Q.4 - Chương 157: Cửu phẩm hung đao

Trường Sinh Bất Tử

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Hai ngày sau, Chung Sơn mang theo đại quân trở về Đại Nghiệp thành, đứng ở ngoài thành đại nghiệp, Chung Sơn khẽ nhíu mày.

Bởi vì lúc này, cửa nam của thành trì đang mở raoogj.

Chung Sơn không trông coi thành trì cẩn thận sao? Cửa thành tại sao lại mở rộng.

Chung Sơn đứng ở ngoài thành, không xông vào mà nhìn lên trên thành lâu.

Ở trên cổng thành cũng có vũ khí như trước.

– Đại soái đã trở lại!

Một tiểu binh hưng phấn nói.

– Nói với tướng quân, đại soái đã trở về.

Một tướng lãnh nói.

Chung Sơn đứng ở phía ngoài thành chờ đợi.

Xảy ra chuyện gì?

Chỉ có điều, ở phía ngoài thành, Chung Sơn phát hiện ra một ấn chưởng to lớn.

Ân chưởng?

Chung Sơn bỗng nhiên cảm thấy kinh hoàng, ai có thể để lại chưởng ấn to lớn như vậy?

Không bao lâu sau, Thủy Vô Ngân đã lao ra ngoài.

– Đại soái, người đã trở lại, hai hôm nay xảy ra chuyện lớn.

Thủy Vô Ngân nóng lòng nói.

Chung Sơn nhìn đám tiểu binh trên cổ thành rồi nói:

– Từ từ nói.

– Đại soái hôm mà người đi, thuộc hạ đã đem năm nghìn binh lính vơ vét của cải trong thành, tuy nhiên không đầy nửa ngày, ở đây bỗng nhiên xuất hiện hai người.

– Hai người?

Chung Sơn cau mày hỏi.

– Một trong hai người chính là Đại Uy Thiên Long Bồ tát, người này đòi mở cửa thành ra để điều tra.

– Đại Uy thiên long bồ tát?

Chung Sơn nhíu mày lại.

– Đúng thế, ở đây còn có ký ức thủy tinh.

Thủy Vô Ngân nói.

Sau đó Thủy Vô Ngân lật tay ra, trong tay hiện lên một khối ký ức thủy tinh. Chung Sơn nhanh chóng cầm lấy.

Trong đó là cảnh tượng Đại Uy Thiên Long bồ tát một mình ở phía dưới công thành.

– Ở phía trên thành chính là binh lực của Đại La thiên triều?

Đại Uy Thiên Long mở miệng hỏi.

– Không sai, ngươi là người phương nào?

Thủy Vô Ngân đứng ở phía trên cồng thành hỏi.

– Ta là quân của Đại La, mau mở cửa thành cho ta vào.

Đại Uy Thiên Long bồ tát nói.

– Đại soái có lệnh, bất luận kẻ nào cũng không được phép vào thành.

Thủy Vô Ngân đáp lời.

Đại Uy Thiên Long bồ tát sau đó nhanh chóng bay lên không trung nhìn xuống Thủy Vô Ngân ở phía dưới.

Ta vào thành điều tra ma nghiệt, không thể trì hoãn.

Trên khuôn mặt của Đại Uy Thiên Long hiện lên một vẻ tức giận.

– Không cần biết ngươi là ai, xin chờ một chút, đại soái sẽ nhanh chóng trở về.

Thủy Vô Ngân lắc đầu kiên định nói.

Đại Uy Thiên Long vô cùng giận dữ, định lật tay đánh ra nhưng sau khi nhìn thấy những người này là quân đội của Đại La cho nên kìm chế được.

Nhưng vào lúc này ở phía thành nam một lần nữa xuất hiện một nam tử mặc áo bào màu vàng.

Khí phách của nam tử này vô cùng ngất trời, hắn nhìn chằm chằm về phía cửa thành phía nam.

– Ầm.

Một tiếng nỏ vang lên, cả thành cũng lắc lư, một chưởng này thật là quá mạnh mẽ.

Thủy Vô Ngân đứng ở trên cổng thành thiếu chút nữa là bị té xuống đất.

Người đánh ra mốt chưởng phía xa xa cũng trở nên vặn vẹo vô cùng không chân thực.

Lúc này ở trên cửa thành đột nhiên xuất hiện một dấu chưởng ấn vô cùng lớn.

Cửa thành Đại Nghiệp đã bị phá.

Một chưởng này thật là quá biến thái, nam tử này thật vô cùng mạnh mẽ.

Nam tử kia mặc kệ Thủy Vô Ngân cùng với chúng binh, mau chóng cùng với Đại Uy Thiên Long xông vào.

Đại Uy Thiên Long khẽ nhíu mày sau đó bay lên trên không trung, từ từ rơi vào trong thành.

Thủy Vô Ngân hạ lệnh, không cho bất cứ ai ra tay.

Tuyệt thế cường giả đây chính là tuyệt thế cường giả.

Cường giả đẳng cấp này, một người có thê tiêu diệt binh lực toàn thành.

HIện tại đến những hai người.

Thủy Vô Ngân chỉ phía người đứng nhìn phía xa xa, xem bọn họ rốt cuộc làm gì còn mình thì lại không ngừng đốc thúc binh lính vơ vét tài sản.

