Q.7 - Chương 27: Buông bỏ nàng, chính là không có tim

Trường Sinh Bất Tử

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Ads – Ngươi nói cái gì?

Bảo Nhi vội hỏi tới, hai mắt lập tức lộ ra một lệ khí sắc bén, bức thẳng tới Nê Bồ Tát.

Mọi người đều nhìn về phía Nê Bồ Tát.

– Ngươi nói là pho tượng bạch ngọc kia lại ủ chế ra Thiên Ma, Thiên Ma đang quấy rối gây họa cho Chung Sơn?

Bi Thanh Ti nhíu mày hỏi.

– Hẳn là vậy!

Nê Bồ Tát nhíu mày lo lắng nói.

– Không sao đâu! Một Thiên Ma sơ cấp mà thôi, với tâm trí của Chung Sơn hoàn toàn không cần lo lắng!

Đế Huyền Sát lắc đầu nói.

– Không! Không chỉ như thế, Bách Thế Động Thiên này đã khóa chặt ý của Thiên Ma, toàn bộ tụ tập hướng tới người ở trong Bách Thế Động Thiên. Nói cách khác, tuy rằng bệ hạ đối mặt với Thiên Ma sơ cấp, nhưng hiệu quả đối mặt có thể so với Thiên Ma trung cấp, thậm chí là Thiên Ma cao cấp!

Nê Bồ Tát nói, đầy mặt lo lắng.

– Ta đi đánh thức Chung Sơn!

Thiên Linh Nhi tâm tình cấp bách nhất, vừa nghe Nê Bồ Tát nói, nước mắt đều tuôn trào ra.

– Linh Nhi, không được!

Bảo Nhi giữ chặt tay Thiên Linh Nhi.

– Tỷ tỷ! Chung Sơn rất nguy hiểm, ta phải đi cứu lão gia!

Thiên Linh Nhi lập tức sắp giãy tuột khỏi bàn tay Bảo Nhi.

Bảo Nhi sắc mặt cũng rất khó coi, nhưng vẫn kiên quyết ngăn lại Thiên Linh Nhi, lắc lắc đầu.

– Hoàng hậu không được! Hiện tại tuy rằng bệ hạ gian nan đối mặt với Thiên Ma, dù sao còn không có xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nhưng không thể bị quấy rầy, một khi bị quấy rầy, nhất định sẽ tẩu hỏa nhập ma!

Nê Bồ Tát cũng kêu lên.

– Vậy làm sao bây giờ?

Ba nàng toàn bộ nhìn về phía Nê Bồ Tát.

– Luân Hồi lần thứ 94, nhanh lắm, chỉ cần bệ hạ kiên trì đến trăm lần, sau một trăm lần Luân Hồi là hoàn toàn an toàn!

Nê Bồ Tát bất đắc dĩ nói.

– Một trăm lần?

Đứng một bên Đế Huyền Sát nhướng mày, nói.

Đế Huyền Sát không nói thêm gì, nhưng trong lòng Đế Huyền Sát rõ ràng nhất: Một trăm đời Luân Hồi qua 90 đời là khủng bố cỡ nào? 90 đời về sau, có thể nói là từ từ chém tâm lý, cuộc sống từng đời đi dần tới bên bờ bế tắt, hơi có sai lầm một chút sẽ ngã xuống vực sâu vạn trượng, vĩnh viễn không siêu sinh.

Ý chí của Đế Huyền Sát là kiên định biết bao, nhưng dù vậy, Đế Huyền Sát cũng chỉ kiên trì đến đời thứ 94, trải qua một trăm đời, tuyệt đối không có khả năng.

Chung Sơn có thể kiên trì đến đời thứ 94 là đã ra ngoài dự liệu của Đế Huyền Sát.

Bên trong Bách Thế Động Thiên.

