nhẫn chờ, đại hòa thượng cũng không có kéo Chung Thiên đi, mà là cùng hắn chờ, nhìn thấy Chung Thiên có tình có nghĩa, trên mặt đại hòa thượng cũng lộ ra một tia mỉm cười, đệ tử như vậy tương lai cũng sẽ không tính kế cả sư tôn.

Chung lão gia tử nuốt viên Phá Cấm Đan vào, liền cảm giác được đan dược nháy mắt hóa thành một cỗ năng lượng kỳ diệu hòa nhập vào trong cơ thể, hơn nữa rất nhanh tiến vào trong đan điền, trong đan điền là một cái lốc xoáy nhỏ, lốc xoáy chân khí, dùng để chứa đựng tích tụ chân khí.

Bởi vì do công pháp tu luyện, chân khí của Chung lão gia tử lơ lửng màu vàng, Phá Cấm Đan vừa đến liền trực tiếp xông vào chỗ lốc xoáy, giống như đang điên cuồng đè ép lốc xoáy.

Chung lão gia tử liền khống chế lốc xoáy chân khí điên cuồng vận chuyển, mỗi một lần vận chuyển thật giống như nhỏ đi một chút, chân khí ở trong cơ thể không ngừng vận chuyển đại chu thiên, một vòng, rồi một vòng, mãi đến vòng thứ bảy mươi hai.

“Ong ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ “

Lốc xoáy màu vàng, cuối cùng co rụt lại, thay đổi, hoàn toàn thay đổi, toàn bộ lốc xoáy nhỏ bằng một phần mười ban đầu, nhưng mà giờ phút này, cũng chính là lốc xoáy nhỏ màu vàng, chân khí màu vàng một lần đi qua, lốc xoáy rất nhanh biến thành chân khí tử kim sắc, tuần hoàn ở bên trong kinh mạch.

Đồng thời, ở bên ngoài cơ thể Chung lão gia tử lại có từng luồng tử khí mù mịt bốc lên, khiến cho Chung lão gia tử ngồi ở chỗ kia nhìn qua như ẩn như hiện.

Mà ban đầu Chung lão gia tử là đầu bạc, lông mi và râu đều bạc trắng, thì giờ phút này lại chậm rãi biến thành màu đen, đồng thời khuôn mặt đang biến thành trẻ đi rất nhiều, bốn năm mươi tuổi, bốn năm mươi tuổi, hiện tại bộ dạng của Chung lão gia tử chỉ khoảng bốn năm mươi tuổi, nhìn qua trẻ tuổi hơn nhiều, thật là thần kỳ.

Tiên Thiên, đây là Tiên Thiên, chúng phàm nhân bên ngoài, một đám lộ ra vẻ hâm mộ cực kỳ, một đôi mắt ghen tị nhìn chằm chằm Chung lão gia tử đang đột phá.

Về phần chúng đệ tử tiên môn, một đám lộ ra vẻ mặt khinh thường.

Bên trên, chúng đệ tử tiên môn cũng rời đi, tự mang theo đệ tử bay về sơn môn của mình, đối với Chung lão gia tử mặc dù có chút bất ngờ, nhưng cũng không phải rất lưu ý, Tiên Thiên? Vẫn dùng Phá Cấm Đan để đạt Tiên Thiên, về sau có lẽ cả đời dừng lại ở một cảnh giới, không có gì đáng xem.

Phía trên thượng lộ đài, vài thượng tiên môn, cũng rời đi, chỉ còn hai người, một là chỗ tiên môn sư tôn Chung Thiên, đang chờ Chung Thiên, một người khác là nữ tử kia, nữ tử áo bào tím cực kỳ xinh đẹp, nữ tử hai mắt lạnh lùng, nhìn hết một vòng Long Môn đại hội lần này, cũng không có cái gì khiến nàng hợp mắt, bởi vậy không có thu một đệ tử nào, chỉ là trò hài này khiến nàng có chút bất ngờ mà thôi, nhìn thoáng qua Chung lão gia tử khoanh chân, thân hình nữ tử vọt lên, liền bay lên rồi biến mất tại chỗ.

Chân khí lại tuần hoàn ba mươi sáu vòng, liền hoàn toàn biến thành tử kim sắc, lúc này Chung lão gia tử mới đình chỉ tu luyện, Tiên Thiên kỳ, thật sự là Tiên Thiên kỳ, giờ phút này toàn thân trên dưới giống như có thể dùng sức lực cuồn cuồn vô tận, liên miên không dứt.

Mở to hai mắt, một đạo tinh quang ở trong mắt bắn ra.

Nhìn Chung Thiên ở một bên không ngừng lo lắng, Chung lão gia tử thở nhẹ ra, trên mặt lộ ra một tia mỉm cười.

– Nghĩa phụ, thành công rồi sao?
Chung Thiên vội vàng hỏi.

– Nhờ ơn của con.
Chung lão gia tử nhẹ nhàng đứng dậy nói.

– Mạng con đều là do nghĩa phụ cứu, đây là việc phải làm, chỉ là sắp sửa ra nhập tiên môn, về sau cũng không thể hầu hạ nghĩa phụ nữa.
Chung Thiên có chút thở dài nói.

Nhìn nghĩa tử này, Chung lão gia tử cảm thán một hồi, gật đầu nói:
– Về sau an tâm tu luyện. Con đi đi.

Nhìn Chung lão gia tử không có được voi đòi tiên lấy lòng nữa, đại hòa thượng bên cạnh cũng gật đầu.

– Đồ nhi, chúng ta đi thôi.
Đại hòa thượng nói.

– Vâng, sư tôn.
Chung Thiên nói.

– Nghĩa phụ, con đi đây.
Chung Thiên nói với Chung lão gia tử.

Chung lão gia tử gật đầu, đại hòa thượng phất tay một cái, một đóa mây trắng chợt xuất hiện, mang theo Chung Thiên bay về phía thượng lộ đài, cùng với những hòa thượng khác bay ra khỏi Long Môn cốc.

Về phần Chung lão gia tử, giờ phút này đồng tử co rụt lại, kinh ngạc nhìn đóa mây trắng chở Chung Thiên.
– Thiên nhi, con đã tìm được sư phụ tốt.
Chung lão gia tử gật gật đầu nói.