– Tiên sinh, đây chính là Bạch nghiệp.

A Đại nhìn ra.

Bạch Nghiệp chính là haongf đế của Đại Nghiệp hoàng triều, từng cùng với Thiên U công chúa tiến vào trong đại trận phong thủy, phóng ra cương thi, cuối cùng bị cương thi cắn một cái.

Lúc trước Bạch Nghiệp đã đạt tới hoàng cực cảnh đỉnh phong, hiện tại thực lực rõ ràng đã có sự gia tăng.

Một chưởng đã phá vỡ được Đại Nghiệp thành?

Đại Nghiệp thành trước kia là chỗ ở của Bạch Nghiệp, là kinh đô của Bạch Nghiệp hoàng triều.

Bạch Nghiệp đã trở lại?

– Có người bị thương hay không?

Chung Sơn nhíu mày hỏi.

– Không, không có ai.

Thủy Vô Ngân nói.

– Ừ.

Chung Sơn hài lòng gật gật đầu.

– Chỉ là Đại Uy Thiên Long kiểm tra một hồi đã đi về phía của nghiệt ma.

Thủy Vô Ngân nói.

– Đi, đi cũng tốt.

Chung Sơn gật gật đầu.

Chung Sơn thở sâu một cái rồi nói:

– Năm nghìn người kia đã vơ vét đủ chưa?

– Dạ, đủ rồi.

Thủy Vô Ngân nói.

– Triệu Truyện mau lãnh binh rời khỏi, ở phía ngoài chờ ta.

Chung Sơn nói.

– Dạ.

Triệu Truyện lập tức đáp.

– A Đại, Chích Hỏa chúng ta cùng vào xem.

Chung Sơn nói.

– Dạ.

A Đại cùng với Chích Hỏa đều gật gật đầu.

Bạch Nghiệp tại sao hắn đột nhiên lại xuất hiện ở nơi này? Hắn tới chiến trường này làm gì?

Chung Sơn mang theo một vẻ nghi hoặc nhanh chóng tiến vào bên ngoài hoàng cung.

– Đại soái, cường giả tuyệt thế kia đã tiến vào đại điện.

Một người bẩm báo nói.

– Ừ.

Chung Sơn gật gật đầu sau đó hắn nhìn về phía cung điện xa xa.

Bạch Nghiệp, Bạch Nghiệp không vào đây giết người.

Đứng ở trong góc vắng vẻ đó, Chung Sơn kiên nhẫn chờ đợi.

Bỗng nhiên, Thủy Vô Ngân tới đó cất tiếng nói:

– Đại soái trong thành vô cùng sạch sẽ, toàn bộ linh thạch đã được mang đi.

– Ừ, mau lập tức khởi binh.

Chung Sơn nói.

– Dạ.

Thủy Vô Ngân lập tức đáp sau đó nhanh chóng chỉnh đốn binh lính.

Toàn bộ Đại Nghiệp thành đã được vơ vét sạch sẽ.

Qua nửa ngày sau.

– Hống.

Chung Sơn đang ở trong đại điện bỗng nhiên hống một tiếng to.

Sau đó ở một số chỗ liên tục bốc lên từng luồng hỏa diễm.

– Ầm.

Trong giây lát lửa bốc lên, thiêu tàn cả cung điện.

Không phải hỏa diễm thì dĩ nhiên là dương khí.

– Lùi.

Chung Sơn hướng về phía A Đại và Chích Hỏa nói.

Hai người nhanh chóng thối lui về phía sau.

Từng luồng lửa bốc lên, thiêu đốt cả thành.

Lúc này Bạch Nghiệp đang đứng ở trên không, nhìn chằm chằm về phía dưới bàn tay phải duỗi ra, tựa như cố gắng tránh khỏi nham thạch nóng chảy vậy, cố gắng ngăn cản dương khí.

Trong nhất thời, cả thành bao phủ bởi ngọn lửa.

Mà Bạch Nghiệp lúc này lại dò xét lại dương tuyền, sau đó từ từ rút ở phía dưới ra một hắc đạo quang.

Một nghiệt khí mạnh mẽ phóng ra bốn phương tam hướng. Chung Sơn đứng ở phía xa xa mà run rẩy.

Ở phía dưới có đồ vật gì vậy?

Một tiếng ngâm vang lên, sau đó bay lên một bảo đao màu đen.

Chung Sơn nhìn thấy chuôi đao này trong lòng cảm thây có một cảm giác kỳ lạ, chuôi đao tràn ngập cảm giác giết chóc.

– Ha ha ha.

Bạch Nghiệp hưng phấn cuồng tiếu kêu lên, sau đó y hướng về phía bầu trờ mà bay đi.

Bạch Nghiệp đi rồi, Chung Sơn cùng với A Đại và Chích Hỏa mau chóng ra khỏi thành.

– Đây là đao gì? Trấn áp một ngọn dương tuyền sao?

A Đại kinh ngạc nói.

Cực phẩm, không thể tưởng tượng được ở phía dưới thành Đại Nghiệp lại là mốt dương tuyền, phong ấn một bảo đao cực phẩm.

Chích Hỏa lang tương cảm khái nói.