Chung Sơn khoanh chân ngồi, trên mặt một màu trắng bệch, biểu tình trên mặt không ngừng biến đổi, hiển nhiên đang trải qua giày vò của Luân Hồi. Một mối tình kết khó giải trong lòng Chung Sơn, giày vò càng sâu đậm.

Ở cách Chung Sơn không xa, ẩn hiện một cái bóng hư ảo quỷ dị.

Bóng dáng đều không phải là Thiên Ma như Nê Bồ Tát nói, mà là một nữ nhân ảo ảnh cực kỳ xinh đẹp. Nữ nhân này không phải ai khác, mà chính là trận cơ của Bách Thế Động Thiên, là pho tượng mỹ nữ bạch ngọc kia, còn gọi là Thiên Ma Trì: hình dáng ảo ảnh giống nhau như đúc với pho tượng.

Nữ nhân nhìn chằm chằm vào Chung Sơn, trong mắt lóe ra một đạo u quang, thân thể hơi vặn vẹo, mà mỗi một cử động, mỗi một cái nhăn mày, nụ cười đều mang theo vô tận ảo cảnh, vô cùng quỷ dị, khủng bố lạ thường: Thiên Ma. Liếc nhìn nàng một cái liền giống như bị Thiên Ma quấn thân. Nàng còn lợi hại hơn so với Thiên Ma.

Tuy nhiên, nữ nhân mà mỗi một phiến da thịt toàn thân đều lộ ra mị hoặc biến ảo, hai mắt lại rất trong sáng, giống như trẻ con mới sinh… Nàng đang rất tò mò quan sát Chung Sơn.

– Quỳ Nhi? Đây là rào cản ngươi vĩnh viễn không vượt qua được ư?

Nữ nhân mờ mịt nghi hoặc nhìn Chung Sơn.

Chung Sơn đang ở trong thế giới Luân Hồi, đời thứ 94.

Kiếp này Chung Sơn là một cô nhi, bị người để trong một cái bồn gỗ, vứt bỏ trôi giữa sông, được một nhà sư đi lấy nước cứu về. Từ nhỏ tiếp thu Phật học, từ nhỏ chính là một tiểu sa di. Hơn nữa Chung Sơn ngộ tính phi thường cao, đã thấy qua là không quên; 10 tuổi đã xem hết tất cả kinh thư trong tự; 12 tuổi liền thể ngộ toàn bộ, đồng thời ở đại hội biện luận trong chùa, không người nào có thể theo kịp.

13 tuổi bắt đầu chu du thiên hạ, thể hội bách thái thế gian, thể hội thiên tâm, dân tâm trong Phật Kinh; đồng thời ngủ lại ở chùa miễu các nơi, luận phật cùng các tăng, mượn đọc vô số kinh thư, phật tính càng ngày càng vững vàng.

25 tuổi, ở kinh đô mở Thủy Lục đại hội, khai đàn giảng kinh! Tăng chúng khắp thiên hạ xa gần đều tới nghe giảng kinh.

Khi Chung Sơn tới 26 tuổi, toàn bộ hoàng thất tin Phật, cả nước tôn sùng Phật.

Phật đạo được Chung Sơn đẩy lên tới đỉnh phong.

Khi tới 30 tuổi, cả nước tin phật, mấy ngàn vạn dân chúng tín ngưỡng Phật đạo. Thiên hạ không người nào không biết Chung Sơn.

40 tuổi mở đàn giảng kinh lần nữa, trăm vạn cao tăng tập hợp, cao tăng khắp thiên hạ tất cả đều tụ lại. Ngay ngày khai đàn giảng kinh, trời giáng phạn hoa, đất nảy ra sen vàng, Phật âm nổi lên bốn phía, thanh minh thiên tâm.

Nhận được danh hiệu cao tăng, đệ nhất tăng thiên hạ.

50 tuổi khai tông, thu mười đại đệ tử, mỗi người phật tính hơn người, độ hóa vạn dân. Chung Sơn thân tụ ánh sáng vàng, chịu vạn dân chiêm bái.

60 tuổi ánh sáng vàng đại thịnh, 70 tuổi ánh sáng vàng biến mất trở lại nguyên trạng, thân thể phát ra mùi đàn hương phong cách cổ xưa.

Mọi người đều biết, Chung Sơn với phật tính phật tâm như thế, sau trăm tuổi, cần phải vào Đại Lôi Âm Tự Tây Thiên, thành tựu một khối Phật Đà kim thân. Cũng có người đồn đãi, Chung Sơn vốn chính là Phật Đà chuyển thế, phật tính siêu nhiên.

Mặc kệ như thế nào, Chung Sơn đắc đạo cao tăng, đã xâm nhập lòng người là Phật Đà sống trên đời, là người đáng tôn kính nhất thiên hạ.

Khi tới 80 tuổi, biết biết người già, nhìn thấu tang thương, còn kém một đạo thiên dẫn là nhập chủ phật quả.

Luân Hồi lần thứ 94, sao lại dễ dàng vượt qua như vậy?

Năm lão tăng được 80 tuổi, ma xui quỷ khiến bỗng nhiên yêu thương Ngụy Quỳ Nhi một khách hành hương 28 tuổi.

Đây dường như là một loại an bài của thiên ý, lão tăng đi suốt một chặng đường gian nan, nhất kiến chung tình yêu trúng Ngụy Quỳ Nhi.

Tu phật đệ nhất giới, giới sắc!

80 tuổi yêu một nữ nhân 28 tuổi? Cao tăng khắp thiên hạ kính ngưỡng phạm phải tội giới sắc quan trọng? Một cái chữ Tình, tác động lòng của thiên hạ.

– Sư phụ, không được đâu! Ngài sẽ lập tức thành Phật rồi, không thể vì một nữ nhân mà hủy đi Phật cơ a!

Một đệ tử quỳ xuống khóc ròng khuyên can.

– Sư phụ! Ngài là gương mẫu Phật đạo cho thiên hạ, ngài là Phật Đà trên đời, ngài không thể bởi vì một nữ nhân kia mà hủy đi danh dự cả đời mình!

– Sư phụ! Giấc mộng của ngài không thể hủy ở trong này a, chuyện đó không có khả năng, không thể để nó hủy đi khí tiết tuổi già của ngài!

… Ngay từ đầu, chỉ là mười đại đệ tử biết được, bất kể khuyên can như thế nào, đều không ngăn được Chung Sơn.

– Cút… cút…

Chung Sơn tuổi già quát đuổi chúng đệ tử đau lòng chảy nước mắt, mười đại đệ tử không muốn, Chung Sơn lại không tiếc đánh đá đệ tử khuyên can mình.

Mối tình thâm này, khiến Chung Sơn bất kể như thế nào cũng không bỏ xuống được.

Mười đại đệ tử không khuyên can được, tin tức này cũng giống như mọc cánh bay đi khắp bốn phương tám hướng.

Nghe được Thánh tăng khốn lụy vì tình, thiên hạ đều kinh ngạc: không có khả năng, người nào miệng lưỡi ác độc dám nói xấu Thánh tăng? Thiên hạ cùng phẫn nộ! Thế nhưng khi tìm hiểu được chuyện này là thực, gần như mọi người đều phát mộng.

Thánh tăng sắp hoàn tục cưới vợ là một cô gái 28?

Chuyện quá hoang đường, nhưng lại là một sự thực! Vô số cao tăng từ bốn phương tới khuyên can Thánh tăng.

Nhưng Thánh tăng Chung Sơn dường như nhập ma, khuyên can như thế nào cũng không muốn tiếp tục tu Phật.

Thánh tăng hoàn tục, thiên hạ đều bi ai, người người thóa mạ, ai cũng không muốn chấp nhận thần tượng trong lòng mình bị sụp đổ như thế. Ngay cả cha mẹ Ngụy Quỳ Nhi cũng không muốn chấp nhận; còn tìm đến một số người hầu quyền đấm cước đá với Thánh tăng.

Cao tăng được người người kính ngưỡng lại sa đà như thế, hết thảy chỉ vì một chữ Tình.

Mọi người đau lòng, Thánh tăng Chung Sơn lại tim như bị đao cắt.

– Buông bỏ đi! Ngài buông bỏ đi!

Ngụy Quỳ Nhi nhỏ giọng khóc nói với Chung Sơn.

– Không! Ta không muốn buông bỏ! Ta không thể buông bỏ!

Chung Sơn kiên quyết nói.

– Đánh chết tiện nhân này, nó là yêu ma chuyển thế, chuyên môn mang tai họa cho Thánh tăng!

Đột ngột vang lên một thanh âm.

Ngụy Quỳ Nhi bị mọi người xúm lại đánh đến chết.

– Không…

Chung Sơn ôm thi thể Ngụy Quỳ Nhi, nước mắt già tuôn rơi:

– Trời ơi, rốt cuộc ta đã tạo nên nghiệt gì chứ!

Lúc này, bỗng nhiên một nữ nhân như thiên tiên xuất hiện ở trước mặt Thánh tăng Chung Sơn, nữ nhân cực kỳ xinh đẹp, đúng là nữ nhân ảo ảnh của Thiên Ma Trì.

– Buông bỏ đi! Ngươi buông bỏ là có thể quay trở lại từ trước, ngươi sẽ có được toàn bộ thế giới, buông bỏ đi!

Nữ nhân ảo ảnh khuyên nhủ.

– Không! Ta không buông bỏ, ta không thể buông bỏ!

Thánh tăng ôm Ngụy Quỳ Nhi nước mắt già tuôn trào.

Cuối cùng, Thánh tăng cũng không có buông bỏ thi thể Ngụy Quỳ Nhi, mà ôm thi thể Ngụy Quỳ Nhi đi đến bờ vách núi cao, ở trước ánh mắt nhìn của vạn chúng khăng khăng một mực ôm Ngụy Quỳ Nhi nhảy xuống vách núi cao vạn trượng!

Nữ nhân yêu dấu đã chết, thể xác và tinh thần Chung Sơn ở lần thứ 44 này phá thành mảnh nhỏ: Oán khí xông lên tận trời.

– Tên ngu ngốc, buông bỏ một lần, ngươi sẽ chết sao!

Nữ nhân ảo ảnh nhìn xuống thi thể Chung Sơn phía dưới, trong mắt hiện lên vẻ tò mò.

Đây đã là lần thứ 44 đau khổ vì Ngụy Quỳ Nhi, vì cái gì? Vì cái gì hắn không bỏ xuống được?

Nữ nhân ảo ảnh càng ngày càng tò mò, càng ngày càng cảm thấy hứng thú.

Đời thứ 95.

– Ồ? Rốt cục đào ra hồi ức của hắn? Đây là thế giới của chính hắn?

Nữ nhân ảo ảnh ngạc nhiên vui mừng nói.

Đời thứ 95, kiếp này, không phải thế giới hư ảo, mà là hồi ức của Chung Sơn: Chung Sơn từ địa cầu đi tới thế giới này, một lòng cầu tiên, lại bị từ chối xa ngoài cửa.

Chung Sơn với tâm cao khí ngạo, từ phàm nhân làm nên, từ phàm nhân tu luyện công pháp sờ soạng con đường thành tiên. Lập thương hội, thu nghĩa tử: Hết thảy đều là hồi ức của Chung Sơn, hết thảy đều một lần nữa trải qua.

Giống như trong trí nhớ, Chung Sơn gặp Ngụy Quỳ Nhi xinh đẹp kia, cũng thành công làm cho nàng trở thành thê tử của mình.

– Lão gia, hôm nay ánh mặt trời thật tốt, đã lâu không đi dạo chơi Thúy Hồ rồi. Lần này đi, nhất định muội phải bắt một con cua lớn, trở về làm canh cua cho lão gia thưởng thức!

– Được! Bắt con cua lớn, lần này một nhà chúng ta cùng nhau, kêu đệ đệ của muội cùng đi đi!

– Ừm! Kêu lên lão nhị, Tiểu Tam gần đây vắng nhà, nếu không hắn có cách bắt cua tốt nhất!

– Ha ha ha ha… Lão gia, lão gia mau tới đây, nơi này có một con cua lớn, thật lớn nha!

– Đến rồi đây, Quỳ Nhi chờ ta, ta lấy tấm lưới lớn!

Bên hồ, Quỳ Nhi xăn quần vén tay áo, dùng một cái nĩa ghim một con cua lớn, Chung Sơn từ xa xa chạy tới.

Đúng lúc này, cảnh tượng đột nhiên biến hóa: bỗng nhiên từ trên trời hạ xuống một đám người ngay ở giữa hai người.

– Ha ha… Tìm được rồi, nữ nhân năm âm tháng âm giờ âm!

Một nam nhân cầm đầu mặc một thân áo bào vàng cười to nói. Trên trán nam nhân có một kẽ hở, hình như trong kẽ hở có giấu một con mắt thứ ba.

Chỉ thấy người này vươn tay chụp một cái về phía Quỳ Nhi.

“Ầm…”

Mưa máu đầy trời, thân thể dịu dàng của Quỳ Nhi ầm ầm nổ tung, máu thịt đầy trời. Trong nháy mắt nổ nát, mà ở trong năng lượng nén ép của nam nhân áo bào vàng, chỗ Quỳ Nhi bị nổ tung, bỗng nhiên ngưng hiện ra một thân ảnh Quỳ Nhi màu lam, thoáng cái bị nam nhân áo bào vàng chộp bắt, đưa vào bên trong lá cờ đen trong tay hắn.

– Không…

Chung Sơn cực kỳ bi thương ngửa mặt lên trời rống to, oán khí nồng đậm xông lên tận trời.

Lúc này, cảnh tượng chợt biến đổi, một đám người Liệt Thiên Thái tử lúc trước đột nhiên biến mất, chỉ còn lại có mảnh vụn đầy đất.

Hình như nữ nhân ảo ảnh cũng không đành lòng nhìn tiếp cảnh Chung Sơn bị tra tấn giày vò; hình như nữ nhân ảo ảnh kia cũng theo Chung Sơn lần lượt tim gan vỡ nát.

– Buông bỏ đi! Buông bỏ ngươi sẽ có được hết thảy, ngươi có thể có được khắp thiên hạ, ngươi có thể trường sinh bất tử, ngươi có thể có được…

Nữ nhân ảo ảnh khuyên giải Chung Sơn. Đồng thời truyền lại từng màn Lăng Tiêu Thiên Đình vô thượng cường đại trong tương lai.

Có lẽ đây là thế giới của nữ nhân ảo ảnh. Tuy rằng Chung Sơn không có tỉnh lại, nhưng cũng không phủ nhận nữ nhân ảo ảnh biết trước về tương lai.

Dù vậy, Chung Sơn vẫn lắc lắc đầu, thân thể run rẩy nhặt lên một mảnh vụn quần áo của Ngụy Quỳ Nhi, áp sát trên ngực mình.

– Ngươi này như thế nào cố chấp như vậy? Chết cũng đã chết rồi? Buông bỏ thì buông bỏ đi, phải mỗi lần đều đau lòng đến tim gan vỡ nát như vậy sao? Trái tim của ngươi có bao nhiêu chắc chắn? Còn có thể chịu đựng bao nhiêu lần tim vỡ nát chứ?

Nữ nhân ảo ảnh kêu lên với Chung Sơn.

Dường như nhìn ra ý tốt của nữ nhân ảo ảnh, Chung Sơn nhìn nữ nhân ảo ảnh thật sâu nói:

– Ta sẽ không buông bỏ!

– Sẽ không buông bỏ? Ngươi có biết hay không, ngươi không buông bỏ, nàng sẽ trở thành sơ hở lớn nhất của ngươi, một ngày không buông bỏ trái tim của ngươi sẽ luôn luôn đau đớn, thẳng đến khi ngươi chết! Ngươi không buông bỏ, sơ hở này sẽ là khuyết điểm tốt nhất để vô tận cao thủ công kích ngươi!

Nữ nhân ảo ảnh vẫn kiên trì khuyên lơn Chung Sơn.

– Nghĩ tới nàng ta rất đau lòng, tim thật sự rất đau; nhưng buông bỏ nàng, chính là ta không có tim!

Chung Sơn vô cùng đau thương nói.

Buông bỏ nàng, chính là không có tim!

Nữ nhân ảo ảnh hơi hơi ngẩn ngơ, cân nhắc ý nghĩa những lời này của Chung Sơn, không rõ, không nhìn thấu, nhìn Chung Sơn cũng càng ngày càng phức tạp hơn lên.

Mà chỉ trong chốc lát này, Chung Sơn hình như thanh tỉnh lại rất nhiều, càng ngày càng thanh tỉnh, đột nhiên suy nghĩ thấu triệt được trăm đời Luân Hồi, hiểu được hết thảy tiền căn hậu quả.

Nhìn nữ nhân ảo ảnh trước mắt, Chung Sơn hít một hơi thật sâu nói:

– Cảm ơn ngươi đã giúp ta, cảm ơn ngươi không ngừng khuyên ta buông bỏ, loại bỏ sơ hở cho ta. Nhưng, ta thật sự không thể buông bỏ: Nghĩ tới nàng, ta có thể biết ta còn tồn tại; buông bỏ nàng, ta sẽ không còn là ta! Ngươi giúp ta càng thêm hiểu rõ chính mình, đa tạ!

– Đừng… đừng khách sáo! Chỉ là ngươi không buông bỏ, nàng sẽ trở thành tâm ma lớn nhất của ngươi, cũng chính là sơ hở lớn nhất của ngươi, về sau ngươi sẽ làm sao?

Nữ nhân ảo ảnh hỏi.

– Tâm ma? Sơ hở? Nếu nàng là tâm ma của ta, ta nguyện lưu lại một ma trong tâm ta; nếu nàng là sơ hở của ta, ta cam nguyện tiếp tục đi tiếp cuộc đời này với tỳ vết đó. Tâm nếu đã chết, hết thảy không còn! Sơ hở, sơ hở thì sao chứ? Ta nguyện ý lưu lại sơ hở lớn nhất này!

Trên mặt Chung Sơn lộ ra một vẻ tươi cười si mê.

Nữ nhân ảo ảnh không còn có phản ứng, Chung Sơn mang theo tâm tình bi thương đứng dậy, đi tới lối ra Bách Thế Động Thiên.

– Ngươi đi đâu vậy?

Nữ nhân ảo ảnh kêu lên.

Nhưng Chung Sơn tiếp tục đi tới, trông giống như một người gỗ, tiếp tục đi tới, hình như không nghe được bất kỳ thanh âm gì.

– Ngươi này!

Nữ nhân ảo ảnh dậm chân một cái, đi theo phía sau.

Ở bên ngoài, mọi người đều là đếm cho Chung Sơn. Luân Hồi đời thứ 95, đã cao hơn một Luân Hồi so với 94 lần Luân Hồi của Đế Huyền Sát.

Nhìn oán khí xông lên tận trời kia, gần như mọi người đều biết Chung Sơn trải qua Luân Hồi rất gian nan.